Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Chương 27: Chương 27: NỤ HÔN ĐẦU TIÊN




Editor: docke

Nghiêm Tử Tụng ăn hết một chén lớn. Ăn sạch cả cái, sau đó nâng chén lên, húp hết không chừa lại giọt nước lèo nào.

Rồi hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, hạ chén đũa xuống. Qua một hồi mới đưa hai tay đặt trên đùi, nhẹ nhàng vuốt phẳng vải quần. Động tác rất nhỏ, biểu tình cũng không giống đang trở về chỗ cũ, mà ngược lại có cảm giác như hắn đang xấu hổ.

Ta không suy nghĩ sâu xa, chỉ đang nghĩ, hắn trông đáng yêu vô cùng.

Lồng ngực mềm mại, khoảng thời gian một mình du ngoạn bên ngoài, ta đặc biệt tưởng nhớ đến vẻ mờ ám của hắn.

Tam bôi hai chén rượu lạt, nhấp một ngụm, gió thổi qua.

Thế nhưng, có cái gì có thể so sánh với sự nhung nhớ canh không?

Lúc này, khóe mắt dư quang thoáng nhìn, ta thấy Dư Hoàng Nhung cũng nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tử Tụng. Thần sắc hắn càng thêm ám trầm, rồi phút chốc lại dời tầm mắt về phía ta.

Bốn mắt giao nhau, sóng mắt lưu chuyển, ý bảo hắn có chuyện muốn nói, lập tức đã thấy hắn nhanh chân đi ra cửa.

Ta đưa mắt nhìn qua Nghiêm Tử Tụng một cái rồi theo đuôi mà ra.

Ta cũng có điều muốn hỏi.

Thật ra, trước đây ta không để ý lắm đến mấy việc này, sẽ không thèm quan tâm đến gia đình bối cảnh của người khác thế nào, cũng không có hứng thú biết ngoại trừ ta ra, người ta còn có ham muốn cấm kỵ gì..

Nhưng hiện tại, ta muốn tìm hiểu về một người.

Tìm hiểu về quá khứ của hắn.

Muốn tham dự vào hiện tại của hắn.

Muốn cùng hắn nắm tay đi tới tương lai.

Người đó, tên của hắn là Nghiêm Tử Tụng.

***

Vừa ra khỏi cửa, một cơn gió to liền thổi tới.

Dư Hoàng Nhung rõ ràng rụt lui hai vai. Chiếc áo phông đơn bạc khiến cho hàm răng hắn run lên cầm cập, nhưng vẫn cố làm ra vẻ mình là một trang hảo hán, đứng thẳng tắp nhìn ta.

Ta cười hắc hắc, “Trước lễ, nhiệt độ đã giảm xuống rồi. Trầm Lôi vẫn chỉ mặc áo ngắn tay ngồi hóng gió ở ký túc xá ~”

“Cái bà đàn ông biến thái đó…” Dư Hoàng Nhung la lên một tiếng, lại giống như nghĩ rằng không đáng, nỗ lực thu hồi. Một lúc sau mới ý thức được chủ đề đang đi lệch khỏi quỹ đạo chính, lúc này mới ra vẻ nghiêm túc, nhìn ta chằm chằm, nhíu mày nói: “Tương Hiểu Mạn, đến tột cùng là cô có ý gì hả?”

Ta cười cười, “Tranh thủ ái tình, đã yêu thì phải ở cùng nhau thì mới có thể gặt hái kết quả chứ!”

“…” Hàng lông mày của Dư Hoàng Nhung càng nhíu chặt lại, “Tôi ghét nhất là cái bộ dáng cợt nhả của cô!” Sau đó, càng lẳng lặng lườm nguýt ta, “Nếu như cô chỉ muốn đùa vui, vậy thì cách xa hắn ra đi!” Lại còn nắm chặt bàn tay lại, cơ hồ có khuynh hướng bạo phát.

Ta nặng nề thở hắt ra, sau đó ra vẻ yếu đuối liếc mắt nhìn hắn, “Đồng chí Hoàng Vinh, hiện tại, kẻ đơn phương tình nguyện, chính là tôi…”

“Tôi khinh!” Hắn xì một tiếng, “Đừng có giả vờ nữa. Đừng nói cho tôi biết vừa rồi cô không thấy gì nha! Biểu tình của anh họ tôi lúc nãy, cô nhìn thấy chắc là vui lắm nhỉ! Hứm, lớn như vậy rồi mà vẫn chưa từng thấy anh họ ăn xong cái gì lại xấu hổ như vậy. Nhưng không có nghĩa là cô có gì đặc biệt đâu nha!”

“…” Ta đột nhiên ý thức được, vẻ xấu hổ của Nghiêm Tử Tụng vừa rồi…

Biểu tình xấu hổ đó, có phải là ám chỉ hắn đang hối hận vì đã ăn hết tô miến đó không?

Dư Hoàng Nhung không cho ta thời gian suy ngẫm, hắn hít sâu một hơi, liếc nhìn ta bằng nửa con mắt, “Lòng dạ đàn bà của cô, đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất. Bây giờ lại xuất hiện trở lại, chơi trò lạt mềm buộc chặt à! Tôi khinh! Nói cho cô biết, ngày nào còn có tôi ở đây, cô đừng hòng tổn hại đến… Hắt xì!” Hắn day day cái mũi, bổ sung, “Hắn!”

Ta chưng hửng, phù một tiếng bật cười.

Thật xin lỗi, ta muốn biểu đạt tình cảm với Dư Hoàng Nhung khác cơ. Nhưng dáng dấp lòng đầy căm phẫn của hắn, nghèn mắt còn chưa lau sạch, mái tóc không chải vuốt lại còn dương nanh múa vuốt, toàn bộ hình dạng đều có vẻ rất mắc cười, thật sự ta nhịn không được.

Sau đó ta bắt chước bộ dạng của hắn vừa rồi, cũng hùng hùng hổ hổ nhắc lại câu nói sau cùng của hắn: “Ngày nào còn có tôi ở đây, anh đừng hòng tổn hại đến anh ấy…”

Tấm tắc, quả nhiên là kịch hay.

Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Tương Hiểu Mạn…”

Cười đủ rồi, ta đơn giản nhếch miệng: “Lại đây, lại đây nào, tập theo tôi này.” Sau đó hai tay thủ theo thế thái cực, ngửa đầu, hít sâu, “Hít vào ——!”

“…”

“Thở ra ——!”

“…” Mặt mày hắn bắt đầu co quắp.

“Lại hít vào, rồi thở ra.”

“…”

“Chuẩn bị cho tốt bài học đánh rắm!”

“…” Ngũ quan của hắn đồng loạt co rút.

Ta không thèm để ý, cười hì hì, “Mỗi ngày đánh rắm một lần, bài độc dưỡng nhan, không khí tươi mát!”

Dư Hoàng Nhung trợn tròn hai mắt. Rõ ràng biết không thể biểu đạt hết được tâm tình lúc này. Vì vậy, hắn xoay người bỏ đi. Cuối cùng vẫn cố gắng cầm cự thêm ba giây. Hắn nhìn ta nói, “Một kẻ đáng sợ.”

“Anh sai rồi, tôi không hề đáng sợ…” Ta cười cười, “Tôi, giỏi lắm thì cũng chỉ có chút ghê tởm mà thôi.” Ta rất hiểu bản thân mình!

“…” Bàn tay đang nắm chặt của Dư Hoàng Nhung liền buông ra, thả lỏng rồi lại nắm chặt. Chỉ thấy hắn cố gắng hòa hoãn tâm tình, “Cô nghiêm túc một chút đi!”

Ta gật đầu, sau đó mở miệng, “Vì sao hai người lại ở chung với nhau vậy?” Ta nhớ rõ lần trước hắn đã từng nói, hẳn là còn có cậu mợ của Nghiêm Tử Tụng nữa mới đúng.

“…” Hắn dừng một chút, “Phòng này là do anh họ thuê. Hắn cố ý thuê ở luôn.”

“Ồ.” Ta cảm giác tốt hơn hẳn.

Hắn lại nói tiếp, “Mấy ngày nữa có lẽ tôi sẽ trở về nhà. Anh họ đoán chừng sẽ ở lại…” Chỉ thấy hắn đột nhiên hít vào một hơi, có chút không cam lòng, “Nếu như có thể, cô đến chơi với hắn cũng được. Chỉ là…” Biểu tình vẫn nghiêm túc như trước, bí mật mang theo một chút nghi hoặc, “Cô có thể kiên trì đến cùng không?”

Ta nhíu mày, “Anh —— về nhà?”

“…” Hắn có chút do dự, tựa hồ đang lo lắng có nên nói hay không. Sau đó, hắn nhìn thoáng vào phòng, lại đi qua đi lại vài bước. Một lúc sau mới nghe hắn nói tiếp: “Ngôi nhà mà ba mẹ tôi bây giờ đang ở, là do dì… cũng chính là mẹ của hắn mua cho. Lúc đó hắn đã dọn đi rồi. Việc này tôi cũng không thể nói nhiều với cô được, chỉ là trong ấn tượng của tôi, hình như hắn và dì, đã mười năm rồi không hề nói chuyện với nhau.”

“…” Ta hí mắt nhìn hắn. “Cho nên anh muốn nói, anh dự định sẽ ném anh ấy ở lại, một mình chạy về nhà ăn tết sao?”

“Ánh mắt của cô như vậy là sao?” Hắn xoa xoa hai cánh tay, “Tôi có cách nào chứ!”

“Vô lương tâm.”

“Này! Tôi vẫn ở chung với hắn mà!”

Ta lườm Dư Hoàng Nhung, đột nhiên nhếch miệng cười. Ta nói: “Đúng vậy, cậu vẫn luôn ở chung với anh ấy.”

Nhưng rõ ràng là có người ở cùng với hắn, nhưng Nghiêm Tử Tụng vẫn nói, hắn chỉ có một mình…

“Không thèm nói với cô! Nhưng thật ra, tôi muốn hỏi một chuyện.” Hắn trừng mắt nhìn ta, “Cô và cái tên ở khoa Pháp luật ấy, có quan hệ gì vậy?”

“Vương Đình Hiên là sư huynh của tôi. Nhưng thật ra tôi cũng muốn hỏi một chuyện. Cái ông thầy bói kia nói ba lần đã nhớ rõ dáng dấp sẽ không may là có ý gì vậy?”

“…” Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên sắc mặt khác thường liếc mắt nhìn ta, “Thảo nào…”

“Thảo nào cái gì?”

“Thảo nào có một khoảng thời gian, anh họ cứ luôn nói ‘Quả nhiên rất không may’…” Hắn lại trừng mắt nhìn ta, sau đó đi qua đi lại, hình như là để chống chọi lại những cơn gió lạnh, nheo mắt, “Không ngờ hắn vẫn còn nhớ rõ…” Vừa nghĩ vừa khó chịu, “Con người của cô rốt cuộc có cái gì tốt chứ?”

Ta không để ý, chỉ chớp chớp mắt, “Nhớ rõ cái gì?”

Hắn trợn trắng đôi mắt, nghĩ cũng không có gì phải giấu diếm, “Thời cao trung chúng tôi có một nữ sinh mắng Ngiêm Tử Tụng quá bất lịch sự, gặp ba lần mà cũng không thể nhớ được khuôn mặt một người. Nhưng thật ra, nữ sinh đó có ý với hắn. Cô phải biết rằng, khuôn mặt của anh họ tôi rất giống hồng nhan họa thủy! Tôi liền cùng mấy người bạn học nói đùa với nhau rằng: Thầy bói nói hắn nếu gặp mặt nữ sinh nào ba lần mà đã nhớ rõ khuôn mặt của người đó thì sẽ xui xẻo cả đời. Bởi vậy phải năm lần sáu lần, bảy lần tám lần mới có thể nhớ rõ dáng dấp một người. Kết quả…”

Kết quả, không ngờ hắn chỉ nhớ rõ phần đầu, mà cũng chỉ nhớ có nửa phần đầu.

Ta hoảng.

“Nhưng mà, cô đừng có mà đắc ý. Tôi nghĩ, anh họ chỉ là chưa từng gặp qua loại hình này.”

“Loại hình gì?”

“Thì cái loại làm xằng làm bậy đó!”

Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra. Nghiêm Tử Tụng tựa nửa người vào cửa, nhìn chúng ta. Sau một hồi thì mở miệng, hình như là nhằm vào Dư Hoàng Nhung, “Hôm nay là ngày cậu rửa chén.”

“Cái gì, tôi đã được ăn cái gì đâu!”

Ta đi lên phía trước, lôi kéo cánh tay Nghiêm Tử Tụng, “Nghiêm Tử Tụng, buổi trưa em lại đến nấu cơm cho anh ăn nha!” Sau đó chỉ vào Dư Hoàng Nhung, “Muốn ăn cơm, phải rửa chén trước!”

***

Trong mắt của bọn Tiểu Mễ, Ngiêm Tử Tụng không nên đụng tới.

Các nàng nói, khuôn mặt đó rất hấp dẫn, nhưng so với việc theo đuổi, chi bằng cứ đứng xa mà ngắm.

Các nàng còn nói, từ hôm khai giảng cho đến nay, trong số sinh viên mới, người có hứng thú với hắn quả thật rất nhiều. Ồ, rất nhiều nữ sinh hâm mộ hắn, nhưng thường thường không kiên trì được bao lâu. Bởi vì Nghiêm Tử Tụng giống như người sống ở hành tinh khác vậy.

Sự tồn tại của hắn, gần như chỉ để ngắm nghía mà thôi.

Ngắm nghía sao?

Đối với ta, sớm đã thành điều không phải.

Dư Hoàng Nhung sẽ về nhà ăn tết, vậy còn Nghiêm Tử Tụng thì sao?

Nhà của hắn đâu?

Năm nay đã là năm thứ mấy rồi?

Là năm thứ mấy hắn không còn được hưởng cảnh vui vẻ sum họp gia đình, đầm ấm hòa thuận cùng đón mừng năm mới? Đã là năm thứ mấy hắn phải một mình vượt qua mùa đông giá rét rồi?

Ta nghĩ, trái tim giống như đang bị co rút lại.

Vì vậy, mỗi ngày ta đều đến chỗ hắn.

Kỳ nghỉ đông mấy năm trước, ta đều ngủ thẳng giấc đến khi mặt trời lên cao.

Nhưng bây giờ, bánh bao ta cũng không làm, băm thịt cũng không băm. Hàng ngày, cứ sáu giờ sáng ta đã lôi mình tỉnh dậy, cùng mẹ đi chợ mua thức ăn. Sau đó trộm lấy một hai nhúm rau, mấy nắm gạo rồi chạy đến nhà Nghiêm Tử Tụng.

Có lúc còn lấy trộm cho hắn hai cái bánh bao, chủ yếu vì sợ hắn ngán.

Ta bắt đầu tự cho mình là bạn gái của hắn.

Hắn không hề phủ nhận.

Cũng có thể, chỉ là lười giải thích.

Ta còn không hỏi hắn đang suy nghĩ cái gì, cũng không hỏi vì sao hắn bất hòa với mẹ.

Ta chỉ là, mỗi ngày đều đến chơi với hắn.

Ta nấu ăn cũng không phải quá ngon. Có lúc hơi mặn, có lúc lại quá nhạt, cũng sẽ trộn lẫn cả cơm vào thức ăn. Nhưng Nghiêm Tử Tụng mỗi lần đều ăn rất chăm chú.

Cũng sẽ ăn hết sạch sẽ.

Mỗi ngày hắn đều sẽ hỏi ta, ngày mai cô lại đến chứ.

Biểu tình vô tội giống hệt như một đứa trẻ.

Thế nhưng, này nhóc, ta đâu có phải là mẹ của ngươi.

Không biết là ngày nào, cái tên Hoàng Quang Vinh kia đột nhiên không thấy tăm hơi.

Vì đã biết hắn trở về nhà, cho nên ta cũng không hỏi Nghiêm Tử Tụng, hắn cũng không nhắc đến.

Hắn cũng không hề hỏi ta chuyện gì.

Những lúc không phải nấu cơm, ta hay ngồi bên cạnh hắn, xem hắn đọc sách.

Ta mới phát hiện ra, Nghiêm Tử Tụng rất thích đọc sách. Hắn là sinh viên đầu tiên mang sách giáo khoa về nhà ôn tập mà ta được gặp.

Sau đó ta có hỏi hắn, sau này sẽ làm gì. Ta nghĩ, người có thị lực kém như hắn, ngay cả giám đốc cũng không nhớ mặt thì còn có thể làm được cái gì.

Hắn nói, không biết.

Không biết ư? Ồ, không ngờ ta lại thích phải một tên con trai không hề có kế hoạch gì cho tương lai.

Nhưng mấy ngày nay, bất luận ta nói cái gì, hắn đều sẽ trả lời.

Đương nhiên là không nói nhiều lắm, nhưng ta cũng rất thỏa mãn.

Tuy rằng hắn cũng ít khi tươi cười, nhưng chí ít, hắn đã không còn nói mấy câu đại loại như ‘Tương Hiểu Mạn, cô cút đi’ nữa.

Hơn nữa, bắt đầu từ ngày thứ hai, bất luận ta đến nhà hắn vào lúc mấy giờ, chỉ cần gõ cửa một cái, cửa lập tức mở ra. Hắn cũng đã ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt xong xuôi.

Điều này làm cho ta đột nhiên có một loại cảm giác như mình rất được coi trọng, thật cảm động.

Sau đó, ta tập tành thói quen cứ mỗi buổi sáng đều ôm hắn một cái.

Thật chăm chú, truyền hơi ấm cho nhau.

Ngẫm lại, thật ra cũng rất khó diễn tả. Dù vậy, ngày qua ngày, ta vẫn có một loại cảm xúc khẩn cấp.

Tận lực chờ đến buổi chiều, hắn sẽ cùng tản bộ đưa ta về nhà.

Mỗi ngày như vậy, có thể dùng một ca từ để hình dung, đó là đơn thuần mà hạnh phúc.

***

Năm mới sắp tới gần, trên đường bắt đầu có bầu không khí đón tết.

Không khí đón tết ở Lào Cai càng rõ nét hơn. Tiệm bánh bao nhà ta thậm chí còn treo mấy câu đối, mấy thước pháo đỏ hồng, chào đón năm mới.

Hôm nay, có lẽ vì là ngày lạnh nhất trong năm, cũng có lẽ vì đồng hồ báo thức không hoạt động, ta bất ngờ bỏ lỡ sinh hoạt chung, ngủ quên.

Mãi gần đến chín giờ, ta mới giật mình tỉnh dậy.

Vội vã rửa mặt, gấp gáp xuống lầu.

Vừa xuống lầu, kinh ngạc phát hiện Nghiêm Tử Tụng đang đứng dưới một thân cây trên đường cái nằm đối diện nhà ta, hai tay đút túi, đưa lưng về phía ta. Nhưng rõ ràng là ánh mắt đang hướng về phía tiệm bánh bao nhà ta…

Không hiểu sao viền mắt ta đã ươn ướt, liền chạy thẳng qua đường, ôm chầm lấy hắn.

Hắn nói: “Tương Hiểu Mạn, tôi chỉ đi ngang qua thôi.”

Ta cười cười, sau đó vòng ra trước mặt hắn, kiễng chân, nhẹ nhàng hôn hắn.

Đây là nụ hôn đầu tiên của ta.

Nhưng không biết có phải là nụ hôn đầu tiên của hắn hay không.

Bờ môi hắn lạnh lạnh.

Thế nhưng ánh mắt của hắn, lại phi thường, phi thường mềm mại.

Ấm áp tràn đầy, rót thẳng vào trái tim ta.

Tiếp sau đó, hắn đột nhiên cúi người xuống, nhẹ nhàng giữ ta lại.

Xúc cảm ẩm ướt mềm mại, từng giọt từng giọt, trằn trọc triền miên.

Người qua người lại không ngừng.

Còn có tiệm bánh bao nhà ta nữa.

Công khai tình yêu.

Chúng ta cứ như vậy cho đến khi tiếng rống kinh hãi của mẹ ta vang lên.

Trên thực tế, ta vẫn còn rất luyến tiếc.

Ngẩng đầu thoáng nhìn thấy đôi mắt hoa đào lất phất như sương như nước của Nghiêm Tử Tụng thoáng lộ ra vài phần thanh tỉnh. Ngay khi hắn nghe thấy mẹ ta rống giận, ít nhiều cũng mang theo mờ mịt nhìn qua xem là ai. Sau đó, nheo nửa con mắt, nỗ lực nhìn cho rõ hình dạng. Khuôn mặt vốn trời sinh đã xinh đẹp, nay lại được tô thêm vài phần dáng điệu thơ ngây.

Làm ta chỉ muốn hôn hắn thêm một cái nữa.

Ta đoán nguyên nhân gây ra vẻ mờ mịt của hắn là bởi vì, mẹ ta đang rống: “Tương Hiểu Mạn! Cái đồ bại hoại này!”

Ta không thấy khuôn mặt của mình thế nào, nhưng vẫn có thể cảm giác được nó đang nóng lên.

Khó khăn lắm mới tránh thoát được móng vuốt của mẹ ta. Có thể nói bà đang tức đến mức sùi bọt mép, hồng nhan thịnh nộ.

Có thể đoán được, bà vốn đang thở dài cảm thán sao thanh niên thời nay lại không biết kiểm soát hành vi như vậy. Sau đó lại hồ nghi, sao nữ chính lại trông giống đứa con gái ngoan ngoãn và thuần khiết của bà quá vậy. Mãi cho đến khi xác nhận được thân phận của ta, mới phát triển đến tình cảnh cuối cùng này ——

Thiếu điều vác dao ra chém nữa thôi.

Nhưng mà… bại hoại? ! !

Từ ngữ này của mẹ ta, thật thẹn thùng…

Thời gian trước, bà cứ sợ đứa con gái cưng của bà đổi tính, nói không hiểu sao ngày nào ta cũng dậy sớm báo hiếu, cùng bà đi chợ, miễn cho bà phải cô đơn tịch mịch. Sau lại oán giận, không hiểu mấy bà trong chợ cân thiếu hay sao mà thức ăn mua về giá tiền vẫn như cũ mà lại ít như vậy. Cho nên, tinh thần vẫn luôn ở trong trạng thái như bị vây buộc.

Hôm nay, đúng như bài hát của Chu Kiệt Luân: “

Sự thay đổi của mẹ, ta có thể hiểu được.

Khụ, lại nói tiếp, tài ăn trộm thức ăn của ta tuyệt đối là một chữ —— cao!

Thí dụ như lạp xưởng, như phiên gia thổ đậu, còn có trứng gà, ta đều chỉ trộm lấy hai cái.

Dưa leo dây mướp khổ qua, ta đều trực tiếp nhặt rồi rửa sạch ở nhà, sau đó trộm lấy một chút bỏ vào cà men, còn có thể giành được danh hiệu chăm chỉ đảm đang nữa.

Các loại thức ăn khác ta bỏ ở bên ngoài, giống như đậu sừng vân vân, cũng sẽ lấy hai nắm.

Các loại thịt đều có thể tùy tiện cắt một miếng.

Cũng hết cách. Giai cấp vô sản như ta, ăn nhờ ở đậu trong nhà đã không phải là chuyện dễ dàng rồi. Ta nghĩ, nếu ta tôi luyện thêm hai năm, sau khi ra đời tuyệt đối là một bà chủ gia đình toàn diện cả về vẻ đẹp lẫn trí tuệ, khí chất đã xuất chúng, lại toàn năng. Đáng tiếc, bộ ngực hơi nhỏ một chút.

Thế nhưng, bộ ngực của con gái không thể nào không nhắc đến được! Âu da!

Âm thanh của mẹ đã có vài phần run rẩy: “Trước mặt công chúng, còn không mau tách ra? Tách ra!”

Ta trực tiếp đẩy Nghiêm Tử Tụng ra sau mình rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, cười tủm tỉm hô một câu: “Mẹ ~” Mẹ, mẹ thấy con gái mẹ có hiếu ghê chưa, ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng để mẹ chứng kiến!

Không dám có chút giấu diếm.

“Chúng mày… chúng mày vừa mới làm gì!” Mẹ ta vẫn hít sâu.

Ta nhún nhún vai, giả vờ e thẹn. “Chẳng phải mẹ đã thấy hết rồi đó sao…”

“Mày ——.” Mẹ ta hút không khí, “Cái con bé này, mày tức chết mẹ rồi, theo mẹ lên lầu!” Sau đó trừng mắt nhìn Nghiêm Tử Tụng. Như là rốt cuộc cũng thấy rõ dáng dấp của hắn, lúc này mới giật mình.

Ta nhìn mẹ, chớp chớp mắt. Thế nào, đẹp trai không!

Nhưng lúc này, Nghiêm Tử Tụng đột nhiên lại không sợ chết, từ phía sau ta đi ra, trực tiếp đối mặt với mẹ.

Gào khóc, ta khẩn trương lắm rồi, lập tức theo sát phía sau.

Nghiêm Tử Tụng ở trong mắt mẹ ta, phỏng chừng cũng chỉ là một thằng nhóc xấu xa, cho nên liếc mắt nhìn hắn cũng không thèm. Nhưng khi Nghiêm Tử Tụng cúi người để sát vào mẹ giống như vẫn thường làm với ta, ta thoáng nhìn thấy mẹ bất ngờ có vài phần khẩn trương, rụt lui người lại.

Thiên tính của phụ nữ, dù sao cũng sẽ sản sinh lực phản kháng đối với khuôn mặt yêu nghiệt của Nghiêm Tử Tụng.

“A…” Có lẽ Nghiêm Tử Tụng lúc này đã nhớ ra mẹ ta, biểu tình giống như vừa tỉnh ngộ. Sau đó, nghe thấy hắn đột nhiên kêu lên một câu, “Chào dì.”

“Ờ!” Mẹ ta đáp lại, có vẻ tâm không cam tình không nguyện. Sau đó nhướng mày nhướng mắt, vừa định nói cái gì, lại nghe thấy Nghiêm Tử Tụng nói tiếp: “Dì ơi, hôm nay còn bánh bao không ạ?”

“Còn… Để làm chi?” Khẩu khí của mẹ ta không được tốt.

“Bán cho cháu hai cái có được không?”

Ta nép vào phía sau Nghiêm Tử Tụng, nghĩ, tình cảnh này thật đúng là ngoài dự liệu.

Mẹ ta trừng mắt liếc nhìn ta, cũng không biết làm thế nào, đành phải dời khỏi trọng tâm câu chuyện, nhưng vẫn tức giận như trước, “Giá hàng dâng lên! Hôm nay một đồng một cái!”

Nghiêm Tử Tụng dừng một chút, “Một đồng rưỡi hai cái nhé!”

“…”

“…” Ta nhìn sang khuôn mặt đang không biết nói gì của mẹ, đột nhiên vỗ mạnh vào vai hắn, “Năm hào cũng không bớt!” Sau đó nghiêm mặt rống lên, “Chắc giá, một đồng một cái bánh bao, không mua thì thôi!” Lại len lén kiễng chân, nói thầm vào tai hắn, “Không mua em lấy cho anh ăn.”

***

Bởi vì chuyện đã có liên quan đến bà cọp mẹ nhà ta, kết quả, ta không thể tiễn Nghiêm Tử Tụng trở về.

Bây giờ ngẫm lại, tu dưỡng của mẹ ta tính ra cũng rất tốt. Sau khi con gái của bà vừa bị chiếm tiện nghi, bà còn để cho đối phương mang theo hai cái bánh bao mà ra về.

Được rồi, nghiêm ngặt mà nói, là ta chiếm tiện nghi của Nghiêm Tử Tụng.

Nói đi nói lại, ta nghĩ, da mặt của ta quả thật đã dày đến mức không thể dày hơn…

Bánh bao mẹ ta cũng không thèm bán nữa, kéo theo ta cùng tiến lên lầu, quay đầu liền hỏi ngay. “Con thật sự đang nói chuyện yêu đương sao?”

Ta ngồi ở bàn ăn, sau đó nhìn mẹ, gật đầu.

Mới vừa rồi bị sét đánh cũng được mà chữ sắc rơi trúng đầu cũng được, lần xung động đầu tiên lại không chịu tuyển chọn địa điểm cho tốt, là ta thất sách…

“Mày…” Mẹ ta trừng mắt nhìn ta thật lâu, đột nhiên thở dài một hơi, phỏng chừng đang lý giải tính cách của ta, biết bức ép cũng không có tác dụng. Dù sao, núi cao hoàng đế xa mà. Sau đó, bà ngồi xuống bên cạnh ta, “Con hiểu rõ rồi chứ? Đã tìm hiểu người ta kỹ chưa?”

Ta nhếch miệng, thật sự cũng không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.

Bà thấy ta trầm mặc thì lại trừng mắt lên, “Nó theo đuổi con bao lâu rồi?”

“Ồ…” Vấn đề hôm nay của mẹ, cũng không phải là ở điểm này.

“Đàn ông quá đẹp, rất dễ trăng hoa.” Mẹ ta nhíu nhíu đầu mày, đột nhiên nhớ đến cái gì. “Con đột nhiên biến mất hơn một tháng, cũng không phải là bởi vì thằng đó đấy chứ?”

“Ôi mẹ ơi, dù sao thì bây giờ tụi con cũng đang quen nhau. Lại nói tiếp, lúc mẹ và bố yêu nhau, chẳng phải mẹ cũng rất độc đoán trung chuyên đó sao?”

“Cái con khỉ này…” Mẹ ta đột nhiên giơ tay lên ra bộ muốn đánh ta, sau đó tiếp tục trừng mắt ngó ta, “Trước đây có phải con đã dẫn hắn về đây một lần rồi đúng không?”

“Dạ…”

“Thời gian con bỏ đi, tuần nào cũng vậy, cứ thứ bảy chủ nhật là hắn lại đến nhà chúng ta mua bánh bao. Mua hai ba cái rồi về.”

“…” Ta nhìn mẹ, đột nhiên nói không ra lời.

Hắn hẳn là, đều đi bộ đến đây…

Mẹ ta hạ mắt, “Chỉ có điều, lúc đó hắn đều đeo mắt kính, mẹ nhận không ra được. Nhưng mà, hắn cũng không hề hỏi chuyện của con.”

“À.” Ta nhẹ nhàng ghé vào trên bàn, vòng hai tay lại để đầu gối tựa lên cánh tay, không ngờ viền mắt lại có chút ướt át. Ta đang suy nghĩ, có phải ta khờ khạo lắm không, không ngờ lại bị Nghiêm Tử Tụng nắm bắt tâm tình như thế.

“Hoàn cảnh thằng nhóc đó thế nào?”

“Ồ…” Ta cười cười, tiếp tục ghé vào trên bàn nghĩ. Thái độ của bố mẹ khi đối mặt với hạnh phúc của con cái, khó tránh khỏi lợi thế. Nhưng thật ra ta nghĩ, đối với mẹ ta mà nói, không sao, nuôi hắn cũng tốt mà.

“Tương Hiểu Mạn!” Thấy ta mãi vẫn không trả lời, mẹ ta liền rống lên.

Ta cấp tốc ngẩng đầu lên, nhìn mẹ ta lấy lòng, sau đó cười cười. “Mẹ! Bữa cơm tất niên năm nay, mời anh ấy đến nhà mình ăn bữa cơm được không?”

Mẹ ta nhìn ta, “Người nhà của nó đâu?”

Ta nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó nhào vào lòng mẹ, làm nũng, “Mẹ, đồng ý đi mà. Để con khỏi phải tiên trảm hậu tấu.”

Mẹ ta tuổi đã trung niên, cũng béo phì rồi, da thịt mềm mại ấm áp lắm, luôn là chỗ dựa lớn nhất, hậu thuẫn kiên cường nhất của ta.

Thế nhưng, người nhà của Nghiêm Tử Tụng đâu?

Ta nghĩ, bây giờ, là ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.