Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Chương 25: Chương 25: LỘT XÁC




EDITOR: DOCKE

Ta không bỏ về, bởi vì ăn uống cũng là vấn đề quan trọng của cuộc sống.

Khi quay trở vào thì Đại Thần đang bắt chuyện với người khác. Mặc dù có cùng ta bốn mắt giao tiếp nhưng không để ý gì đến ta nữa. Có lẽ là, có chút liên quan đến Đình tỷ.

Ta cũng không thể nói gì. Trên thực tế, ta an vị cách Nghiêm Tử Tụng không xa, liều mạng ăn, vừa ăn vừa nhìn sang hắn.

Gói quà trong thùng rác đã không thấy đâu nữa.

Ta thà tin tưởng rằng nó đã bị người ta nhặt đi chứ không muốn lãng phí một chút tâm ý của mình.

Nghiêm Tử Tụng không quay đầu lại nhìn ta, bởi vậy ta ăn rất no, no muốn chết.

Sau khi ăn no, ta lại len lén bỏ về.

Không hề chào hỏi bất cứ ai.

Trở lại ký túc xá, ta bắt đầu suy ngẫm về những điều Đình tỷ vừa nói. Sau đó, ta tự bức bách mình không thèm nghĩ đến lời của chị ấy nữa.

Buổi tối, ta hỏi Tiểu Lâm, trong mắt cô ấy ta rốt cuộc là người như thế nào. Tiểu Lâm nói, đặc biệt hơn những người khác. Sau đó còn nói, thật ra, ngoại trừ những lúc ta xử sự theo cái cách thoạt nhìn có vài phần ly kỳ ra, những cái khác cũng không có gì, hay thỉnh thoảng sẽ nghĩ rằng, ta kỳ thật rất nội tâm, rất kín kẽ.

Sai rồi, sai rồi. Rõ ràng là ta không ngại bộc lộ hết mình, cũng không ngại cho người khác biết tâm tư của ta.

Sao lại có thể nói là sống nội tâm được?

Ta nói cho cô ấy biết, khi còn bé ta có một kế hoạch trở thành người vĩ đại.

Tiểu Lâm đẩy đẩy mắt kính nói, vậy thì rõ ràng là cậu đã thất bại rồi.

Cô ấy nói, “Tương Hiểu Mạn, nói thật ra, có lúc tôi nghĩ cách làm của cậu có vài phần tận lực khuếch đại…” xong còn thoải mái tiếp lời, “Không sao, tôi vẫn thích cậu như vậy.”

Ta cười cười, trong suy nghĩ có điểm hỗn loạn.

Ta rất hiếm khi hòa hợp với người khác. Trên thực tế, căn bản là chưa bao giờ hỏi xem người khác nghĩ thế nào về mình.

Ai da da, thế giới thật quá náo động.

Ai da da, lòng người thật quá phức tạp.

Ta vẫn nỗ lực tự do, nhưng thật ra vẫn quanh quẩn trong vòng tròn cực hạn. Nói trắng ra là vẫn theo khuôn phép cũ.

Ngày hôm sau, ta tìm đến chủ nhiệm khoa xin được nghỉ học tạm thời. Ta nói với thầy, ta muốn đi tìm dấu chân lịch sử.

Chủ nhiệm khoa bị ta dọa.

Ta nói, không có gì có thể ngăn nổi lòng nhiệt tình yêu thương lịch sử của ta. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến ta chọn theo học khoa lịch sử. Ta hỏi thầy, đến tột cùng thì có bao nhiêu người điền tên khoa lịch sử vào ô nguyện vọng một. Ta nói, nói không chừng, thầy sẽ bóp chết một học giả được sinh ra vì lịch sử. Sau đó, ở trước mặt thầy, đọc vanh vách lịch sử cổ đại Trung Hoa, nào là Đường – Tống – Nguyên – Minh – Thanh. Ta nói, ta sẽ quay trở về trước khi mùa thi diễn ra. Ta muốn xin nghỉ.

Sau cùng, ta xách ba lô lên vai, mang theo vài bộ quần áo, bắt đầu chuyến du ngoạn của mình.

Nhân sinh khổ đoản, kỳ thật rất lâu rất lâu trước kia, chúng ta cũng đã biết rồi.

Nhưng chúng ta đang chờ đợi cuộc sống, đang đùa bỡn cuộc sống, cũng đang lãng phí cuộc sống. Chúng ta nhớ rõ mỗi sự kiện mang tính định nghĩa, nhưng lại bỏ quên rất nhiều mối quan hệ phổ thông.

Ta, muốn nếm trải trực quan phong phú.

Đi du lịch một mình không phải không đáng sợ, nhưng sự chờ mong và hưng phấn lại càng nhiều hơn gấp bội.

Có thẻ sinh viên, được giảm giá rất nhiều vé vào cổng. Ta xem tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng, đi Nhạc Sơn Đại Phật, leo lên Thái Sơn, một đường thẳng tiến.

Ta ở trong những quán trọ dành cho sinh viên, phát huy năng lực xin đi nhờ xe trời sinh của mình. Có lúc còn tìm được việc làm thêm, vừa trang trải sinh hoạt hàng ngày vừa kiếm chút tiền tiêu vặt, sau đó chạy qua các thành thị.

Bàn chân đau nhức vô cùng, vai đeo ba lô cũng đau nhức như muốn gãy. Làn da trước nay đều là phơi nắng không đen, bây giờ cũng dần dần chuyển sang màu lúa mạch. Đôi chân nhỏ bắt đầu từ từ ngưng tụ cơ thể.

Sau đó, ta bắt đầu học viết nhật ký.

Mỗi khi đi đến một nơi, ta sẽ gọi điện thoại về cho mẹ, nói với bà rằng, ta đang học cách trưởng thành.

Một ngày của ba tháng sau, mẹ ta đã khóc ở bên kia điện thoại, âm thanh hơi run run, nói: “Con gái, mẹ nhớ con.”

Nước mắt ta cũng xoạch xoạch rơi xuống. Con gái thuộc chòm song ngư, chung quy tuyến lệ đều rất phát đạt.

Trong ấn tượng, mẹ ta chẳng bao giờ khóc cả. Thoạt nhìn, bà luôn có thể tức giận ta bất cứ lúc nào. Nhưng bà nói bà nhớ ta, khiến ta không cầm được nước mắt.

Sau đó ta nói, mẹ, mẹ ở nhà chờ con nhé.

Vận may của ta phải nói là cực tốt, đã quen biết được rất nhiều rất nhiều người. Thí dụ như đôi vợ chồng trẻ đi hưởng tuần trăng mật, thí dụ như du học sinh cũng cúp học đi chơi, thí dụ như một ít du khách nước ngoài. Sau đó nói thứ tiếng Anh nửa đời xa lạ, vẫn hài lòng khoái trá như nhau.

Da mặt dày, có lúc ăn nhờ ở đậu, mua chịu đồ lót, thậm chí làm quen với dân bản xứ, đi nhờ xe, xin ở nhờ nhân tiện mượn luôn quần áo. Có lúc to gan cũng dám đi theo một du khách đi từ thành phố này đến một thành phố khác. Nhờ đó mà ta chỉ dựa vào ba ngàn đồng sống sót được hơn một tháng.

Nhưng từ ngày này qua ngày khác, tiền trong túi cũng dần dần giảm bớt.

Ta không có cameras, không có điện thoại di động.

Ta chụp hình với người xa lạ, nhưng cũng không giữ lại cho mình tấm nào.

Ta chỉ giữ lại ký ức, sau đó lên đường trở về.

Trên xe lửa, đột nhiên cả người đều thả lỏng, toàn thân uể oải lại có chút mệt mỏi chán chường, suy nhược đến kỳ cục.

Nhưng ta vẫn lấy cuốn nhật ký ra xem, lật trang ngày hôm qua, ngày hôm trước, hôm kia…

Ngày 27 tháng 10, nhớ Nghiêm Tử Tụng.

Ngày 31 tháng 10, nhớ Nghiêm Tử Tụng.

Ngày mồng 3 tháng 11, nhớ Nghiêm Tử Tụng.



Ta vẫn chưa tận lực quên, cũng không tận lực nhung nhớ, chỉ là ta nghĩ, ta đã không thể từ bỏ được hắn.

Tuy ta nghĩ rằng, ta chung quy chỉ là một trong số những fan hâm mộ của hắn mà thôi, nhưng hiện tại, ngay bây giờ, không ngờ ta lại không thể nhớ nổi dáng dấp của hắn. Chỉ nhớ rõ một đôi mắt tịch mịch mà mê ly.

Ta vẫn quyết định, ta phải theo người này đến cùng.

Khi trở lại trường học thì đã là tháng mười hai rồi.

Ta dường như đã hoàn toàn lột xác. Chí ít, không hề cố gắng khoa trương.

Giống như trước đây, không hề liên lạc với Vương Đình Hiên. Về phần bạn gái trong tin đồn, cũng dần dần giảm đi. Nhưng ta cũng không đi tìm Nghiêm Tử Tụng. Tiểu Mễ nói, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy hắn xuất hiện ở gần ký túc xá, tần suất gia tăng.

Ta cười cười, không nói.

Bởi vì ta còn đang chuẩn bị.

Sau đó, chủ nhật nào ta cũng về nhà, ngoại trừ mua bánh bao, còn bắt đầu học cách nấu cơm.

Ta vẫn cứ ăn nói khoa trương, rồi chọc cho ba mẹ cười. Căn nhà sát vách có một gia đình mới dọn vào. Một ngày đêm vẫn có hai mươi bốn tiếng đồng hồ, địa cầu vẫn chuyển động liên tục như trước.

Rất nhanh đã đến kỳ thi cuối khóa.

Thời tiết bắt đầu trở lạnh. Mọi người đều mặc thêm một lớp áo lông, chờ nghỉ.

Hôm đó thi xong, Đại Thần đến tìm ta. Hắn đưa cho ta một cục sạc điện thoại nho nhỏ, nói: Đã lâu không gặp.

Ta nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, nói: Đúng vậy, đã lâu không gặp. Sau đó ta nói với hắn, ta thích Nghiêm Tử Tụng.

Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, rồi xoa đầu ta nói: Phải sử dụng sạc pin điện thoại đó. Còn nói, chúc em năm mới vui vẻ.

Sau đó hắn xoay người bỏ đi.

Ta đột nhiên phát hiện, nhiều năm như vậy rồi, chúng ta cũng chưa từng tìm hiểu về đối phương.

Nhưng cũng, cám ơn ngươi…

Sư huynh.

***

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, mới sáng sớm ta đã đi chợ mua rau xanh, trứng gà và miến, sau đó mang tất cả lên xe bus chạy đến nhà trọ của Nghiêm Tử Tụng, đứng ở trước cửa phòng hắn.

Gian nhà trệt đơn sơ, vào mùa đông càng xơ xác đến giật mình. Cũng may mùa đông ở thành phố chúng ta cũng không đến mức quá lạnh. Sau đó, ta hít sâu một hơi, gõ cửa.

Người trong phòng dường như còn chưa ngủ dậy. Mãi một lúc sau mới nghe thấy tiếng gõ cửa của ta, khóa cửa được mở ra.

Ta trực tiếp đẩy cửa ra, không cẩn thận, cạnh cửa đụng trúng cái trán của Nghiêm Tử Tụng. Chỉ thấy hắn chậm nửa nhịp đưa tay lên bưng trán, sau đó híp mắt, nỗ lực nhìn rõ là ta.

Mái tóc hắn lúc này hơi rối, cổ áo xộc xệch hiển nhiên là vừa mới được mặc vào, quần đùi rộng thùng thình màu xanh đậm, dưới chân vẫn là đôi dép lê muôn thủa.

Trong tay ta vẫn cầm giỏ đồ ăn, tiến lên ôm chầm lấy hắn, sau đó ta nói: “Nghiêm Tử Tụng, em nhớ anh.”

Ta cảm giác trong nháy mắt, Nghiêm Tử Tụng cứng người, cứ thế đứng yên tại chỗ, không đẩy ta ra cũng không hề vươn tay chặn trán ta lại như bình thường. Hắn chỉ đứng ở nơi đó, mãi cho đến khi Dư Hoàng Nhung đột nhiên từ trong phòng đi ra, hỏi vọng: “Ai vậy?”

“Tương Hiểu Mạn…” Hầu như chỉ trong tích tắc, Nghiêm Tử Tụng đã nhẹ giọng cất tiếng trả lời.

Có thể không phải là hắn đang trả lời, mà là đang gọi tên ta.

Nghe trong giọng điệu của Dư Hoàng Nhưng ẩn chứa vài phần trào phúng và bất mãn, “Này, mất tích suốt mấy tháng, cô còn nhớ đến nơi này sao!” Sau đó lại tằng hắng một tiếng: “Mới sáng sớm đã chạy đến nhà con trai ôm ôm ấp ấp rồi, cô có biết xấu hổ không vậy?”

Ta buông Nghiêm Tử Tụng ra, sau đó mỉm cười ngọt ngào nhìn Dư Hoàng Nhung, khom người làm lễ chào hỏi như với người xa lạ: “Xin chào, tôi là bạn gái của Nghiêm Tử Tụng, xin được chỉ bảo thêm.”

Sau đó, ta nâng giỏ đồ ăn trong tay lên, nhìn Nghiêm Tử Tụng nói: “Vào đi, em đến làm bữa sáng cho anh này!”

“Cô nói cô là bạn gái của ai? Hả!” Chẳng hiểu sao Dư Hoàng Nhung lại tỏ rõ địch ý với ta như vậy. “Đi ra ngoài! Ở đây không chào đón cô!” Đó là vẻ mặt vô cùng khó chịu, tay chỉ thẳng ra cửa.

Mấy ngày nay nghe Lôi Chấn Tử nói, tên này rất hay quanh quẩn bên cạnh cậu ấy, nhưng Lôi Chấn Tử rất ghét hắn. Có lẽ hắn đối với ta như vậy là vì giận chó đánh mèo.

Ta cười cười, không thèm để ý, kiên định theo mục đích của bản thân, đi thẳng vào phòng bếp đơn sơ và nhỏ hẹp của bọn họ.

Bởi vì đương sự Nghiêm Tử Tụng không hề mở miệng.

Không nói gì, tức là không phủ nhận.

Không phủ nhận, tức là thừa nhận…

“Này, cô là con gái mà da mặt dày cỡ nào vậy hả. Đã đuổi thẳng cổ như vậy mà cô còn mặt dày mày dạn đứng ở đây hả!” Dứt lời, còn nỗ lực muốn chạy vào lôi ta ra.

Nhưng Nghiêm Tử Tụng đã nhanh chóng đứng chắn trước cửa phòng bếp, nhẹ nhàng nói một câu, “Tôi đói bụng…”

“Chịu không nổi!” Dư Hoàng Nhung gần như muốn phát điên, rống lên, “Mặc kệ các người, tôi đi vào ngủ tiếp!”

Sau đó thật an tĩnh.

Ta có cảm giác như hắn đang nhìn ta, lẳng lặng đứng ở cửa phòng bếp nhìn ta. Nhưng ta không biết hắn có thể nhìn rõ được ta hay không.

Ta có một chút cảm động đã lâu không có. Cũng không biết vì sao, ta nghĩ, Nghiêm Tử Tụng hắn… đang đợi ta.

Ta rất hài lòng.

Bởi vì chỉ cần nhìn thấy hắn, ta sẽ cảm thấy hài lòng.

Thật ra, nấu cơm không phải là sở trường của ta. Độ lửa và vân vân cũng không dám đảm bảo. Nhưng nấu một tô miến trứng cho hắn, coi như cũng khá dễ dàng.

Trong lúc đó, hắn cầm một cái chén đi vào WC đánh răng rửa mặt. Tiếng xúc miệng ùng ục, tiếng vốc nước rửa mặt róc rách vang lên rất gần, rất rõ ràng.

Ta nhịn không được, khéo miệng cong lên. Sau đó bưng tô miến đi ra đặt lên chiếc bàn vuông nhỏ bé trong gian phòng khách cũng nhỏ bé của bọn họ. Lau tay, đứng qua một bên, cười cười nói. “Xong rồi.” Lần này, thực sự nấu cho hắn được một tô miến.

Hắn nhẹ nhàng đi theo phía sau, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn vuông, không nói gì, chỉ vùi đầu ăn.

Hắn ăn rất tỉ mỉ, mỗi một miếng đều tinh tế nhấm nháp rồi mới từ từ nuốt xuống. Trong lúc ăn, đôi khi cũng nhẹ nhàng nhíu mày, dùng ngón tay nhặt ra một mảnh vỏ trứng, lại tiếp tục ăn.

Ăn xong, hắn ngẩng đầu nhìn sang ta, đột nhiên mở miệng nói một câu, “Cô… ngày mai lại đến chứ?”

Ta gật đầu, trong ngực ẩm ướt nóng nóng.

Chẳng bao lâu sau, Dư Hoàng Nhung từ trong phòng nhảy ra, ác thanh ác khí tức giận rống to: “Còn không vậy hả!”

“…”

“…”

Ta vuốt vuốt tóc, mỉm cười, “Tiên sinh, tôi với anh hình như không thân cho lắm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.