Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 182: Chương 182: (A)




[”Phụt” một tiếng, Ngụy Vô Tiện nhìn không nổi nữa, đang định duỗi tay lấy xuống giúp y, ai ngờ, Lam Vong Cơ lại phi thân một cái, lên trên một cái cây. Cái cây này mọc trong sân nhà người ta, pháttriển rất tốt, cành lá vươn vào trong sân. Lam Vong Cơ cứ ngồi trên một nhánh cây, Ngụy Vô Tiện ngửa đầu hỏi: “Ngươi lại làm sao vậy???”

Lam Vong Cơ cúi đầu nói: “Suỵt.” Nghe âm thanh này, Ngụy Vô Tiện cảm thấy, đoán chừng việc tiếp theo y làm chắc là không khác gì việc ăn trộm gà. Chỉ thấy Lam Vong Cơ duỗi tay, hái thứ gì đó ở trên ngọn cây, ném xuống phía dưới. Ngụy Vô Tiện một tay ôm gà mái, tay kia đón được, chụp vào trong tay nhìn thử, là một quả táo lớn tròn xoe, hơi xanh.

Quả nhiên. Trộm gà xong, lại tới hái trộm táo! Mấy việc trộm gà hái táo này Ngụy Vô Tiện cũng không xa lạ gì, trước kia lúc là thiếu niên còn rất thích làm, hơn nữa phải lôi kéo cả đám người tiền hô hậu ủng thanh thế rầm rộ mà làm một trận. Nhưng là nếu đổi đồng lõa thành Lam Vong Cơ, thì việcnày thật khiến người ta kinh hãi. Không đúng không thể xem như đồng lõa, Lam Vong Cơ đây rõ ràng chính là chủ mưu.

Nghĩ đến đây, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ. Lúc trước ở Liên Hoa Ổ, hắn dẫn Lam Vong Cơ đi xem những nơi cũ của Vân Mộng, kể cho y nghe không ít những chuyện thú vị lúc còn nhỏ của mình, trong đó, có rất nhiều “sự tích huy hoàng” như thế. Chẳng lẽ là Lam Vong Cơ nghe xong, nhớ kỹ, trong lòng cũng nóng lòng muốn thử trải nghiệm một phen hay sao?

Rất có khả năng! Gia giáo của Cô Tô Lam thị cực nghiêm, Lam Vong Cơ từ nhỏ đã bị nhốt trong nhà đọc sách viết chữ, mỗi lời nói hành động đều tuân theo tiêu chuẩn do các trưởng bối đề ra, chưa bao giờ làm những hành vi quậy phá không ra thể thống gì như thế. Lúc tỉnh táo không thể làm, cho nên nhân lúc say rồi mới làm? Lam Vong Cơ ra tay như gió trên cây táo, chẳng mấy chốc, đã quét sạch táo trên cái cây này, hái sạch sẽ. Cất toàn bộ vào trong túi càn khôn ở tay áo, lúc này mới nhảy xuống, mở tay áo ra, triển lãm cho Ngụy Vô Tiện xem “Chiến lợi phẩm” của y. Nhìn những quả táo tròn xoe đó, Ngụy Vô Tiện quả thực không biết nên nói cái gì cho tốt, sau một lúc lâu, khen ngợi: “...... Thật lớn, thật nhiều, thật là lợi hại! Làm rất tốt!”]

Cho dù chịu đựng cảm giác khó chịu vì nhịn cười đến đau bụng để kiên trì đọc tiếp, Ngụy Vô Tiện cũng không thể giao nhiệm vụ này cho những người khác, trong lòng làm như ẩn ẩn có một sự cố chấp, những chuyện nhỏ nhặt của hắn và Lam Trạm, mặc dù bị người khác nghe thấy hết, tất nhiên cũng muốn từ chính miệng mình đọc ra mới được.

Loại dự cảm này của người tu luyện luôn có đạo lý, Ngụy Vô Tiện đọc một hồi thì có chút cười không nổi, cho dù say, sự chú ý của Lam Vong Cơ đối với hắn không hề giảm bớt một chút nào, mỗi lời nói hành động đều chịu sự ảnh hưởng của hắn, tuy rằng không biết đổi thành người khác thì Lam Trạm sẽ như thế nào, nhưng hắn dám cam đoan, sau này nhất định sẽ không để Lam Trạm dính một giọt rượutrước mặt người nào khác.

Ngụy Vô Tiện giữ chặt một bàn tay đang nhẹ nhàng xoa ấn bụng hắn, giảm bớt cảm giác khó chịu, kêu lên: “Nè Lam Trạm, chuyện này làm thế nào càng nghe, càng cảm thấy giống như... là lỗi của ta vậy?”

Động tác trên tay Lam Vong Cơ dừng lại một lát, thấy hắn lúc nói chuyện có ngừng lại, cho rằng vẫncòn khó chịu, lại bắt đầu ấn nhè nhẹ, trong miệng không quên khẳng định đáp: “Lỗi của ngươi.”

Loại sự tích này đối với y mà nói, cũng không có bất kỳ ích lợi gì, chỉ có thể tóm tắt bằng hai chữ 'hoang đường', nhưng nếu Ngụy Anh làm ra việc này, xét tiêu chuẩn ứng xử... cũng có thể xem như là phóng túng một chút thôi.

Nhưng thực tế lại như lời nói của Di Lăng lão tổ, mấy chuyện được đọc ra này, chính Hàm Quang Quân mới là chủ mưu chứ nhỉ.

Lam Khải Nhân từ chối tin rằng môn sinh đắc ý của mình sẽ làm ra loại chuyện quậy phá như thế, vừa thở hổn hển vừa ghi nhớ trong lòng gia quy nên tính đến bao nhiêu ngày, còn không chậm trễ tính trên đầu Ngụy Vô Tiện đủ loại tội danh như xúi giục, dụ dỗ, dạy hư..., nhưng mà điều càng nổi giận hơn chính là, cho dù định 'tội danh' như thế nào, lúc trước đã tha cho hắn rồi, cũng không thể nào hùnghồn thẳng thắn mà cấm cái người bất hảo này đi vào Vân Thâm Bất Tri Xử một bước, biết vậy chẳng làm mà!

Ngụy Vô Tiện: Ta thật sự oan uổng.

Giang Trừng cười lạnh, oan uổng cái rắm. Nhưng nhớ tới chính mình cũng từng là một thành viên trong đội ngũ tiền hô hậu ủng, lang thang khắp nơi TRỘM GÀ HÁI TÁO của người này, sắc mặt lậptức càng khó nhìn hơn.

Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt đau khổ xoa xoa bụng mình, còn đang cảm thán ở trong lòng, phong thuỷ của Vân Mộng thật sự là rất khác với nơi khác.

Hiểu Tinh Trần lau nước mắt ở khoé mắt, rất là dở khóc dở cười, sư điệt này của hắn, học được sởthích như thế từ đâu vậy?

Tống Lam: Dựa vào những gì chứng kiến, chắc hẳn vẫn là tự học thành tài đi!

[Đối với những lời ca ngợi khoa trương của hắn, Lam Vong Cơ thản nhiên nhận lấy, kéo tay áo Ngụy Vô Tiện ra, vừa đổ toàn bộ số táo trộm được vào, vừa nói: “Cho ngươi. Tất cả đều cho ngươi.” Ngụy Vô Tiện phối hợp nói: “Cảm ơn.”

Nhưng, Lam Vong Cơ đột nhiên thu tay lại. Vung tay áo lên, một đống táo đều rớt ra ngoài, nhanh chóng lăn khắp mặt đất. Ngụy Vô Tiện vội xoay người lại nhặt, nhặt được mấy trái, nhặt không hết được. Lam Vong Cơ nói: “Không cho nữa.”

Y cũng đoạt lại con gà mái kẹp dưới cánh tay trái của Ngụy Vô Tiện, mỗi tay y ôm một con. Ngụy Vô Tiện kéo dải lụa đuôi mạt ngạch của y, túm y trở về, nói: “Vừa rồi còn rất tốt mà, tại sao lại nổi giận rồi?”

Lam Vong Cơ quét mắt nhìn hắn một cái, nói: “Đừng túm.” Nghe ra được, giọng điệu của y không cao hứng lắm, còn có chút ý cảnh cáo. Ngụy Vô Tiện bất giác thả lỏng tay. Lam Vong Cơ cúi đầu, dời hai con gà mái đang sợ ngây người qua hết bên tay trái, lúc này mới đưa tay phải ra, sửa sang lại mạtngạch và tóc tai của mình. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Trước kia ta nghịch mạt ngạch của y thế nào y cũng đều không ngăn cản, hôm nay thật sự nổi giận rồi?” Hắn cảm thấy rất cần phải cứu vãn một chút, chỉ chỉ vào con gà mái, nói: “Táo thì thôi, ngươi cho ta cái này đi. Không phải đã nói cho ta sao?” Lam Vong Cơ ngước mắt lên, giống như nhìn hắn thật kỹ. Ngụy Vô Tiện chân thành nói: “Xinngươi, ta thật sự rất muốn, cho ta đi”

Nghe vậy, Lam Vong Cơ rũ mi mắt xuống. Qua một hồi lâu, lúc này mới trả lại con gà mái ban đầu kia cho hắn.]

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, hình như đang suy nghĩ, nếu Ngụy Anh nói thành khẩn như vậy, có phải thật sự thích... GÀ MÁI hay không.

Ngụy Vô Tiện bị nhìn đến mức lông tơ cả người đều dựng đứng lên, liên tục xua tay, “Lam Trạm ngươi đừng hiểu lầm, lời này của 'ta' là chọc ghẹo ngươi, thật sự, là 'ngươi' không chịu cho ta kéo mạtngạch của ngươi, ngươi cũng không tức giận, bị ngươi cự tuyệt mới nói như vậy, ta thật sự không thích 'GÀ MÁI'.” Hai chữ cuối cùng nhấn thật mạnh, ý tứ cường điệu rất rõ ràng, bằng không với tính tình cứng nhắc như thế của Lam Trạm, hắn thật vô cùng sợ hãi sau này sẽ nhận được một món quà như vậy.

Ngụy nào đó rõ ràng đã quên mất, lúc Hàm Quang Quân thanh tỉnh, căn bản sẽ không dính một chút quan hệ nào với con vật - sống này, hắn cũng đã quên mất hồi nhỏ chính mình đã từng đi trộm bao nhiêu lần.

Kim Tử Hiên ha hả, tuy không biết Ngụy Vô Tiện hồi đó như vậy, hay mọi môn sinh đệ tử của Giang thị đều như vậy, nhưng có một điều xác nhận không sai chính là, a Ly của y thật sự vất vả.

Giang Yếm Ly: Mấy đứa nhóc đó ở trước mặt ta xem như nghe lời, vẫn là mẹ vất vả hơn.

Nhiếp Hoài Tang: Thật sự không thích sao? Tuy rằng gà mái gì đó có chút quỷ dị, nhưng cũng còn tốt hơn so với yêu thích quan tài thượng đẳng, hung thi cao cấp chứ?

Nhưng Ngụy Vô Tiện đến lúc này nhớ rõ một chuyện: Tuyệt đối không thể nói lời 'cảm ơn' với Lam Vong Cơ, bằng không chọc Lam Trạm nổi giận, việc giữ quả táo gà mái thì thôi không tính, đến mạt ngạch trên tay cũng có thể bị lấy lại. Hắn sờ sờ vào sợi mạt ngạch hiện giờ trên cổ tay mình, âm thầm hạ quyết tâm.

[Ngụy Vô Tiện nhận lấy, cầm một quả táo chùi chùi vào ngực áo, răng rắc cắn nửa trái, nghĩ thầm nếu Lam Trạm muốn chơi, vậy sẽ bồi y chơi thật vui, nói: “Kế tiếp làm gì?” Hai người đi đến trước một bức tường, Lam Vong Cơ ngó trái ngó phải, xác định bốn bề vắng lặng, rút Tị Trần từ bên hông ra. Roẹt roẹt roẹt hiện lên vài tia sáng loá mắt màu xanh lam, để lại trên vách tường một hàng chữ to. Ngụy Vô Tiện đi tới nhìn, những chữ được viết ra lại là bảy chữ to: “Lam Vong Cơ đến đây một chuyến.” “......”

Lam Vong Cơ thu hồi Tị Trần, xem xét kiệt tác của mình một chút. Mặc dù là đang say, nhưng chữ viếtcủa y vẫn là chữ khải vô cùng đoan nghiêm như cũ. Y làm như rất hài lòng, gật gật đầu, ngưng thần một lát, lại giơ tay lên. Lần này lại không phải là viết chữ, mà là vẽ tranh. Vài luồng kiếm xẹt qua, bứcvẽ hai hình người nhỏ đang hôn môi xuất hiện trên vách tường. Nét vẽ nghiêm cẩn, nội dung lại ô uế, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy mà phải vỗ lên trán mình một cái.

Đi ăn trộm khắp nơi, phá phách, viết vẽ lung tung... Lần này hắn xác định: Lam Vong Cơ, thật sự là đang lặp lại những chuyện mà hắn đã kể. Chắc chắn không sai, ngay cả nội dung vẽ bậy cũng không khác biệt!

Trong lòng hắn dở khóc dở cười: “Nhưng đây đều là những chuyện lúc ta mười hai mười ba tuổi mới có thể làm á!” Lam Vong Cơ càng vẽ càng hăng say, vẽ hết một mặt tường còn chưa đủ, muốn tiếp tục vẽ sang một mặt tường khác. Thấy nội dung y vẽ càng lúc càng quỷ dị ly kỳ, Ngụy Vô Tiện vừa đau lòng Tị Trần, vừa nghĩ thầm: “Chờ lát nữa phải xoá những chữ Lam Vong Cơ viết trên tường, không thể để mọi người biết là ai làm. Không không không, có lẽ vẫn nên xoá sạch toàn bộ mặt tường đi“.]

Gân xanh trên trán Lam Khải Nhân không ngừng nhảy lên, hiển nhiên là đang bên bờ vực vỡ ra, chỉ nghe thấy ông nghiến răng gằn từng chữ: “LAM - VONG - CƠ! Ngươi học thư pháp kiếm thuật là dùng để làm những việc này sao? Nếu đã nhớ chú ý đến bốn bề vắng lặng, không để lại quê quán Cô Tô, vậy tại sao không nhớ đừng say rượu phát điên chứ hả? Ngươi......”

Ngụy Vô Tiện dè dặt chen vào nói một chút: “Chuyện đó, thúc phụ đại nhân......” Người say rượu có thể nhớ tránh mọi người, chữ cũng viết rất đoan chính đã là rất không tệ rồi, muốn trách cũng chỉ có thể trách nhà các ngươi cấm rượu quá tàn nhẫn, đến nỗi tửu lượng Lam Trạm kém á.

...... Cho nên lão tổ đại gia, Hàm Quang Quân tửu lượng kém đang bồi ai uống rượu vậy?

Lam Khải Nhân mắng: “Ngươi câm miệng! Còn ngươi nữa, rời nhà nhiều năm, trở về quê hương, nói cái gì tốt không nói, lại cố gắng thổi phồng mấy chuyện càn rỡ bất hảo bất kham, chính mình đắc chí thì thôi đi, lại còn dẫn dắt Vong Cơ cũng làm như thế, ngươi đây là đang trả thù lão phu năm đó không dạy dỗ được bản tính của ngươi và trả về Vân Mộng đó sao? Trở về cút tới Tàng Thư Các cùng nhau chép gia quy cho ta!”

Ngụy Vô Tiện: ヾ(??﹏?)??

“......” Lam Vong Cơ nói: “Dạ, thúc phụ.”

Giang Trừng: Đúng vậy, người bình thường dẫn người khác về nhà làm khách không phải nên khoe khoang mấy sự tích huy hoàng trừ tà ám, bắt thủy quỷ này nọ hay sao, thằng nhãi này toàn nói mấychuyện RẮM CHÓ TỆ HẠI, không hề cảm thấy mất mặt xấu hổ chút nào, đã đồng ý rằng đủ nhân mô cẩu dạng chưa?

Kim Tử Hiên yên lặng tự kiểm điểm lại: Đột nhiên cảm giác tội lỗi do năm đó đánh một trận kia với Ngụy Vô Tiện lại tăng thêm một chút.

Nhiếp Hoài Tang: Hiện giờ có chép gia huấn thế nào, hình như cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng nhỉ.

Ngụy Vô Tiện: Ồ, Lam lão nhân chưa nói gì hết, hình như ta không nghe thấy gì hết ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.