Vô Ưu trông thấy Hoa Tiểu Mạc, vội vàng chạy qua lôi kéo tay áo hắn mở miệng phát ra tiếng a a, giống như là đang giải thích gì đó.
Vỗ vỗ mu bàn tay thanh niên, Hoa Tiểu Mạc đột nhiên ngừng lại, liếc nhìn nam nhân đang quăng qua đây ánh mắt lăng liệt, ngốc lăng, nhìn nam nhân từ trên xuống dưới, âm thầm phỏng đoán một khả năng: “Vô Ưu, ổng là…”
Vô Ưu kéo tay Hoa Tiểu Mạc, ở trong lòng bàn tay hắn viết gì đó, khóe miệng Hoa Tiểu Mạc không cầm được co giật.
Cha?
Nam nhân lớn lên rất bình thường, cách một trời một vực với Vô Ưu xinh đẹp, Hoa Tiểu Mạc thầm nghĩ, mẫu thân Vô Ưu nhất định sinh ra cực kỳ đẹp.
“Buông ra!” Giọng nói phẫn nộ rơi vào trong tai, mang theo giọng mũi nồng đậm, nam nhân bước dài tiến đến, lại bị Mộc Lan Mộc Cận cản lại cách mấy bước.
Hoa Tiểu Mạc bĩu môi, nói thế nào hắn cũng là ân nhân của tên này chứ bộ?
“Vô Ưu, ngươi muốn rời khỏi nơi này không?”
Vành mắt thanh niên đỏ lên, rũ mắt, bất an mà cắn môi.
“Chờ một chút.” Lười để ý đến nam nhân sắp bùng nổ, Hoa Tiểu Mạc nhẹ giọng nói: “Hiện giờ ta không tiện phối dược, phương thuốc đưa A Thất rồi, y đang phối dược cho ngươi, cổ họng khỏi rồi hẵng đi.”
Chất lỏng nóng ấm rơi trên mu bàn tay Hoa Tiểu Mạc, hắn giật mình, trong lòng than nhẹ, đau lòng một cách kỳ quái, cứ như vật mình nuôi dưỡng đã rất nhiều năm sắp phải rời khỏi hắn vậy.
Nâng tay lau đi nước mắt trên mặt Vô Ưu, Hoa Tiểu Mạc ra hiệu cho Mộc Lan Mộc Cận bình tĩnh chút, lại nhìn Vô Ưu: “Thỏ con có tiện mang theo không? Không tiện mà nói thì để lại…”
Vô Ưu gật đầu một cái thật mạnh, cậu thích con thỏ kia, bởi vì là của người này tặng cho cậu.
“Vô Ưu là bằng hữu của ta, ta rất thích cậu ấy.” Đi đến trước mặt nam nhân, Hoa Tiểu Mạc mím mím môi, nửa ngày mới nói: “Ngươi chiếu cố cậu ấy cho tốt.”
Nói xong thì chuyển người rời đi, trong lòng Hoa Tiểu Mạc rất khó chịu, trong mũi nghèn nghẹt, loại tâm tình nữ nhi xuất gia này khiến hắn đau trứng.
Nửa tháng sau Lan Thất đem dược vật đã nghiên chế đưa đến chỗ Vô Ưu, phối thêm với thuốc thang dùng mỗi ngày, mãi đến ba tháng sau Vô Ưu triệt để hồi phục.
Ngày tiễn Vô Ưu, Hoa Tiểu Mạc đã mang thai tám tháng có hơn dựa trong lòng Lan Thất, mắt đỏ bừng, cuối cùng vẫn cứng rắn nhẫn nhịn không rơi lệ.
Một đoạn thời gian kế tiếp, Hoa Tiểu Mạc đều rầu rĩ không vui, hắn cũng không biết hạ nhân trong phủ sau mỗi lần trông thấy hắn đều cảm thấy từ quỷ môn quan dạo một vòng.
Lúc được chín tháng, chân Hoa Tiểu Mạc sưng vù lợi hại, mỗi ngày đều ngâm nước nóng, mấy nam nhân sẽ vây thành một cục đấm bóp cho hắn, thường những lúc đó, hắn sẽ hạnh phúc tới híp mắt.
Ban ngày đi đường một chút thắt lưng và chân sẽ rất đau, ngực như là bị đá tảng đè tới thở không ra hơi, dạ dày bình thường rất không thoải mái, lượng cơm ăn cũng ít nữa, còn có chút táo bón, buổi tối làm thế nào cũng ngủ không được, thường xuyên ngắm ánh trăng ngoài song cửa đến phát ngốc, Hoa Tiểu Mạc phiền muộn, hắn cảm thấy mình mắc chứng u uất rồi.
Vào tháng tư, khí trời ấm dần, người trong phủ đều xốc lại trăm phần trăm tinh thần, bọn họ trông thấy cái bụng bự rõ ràng không thua nữ tử có thai là mấy của thiếu niên, cũng chỉ tò mò mà len lén nhìn trộm mấy phát.
Tần Nghị phái người đem tất cả bà đỡ trong thành đều rước về phủ, Lan Thất và Bạch Thần cũng đều chuẩn bị kỹ càng, về phần Lạc Cửu Tiêu… theo lời mấy tên thuộc hạ, chủ tử cái bộ dáng đó cứ y như là chính mình sắp sinh vậy.
Hôm nay trời đẹp, ánh dương quang rực rỡ trước nay chưa từng có, trong hoa viên trăm hoa đua nở, mà ngay cả những đóa hoa không nên nở vào mùa này cũng ly kỳ nở rộ đến diễm lệ, trong không khí còn tràn ngập một cổ hương thơm nhàn nhạt, người trong phủ cũng không biết cổ hương thơm này đã dào dạt khắp cả Ba Thục thành.
Trên cây đa, mái nhà đều đậu không ít chim tước, bay lượn vòng quanh Mai viên, có gần hơn trăm con, tình cảnh hoành tráng khiến hạ nhân trong phủ đều nhìn đến choáng váng cả mắt.
Những con chim tước đó cũng không biết bay đến từ địa phương nào, đều là kỳ trân dị điểu chưa từng thấy qua, cánh chim xinh đẹp dưới ánh dương quang chiếu rọi xuống phát ra hào quang lấp lánh, có loại vẻ đẹp đến hoa lệ.
Hoa Tiểu Mạc ngồi trong đình của hoa viên, trên bàn bày không ít thức ăn cho chim, hắn đã ngồi được một hồi rồi, cũng không thấy một con chim nào bay đến.
“Có phải khẩu vị mấy con chim đó bất đồng với chim khác hay không ta?”
Ánh mắt hơi cổ quái nhìn chim tước chao lượn xoay vòng trên không, như là đang chờ đợi gì đó, Lạc Cửu Tiêu nhếch môi: “Muốn con nào, ta bắt cho ngươi.”
“Thôi đi, ngươi mà ra tay, mấy con chim đó không chết cũng bị thương.” Hoa Tiểu Mạc kéo khóe môi xuống, thở dài một hơi.
Ở một bên Bạch Thần đặt tay trên thắt lưng Hoa Tiểu Mạc xoa bóp, mục quang thanh lãnh cũng dừng trên mình những chú chim tước trên không kia, một khắc sau y lấy sáo ngọc ra, tiếng sáo du dương êm tai tràn ra.
Hoa Tiểu Mạc thấy Bạch Thần thổi sáo, hắn không biết sao, cũng hưng trí lên, trước tiên quét nhìn bốn phía, xác định Nam Phong xuất môn đi mua đồ ăn cho hắn còn chưa trở về, liền từ trong tay áo lấy ra cái chuông nhỏ nọ.
Âm thanh thanh thúy nhè nhẹ như tơ phát ra từ chiếc chuông nhỏ khe khẽ lắc lư trong tay Hoa Tiểu Mạc, rõ ràng rất nhỏ, lại át luôn cả tiếng sáo của Bạch Thần, động tác trên tay của hạ nhân làm việc xung quanh đó đột nhiên chậm lại, ánh mắt dần dần tan rã mê ly, trên mặt mang theo một mạt tươi cười, như là trông thấy điều gì rất tốt đẹp.
Chân khí trong cơ thể Lạc Cửu Tiêu chợt bị một cổ lực lượng quỷ dị áp chế, y nhanh chóng thu lại chấn kinh nơi đáy mắt, trao đổi ánh mắt với những người khác, Bạch Thần di dời sáo khỏi khóe môi, ánh mắt nhìn Hoa Tiểu Mạc có chút vi diệu.
Hoa Tiểu Mạc còn đang lắc chuông nhỏ tựa như đã hãm nhập vào cảnh giới nào đó, chưa phát hiện tiếng sáo đã ngừng thổi rồi, biên độ của động tác trên tay hóa lớn, tiếng chuông cũng bắt đầu biến ảo không lường.
Trên không đột nhiên truyền đến hai tiếng chim hót lớn, sau đó liền thấy hai con đại điểu lông vũ ngũ sắc chao liệng trong không trung, mà hơn trăm con kỳ trân dị điểu đang vây quanh bọn nó kia nhẹ nhàng bay múa, trong không khí có khoảnh khắc đình trệ.
“Đó có phải là phượng hoàng không?” Tay chỉ đôi chim bay múa trong đàn hàng trăm con, Hoa Tiểu Mạc kinh hô.
Lan Thất ngước mắt, nhãn sắc trong nháy mắt ngưng trọng, đứng thẳng lên, Lạc Cửu Tiêu và Bạch Thần cũng đứng lên từ trên băng đá, thần sắc ngưng trọng, nhưng vào lúc này, mấy đạo thân ảnh hôi sắc từ bốn phương tám hướng nhào về phía hai chú chim kia.
“Phượng hoàng hiển linh, chính là dự báo điềm lành, chỉ tại thái bình thịnh thế mới xuất hiện, trông thấy nó bay lướt qua thôi cũng đã rất không dễ dàng, nếu như có thể trông thấy nó bay múa trong đàn trăm con đó chính là điềm lành ngàn năm khó gặp.” Phía sau Tần Nghị sãi bước đi đến, trong âm thanh trầm thấp lộ ra một chút dị thường.
Lạc Cửu Tiêu nhướn nhướn mi mày, thú vị trong mắt rất đậm, lại không rời khỏi Hoa Tiểu Mạc nửa bước.
Mấy người nhìn chăm chú tình hình giữa không trung, ai ngờ đôi chim kia lại thoải mái bay múa qua lại giữa vây công của mấy tên ẩn vệ, nếu nói là kinh hãi bị vây khốn, lại càng giống như là đang chơi đùa với mấy gã hơn.
Nhất thời không chú ý, chiếc chuông trong tay Hoa Tiểu Mạc đụng vào bàn đá một cái, phát ra âm thanh rất lớn, tất cả mọi người liền thấy đôi chim kia ngưỡng cổ lên trời kêu to mấy tiếng, âm thanh kia cực kỳ bén nhọn, có thể phá vỡ màng nhĩ người nghe.
Mấy ẩn vệ gần đó trực tiếp phun ra một búng máu to, thân thể lung lay ngã xuống, không chờ bọn họ phản ứng lại, đôi chim đột nhiên bay về phía Hoa Tiểu Mạc bên này.
“Mau, mau tránh ra.” Hoa Tiểu Mạc lớn họng thét chói tai, bàn tay đè trên bụng đột nhiên căng cứng, khắp thân mình đau đớn không biết từ chỗ nào càng lúc càng rõ ràng, sắc mặt hắn xoát một cái liền trắng bệch.
Sắc mặt Bạch Thần kinh hoảng: “Mạc nhi.”
Một tiếng hét to này cũng mang mấy nam nhân còn lại nhập vào trong khủng hoảng, trong lúc nhất thời những hạ nhân khôi phục thần trí ai nấy đều loạn cả lên, chạy đi chuẩn bị dụng cụ đỡ đẻ.
“Sắp… sắp sinh rồi…” Từ khớp hàm cắn chặt nặn ra một câu thoại, Hoa Tiểu Mạc liền gục vào trong khuỷu tay của Lạc Cửu Tiêu.