[Tốn rất nhiều công sức, Ngụy Vô Tiện mới lôi được Lam Vong Cơ trở lại khách điếm. Hắn ném hai con gà mái cho bà chủ, nói là nhặt được ở trên đường, lên lầu, đóng cửa, xoay người. Mới vừa rồi ở bên ngoài, bóng đêm mờ ảo nhìn không kỹ, nhưng vào trong phòng rồi, vừa thắp đèn lên nhìn, chỉ thấy trên quần áo, trên mặt, trên tóc Lam Vong Cơ, đều dính lông gà, lá vụn, bụi tường trắng, thật sự là dáng vẻ thất lễ. Ngụy Vô Tiện vừa giúp y vỗ vỗ, vừa cười nói: “Dơ thế!” Lam Vong Cơ nói: “Rửa mặt.” Lần đầu tiên lúc y uống say, Ngụy Vô Tiện rửa mặt cho, Lam Vong Cơ tỏ ra đặc biệt yêu thích, quả nhiên lần này lại chủ động yêu cầu. Ngụy Vô Tiện vốn cũng muốn rửa mặt cho y một chút, nhưng cả người đều đã lăn lộn thành ra như vậy, chỉ rửa mặt là hoàn toàn không đủ, vì thế hắn nói: “Nếu không dứt khoát tắm rửa cho ngươi luôn nhé?” Nghe vậy, Lam Vong Cơ hơi hơi mở to hai mắt. Ngụy Vô Tiện cẩn thận nhìn vẻ mặt của y, nói: “Muốn hay không?” Lam Vong Cơ lập tức gật đầu: “Được.” Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Lam Trạm quả nhiên thích sạch sẽ. Ta chỉ giúp y đổ nước tắm vào thùng, còn lại để tự y làm.”
Tiểu nhị trong khách điếm đều là nữ tử, Ngụy Vô Tiện đương nhiên sẽ không để các nàng làm cu liphiền phức. Vì thế, hắn dặn Lam Vong Cơ ngồi yên ở trong phòng xong, tự mình xuống lầu nấu nước, lần lượt xách từng thùng lên. Đổ đầy thùng tắm, thử độ ấm của nước, xoay người đang định kêu Lam Vong Cơ cởi quần áo, vừa quay đầu lại đã thấy Lam Vong Cơ tự giác đem quần áo cởi ra...]
Mọi người: “!!!”
Ngụy Vô Tiện: “!!!” Hai chữ 'sạch sẽ' ngậm trong miệng bất giác bị nuốt trở vào, vô cùng vụng về xoay cổ nhìn về phía Lam Vong Cơ lúc này vẫn còn ôm lấy hắn, Ngụy Vô Tiện bắt đầu đột ngột nhận ra, chuyện kế tiếp có thể là không hay ho gì.
Lam Vong Cơ với hai lỗ tai đã biến thành lửa than đang cháy rực: “......”
Dưới ánh mắt quỷ dị của mọi người, hai người nhìn lẫn nhau bằng ánh mắt mạc danh vi diệu, Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước miếng, tay phải chậm rãi mò vào tay áo bên trái, sau khi lục lọi một phen, lấy ra lá bùa cách âm cuối cùng mà lúc trước giữ lại, cũng không biết là sức mạnh còn quá mới trong thân thể chưa điều khiển được tốt, hay là quá mức khẩn trương về nội dung dự đoán trong lòng sắp sửa đọc tiếp, mà lá bùa cách âm kia vậy mà một lần không xong, lần thứ hai kích hoạt mới được, bày ra một tấm chắn xung quanh hai người.
Lam Vong Cơ lập tức quên mất sự xấu hổ, nhanh chóng kéo hai tay Ngụy Vô Tiện lại, “Ngươi lại đanglàm gì?!”
Thấy tác dụng của bùa cách âm đã hiện ra, Ngụy Vô Tiện khẽ thả lỏng giọng điệu, “Chỉ dùng một lá bùa mà thôi, ngươi khẩn trương cái gì?”
Lam Vong Cơ nói: “Ôn Tình cô nương đã dặn dò rồi, thể chất của ngươi còn yếu, phải tĩnh dưỡng, không nên hoạt động nhiều.”
Ngụy Vô Tiện cạn lời, “Ngươi quá lo lắng rồi, thân thể của ta, ta tự biết.”
“Nhưng...”
“Được rồi được rồi, nếu lá bùa này đã dùng, thì đừng lãng phí nữa. Lam Trạm, ngươi trước hết lo lắng cho chính mình đi, ta dám cá, lần say rượu này, nhất định sẽ càng... 'chấn động' đó nha ~”
Lam Vong Cơ nhớ tới 'tắm rửa', 'cởi -- sạch sẽ': “... Chỉ là... tắm gội mà thôi...”
Ngụy Vô Tiện ghé đến bên tai y, mềm giọng nói: “Hàm Quang Quân không hổ là quân tử sáng trong, tự tin là có say cũng sẽ tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi như thế? Nhưng ta là không nha, Lam Trạm, Nhị ca ca, lúc ta nhận ra được tình cảm của mình, ngươi và ta khoả thân -- đối mặt nhau, còn trông cậy ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Chỉ tiếc ở đây, có quá nhiều người cản trở á!”
Lam Vong Cơ tim đã đập như nổi trống: “......”
[Tuy nói hai bọn hắn lúc niên thiếu từng loã thể đối diện nhau trong Suối nước lạnh của Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng khi đó hai người đều là những thiếu niên tâm hồn trong sáng. Lúc trước hắn nhìn thấy Lam Vong Cơ tắm gội cũng hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác. Hơn nữa hai lần đều là hơn phân nửa thân thể Lam Vong Cơ chìm trong nước, do đó, giờ phút này đột nhiên nhìn thấy một một Hàm Quang Quân đối xử với mình chân thành như thế... Không thể không nói, Ngụy Vô Tiện đã bị một cú đả kích rất lớn... Da đầu tê dại, không tự chủ được liên tục lui về phía sau. Nhưng hắn lui vềphía sau, Lam Vong Cơ lại đang không ngừng đi tới. Cả người Ngụy Vô Tiện đều đã lui tới góc tường, tránh cũng không thể tránh được nữa, đành phải căng da đầu nhìn gương mặt vô biểu tình của Lam Vong Cơ dựa tới càng lúc càng gần. Hầu kết rõ ràng, làn da trắng nõn, đường cong cơ bắp mịn màng và đẹp đẽ dồn ép đến mức trước mắt hắn loá lên, loá đến nỗi hắn không dám nhìn thẳng, ánh mắt hơi hơi né tránh, vô thức nuốt nuốt yết hầu, thế mà cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng đang định nói chuyện, Lam Vong Cơ lại đột nhiên ra tay, giựt đứt đai lưng của hắn.
Trên mặt y vẫn nghiêm trang, nhưng động tác lại vô cùng thô lỗ. Ngụy Vô Tiện không dự đoán được yđột nhiên có hành động này, hoảng sợ, vội nói: “Ngừng lại ngừng lại! Ta không tắm! Ta không tắm! Ngươi đi tắm đi.” Lam Vong Cơ nhíu nhíu mày, Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi đi tắm trước đi, ta thích, ặc, thùng tắm lớn. Thùng tắm này hai người chen nhau có chút miễn cưỡng“.
Lam Vong Cơ hờ hững nhìn thoáng qua thùng tắm, xác nhận đúng là không đủ lớn, lúc này mới miễn cưỡng từ bỏ, chầm chậm bước vào thùng tắm, từ từ chìm vào, ngâm mình trong làn nước ấm.
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy ngươi từ từ ngâm mình, ta đi ra ngoài trước.” Nói xong định đi ra cửa hóng gió, để bình tĩnh một chút, lại nghe rầm một tiếng, hắn quay đầu nhìn lại, nói: “Tại sao ngươi lại đi ra rồi!”
Lam Vong Cơ lạnh mặt nói: “Không tắm nữa.” Ngụy Vô Tiện nói: “Vì sao? Không tắm dơ lắm á?”
Lam Vong Cơ rầu rĩ không vui, cũng không nói tại sao, đi đến bên cạnh tấm bình phong định mặc vàoquần áo vừa cởi ra, Ngụy Vô Tiện vội quay trở lại, đại khái đoán được tại sao, nói: “Có phải ngươimuốn ta tắm cho ngươi hay không?”
Lam Vong Cơ rũ mi mắt, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Nhìn bộ dạng này của hắn, tronglòng Ngụy Vô Tiện không hiểu sao mềm nhũn, nghĩ thầm: “Nhiều nhất là ta giúp y chà mấy cái. Những chuyện khác cái gì ta cũng không làm.”
Vì thế hắn kéo Lam Vong Cơ về chỗ thùng tắm, nói: “Được rồi, ta giúp ngươi tắm, lại đây.” Lam Vong Cơ lúc này mới bị hắn kéo trở về, một lần nữa ngâm vào trong nước. Ngụy Vô Tiện cũng vén tay áo lên, đi đến bên cạnh thùng gỗ.]
Ngụy Vô Tiện nhìn thẳng vào Lam Vong Cơ, nhỏ giọng nói: “Nhị ca ca, muốn tắm chung với ta?”
Lam Vong Cơ: “......”
Ngụy Vô Tiện: “Thích ta tự tay tắm cho ngươi?”
Lam Vong Cơ: “......”
Ngụy Vô Tiện: “Dâng tới miệng để ta chiếm tiện nghi ha?”
Lam Vong Cơ: “...... Nghiêm túc - đọc!”
Ngụy Vô Tiện: “Nghiêm túc đọc chuyện ta tắm cho ngươi hả?” Có vẻ như khả năng là sẽ không tắm một cách nghiêm túc...
Lam Vong Cơ: “......”
Ngụy Vô Tiện: “Tay, tay lỏng ra một chút, eo sắp gãy rồi!” Đợi bên hông thả lỏng rồi, nhìn chằm chằm vào quần áo tuy có chút dơ bẩn nhưng không hề cẩu thả của Lam Vong Cơ, như thể nhìn chằm chằm như vậy có thể xuyên qua lớp vải thưởng thức được phong cảnh bên dưới lớp quần áo vậy, chết cũng không chừa mà trêu chọc: “Ai da, hối hận hồi xưa khi đối mặt ở Suối nước lạnh, đứng cách ngươi quá xa nha.”
Lam Vong Cơ: “......”
[Làn da Lam Vong Cơ trắng nõn, tóc dài đen nhánh sáng bóng đẹp đẽ, mềm mại xoã trên mặt nước, trong hơi nước lượn lờ, một thoáng thất thần, nhìn giống như một vị thần tiên tuấn mỹ như băng như tuyết trong Giao Trì trên tiên cảnh. Ngụy Vô Tiện nhìn mà tiếc nuối, cảm thấy nên thả thêm vài cánh hoa gì đó trong nước tắm của Lam Vong Cơ, thì cảnh sắc càng tuyệt vời. Hắn múc gáo nước trong thùng tắm, nhẹ nhàng tưới nước từ trên đầu Lam Vong Cơ xuống. Bởi vì Lam Vong Cơ vẫn luôn không chớp mắt nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện lo nước vào mắt y sẽ gây khó chịu, nói: “Nhắm mắt lại.”
Lam Vong Cơ không thèm quan tâm, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, như là sợ chớp mắt một cái, Ngụy Vô Tiện sẽ chạy mất. Ngụy Vô Tiện đưa tay khép hai mắt y lại, y liền hạ nửa khuôn mặt chìm vào trong nước, ùng ục phun ra một chuỗi bong bóng.]
Ngụy Vô Tiện lại hài hước nói: “Lam Nhị ca ca, lúc tắm thích thổi bong bóng à?”
“......” Lam Vong Cơ vẫn ngậm miệng không nói, dưới tình huống thế này, sợ là y đáp lại một chữ, làNgụy Anh có thể tự mình nói tiếp không ngừng nghỉ, nếu không nói gì, người nào đó tự cảm thấykhông thú vị đoán chừng sẽ ngừng lại.
Quả nhiên, thấy Lam Vong Cơ không đáp lại nửa chữ, Ngụy Vô Tiện liền nói: “Được rồi không chọc ngươi nữa, thời hạn tác dụng của bùa cách âm cũng không chắc chắn lắm, vẫn là quan tâm đến trước mắt thì tốt hơn, sau khi chúng ta trở về, có cơ hội lại TỪ TỪ NGHIÊN CỨU ~”
Lam Vong Cơ: “......” Ta từ chối.
[Ngụy Vô Tiện cười ha ha... cầm lấy hộp bồ kết và khăn vải ở bên cạnh, lau dọc từ trên mặt của Lam Vong Cơ xuống, xoa xoa, động tác bỗng nhiên khựng lại... Hơn ba mươi vết giới tiên kia, còn có dấu ấn trên ngực kia, đã hiện ra một cách vô cùng rõ ràng... Trầm mặc nhìn một hồi, Ngụy Vô Tiện thấmướt khăn vải trong tay, lau qua những vết tích do giới tiên để lại đó... Rất muốn nhân lúc này hỏi y, những vết thương đó rốt cuộc là chuyện như thế nào... Nhưng lời nói vừa đến bên môi, lại vẫn kềmnén không thốt ra... Chuốc say người ta, tốn thời gian đến hơn nửa đêm rồi... Nhưng Ngụy Vô Tiện lại chưa hỏi được bất kỳ điều gì... Hắn vẫn luôn nhớ rằng mình cho Lam Vong Cơ uống rượu, là muốn hỏi y một câu, Hàm Quang Quân, ngươi đến tột cùng là cảm thấy thế nào về ta?... Kéo dài tới bây giờ, đại khái là bởi vì hắn sợ. Hắn sợ phải nghe thấy đáp án không giống với chờ mong của mình.
Lam Vong Cơ... bỗng nhiên xoay người. Ngụy Vô Tiện lúc này mới cảm nhận được, y... đã lâu không đổi sang chà chỗ khác, làm cho một mảng da trắng nõn trên lưng Lam Vong Cơ bị chà đến đỏ bừng... Vội vàng dừng tay, nói: “Xin lỗi, ta thất thần, có đau không?” Lam Vong Cơ cũng không nói gì, chỉ lắc lắc đầu. Nhìn bộ dạng y ngồi trong thùng tắm vừa an tĩnh vừa nghe lời, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ đáng thương, cong cong ngón tay lại muốn gãi cằm y. Nhưng... Lam Vong Cơ bỗng dưng chụp một cái ngay cổ tay hắn... Ngụy Vô Tiện nhất thời còn chưa phản ứng lại. Lam Vong Cơ lại trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích”, trên đường nét khuôn mặt tuấn nhã của y, thậm chí trên lông mi còn dính một vài giọt nước trong suốt, biểu tình thoạt nhìn lạnh băng, nhưng ánh mắt lại cực nóng đến thiêu đốt... Hắn nhếch một bên khóe miệng lên, “Nếu ta cứ muốn nhúc nhích, thì ngươi cảm thấy với tình trạng hiện giờ của ngươi có thể làm gì được ta?”
... Hắn đột nhiên điên rồi, bất chấp mọi thứ mà thò tay kia vào trong thùng nước, hung hăng mò tới cầm lấy một bộ vị nào đó của Lam Vong Cơ... Giống như bị một con rắn độc cắn một phát, hoặc là bị hành động của hắn chọc giận, Lam Vong Cơ đột nhiên túm một cái, Ngụy Vô Tiện cảm giác một sứcmạnh khủng khiếp ập tới, thân thể không điều khiển được bị Lam Vong Cơ kéo về phía bên đó.
Bọt nước bắn tung toé, một phát không thể vãn hồi. Không biết là ai bắt đầu trước, đợi đến khi Ngụy Vô Tiện thoáng thanh tỉnh một chút, thì hắn đã ngồi trên đùi Lam Vong Cơ dùng tư thế này ôm hônmôi răng triền miên một hồi lâu... Hai cánh tay Ngụy Vô Tiện quấn lấy sau cổ Lam Vong Cơ, cùng y hôn đến khó chia lìa, muốn thoải mái bao nhiêu là có bấy nhiêu... Hắn đưa tay cởi chiếc áo đã hoàn toàn ướt đẫm của mình ra... Làn da Lam Vong Cơ nóng đến mức gần như cả người sắp bốc cháy, một tay siết chặt eo hắn, tay kia vỗ mạnh vào vách thùng gỗ. Thùng tắm lập tức vỡ tan nát, trong phòng cũng bừa bãi hỗn độn, thảm không nỡ nhìn trong nháy mắt... Lam Vong Cơ gần như là mang Ngụy Vô Tiện ném hắn lên trên giường.
【 Một con cua đồng nhỏ bò qua 】
Bà chủ quả nhiên đổi cho bọn hắn thành hai gian phòng, sắp xếp xong xuôi, lúc này mới nhấc váy đixuống lầu. Ngụy Vô Tiện nói cảm ơn, mở gian phòng của mình ra, vừa quay đầu lại, Lam Vong Cơ đứng trên hành lang, một tay cầm Tị Trần, tay kia nhẹ nhàng siết mạt ngạch của y, cúi đầu không nói.]
Ngụy Vô Tiện ban đầu đọc đến khúc những vết sẹo đó rất là đau lòng, nhưng bị tiến triển không thể miêu tả sau đó giữa hai người làm cho miệng khô lưỡi khô, nhịp tim đập của mình gần bằng với 'tiếng trống' trong lồng ngực của người phía sau, đồng thời cơ bắp toàn thân bắt đầu căng thẳng, kết quả...
Nhìn chằm chằm vào mấy chữ 'cua đồng bò qua', vẻ mặt Ngụy Vô Tiện ngớ ra, cái quỷ gì vậy? Tạisao đột nhiên nhảy đến chuyện đổi phòng? Sau đó thì sao? Sau khi Lam Trạm ném hắn lên trên giường, Di Lăng lão tổ hắn phô diễn uy phong đánh bại ma men đâu?
“Cmn 凸(艹皿艹), rốt cuộc tại sao cua đồng bò qua khúc này? Ăn sạch đoạn sau rồi hả?!”
Bị chặn lại nãy giờ, Nhiếp Hoài Tang lúc này mới nghe thấy Ngụy Vô Tiện nói chuyện, lập tức tò mò, “Cái gì cua đồng? Ngụy huynh, các ngươi là sau khi tắm táp, lại ăn khuya sao? Tuy rằng cũng từng nghe nói, thủy sản của Vân Mộng vô cùng thơm ngon, nhưng cua tính hàn, ăn vào tối khuya, không tốt lắm nhỉ?”
Ngụy Vô Tiện: “......” Hay cho tên quỷ đầu to nhà ngươi!
Nhiếp Hoài Tang, vô số Xuân cung đồ quý giá đó của ngươi chắc là đọc xong đi vô bụng quỷ hết rồi phải không?
Nhìn thử dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của ta và Lam Trạm, có giống dáng vẻ đọc thấy bạn bè thân thiết trò chuyện dưới trăng, nhâm nhi ăn khuya hay không hả (╯‵□′)╯︵┻━┻