Mỗi Ngày Một Thổ Lộ

Chương 21: Chương 21: Mặt mũi có thể đổi lấy bạn gái không?




Edit: Cẩm.

Đối với hành vi này của Giang Tự, tâm tình Chu Diệc không thể khái quát trong một câu chửi thề như thế được.

Chỉ biết trơ mắt nhìn người đàn ông này đến mắt cũng chẳng thèm nháy, cứ thế tặng cho nữ chủ nhân phòng chat hơn mười vạn tiền lễ vật khiến Chu Diệc chỉ hận vì sao anh ta không phải là cô gái kia.

Đã thế cô gái này đến cameras còn chưa bật.

Điều này làm anh ta rất khó hiểu.

“Tôi nói này...” Nhịn nửa ngày, cuối cùng anh ta cũng không nhịn được: “Sao cậu lại thế này chứ? Anh Giang, thầy Giang, Giang đại ca, tôi cũng muốn có một trăm lần 1314 tệ tiền lễ vật nha.”

Giang đại ca đến mắt cũng chẳng thèm liếc nhìn anh, cất giọng lãnh đạm: “Cách xa tôi chút.”

Chu Diệc là người đại diện nhiều năm kiêm bạn tốt của anh nên đối với dáng vẻ bài xích này đã sớm miễn dịch. Anh ta cười hề hề thò đầu qua nhìn tới nhìn lui trên màn hình: “Nữ streamer này rốt cuộc là ai mà có thể làm cậu vung tiền như rác vậy? Muốn làm người đẹp vui à? Cậu đây là độc thân vạn năm vừa muốn yêu đương một phát liền nhìn trúng hai em? Cậu bỏ cuộc với bé trợ lý kia rồi? Không thể như vậy đâu, cậu làm thế là rất đê tiện...”

Anh ta mới nói được một nửa thì đột nhiên lại dừng lại, rồi dùng vẻ mặt thâm sâu khó lường nhìn Giang Tự.

Giang Tự giật giật mí mắt, bố thí cho anh ta một cái liếc nhìn.

Chu Diệc híp mắt nhìn anh: “Chẳng lẽ là...”

“Ừ.” Giang Tự đáp lại bằng giọng mũi.

Vẻ mặt Chu Diệc càng thêm chắc chắn: “Con mẹ nó, chẳng lẽ cậu ngủ với bé trợ lý kia rồi sau đó nhận ra mình vẫn thích nữ streamer này hơn?”

“...”

Ấn đường Giang Tự nhảy dựng.

“Không nên đâu.” Chu Diệc lải nhải bên tai anh: “Lúc đấy không phải coi người ta là bảo bối sao? Không phải còn si mê hơn cả nghiện game sao? Không phải mỗi ngày đều bật đồng hồ báo thức như tên biến thái để đến phim trường nhìn trộm cô bé nhà người ta hay sao? Mẹ nó cậu như thế này cặn bã quá rồi Giang Tự, cậu lăng nhăng như vậy không thấy cắn rứt lương tâm hay sao?”

Mắt Giang Tự vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính không rời đi, hừ hừ hai tiếng: “Thật ra tôi cũng rất muốn được gì đó với cô ấy.”

“Gì?” Chu Diệc sửng sốt hai giây: “Tôi đang nói đến cô bé trợ lí kia kìa, cậu nhìn nữ streamer kia làm gì?”

Vừa dứt lời, anh ta đột nhiên phản ứng lại.

Nữ streamer còn đang nói chuyện, thanh âm phát ra từ máy tính có chút quen tai.

Có chút quen tai...

Lại nhìn đến người đàn ông đang ngồi trên giường giống như trúng phải yêu thuật.... Chu Diệc đã ngộ ra, run rẩy chỉ vào màn hình máy tính: “Cái này... có phải nữ streamer cùng cô bé trợ lí kia là một người không?”

Giang Tự không đáp lại, coi như đồng ý.

Chu Diệc lại thô bạo chửi thề thêm câu nữa, trừng mắt nhìn anh: “Cậu thích cô ấy thật đấy à?”

Lần này người đàn ông không im lặng nữa mà phá lệ “ừm” một tiếng, âm thanh không nặng không nhẹ.

“Cô ấy không biết ID này là cậu đúng không?”

Giang Tự không đáp lại anh ta, giống như để anh ta hiểu câu hỏi anh ta đặt ra ngu xuẩn đến cỡ nào vậy.

Chu Diệc cũng ý thức mình vừa hỏi một câu hỏi ngu nên lập tức thay đổi chủ đề khác: “Vậy cậu giải thích đi, tên cậu sao lại đặt thế này? Si mê Tứ Ngự? Si mê? Mê muội? Muội?”

Giang Tự dựa đầu vào tường, mắt chăm chú nhìn cô gái nhỏ chơi game: “Như vậy cô ấy sẽ cảm thấy tôi là con gái, sẽ không nghĩ đấy là tôi.”

Chu Diệc: “...”

Ngay cả cái trò giả giạng thành con gái này ngài cũng nghĩ ra được sao?

Chu Diệc nhấc điện thoại lên, phe phẩy trước mặt anh: “Xem ra tôi phải gọi điện thông báo cho bố cậu biết mới được, tôi cảm thấy ông ấy sẽ vui đến mức phát khóc.”

Người đàn ông ngồi trên giường nói “đừng”, rốt cuộc cũng di chuyển tầm mắt rời khỏi màn hình máy tính, nghiêm túc nhìn Chu Diệc: “Tôi bây giờ là một con người đáng thương, tình cảm gia đình lạnh nhạt, anh đừng xen vào chuyện của tôi.”

Chu Diệc nghe mà chả hiểu mô tê gì: “Cái gì mà đáng thương, cái gì mà tình cảm gia đình lạnh nhạt cơ?”

“Chính là...” Anh chậm rãi giải thích: “Tết Trung Thu vừa rồi tôi nói, đã rất nhiều năm tôi chưa quay về nhà.”

Chu Diệc: “...”

Giang Tự: “Sau đó cô ấy cho rằng quan hệ của tôi với gia đình không được tốt.”

Chu Diệc: “...”

Giang Tự: “Sau đó, tôi đến nhà cô ấy.”

Chu Diệc: “...”

Tôi phục!

“Và cậu không hề nói chuyện bố mẹ định cư ở nước ngoài có đúng không?” Chu Diệc mặt lạnh nhìn anh.

Giang Tự nhướng mày: “Đúng là đã nhiều năm tôi chưa về nhà mà, tôi không nói dối.”

“Ừ, cậu không nói dối, không lừa người.” Chu Diệc cất giọng trào phúng: “Cậu cũng không cần mặt mũi nữa luôn rồi.”

“Cần mặt mũi để làm gì?” Người đàn ông không hề coi đây là sự sỉ nhục: “Mặt mũi có thể đổi lấy bạn gái không?”

Chu Diệc: “...”

Có đạo lý, không thể phản bác.

.....

Thời gian ở nhà luôn trôi nhanh hơn lúc đi học, chờ đến khi Ôn Tư Ngộ nhận ra chân lí này thì cũng đã tới lúc quay lại trường học rồi.

Kỳ nghỉ kéo dài lâu như vậy, nghĩ đến cảnh người người chen chúc nhau trên tàu điện ngầm thì cô đã cảm thấy khủng bố, vì thế Ôn Tư Ngộ quyết định vươn bàn tay ác ma lên người Ôn Tư Viễn.

Kết quả cô còn chưa kịp lên kế hoạch nghĩ xem làm thế nào để lừa anh thì Ôn Tư Viễn đã tự giác nhận việc về phía mình rồi.

Người đàn ông đang gặm lê tỏ ra bình thản mà mở miệng: “Phải về trường à?”

Ôn Tư Ngộ gật đầu.

“Được.” Ôn Tư Viễn cũng gật đầu: “Hôm nào về thì báo anh một tiếng, anh đưa mày đi.”

Ôn Tư Ngộ kinh ngạc: “Sao tự nhiên anh lại muốn đưa em đi? Bình thường không phải anh rất lười sao?”

“Trước khác nay khác, bây giờ anh không yên tâm.”

Ôn Tư Ngộ: “...”

Mặc dù không biết anh không yên tâm chỗ nào nhưng nghĩ đến cảnh không phải chúc nhau trên tàu nữa thì cô cũng rất vui vẻ.

Sau khi về trường, mớ công việc lại lu bù lên, hơn nữa phim ngắn của cô cũng đã quay được hai phần ba chặng đường, trước đó với sự trợ giúp của Giang Tự nên cảnh quay về sau càng ngày càng có sự đột phá, rất thuận lợi.

Học hệ đạo diễn thật ra vô cùng vất vả, áp lực của việc học khiến thời gian Ôn Tư Ngộ phát sóng trực tiếp càng ngày càng ít, vì thế ở đoàn phim, tranh thủ lúc rảnh rỗi cô lại xem điện thoại một tí, phát hiện không còn ai thúc giục cô ra video game nữa.

Vào một buổi tối nọ, lúc Ôn Tư Ngộ đang xem phim thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Lúc ấy cô không để ý, một tiếng sau xem xong phim mới cầm điện thoại lên.

Là thông báo từ Wechat.

Có người gửi yêu cầu kết bạn.

Ảnh đại diện là một chữ X viết hoa màu đen trên phông nền trắng.

Tên người này chỉ có hai chữ chói lọi: Giang Tự.

Ôn Tư Ngộ thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.

Bàn tay cô run rẩy cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, sau đó mới kịp phản ứng lại... yêu cầu kết bạn này được giửi từ một giờ trước!!!

Ôn Tư Ngộ hoảng loạn.

Cô cứ thế mà bơ idol trong một giờ a a a a!!!

Đây là tội trạng không thể tha thứ được mà.

Ôn Tư Ngộ cắn môi, ngón tay đặt trên màn hình, nghĩ thông suốt rồi mà vẫn không dám chấp nhận.

Khả năng cô bơ anh lâu như vậy, Giang Tự kéo cô vào danh sách đen rồi cũng nên.

Tận một tiếng cơ mà....

Ngay lúc cô còn đang rối rắm thì bạn cùng phòng đột nhiên đi tới đây, vỗ một cái lên vai cô, gọi cô một tiếng.

Ôn Tư Ngộ run tay, vô tình nhấn một cái lên màn hình.

Cúi đầu nhìn thì thấy cô đã đồng ý rồi.

“...”

Ôn Tư Ngộ ngẩng đầu lên, mang khuôn mặt trắng bệch nhìn bạn cùng phòng. Bạn cùng phòng thấy gương mặt cô như vậy thì hoảng sợ, sợ hãi bỏ tay ra, nhỏ giọng nói: “Tớ chỉ định hỏi cậu muốn ăn cái gì thôi mà...”

Ôn Tư Ngộ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

“Tớ phải bị cho vào danh sách đen.”

Bạn cùng phòng: “...?”

“Tớ muốn chết, tớ không muốn vừa mới chớp mắt đã có khả năng bị kéo vào danh sách đen đâu.”

Bạn cùng phòng: “...”

Ôn Tư Ngộ hít vào, lại thở ra, một lần nữa mở to mắt nhìn điện thoại.

Tận sậu bên trong đáy lòng cô, ngoại trừ cảm giác khẩn trương thì còn có một chút cảm giác trộm mừng thầm dâng lên.

Là Wechat của Giang Tự...

Là thứ cô đã mơ tưởng từ sớm nhưng không dám thêm...

Ôn Tư Ngộ hoàn toàn không ngờ rằng sẽ có ngày anh sẽ chủ động kết bạn với cô.

Cẩn thận từng li từng tí mở khung chat với anh ra, do dự một lát rồi lại đóng vào.

Lại mở, lại đóng.

Giống như cách đây hai tháng, khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Wevhat của anh cũng lâm vào tình cảnh rối rắm y như vậy, thoát ra vào lại rất nhiều lần nhưng vẫn không dám gửi tin nhắn qua.

Cô cứ nghĩ nghĩ rồi nhìn đến ảnh đại diện của anh, sau đó là đến vòng bạn bè.

Cô nhớ ảnh bìa lần trước của Giang Tự là ảnh một ngọn núi phủ tuyết trắng, sau khi xem ảnh đó cô còn lén lút đổi ảnh bìa của mình thành biển, thậm chí còn đổi phần ký tên thành câu: “Sơn ải cách sơn hải, sơn hải không thể bình.” Đã thế cô còn rất bi thương mà đắm chìm trong cảm giác đó một thời gian.

Kết quả bây giờ mở vòng bạn bè của anh ra, ảnh bìa không biết thế nào lại bị đổi đi, không còn là núi tuyết đá lởm chởm nữa mà chuyển sang... một bức vẽ tay?

Trên tờ giấy là hình con thuyền nhỏ được vẽ bằng bút chì, trông rất xấu, các đường cong được vẽ xiên xiên vẹo vẹo, có chỗ còn lộ ra vết tẩy bút chì. Mặt buồm của con thuyền nhỏ được vẽ bằng hình hoạt hình trông khá dữ tợn, Ôn Tư Ngộ nhìn ngắm nửa này mới phát hiện ra đó là con thỏ.

Đã thế người đàn ông này tựa hồ như đang cố hết sức để vẽ cho con thỏ trông đáng yêu một chút, còn ở trên cổ con thỏ vẽ thêm vài nét rồi tô màu thành hình chiếc nơ bướm màu hồng.

Phía dưới con thuyền cũng là chữ được viết bằng bút chì, chữ viết ngay ngắn đẹp đẽ.

Chỉ là mấy chữ này vô cùng nhỏ, Ôn Tư Ngộ có phóng to ảnh lên cỡ nào cũng không nhìn thấy được đó là chữ gì.

Ngay lúc này, điện thoại cô lại vang lên một thông báo mới.

Ôn Tư Ngộ vội rời khỏi vòng bạn bè, phát hiện Giang Tự gửi tin nhắn tới cho cô.

Anh vậy mà chủ động cùng cô nói chuyện!

Cho dù hai người cũng từng tự nhiên đứng trước mặt nhau nói chuyện rồi, nhưng bây giờ đổi lại thành Wechat, Ôn Tư Ngộ đột nhiên có thêm cảm giác cực kì ái muội.

Mở khung chat với anh ra, một hàng chữ hiện lên rõ mồn một trước mắt.

[Giang Tự: Thuyền có biển nhưng không qua được, núi có đường qua được không?]

Ôn Tư Ngộ ngẩn người, tim hơi run lên.

Cô cứ ngây ngốc mà nhìn hàng chữ kia một hồi, lại nghĩ tới con thuyền trông xấu xí kia, còn có thêm chiếc nơ bướm của con thỏ, ngón tay bắt đầu tê dại.

Trong đầu cô rối loạn toàn tập, như là bị nhét đầy kẹo bông gòn, khối bông mềm mại ngọt lịm.

Còn có thứ tình cảm nào đó, cho dù chỉ là bản thân si tâm vọng tưởng cũng không thể ngăn cản khát vọng chờ đợi của cô, nó giống như dây leo mà cứ quấn lên trên, quấn nữa, quấn mãi...

Anh đổi ảnh bìa của mình, còn gửi riêng tin nhắn này cho cô... liệu cô có thể tự mình đa tình một chút không?

.....

Góc xàm xí của Cẩm: Bà này vì ổng mà đổi hình nền thành biển, ổng vì bà mà đổi lại thành thuyền. Chắc có mình tui nghĩ là, thuyền nằm trên biển...hơ hơ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.