Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 181: Chương 181: Chương 184




[Lam Vong Cơ đang ngủ ngoan ngoãn ngẩng mặt lên. Lúc gương mặt này mở mắt, bởi vì màu mắt cực nhạt, ánh mắt hơi lạnh, có vẻ rất là lãnh đạm, bộ dạng nghiêm nghị không thể xâm phạm. Nhưng sau khi nhắm mắt lại, trông nhu hòa hơn rất nhiều, giống như một bức tượng bằng ngọc tuấn mỹ và trẻ tuổi, yên tĩnh an nhiên, có sức hấp dẫn cực lớn. Ngụy Vô Tiện càng nhìn càng si mê, cầm lòng không đậu nâng cằm y lên, ghé mặt đến càng lúc càng gần, cho đến khi cực kỳ gần, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại trong mùi đàn hương mát lạnh thoang thoảng kia, thầm nghĩ không ổn, vội vàng thu tay lại, đầu Lam Vong Cơ lại gục xuống. Trái tim Ngụy Vô Tiện đập thình thịch hoảng loạn, để bình tĩnh lại, lăn vài vòng trên mặt đất, bật nhảy dựng lên, thầm đọc vài câu trấn định, rồi từ từ quay trở lại ngồi đối diện Lam Vong Cơ. Quy quy củ củ ngồi một hồi, đợi y tỉnh lại, tà tâm chưa bỏ, lại chọc vào gương mặt y. Chọc hai cái, bỗng nhiên nghĩ đến, trước giờ hắn cũng chưa từng thấy dáng vẻ Lam Vong Cơ cười rộ lên như thế nào, vì thế hai tay kéo khoé miệng Lam Vong Cơ hướng lên trên, muốn nhìn dáng vẻ y mỉm cười một chút. Bỗng nhiên, ngón tay hắn hơi hơi nhói đau. Lam Vong Cơ mở hai mắt, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.

Mà ngón trỏ của Ngụy Vô Tiện, đã bị y cắn ở trong miệng.

“......” Ngụy Vô Tiện nói: “Nhả ra.”

Lam Vong Cơ ngẩng đầu ưỡn ngực, vẫn duy trì ánh mắt lạnh nhạt, thân mình hơi khom xuống, cắn ngón tay hắn đốt thứ nhất xuống đốt thứ hai, hàm răng càng dùng sức hơn. Ngụy Vô Tiện kêu: “Đau!”

Lam Vong Cơ lúc này mới hơi nhả ra, Ngụy Vô Tiện nhân cơ hội rút ngón tay về, lăn sang một bên. Cú cắn này trực tiếp khiến hắn sởn tóc gáy, chỉ cần biết cắn người là hắn liên tưởng đến chó, liên tưởng đến chó là lông tóc của hắn liền dựng đứng.]

Vì thế, Nguỵ Vô Tiện vừa đọc vừa nhịn không cười ra tiếng, cũng bắt đầu lông tóc dựng đứng.

Lam Vong Cơ không biết từ lúc nào vành tai lại ửng đỏ, lòng bàn tay vỗ vỗ vài cái vào lưng người trong lòng để trấn an, thân mình vẫn ngay ngắn như cũ, mặt còn không quên ra sức nghiêm túc, trong lòng ghi nhớ: Ừm, với Nguỵ Anh, không thể cắn.

Cắn thật hay!

Giang Trừng quả thực muốn 'phi' thành tiếng, như thế này đã bao nhiêu lần rồi, lần nào hai người bọn hắn cứ vừa ở cùng nhau, là tên gia hoả 'Ngụy Vô Tiện' này chỉ thiếu điều dán hai mắt lên trên mặt Lam Vong Cơ, tỉnh táo một chút coi! Không phải trước giờ đều tự xưng là chàng trai cực kỳ tuấn tú sao? Cũng là gương mặt đã quen biết mười mấy năm, đừng có giống như trích tiên mới vừa gặp vậy chứ? Còn muốn nhìn y cười? Muốn nhìn nụ cười trên gương mặt đó như vậy, tại sao không nhìn Lam Hi Thần kìa?

Lam Hi Thần:... Tuy rằng việc say rượu luôn là một lời khó nói hết, nhưng ta cũng rất muốn thấy Vong Cơ cười.

Nhiếp Hoài Tang nghe một cách say mê, còn nhân cơ hội trêu ghẹo một phen, “Ngụy huynh, biện pháp giữ bình tĩnh này của ngươi thật đúng là đặc biệt, chỉ là không biết hiệu quả như thế nào?” Hình như sau khi lăn một hồi, lại 'bình tĩnh' không nổi thì phải.

Ngụy Vô Tiện lại cười mỉm nói: “Hoài Tang huynh muốn biết? Có thể tự mình thử nha, bây giờ muốn lăn một cái không, chúng ta dọn chỗ cho ngươi ~”

Ánh mắt như lưỡi đao của Nhiếp Minh Quyết 'roẹt' một cái lia sang, Nhiếp Hoài Tang luống cuống, xua tay và rụt người về phía sau, “... Không cần ha ha.”

Ngụy Vô Tiện: Hừ ~

[Ai ngờ còn chưa lăn xa, Lam Vong Cơ đột nhiên rút Tị Trần ra, đâm mạnh xuống chiếu, ghim chặt một góc áo của Ngụy Vô Tiện lên sàn nhà. Quần áo trên người bọn hắn lúc này đều là thay ở Liên Hoa Ổ, được may bằng chất vải đặc biệt, không dễ rách, Ngụy Vô Tiện bị góc áo này vướng nên không lăn xa được, thuận miệng nói lung tung: “Lam Trạm, ngươi nhìn ngươi kìa, chọc thủng một lỗ lên chiếu và sàn nhà của người ta rồi, phải bồi thường...” Lời còn chưa dứt, liền cảm thấy có người túm gáy hắn kéo trở về, lưng Ngụy Vô Tiện đụng vào một lồng ngực săn chắc, bên tai chợt truyền đến giọng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ: “Bồi thường!” Nói xong, y rút Tị Trần ra khỏi sàn nhà, làm như còn muốn chọc thêm vài cái, Ngụy Vô Tiện vội vàng nhào trở về ngăn y lại, nói: “Ngừng! Ngươi làm sao thế, uống chút rượu thôi tại sao biến thành như vậy, làm loại chuyện xấu thế này.”

Giọng điệu của hắn là trách cứ. Lam Vong Cơ nhìn hắn, nhìn tay của mình, rồi lại nhìn nhìn cái lỗ trên sàn nhà, làm như bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức bỏ thanh kiếm xuống. Tị Trần bị vứt trên mặt đất, vang lên một tiếng “bộp” trầm đục, lăn ra xa. Tay phải Ngụy Vô Tiện cầm vỏ kiếm, chân hất một cái, hất tung lên, Tị Trần vừa vững vàng vừa chính xác cắm vào trong vỏ của nó. Hắn răn dạy nói: “Đồ vật nguy hiểm như thế, không được vứt lung tung.”

Nghe vậy, Lam Vong Cơ ngồi thật là đoan chính, cúi đầu, một bộ dáng vẻ biết mình làm sai, khiêm tốn nghe dạy dỗ. Trước nay đều là Lam Vong Cơ nghiêm trang dạy dỗ hắn, cũng chỉ có sau khi uống rượu hắn mới có cơ hội trở mình. Ngụy Vô Tiện ôm tay, Tị Trần cắm ở bên trong cánh tay, nghiêng đầu nhìn y, nhịn cười đến mức cả người run rẩy.

Hắn thật sự là quá thích Lam Vong Cơ uống say! Y vừa say một cái, tình trạng tiến thoái lưỡng nan, nhấc bước khó khăn nhiều ngày nay của Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt biến mất, dường như tất cả năng lượng còn chưa phát ra hết ở trong người đã tìm được nơi hữu dụng để giải toả. Đi vòng quanh Lam Vong Cơ ngồi nghiêm chỉnh hai vòng, Ngụy Vô Tiện xoay người ngồi xuống bên cạnh y, cầm góc áo bị hỏng cho y xem, nói: “Nhìn xem chuyện tốt ngươi làm nè, phá hư quần áo của ta, lúc về phải vá lại cho ta biết không?”

Lam Vong Cơ gật gật đầu, Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi biết vá không?” Lam Vong Cơ lắc đầu, Ngụy Vô Tiện nói: “Biết ngay là ngươi không biết. Không biết thì học, dù sao ngươi cũng phải vá lại áo cho ta. Biết không?”]

Hàm Quang Quân đánh đàn thông thạo, kiếm thuật tinh vi, vá quần áo?!

Lam Vong Cơ: “......”

Mọi người ngừng ngay suy nghĩ bay bổng trên trời này, chỉ muốn hỏi một câu, đây là chuyện vá hay không vá quần áo hay sao? Là chuyện bồi thường hay không bồi thường tiền hay sao? Cho nên người say rượu không thể suy nghĩ, Di Lăng lão tổ cũng tự vo viên vứt bỏ sự mạch lạc của mình luôn rồi hay gì?

Ánh mắt bọn họ nhìn Ngụy Vô Tiện giống như đang nhìn một tên ngốc, trước mặt một người say rượu, lăn đi cũng không xong, còn bị túm gáy kéo trở về, mặt mũi ngươi đâu?

Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ, mặt mũi không phải đã tìm về ngay tại chỗ rồi đó sao, ngoại trừ Lam lão nhân, còn ai có thể giống bổn lão tổ, làm cho đại danh đỉnh đỉnh Hàm Quang Quân ngồi nghe dạy dỗ một cách khiêm tốn như vậy? Cho dù đó chỉ là khi Lam Trạm uống say mới có cơ hội thể hiện uy phong.

Lam Vong Cơ không thể phủ nhận dáng vẻ đắc ý của Ngụy Vô Tiện, nếu ký ức của mình không sai, hai lần say rượu trước từng đọc qua, người cuối cùng buồn bực không thôi đều không phải là mình, chỉ là nhớ tới vết thương do bị siết chặt trên hai cổ tay của người nào đó, ánh mắt hơi tối xuống, lại cảm thấy làm cho Nguỵ Anh luôn có thể đắc ý vênh váo như thế cũng rất rốt.

Nhưng Ngụy Vô Tiện lại không muốn buông tha vấn đề này, còn đang hỏi: “Cho nên Lam Trạm, sau này quần áo của ta, rốt cuộc ngươi vá hay là không vá hả?”

Lam Vong Cơ: Ngụy Anh bây giờ chắc hẳn sẽ không trèo tường leo cây giống khi còn nhỏ, nếu như thế, làm sao hư rách quần áo được?

Dường như đã không còn ôm hy vọng đối với câu trả lời của Lam Vong Cơ, nhưng Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp: “Thật ra tự ta cũng biết vá, tất nhiên đừng hy vọng tay nghề tốt lắm, chỉ giới hạn ở việc may hai miếng vải lại với nhau thôi.

Lam Vong Cơ: Rất tốt, vấn đề đã được giải quyết.

Mọi người:... Nhưng may dính lại thì ai cũng biết làm mà nhỉ?

Giang Trừng: Giang gia có để ngươi thiếu quần áo không hả?

Lam Khải Nhân: Bình tĩnh, lão phu cái gì cũng không nghe thấy!

[Nhìn thấy Lam Vong Cơ lại gật đầu, Ngụy Vô Tiện cảm thấy mỹ mãn cầm lấy tấm đệm... Để nó che lên cái lỗ bị Tị Trần đâm thủng... Lam Vong Cơ lấy túi tiền nhỏ tinh xảo đẹp đẽ kia ra khỏi ngực áo, đưa đến trước mắt Ngụy Vô Tiện, vừa lắc vừa nói: “Bồi thường.” Ngụy Vô Tiện nói: “Biết ngươi có tiền, cất đi cất đi... Ngươi đang làm gì?”

Lam Vong Cơ đem túi tiền nhét vào trong ngực hắn. Ngụy Vô Tiện sờ sờ cái cục u nặng trĩu trong ngực kia, nói: “Cho ta?” Sau khi nhét túi tiền vào, Lam Vong Cơ giúp Ngụy Vô Tiện kéo cổ áo lại ngay ngắn, còn vỗ vỗ ngực hắn, giống như sợ hắn làm rớt, nói: “Cất kỹ.” Ngụy Vô Tiện nói: “Thật sự cho ta? Nhiều tiền như vậy.”

Lam Vong Cơ nói “Ừm”, người nghèo Ngụy Vô Tiện vô cùng biết ơn nói: “Cảm ơn, phát tài rồi!” Ai ngờ, Lam Vong Cơ... Lập tức với tay vào trong ngực Ngụy Vô Tiện, cướp túi tiền trở về, nói “Không muốn!”

Nguỵ Vô Tiện mới vừa cầm được tiền vào tay lại mất tiêu, ngạc nhiên nói: “Không muốn cái gì?” Dáng vẻ Lam Vong Cơ rất thất vọng lại rất kềm nén, chỉ im lặng lắc đầu, ủ rũ uể oải cất túi tiền trở lại, nhìn qua có chút thương tâm.]

“Chậc Lam Trạm, tình huống này là thế nào?” Ngụy Vô Tiện nói: “Nhìn dáng vẻ, mười ba năm sau ngươi thật sự đặc biệt phi thường chán ghét ta nói lời cảm ơn nha.”

Lam Vong Cơ gật đầu, “Ừm.” Chính là hiện giờ, cũng không thích.

Ngụy Vô Tiện lại tò mò nói: “Vậy cái túi tiền nhỏ tinh xảo đẹp đẽ kia thì sao? Túi tiền hiện giờ vẫn giấu kỹ trên người thật sự là cái đó? Rốt cuộc túi tiền đó có lai lịch gì, mà có thể khiến ngươi quý như thế?”

Lam Vong Cơ: “......” Nhớ tới mình còn chưa giao túi thơm dùng làm túi tiền ra, không khỏi giấu càng kỹ hơn.

Ngụy Vô Tiện: Thật đúng là bảo bối nha, nếu bổn lão tổ thật sự muốn cướp lấy, thì ngươi còn có thể không cho sao? Ta cũng nên giữ cho ngươi chút mặt mũi phải không.

Mọi người: Không vội, tảng đá này càng ngày càng không đứng đắn, chuyện xấu xa gì cũng sẽ phun ra hết.

[Ngụy Vô Tiện nói: “Vừa rồi không phải ngươi nói cho ta hay sao, tại sao lại không cho rồi, ngươi nói chuyện không giữ lời à?” Lam Vong Cơ xoay người, Ngụy Vô Tiện vặn bờ vai y xoay lại, dỗ dành nói “Nhìn ta đừng trốn. Nào nào lại đây, nhìn ta”

Vì thế Lam Vong Cơ nhìn hắn. Hai người đều nhìn chằm chằm vào mặt đối phương, gần trong gang tấc, gần đến mức có thể đếm được rõ ràng hàng lông mi mảnh dài của Lam Vong Cơ. Mùi đàn hương mát lạnh, hương rượu ái muội, hai mùi hương, quanh quẩn trong hơi thở rất nhẹ đến mức không thể phát hiện. Nhìn nhau một trận thật lâu, trái tim Ngụy Vô Tiện đập càng lúc càng dữ dội, rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, đầu hàng trước, dời ánh mắt đi. Hắn nói: “Được thôi! Ngươi thắng. Chúng ta trò chơi khác. Vẫn giống như trước đây, ta hỏi ngươi đáp, không được...” Ai ngờ, vừa nói đến chữ “chơi” tự, Lam Vong Cơ bỗng nhiên nói “Được!”

Y nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, lao ra cửa phòng như một cơn gió, chạy xuống cầu thang. Ngụy Vô Tiện ngơ ngác bị y kéo xuống đại sảnh, bà chủ và bọn tiểu nhị ở lầu trệt đang ngồi quanh chiếc bàn dài ăn cơm, Lam Vong Cơ nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, chăm chăm túm Ngụy Vô Tiện ra phía ngoài cửa. Bà chủ đứng dậy nói: “Sao vậy? Hai vị công tử, là đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Ngụy Vô Tiện dù bận vẫn bớt thời giờ nói: “Hợp! Đặc biệt là vò rượu kia, thật là mạnh...” Lời còn chưa dứt, Lam Vong Cơ đã kéo hắn chạy ra khỏi khách điếm.]

Mọi người: Lại! Nữa!!

Nắm cổ áo, vá quần áo, đưa túi tiền, đối mặt thâm tình vẫn chưa tính là cái gì, chơi trốn tìm, hỏi đáp gì đó cũng không chơi, một hai phải chạy như bay ra ngoài phòng làm vài chuyện đúng không?!

Người Lam gia ở Cô Tô, lúc còn nhỏ rốt cuộc là sống buồn tẻ đến mức nào, mà sau khi say rượu ở tuổi nhược quán chỉ nghe đến từ 'chơi' là có thể phản ứng lớn như vậy?

Trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không biết rằng, nên để hai người này tiếp tục ở trong phòng càng lúc càng không đứng đắn, hay là cảm thấy say rượu phát điên chạy trên đường phố Vân Mộng thì tốt hơn.

Đương nhiên không biết, bởi vì đây không phải là chuyện những người chỉ ngồi nghe ở đây có thể tác động.

So sánh ra, dưới tình huống kiểu này, Nguỵ Vô Tiện - người vẫn có thể bình tĩnh trả lời bà chủ khách điếm - càng có thể nhận ra, thậm chí còn đang hỏi: “Lam Trạm, ngươi đây là muốn chạy ra đường chơi trốn tìm sao? Bất quá cũng không sao, dù gì cũng là tối khuya rồi, không có ai.”

Lam Vong Cơ: “......” Câu nói 'Chẳng hề thích chơi trốn tìm' cứ vậy mà bị ý tứ 'Ta cũng vậy', 'phục vụ đến cùng' tràn ngập trong mắt Ngụy Vô Tiện chặn ngược trở về trong miệng, bộ dạng ửng đỏ vành tai lại lộ ra chút vẻ không biết làm sao, khiến Ngụy Vô Tiện nhìn ra vài phần hiếm lạ.

Lam Hi Thần vừa đè nén sự co rút của khóe miệng, chú ý đến sắc mặt của thúc phụ nhà mình, vừa không ngừng mắng thầm trong lòng, đệ đệ của hắn thật sự không thích chơi trốn tìm, so với trò chơi lãng phí thời gian kiểu này, Vong Cơ thậm chí cảm thấy trồng chuối lâu hơn một chút, chép sách nhiều hơn một chút càng hữu dụng hơn.

Nhưng hình như nói ra cũng không có tính thuyết phục lắm, dù sao Vong Cơ khi say rượu, thật sự là đảo ngược hết thảy những thứ... yêu thích từ nhỏ đến lớn? Không đúng, phải nói là, vì Nguỵ công tử mà suy nghĩ quá nhiều, thay đổi quá nhiều, bình thường lại không biết biểu đạt như thế nào, nên mới có thể trở nên như vậy sau khi say rượu.

[... Ngụy Vô Tiện nói: “Rốt cuộc là ngươi muốn đi đâu hả?” Lam Vong Cơ không nói một tiếng, chạy nhanh tới trước sân một hộ nông gia, đột nhiên dừng bước. Ngụy Vô Tiện cảm thấy kỳ quái, đang muốn hỏi chuyện, y lại dựng thẳng một ngón tay lên, để ở trước môi... Duỗi tay ôm lấy eo của Ngụy Vô Tiện, nhún chân một cái, mang theo hắn nhẹ nhàng bay lên mái nhà hộ nông gia này, đáp ở trên mái ngói, thấp giọng nói: “Nhìn.” Thấy y thần thần bí bí, Ngụy Vô Tiện hơi cảm thấy tò mò, dõi theo ánh mắt chăm chú của y, nhìn thấy một chuồng gà ở trong sân. “.....” Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi kêu ta xem thứ này á hả?”

Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói “Đi”, Ngụy Vô Tiện nói: “Làm cái gì?” Lam Vong Cơ đã đột ngột nhảy lên, đáp xuống ở giữa sân... Ngụy Vô Tiện càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, cũng nhảy xuống khỏi bờ tường, kéo kéo mạt ngạch của y, nói: “Đến tột cùng là ngươi muốn làm gì?” Lam Vong Cơ một tay đè mạt ngạch của mình lại, một tay thò vào trong chuồng gà. Mấy con gà mái đang ngủ ngon lành trong chuồng chợt bừng tỉnh, điên cuồng vỗ cánh chạy tán loạn muốn trốn. Ánh mắt Lam Vong Cơ sắc bén lên, ra tay như chớp, bắt con gà mập nhất kia vào trong tay. Ngụy Vô Tiện sợ ngây người. Con gà mái tơ ở trong tay Lam Vong Cơ kêu cục tác ầm ĩ, Lam Vong Cơ trịnh trọng nghiêm túc đưa nó vào trong vòng tay Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện nói: “Cái gì?” Lam Vong Cơ nói: “Gà”

Ngụy Vô Tiện nói: “Ta biết là gà. Ngươi đưa gà cho ta làm cái gì?”, gương mặt Lam Vong Cơ căng thẳng, nói: “Tặng ngươi“.

Ngụy Vô Tiện nói: “Tặng ta... Được thôi.” Nhìn dáng vẻ nếu như không nhận, thì y sẽ lại tức giận, Ngụy Vô Tiện nhận lấy con gà, nói: “Lam Trạm, ngươi biết mình đang làm gì không? Con gà này là có chủ nhân. Ngươi thế này gọi là lấy trộm”

Đường đường tiên môn danh sĩ Hàm Quang Quân, nếu bị người ta truyền ra biết được y sau khi uống say đi ra ngoài lấy trộm gà của người khác nuôi... Thì thật không dám tưởng tượng. Nhưng lúc này Lam Vong Cơ chỉ nghe điều y thích nghe, điều không thích nghe là làm như không hề nghe thấy, tiếp tục vùi đầu bận rộn, chuồng gà “phành phạch”, “cục tác” một mảnh gà bay trứng vỡ, thảm không nỡ nhìn.

Ngụy Vô Tiện nói: “Đây cũng không phải là chuyện ta kêu ngươi làm.” Hai người mỗi người ôm một con gà mái run bần bật, nhảy ra khỏi tường, đi được một đoạn đường, Ngụy Vô Tiện còn đang thắc mắc tại sao Lam Vong Cơ bỗng nhiên muốn ăn trộm gà, chẳng lẽ muốn ăn? Bỗng nhiên phát hiện trên mái tóc đen nhánh của Lam Vong Cơ dính một đám lông gà.]

Càng đọc càng quái dị, những lời nói liên tiếp cuối cùng nhỏ dần đi trong sự rung rung không ngừng của người nào đó, Ngụy Vô Tiện cười rung rung không ngừng, cuối cùng lại một lần nữa trượt nằm trên người Lam Vong Cơ, cái gì đau lòng đạo lữ, không nỡ bóc truyện xấu hổ của Hàm Quang Quân đều vứt hết ra sau đầu, giống như bị điểm huyệt cười căn bản không dừng lại được.

Nhưng như vậy, Lam Vong Cơ dù mất tự nhiên đến cực điểm cũng không làm rớt người nọ, ngón tay cứng đờ trong một chớp mắt, rồi lập tức lại là vuốt xuôi, lại là vỗ lưng, rất sợ người nọ cứ tiếp tục cười như vậy sẽ bị sặc.

Ngoại trừ Tiết Dương không chút khách khí cười to ra tiếng, những người khác đều còn đang kềm chế, chỉ là bả vai, ống tay áo này nọ đều không ngừng run rẩy.

Hiểu Tinh Trần giơ ống tay áo lên che mặt cũng đang không ngừng run rẩy, kết hợp với Tống Lam ở bên cạnh mặt vẫn lạnh băng như cũ, ngược lại khiến người ta cảm thấy càng thêm buồn cười.

Cây quạt trong tay Nhiếp Hoài Tang đã ngăn không được tiếng cười không ngừng nghèn nghẹn tràn ra ở phía sau, nhưng lúc này chủ nhân của cây quạt đã không thể quan tâm, trong lòng không ngừng nhẩm lại câu 'trên tóc dính lông gà trên tóc dính lông gà', ôi mẹ ơi, sau này sợ là kiểu gì cũng không thể nhìn thẳng vào Hàm Quang Quân được nữa.

Vừa không nín được vừa không thể cười, Hàm Quang Quân của mười mấy năm sau cũng chỉ là uống say thôi, cười thành tiếng trước mặt Lam Vong Cơ của hiện tại thật sự không thích hợp lắm nhỉ.

Lồng ngực của Lam Khải Nhân cũng đang không ngừng phập phập phồng phồng, có thể nhìn ra rất rõ ràng không phải là đang nghẹn cười, mà là tức giận, Lam Hi Thần đè không được sự run rẩy nơi khoé miệng, ngoại trừ không ngừng vuốt giận ở bên ngoài, cũng không biết nên nói cái gì đó mới có thể làm cho thúc phụ bớt giận.

Thật sự nên thấy may mắn là buổi tối không có ai nhìn thấy, Lam Hi Thần thở ra một hơi, thở dài: “Vong Cơ, gia huấn lại thêm năm ngày nữa.”

Lam Vong Cơ: “...... Dạ, huynh trưởng.”

Ngụy Vô Tiện mới vừa thở chậm lại được một chút: Mẹ ơi, ta sắp chịu hết nổi rồi ha ha ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.