Tiết khố bị cởi ra, đôi chân thon dài của thiếu niên đã có chút mập mạp, bàn tay hơi lạnh chạy dọc trên làn da nhẵn nhụi non mềm bên trong đùi, dẫn dắt thân thể thiếu niên khẽ run rẩy, bởi vì nguyên nhân nào đó mà tiếng hừ khẽ tận lực áp chế rơi vào trong tai mấy nam nhân bên cạnh.
“Mạc nhi…” Giọng nói thanh lãnh của Bạch Thần trầm thấp, môi mỏng ngậm lấy vành tai Hoa Tiểu Mạc, nhẹ nhàng hút cắn, một tay khác kéo chăn lên, ngăn trở gió lạnh từ khe hở song cửa tiến nhập vào.
Hoa Tiểu Mạc hơi khép mắt, đôi đồng tử khe khẽ rung động, trên gò má trắng nõn ửng lên một tầng mây đỏ dụ nhân, hơi thở ấm áp phun lên khuôn mặt dán trước mặt hắn của Lạc Cửu Tiêu.
Mấy người ngủ chính là tách riêng chăn, lúc này chăn của Hoa Tiểu Mạc nhô lên thật cao, nam nhân tuấn mỹ chui vào bên trong quỳ giữa hai đùi thiếu niên, môi dán lên phần bụng hơi hơi gồ lên của đối phương, đầu lưỡi nhẹ nhàng trợt xuống, chuyển quanh ven rốn, rồi vói vào lỗ rốn hoặc nhẹ hoặc nặng mà liếm láp, cảm xúc ướt át khiến thiếu niên nhịn không được ngay cả đầu ngón chân cũng quắp lại.
“Nhẹ… nhẹ một chút… ngô…” Câu nói còn lại bị nụ hôn sâu của Bạch Thần nuốt hết, hơi thở mát lạnh vẫn khiến hắn tham luyến như trước giờ.
Bạch Thần hôn lấy môi hắn, đầu lưỡi chui vào khoang miệng, phiên giảo tứ phía, liếm lấy tầng niêm dịch mỏng manh đó, chờ sau khi thiếu niên thích ứng thì cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của hắn hấp duyện quấn quanh, chốc chốc cuốn vào chỗ sâu nhất trong yết hầu, nước bọt trong suốt tràn ra từ khóe miệng giao nhau của hai người, trượt xuống chỉ bạc ái muội, tiếng nước bọt chuyển cho nhau giữa căn phòng tĩnh mịch phát ra say mê.
Mấy tiếng thở dốc bất đồng tần suất, lại đồng dạng hơi hơi dồn dập vang lên, chăn nệm ở hai nơi trong cùng và ngoài cùng động động, cả tấm chăn dán sát Hoa Tiểu Mạc kia bị nhô lên, chỗ ngẩng lên ở bụng dưới bỗng nhiên được ẩm ướt ấm áp bao lấy, trước ngực có ngón tay mang theo vết chai mỏng vuốt ve xoa nắn, lại bị hàm răng cắn lấy khẽ kéo, nơi nọ ở phía sau có cảm xúc mát lạnh vuốt ve, từng chút một vỗ về chơi đùa xung quanh nếp nhăn, một khắc sau dị vật tiến nhập vào khu vực đã mấy tháng chưa hề khai phá, cảm giác vừa trướng vừa nhột thuận theo xương cùng trong nháy mắt lan tràn ra toàn thân, như luồng điện đánh trúng, hô hấp của Hoa Tiểu Mạc thoáng cái gấp loạn.
Hai tay như nhũn ra ôm lấy Bạch Thần, điểm mẫn cảm bị đụng vào vỗ về, tầng tầng khoái cảm cuốn tới như thủy triều, sau đó xông ra tại nơi sâu trong mạch máu, đầu óc hắn một mảnh trống không, mê mang mở to mắt mượn ánh trăng mỏng tang mà ngắm nhìn gương mặt thanh tuấn gần trong gang tấc trước mặt.
“Khó chịu?” Thanh âm mơ hồ của Bạch Thần tràn ra từ trong hơi thở hơi loạn.
Hoa Tiểu Mạc khẽ lắc đầu, dùng lực câu lấy lưỡi của Bạch Thần không để y rút ra, không khó chịu, sướng quá trời!
Giúp hắn khẩu giao đích thị là Lạc Cửu Tiêu, ôn nhu tinh tế liếm lộng ở ngực hắn chắc là Lan Thất, vậy đâm hắn…
“Ư…” Phía sau dị vật bỗng dưng lớn lên mấy phần, thân thể Hoa Tiểu Mạc bỗng căng cứng, nhiệt lưu nơi bụng dưới tán loạn, hắn cắn lấy cánh môi của Bạch Thần giật giật trong phun ra nuốt vào của Lạc Cửu Tiêu phóng thích.
Sau tiếng nhóp nhép nhóp nhép, trong chăn khôi phục yên tĩnh, trong phòng bỗng dưng sáng lên, Lạc Cửu Tiêu liếm sạch dịch thể thuộc về thiếu niên còn lưu lại bên mép, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Hoa Tiểu Mạc, giống như một con dã lang đói khát, tiếng nói từ tính ách khàn: “Lan Thất, có thể không?”
Lan Thất tiến đến gần hôn tóc Hoa Tiểu Mạc, nhẹ giọng nói: “Để phòng vạn nhất, vẫn là chờ thêm bốn năm tháng nữa cho thỏa đáng.”
“Vừa nãy không phải đã… đã tiến vào…” Hoa Tiểu Mạc thở hổn hển, chỉ là chút vận động như thế mà đã khiến hắn mệt quá chừng, mẹ nó chớ, mấy tháng không đánh pháo, chờ sau khi vị nọ trong bụng đi ra nhất định đem mười tháng bù lại.
“Đó là ngón tay.” Mỗ Vương gia bên dưới tiết khố đội lều vải lớn chìa ra hai ngón tay còn mang nhiệt độ của thiếu niên, nhướn mi: “Hai ngón.”
Hoa Tiểu Mạc trợn trắng mắt, khóe miệng nhếch một cái, tầm mắt đảo qua từ trên địa phương gồ lên ở phía dưới của mấy nam nhân, mặt đỏ tai hồng tằng hắng một cái, “Mấy tháng sau là được rồi.”
“Còn tới mấy tháng…” Lạc Cửu Tiêu đỡ trán, giữa chân mày lộ ra dục hỏa bị ẩn nhẫn.
Cầm khăn lông qua lau đi mồ hôi trên trán Hoa Tiểu Mạc, Bạch Thần muốn ôm Hoa Tiểu Mạc, lại thấy Lạc Cửu Tiêu mắt nhanh tay lẹ trước y một bước, đại lực mà trói Hoa Tiểu Mạc vào trong ngực, bộ vị ở bụng dưới cứng đến phát đau cọ cọ thân thể Hoa Tiểu Mạc, lười biếng phun ra một chữ: “Ngủ.”
Trong phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh, mấy nam nhân bị dục hỏa đốt cháy đèu vận chuyển chân khí áp xuống dục vọng trong người.
Những ngày của năm mới qua cực nhanh, bụng Hoa Tiểu Mạc nhô lên cũng càng ngày càng rõ ràng, dần dần, y phục cũng vô pháp che giấu, cũng không biết Tần Nghị dặn dò thế nào với hạ nhân, những người đó thấy Hoa Tiểu Mạc đỉnh cái bụng bự đi loanh quanh trong phủ, ai nấy đều y như người không quan tâm, ngay cả biểu tình trên mặt cũng không một tia biến hóa.
Từ sau lần Hoa Tiểu Mạc hôn mê bất tỉnh năm ngoái, Bạch Thần liền đem phi trùng dẫn vào trong một cái dụng cụ trong suốt, Hoa Tiểu Mạc hỏi mấy lần cũng đều không có kết quả, thấy trên cái mặt than kia của đối phương nhìn không ra một xíu xiu biểu tình, hắn đành phải thôi.
Hôm nay, Hoa Tiểu Mạc sau khi ngủ trưa dậy thì đi tìm Vô Ưu, lại thấy chỗ Vô Ưu đứng một nam nhân, dáng người cường tráng, bộ dạng cực kỳ tầm thường, bên hõm má trái có đường sẹo cực đậm kéo dài tới khóe miệng, lộ ra mấy phần hung ác dữ tợn.