Hôm sau, Nguyễn Đường dậy rất sớm, chuẩn bị ít đồ cho vào vali trí năng. Vali trí năng có kích thước không khác mấy so với vali ở kiếp trước, nhưng bây giờ nó có rất nhiều công năng như là mở khóa bằng vân tay, cùng với hình thức theo đuôi, vali tự động đi theo hành khách để người sử dụng rảnh cả hai tay, vô cùng tiện lợi. Nguyễn Đường tìm mấy bộ quần áo cùng khăn tắm cho vào vali, xong thì cũng không nghĩ ra thêm là nên cần cái gì. Hạ Vân Sâm nói bên kia tuy xa nhưng nhu yếu phẩm thì vẫn có, chất lượng hơi kém chút thôi.
+
Thu dọn hành lý xong, Nguyễn Đường bèn bắt tay vào buổi livestream sáng, bởi vì phi thuyền cất cánh vào buổi trưa nên anh chỉ có thể làm vào sáng sớm. Hơn nữa cũng đã hứa là sẽ cho khán giả nhận thưởng rồi nên anh cũng muốn nhân cơ hội này đền đáp lại sự ủng hộ của các khán giả, vì thế anh quyết định làm một bữa sáng xa hoa gửi tặng đến mọi người.
Bữa sáng hôm nay anh sẽ làm bánh rán hành truyền thống cùng với một món khá mới là sủi cảo tôm to chiên trứng, đương nhiên, anh còn chuẩn cả sữa dâu siêu ngon.
Anh lên tinh võng mua nguyên liệu mình cần, chờ nó được gửi đến, anh bắt đầu livestream luôn.
“Chào mọi người, tôi là streamer Nguyễn Đường, hôm nay tôi sẽ mang đến cho mọi người món bánh rán hành và sủi cảo tôm chiên trứng.” Nguyễn Đường mở màn như thường lệ.
[A Quân 5456: Trời ơi, sao hôm nay streamer lên sớm thế. Lúc quang não rung tôi còn đang lim dim, vừa nhìn thấy báo livestream tôi lập tức nhảy vào luôn.]
[Ami đậu hũ: Tôi cũng thế, vẫn đang rửa mặt đây.]
[Meo Meo thích ăn tất cả đồ ăn của streamer: Tôm!! Lần trước ăn sủi cảo đã ngon rồi, tôm to thì hẳn là phải ngon hơn nhiều nhỉ? Nước miếng ròng ròng (ˉ﹃ˉ)]
[Rượu phương nam vẫn còn vương: Cái tui quan tâm là tiêu chuẩn nhận thưởng của streamer hôm nay có bao nhiêu?]
“Tiêu chuẩn nhận thưởng hôm nay rất nhiều, mọi ngươi yên tâm đi, bây giờ tôi sẽ bắt tay vào làm bánh rán hành.”
Bánh rán hành thì quan trọng nhất tất nhiên là hành, Nguyễn Đường lấy một đống hành ra, hành củ thì băm nhuyễn, hành lá thì cắt thành đoạn ngắn. Sau đó cho vào bát, dội dầu sôi lên hành lá, hương thơm của hành lập tức dậy lên, khiến bụng của những khán giả chưa kịp ăn sáng sôi lên sùng sục.2
Bởi làm bánh và sủi cảo cho khán giả nhận thưởng nên Nguyễn Đường chuẩn bị rất nhiều bột, bây giờ chỉ việc mang ra làm là được.
Đầu tiên là rải bột lên thớt để chống dính, Nguyễn Đường cầm chày cán bột cán mỏng miếng bột thành hình vuông, sau đó bôi mỡ hành lên trên, đồng thời cũng cho thêm không ít hành hoa, muối, hạt tiêu.
Sau đó anh gấp bánh từ trên xuống, lăn hành hình trụ dài, lại cắt thành miếng nhỏ, sau đó lại cán mỏng, đùm vào với nhau để thành hình túi nhỏ, tránh cho hành bị lộ ra ngoài. Sau đó lại cán thành hình tròn, cho vào chảo dầu chiên vàng với nhiệt độ thấp, một mặt vàng ruộm rồi anh mới chuyển sang mặt khác, một chiếc bánh rán hành thơm lừng giòn tan được cho ra lò.
[Ôm cây ôm không nổi: Oa, mới vừa ngủ dậy đã ngửi được mùi gì thơm quá! Còn có thể ăn luôn, thực sự là hạnh phúc quá mà.]
[Lãn Lãn: Úi, nóng! Nhưng mà ngon.]
[Cá mắm real: Sáng sớm ăn được cái bánh như thế quả thực là thoải mái chết cũng được.]
Bánh rán mới ra lò lóng lánh dầu, nhìn như nhiều lớp chồng lên nhau, mỗi lớp đều như trong suốt, được chiên hơi cong cong, giòn và thơm, hành lá xanh biếc tô điểm cho nó, nhìn rất kích thích thị giác, ăn rồi thì không cần phải nói, giòn xốp, ngon vô cùng.
Nguyễn Đường cũng quết tương ngọt lên một cái bánh khác, để khán giả có thể chọn cách thưởng thức tùy vào khẩu vị của mình.
“Tiếp theo đây chúng ta sẽ làm sủi cảo tôm lớn chiên trứng.” Nguyễn Đường lấy một khối bột đã ủ ra, xoa thành dạng dài, sau đó cắt thành những miếng nhỏ, cán mỏng làm vỏ sủi cảo, nếu tỉ mỉ quan sát là có thể thấy da sủi cảo lần này anh làm to hơn lần trước.
Anh rửa sạch mấy cây măng mùa xuân, lột bỏ lớp vỏ ngoài, chỉ để lại lớp trong giòn non. Đầu tiên phải luộc qua măng để loại bỏ vị đắng và mùi đất, Nguyễn Đường lấy dao cắt măng thành những sợi nhỏ.
Sau đó anh lại mang một thau tôm lớn ra, cắt đầu bỏ chỉ lưng, để thành phẩm sang một bên chờ chút nữa làm. Tiếp theo, anh băm nhuyễn thịt ba chỉ cùng măng, anh bỏ hai thứ vào một chiếc tô rồi thêm muối, đường, tương, trộn đều tay là đã có nhân sủi cảo.
Tiếp đó anh bắt đầu bao bánh, đặt nhân thịt lợn và măng ở giữa, sau đó thêm một con tôm phía trên, túm nhẹ theo viền vỏ bánh thành hình cánh hoa. Nguyễn Đường cố ý để đuôi tôm chìa ra bên ngoài, không bao kín, nhìn như thế sẽ có cảm giác to hơn bình thường.
Nguyễn Đường lấy ra một chiếc chảo khác, đổ dầu vào, chờ nóng thì thả sủi cảo dọc theo viền chảo, bày thành hình cánh hoa, từ từ rán đến khi lớp dưới vàng óng, đuôi tôm nửa trong suốt cũng dần thành màu đỏ. Bây giờ thêm vào trong chảo ít nước, hấp hoảng năm phút là được.
Lúc trong chảo vang lên những tiếng xèo xèo giòn tan, Nguyễn Đường đập hai quả trứng gà vào một chiếc bát khác, sau đó đánh đều, từ từ rót quanh chảo, đậy vung bắt đầu chiên.
Đợi đến khi nước trong chảo bay hơi hết, anh mở vung rắc hành lá lên, món sủi cảo tôm lớn chiên trứng vậy là xong.
Vỏ sủi cảo đã hoàn toàn chín, màu gần như trong suốt, có thể thấy thịt tôm đỏ hồng căng tròn cùng nhân thịt, phần đuôi bên ngoài như thủy tinh, óng ánh long lanh. Đáy sủi cào vàng giòn, bên ngoài còn có cả một lớp trứng, càng ăn càng thấy một vị thơm tinh khiết, chấm giấm chua hoặc tương ớt, quả thực là ngon đến cùng cực. Vừa cắn một cái là nước thịt của nhân bánh tràn ra ngoài, kết hợp cùng tôm nên sinh ra một dạng phản ứng khoa học diệu kỳ, vị ngọt trong khoang miệng lan tỏa ra khiến người thưởng thức nó cứ mãi đắm chìm thôi.
[Meo Meo thích ăn tất cả đồ ăn của streamer: Oaaa, siêu ngon lunn!! Má ưi!!!]
[Cầu Cầu không đáng yêu: Nhìn dịch dinh dưỡng trong tay khóc hết nước mắt (ToT)~~]
[Ngu Cẩm Đường: Mama hỏi tôi sao lại chảy nước miếng...]1
[Chim én nhỏ bay bay: A a a a!!! Cầu trúng thưởng, cầu trúng thưởng! Cái món sủi cảo tôm chiên trứng này ngon xuất sắc luôn!]
Nguyễn Đường buồn cười ngắm phản ứng của khán giả, sau đó nói: “Còn có một loại đồ uống khá ngon muốn giới thiệu cho mọi người đây.”
Nói xong anh mang ra một rổ dâu tây lớn, bỏ cuống bỏ lá, cắt thành miếng nhỏ, nghiền nhuyễn bằng phới.
Đổ dâu tây nát vào một chiếc nồi, thêm không ít nước, đường cát, chanh, đun liu riu, hớt bọt, chờ nguội là thành mứt dâu.
“Mứt dâu có thể ăn luôn, hoặc là làm bánh ngọt, đồ ngọt gì đó, buổi sáng ăn bánh mì phết mứt dâu cũng rất tiện.” Nguyễn Đường nói thêm, “Về phần bánh mì, sau này tôi sẽ tìm cơ hội để làm, cũng cho lên khu mua sắm để bán, nếu mọi người có hứng thú thì làm ở nhà cũng được.”
[Liên Hân Nhi: Oa, vừa định hỏi! Ngồi sau gõ chiêng kêu bing beng ủng hộ streamer.]
[Rượu lê trong suốt: Vạn tuế! Streamer tốt quá.]
[Edi Vân: Yêu anh mười ngàn năm, tặng Hoa Thủy Tinh.]
Anh cho hai muỗng mứt dâu vào một chiếc cốc lớn, sau đó lắc cho mứt xuống đáy.
Sau anh thêm hai thìa bơ nhạt, hai màu đỏ trắng giao nhau thực sự rất đẹp. Bơ mua trên khu mua sắm, các sản phẩm gia công sẵn đều đã được viện khoa học cho lên kệ bày bán.
Tiếp đó anh đổ sữa đầy cốc, gắn thêm một ít dâu tây lên thành cốc, sữa dâu vậy là xong, màu trắng trắng béo béo, nhìn qua rất là thiếu nữ.
[KinlinKing: Má ơi, nhìn đẹp quá. Chắc chắn nó rất ngọt~]
[52yx(~O~): Cái này uống được không? Tui không nỡ uống luôn đó.]
“Đương nhiên là uống được, đây chỉ là sữa dâu thôi, mọi người nếm thử xem.” Cách làm sữa dâu này Nguyễn Đường học từ một đầu bếp Hàn Quốc ở kiếp trước, bất luận là hình thức hay nội dung đều không thể chê được, hương vị chua chua ngọt ngọt, vừa dinh dưỡng vừa kích thích, rất phù hợp để làm món chiêu đãi.
[Thôi tiên sinh: Ngon, ngọt.]
[Yên vũ tinh thần: Sau khi cho dâu tây vào thì sữa bớt mùi hôi hẳn, ngon hơn nhiều.]
[Nguyệt vũ hân hoa: Phải đó, thêm mứt dâu, dưới còn có bơ, khuấy đều lên thì uống ngon gấp bội luôn.]
“Được rồi, bây giờ chúng ta có thể tiến hành nhận thưởng, hôm nay tôi chuẩn bị khá đầy đủ, vậy sẽ chọn ra hai mươi khán giả may mắn nhé. Mỗi người một chiếc bánh rán hành, hai chiếc sủi cảo cùng một ly sữa dâu.”
[Tiền vàng rơi xuống: Thiên địa quỷ thần ơi! Hai mươi suất! Streamer ơi chọn tuiiii!!!]
[Thi Lạc: Cầu trúng thưởng! Cầu trúng thưởng!]
[Đồ thị hàm số: Mẫu số nghìn năm gào khóc kêu rên QAQ]
Nguyễn Đường mở chức năng nhận thưởng, sau đó cố gắng tìm những cái tên quen thuộc. Tuy như vậy là không công bằng lắm, nhưng hết cách rồi... Anh là người bất công như vậy đấy.
“Chúc mừng hai mươi vị khán giả may mắn “tiền vàng rơi xuống”, “chim én nhỏ bay bay”, “ Ôm cây ôm không nổi”, “Meo Meo thích ăn tất cả đồ ăn của streamer“... Chuyển phát nhanh sẽ được gửi đi ngay sau đây, mọi người chú ý kiểm tra và nhận nhé. Mấy hôm nay có nhiều việc xảy ra, tôi phải đi giải quyết nên là buổi stream tối nay và ngày ma sẽ bị hoãn lại, khi nào tôi live lại thì sẽ làm đồ ăn ngon cho mọi người.” Nguyễn Đường khá là áy náy nói hết, sau đó khom người chào khán giả.
[Ôm cây ôm không nổi: Đang vui sướng trong hạnh phúc thì bị dội nước lạnh... streamer ơi mau về nhé. Không xem anh live ngày nào là tôi buồn ngày đó.]
[Cánh cũ mộng xưa: Phải đó, bọn tôi chờ streamer quay về.]
[Mèo mặt bự: Streamer làm việc của mình nha, chúng tui chờ mà.]
Khán giả vô cùng hiểu ý, biết đến Nguyễn Đường dạo gần đây gặp chuyện vướng tay, mà cũng chỉ hai ngày thôi, bọn họ chờ được.
“Cảm ơn mọi người.” Nhận được sự ủng hộ của khán giả, trái tim Nguyễn Đường đầy ắp sự ấm áp.
Lúc này, Nguyễn Đường nghe thấy tiếng xe bay bên ngoài, anh tới cửa nhìn thì thấy là chiếc xe màu bạc quen thuộc.
“Anh Sâm, sao anh đến sớm vậy?” Nguyễn Đường thấy Hạ Vân Sâm bước từ trên xe xuống, lập tức mở cửa dón vào.
“Thấy cậu livestream làm đồ ăn sáng, qua đây cọ tí cơm.” Hạ Vân Sâm vô cùng thành thật, ngửi thấy hương vị truyền ra từ trong bếp, hắn cười nói, “Xem ra tôi đến thật đúng lúc.”
Nghe thấy câu này, Nguyễn Đường bật cười, “Đúng là may, tôi đỡ phải chuyển phát cho anh.”
Hai người ăn uống no say xong cũng là lúc nên xuất phát.
Vận tốc của xe bay rất nhanh, chẳng mấy thời gian mà đã đến cảng tinh tế, nơi đây có vô số phi thuyền vĩ đại thả neo.
“Đi thôi.” Hạ Vân Sâm dừng xe trong bãi đỗ, xe của hắn có giấy phép quân dụng, có đặc quyền, dừng trong khu dành riêng cho quân đội, bởi thế cũng không cần phải chen lấn.
Dù là thế thì trong cảng vẫn có rất nhiều người, dường như ai ai cũng vội vã, không ngừng có người lướt qua hai người họ. Nguyễn Đường không chen được, lần nào cũng chờ họ đi thì mới đi được, chẳng mấy chốc mà đã cách Hạ Vân Sâm cả đoạn.
Bước lên vài bước, Hạ Vân Sâm quay đầu nhìn lại mới phát hiện Nguyễn Đường bị chen ra phía sau, hắn nhíu mày, kéo tay Nguyễn Đường, đứng ngay sau lưng anh, dùng đôi tay rắn chắc rộng rãi cản dòng người hai bên.
Hắn giải thích: “Trong cảng nhiều người quá, nắm tay nhau thì sẽ không bị lạc.”
Nguyễn Đường gật đầu, không nghi ngờ, để kệ Hạ Vân Sâm nắm tay mình. Cảm giác khô ráo ấm áp truyền đến bàn tay anh, tay Hạ Vân Sâm lớn hơn anh một chút, ngón tay rất dài, ngón cái và ngón đeo nhẫn vòng lấy nhau là đã bao bọc cả bàn tay anh vào trong, khiến người ta có cảm giác cực kỳ an tâm.
Trong lúc hai người trên sân cảng, Hạ Vân Sâm nắm tay Nguyễn Đường, có mấy người âm thầm nhìn hai người, vài cô gái chỉ vào họ rồi cười khúc khích, Nguyễn Đường hơi hơi ngượng, nhưng nhìn gò má lạnh lùng của Hạ Vân Sâm lại cảm thấy mình hơi hơi lập dị, không thể làm gì khác hơn là giả như không có chuyện gì xảy ra, hai người cứ thế nắm tay nhau đến tận lúc lên phi thuyền.
Theo tinh vân vượt qua cửa sổ, qua hai ngày, cuối cùng họ cũng đáp xuống hành tinh số mười chín.