Mỗi Ngày Một Thổ Lộ

Chương 20: Chương 20: Si mê Tứ Ngự




Edit: Cẩm.

Một đêm này Ôn Tư Ngộ không sao ngủ được.

Phòng cô ở tầng hai, đối diện chính là phòng dành cho khách. Cách một hành lang cùng một cánh cửa, Ôn Tư Ngộ cảm giác mình có thể nghe được âm thanh hô hấp của Giang Tự.

Tuy rằng điều này không có khả năng.

Cô gái nhỏ nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, đầu vùi vào gối, ôm chăn mà lăn lộn qua lại.

Cô nhắm mắt, trong đầu lúc này toàn là hình ảnh khi anh nói ba câu xin lỗi kia.

Còn có câu anh gọi cô là Tiểu A Ngộ nữ.

Tâm tình Ôn Tư Ngộ rối bời.

.....

Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Tư Ngộ chỉ mới ngủ được mấy tiếng đã phải bò dậy, hai mắt sưng vù. Cô ngắm mình trong gương rồi lầm bầm không vui vài tiếng, tắm rửa xong thì tâm trạng đã tốt lên không ít, chỉ là hai mắt vẫn còn hơi sưng.

Bất đắc dĩ, cô chỉ còn cách chạy xuống tầng lấy ít sữa tươi trong tủ lạnh mang lên đắp một lúc. Cô dẫm lên đôi dép lê chạy bình bịch xuống tầng, vừa đi xuống đã thấy Giang Tự mặc quần áo chỉnh tề ngồi trong phòng ăn nghịch điện thoại.

Người đàn ông nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, trông thấy cô thì “bụp” một tiếng, vứt điện thoại trên mặt bàn.

Trông có vẻ khẩn trương.

Sau đó anh nhướng mắt lên, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn cô.

Cô gái nhỏ vẫn còn đang mặc váy ngủ, bên dưới làn váy là đường viền hình lá sen, trước ngực in hình con thỏ nhỏ. Tóc cô còn ướt nhẹp, váy ngủ dài đến đầu gối lộ ra một đoạn bắp chân trắng nõn.

Giang Tự điềm nhiên như không có việc gì, bưng cốc cà phê trước mặt lên uống một ngụm, nhàn nhạt nói: “Chào buổi sáng.”

Ôn Tư Ngộ một lần nữa bình bịch chạy lên tầng.

Hai mươi phút sau, cô sấy tốc rồi mặc quần áo gọn gàng đi xuống. Lúc này Ôn Tư Viễn đang ngồi đối diện với Giang Tự, hai người bình thản nói chuyện với nhau.

Ôn Tư Ngộ không hiểu lắm, tại sao hôm qua hai người này còn như nước sôi lửa bỏng vậy mà hôm nay có thể hoà bình nói chuyện trên một cái bàn như vậy rồi?

Đàn ông đúng là sinh vật kỳ lạ!

Ôn Tư Ngộ chậm rãi bước qua, Ôn Tư Viễn thuận tay kéo ghế cho cô, cô ngồi xuống, cầm lấy đồ ăn sáng bắt đầu gặm.

Ôn Tư Viễn đánh giá cô một vòng từ trên xuống dưới, nhướng mày hỏi: “Mắt mày làm sao thế này?”

“Anh, anh phiền thế!” Ôn Tư Ngộ trừng mắt: “Đường đường là một người đàn ông sao anh lắm lời như vậy, chẳng trách không tìm được bạn gái.”

“Anh quan tâm một tí không được à, mày đúng là ương ạnh.”

“Cả một tối qua em học bài được chưa, em là một học sinh gương mẫu, yêu học tập.”

Ôn Tư Viễn cười nhạo một tiếng, mặc kệ cô, nhai nốt miếng trứng trong miệng rồi đẩy ghế đứng lên, đi ra phòng khách mặc áo khoác.

Cô thấy vậy liền ngẩng cổ nói: “Tết Trung Thu mà anh cũng phải đi làm sao? Sếp của anh đúng là không có tình người mà!”

“Anh đây chính là sếp, mày nói vậy tức là bảo anh không phải người chứ gì.” Ôn Tư Viễn lại đi giày ra cửa: “Tầm khoảng giữa trưa thì anh về, ở nhà đợi anh.”

Anh nói xong, mặt không biểu tình nhìn Giang Tự.

Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad Caseenhom. Vui lòng đọc tại đây để bảo vệ công sức của editor và nói không với các trang web lậu.

Người đàn ông cầm cốc cà phê đối diện với tầm mắt của anh, trong nháy mắt đã hiểu hết ám hiệu trong đó. Nhưng Giang Tự vẫn giả vờ như không chú ý tới, im lặng không nói gì.

Ôn Tư Viễn cười lạnh một tiếng, cũng không muốn buông tha anh: “Giang tiên sinh có muốn đi cùng với tôi không?”

“...”

Giang Tự thong thả đặt cốc ca phê xuống, không tình nguyện đứng lên.

Anh nhìn cô gái ngồi đối diện anh hai giây, sau đó chậm rãi nói: “Tôi đi trước đây, hôm qua làm phiền em rồi.”

Ôn Tư Ngộ cũng vội vàng đứng dậy: “Là em làm phiền thầy Giang mới đúng, để anh đưa em về...”

Ôn Tư Viễn khoanh tay đứng dựa ở khung cửa nhìn Giang Tự đi chậm rì rì tới đây, vẫn không nhịn nổi mà trợn mắt.

Người đàn ông đi tới cửa, đổi xong giày mới xoay người lại, không thấy cô ở trong phòng khách nữa.

“Sao thế, còn định chào tạm biệt nữa cơ à?” Ôn Tư Viễn vô cùng vui vẻ mà nhếch khoé môi, cười sung sướng nói: “Giang ảnh đế thất vọng lắm hả? Em gái tôi chính là như vậy đấy, xem ra con đường sau này của anh Giang không dễ đi rồi.”

Anh vừa dứt lời, lại thấy Ôn Tư Ngộ một lần nữa quay đi vào phòng khách.

Ôn Tư Viễn: “...”

Không biết trong tay cô cầm cái gì mà chạy đến trước mặt Giang Tự, đưa nó cho anh.

Giang Tự theo bản năng duỗi tay nhận lấy.

Cô gái nhỏ đưa đồ vật trong tay sang cho anh.

Đầu ngón tay cọ cọ vào lòng bàn tay anh, mang theo chút nhiệt độ nóng ẩm. Giang Tự rũ mắt nhìn, hoá ra là một miếng bánh Trung Thu.

Bánh này khá nhỏ, được đóng gói bằng giấy nhựa trong suốt, bên trong là miếng bánh Trung Thu màu vàng đượm. Ôn Tư Ngộ ngửa đầu cười với anh, mắt cong cong, hai bên má lộ ra núm đồng tiền.

“Thầy Giang, Trung Thu vui vẻ nhé!”

Giang Tự giật mình tại chỗ.

Hơi thở như muốn dừng lại.

.....

Kỳ nghỉ này là Tết Trung Thu gộp luôn với lễ Quốc Khánh nên khá dài, Ôn Tư Ngộ ngây người ở nhà mất một tuần. Không phải đi học cũng không có bài tập, cô an nhàn ở nhà bật máy chơi game, khi rảnh thì phát sóng trực tiếp, vui sướng không cưỡng lại được.

Hơn nữa, các fans nhà cô suốt ngày cứ gào rú bên dưới video mới nhất rằng: [Vợ của tôi mãi không phát sóng trực tiếp, tôi chết thôi!]

Rồi ngày mà cô phát sóng trực tiếp, các fans ở trong không ngừng tru lên như sói đói.

[Vợ livestream rồi!!!!]

[Vợ của anh a a a a a!!!]

[Livestream rồi! Hu ya...]

[Tôi và bạn cùng phòng đang hấp hối, ai đi qua mau đỡ tôi dậy xem video.]

[Vợ ơi em livestream rồi, anh yêu em cả đời!!!]

Vào ngay lúc này, trên màn hình xuất hiện một du thuyền xa hoa.

Tiếp đó lại thêm một cái.

Sau đó Ôn Tư Ngộ liền thấy, giữa một màn mưa bom bão đạn lễ vật nho nhỏ của các thổ hào, ID có tên là Si Mê Tứ Ngự liên tục tặng cho cô một trăm chiếc du thuyền xa hoa.

Du thuyền, đó là là lễ vật giá trị nhất trên app trực tiếp nha, 1314 tệ thì sẽ có một cái.

Chỉ thấy giữa một màn mưa đạn này, vị Si Mê Tứ Ngự cơ hồ như muốn chiếm trọn màn hình, chuyển hình nền sang màu đỏ, còn sợ người khác không hiểu mà bình luận một câu.

[@Si Mê Tứ Ngự: Tứ Ngự là của tôi.]

Mấy chữ to chà bá xuất hiện trước màn hình làm Ôn Tư Ngộ đau hết cả mắt.

Ai mà lại thô thiển thế này!

.....

Tầng 23 của khách sạn, phòng tổng thống.

Từ lúc tiến vào phòng, Chu Diệc gân cổ lên như bị thọc tiết: “Giang Tự, con mẹ nó gan cậu lớn quá rồi hả!”

Một tay anh ta vứt túi ni lông lên bàn trà, đứng một bên lải nhải không khác gì bà mẹ: “Đây là cậu mới xuất đạo à? Sao vào phòng không đóng cửa? Cậu không sợ fans đi qua lẻn vào đây bắt cậu lên giường sao? Tôi là người đại diện chứ không phải trợ lý của cậu, hết quản chuyện cậu ăn cậu ngủ, bây giờ mẹ nó đến cửa phòng cậu tôi cũng phải quản, cậu có cần tôi quản cậu chuyện đi vệ sinh nữa không? Tôi cầu xin cậu, cậu đi tìm trợ lý đi, ngày nào tôi cũng rất bận đấy...”

Miệng Chu Diệc không ngừng lải nhải, lại thấy người đàn ông cầm máy tính nằm trên giường vẫn chưa thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái, vẻ mặt chăm chú nhìn màn hình giống như có chuyện nghiêm trọng lắm vậy.

Vì thế Chu Diệc tò mò thò đầu gần lại xem, phát hiện trên màn hình là giao diện của một phòng trực tiếp.

Lúc này mọi người trong phòng đang điên cuồng spam cái gì đó mà [Vợ là của tôi.], mất hết cả lý trí.

Chu Diệc đang muốn nói thứ này thì có gì hay đâu, lại nghe thấy chủ nhân của phòng phát sóng trực tiếp nói chuyện. Giọng nói này có hơi quen tai, hình như anh ta đã nghe qua ở đâu rồi.

Chu Diệc còn chưa kịp nhớ xem mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu thì lại thấy người đàn ông nằm trên giường nhấp nhấp miệng, rũ mi mắt xuống, đột nhiên ra tay tặng lễ vật.

Mà còn tặng hẳn một trăm cái.

Đã thế lại còn là loại lễ vật đắt tiền nhất.

ID tên là Si Mê Tứ Ngự.

Sau đó, anh chuyển màn hình sang màu đỏ, đánh một câu chiếm trọn cả màn hình gửi đi.

[@Si Mê Tứ Ngự: Tứ Ngự là của tôi.]

Gửi xong, anh còn không vui vẻ mà “hừ” một tiếng.

Chu Diệc: “...”

Tôi fuck.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.