[Hai tháng sau. Vân Mộng.
Sau khi Kỳ Sơn Ôn thị sụp đổ ầm ầm, Bất Dạ Tiên Đô đã từng phồn hoa bậc nhất trong nháy mắt tan thành mây khói, trở nên hoang phế. Một số lượng khổng lồ các tu sĩ tìm kiếm địa bàn hoạt động mới, chia đến các thành trì mới, trong đó, tràn đến bốn nơi Lan Lăng, Vân Mộng, Cô Tô, Thanh Hà là nhiều nhất. Trên đường phố, người đến người đi, đệ tử môn sinh của các nhà mang kiếm mà đi, bàn tán xôn xao thế cục của thiên hạ hiện giờ, quả nhiên là ai nấy đều hào hứng hăng hái.
Bỗng nhiên, người đi đường bốn phía thoáng đè thấp âm thanh, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía cuối con đường.
Bên kia, đang chậm rãi đi tới một nam tử trẻ tuổi bạch y mạt ngạch, đeo đàn mang kiếm. Khuôn mặt của nam tử này cực kỳ tuấn nhã, quanh thân lại dường như bao phủ một tầng sương tuyết... Có người đánh bạo tiến lên chào “Hàm Quang Quân“.
Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu, không chút cẩu thả mà đáp lễ, cũng không dừng lại lâu.... Ai ngờ, đúng lúc này, một thiếu nữ mặc y phục rực rỡ ở đối diện cười khanh khách đi tới, vội vàng nhìn thoáng qua y, bỗng nhiên ném một thứ lên người y. Lam Vong Cơ nhanh nhẹn lưu loát đón được thứ ấy, cúi đầu nhìn, lại là một nụ hoa trắng muốt.
Nụ hoa yêu kiều tươi rói, hãy còn mang sương sớm. Lam Vong Cơ đang ngạc nhiên không nói gì, lại một thân ảnh thướt tha đi tới trước mặt, giơ tay ném một đoá hoa màu lam nhạt. Bay về hướng ngực y, nhưng không chuẩn xác, đập trúng đầu vai y, lại được Lam Vong Cơ cầm lấy, ánh mắt dời đi, nàng kia cười hì hì, không chút nào thẹn thùng mà che mắt bỏ chạy.
Lần thứ ba, còn là một thiếu nữ trẻ tuổi buộc hai búi tóc, nhảy chân sáo đi tới, hai tay ôm một bó hoa có những nụ đỏ rải rác, ném vào ngực y, rồi xoay người chạy ngay.
Năm lần bảy lượt, Lam Vong Cơ đã nhận được một đống bông hoa, nụ hoa đủ màu sắc, mặt vô biểu tình đứng ở đầu đường. Các tu sĩ nhận biết Hàm Quang Quân ở trên đường đều muốn cười mà không dám cười, ra vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại bay loạn sang bên này; Những người dân bình thường không biết y thì bắt đầu chỉ trỏ.]
Suy nghĩ đầu tiên của Lam Hi Thần, đệ đệ của hắn đã bị người ta trêu đùa.
Nội dung đọc được lúc trước thế nào?
Hành động ném hoa, hai người bọn họ chính xác là đã sớm thấy nhiều nên không còn ngạc nhiên, tập mãi thành quen, nhưng Vong Cơ luôn mang gương mặt lạnh lùng đi trên đường phố bình thường, lại thu được hết bông hoa này đến bông hoa khác ném vào trong ngực? Không phải bị trêu đùa thì là cái gì?
Đột nhiên vài tiếng cười khúc khích lọt vào tai, mắt hơi liếc xéo qua, thì thấy Nguỵ công tử dựa trên người Vong Cơ dáng vẻ tươi cười suy ngẫm, sau đó liên tưởng đến nơi đó chính là một đường phố ở Vân Mộng, được rồi, đã tra ra manh mối ai là ngươi 'trêu đùa' Vong Cơ.
Trong lúc nhìn lại, thấy biểu tình của Vong Cơ, Lam Hi Thần hiểu rõ mà lắc đầu, Vong Cơ đã cố tình như thế, hắn đây làm huynh trưởng vẫn là không nên vạch trần.
Lam Vong Cơ vẫn không biết lại thêm một lần nữa được huynh trưởng tốt bụng không vạch trần, vẫn nhìn đạo lữ của y như cũ, nghe rất nghiêm túc, ngắm càng thêm nghiêm túc, mặc dù Nguỵ Vô Tiện là đang bật cười vì chủ ý tuyệt vời chọc ghẹo chính mình của hắn, ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn sang cũng chỉ càng thêm nhu hoà mà thôi.
Lam Vong Cơ đối với chuyện đến Vân Mộng có thể 'tình cờ' gặp được Nguỵ Vô Tiện lần đó, vẫn là có chút đắc ý nho nhỏ không muốn ai biết.
Từ biệt ở Bách Phượng Sơn, lại là hai tháng.
Những suy tư về Nguỵ Anh sớm đã mượn nhạc khắc cốt, tiếng đàn thánh thót, nhưng lại khó giữ được người trong mộng. Người trong mộng gần như vậy, nhưng sau khi tỉnh mộng vẫn xa như thế. Cho nên, y đến Vân Mộng, chậm rãi đi qua trước cửa một loạt các tiệm rượu nổi tiếng.
Mặc dù cuối cùng vẫn là chia tay trong không vui, khiến y buồn rầu một thời gian rất lâu.
[Lam Vong Cơ đang cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên mái tóc cảm thấy nằng nặng, y giơ tay, một đoá hoa thược dược nở rộ màu hồng nhạt, không nghiêng không lệch dừng lại bên tóc mái của y. Trên lầu cao, một tiếng cười khe khẽ truyền đến: “Lam Trạm --- À, không, Hàm Quang Quân. Đúng lúc vậy!”
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đình đài lầu các, màn lụa phất phơ. Một người mặc hắc y thân hình thon dài dựa vào giường mỹ nhân sơn son thếp vàng, rũ một bàn tay xuống, trong tay còn cầm một bầu rượu bằng gốm đen nhỏ nhắn, tua rua đỏ tươi của bầu rượu vắt một nửa trên cánh tay hắn, một nửa đang chậm rãi đung đưa trong không trung.
Thấy gương mặt kia của Nguỵ Vô Tiện, sắc mặt của các đệ tử thế gia vốn đang vây xem đều trở nên vô cùng kỳ quái. Mọi người xưa nay đều biết, quan hệ của Di Lăng Lão Tổ và Hàm Quang Quân không tốt, trong Xạ Nhật Chi Chinh những lần kề vai chiến đấu, cùng một trận tuyến đều sẽ thường xuyên tranh cãi, không biết lần này lại có dạng gì, lúc này ngay cả giả vờ cũng không thể duy trì được nữa, càng ra sức nhìn hai người này.
Lam Vong Cơ cũng không phất tay áo lạnh lùng bỏ đi giống như bọn họ phỏng đoán, chỉ nói: “Là ngươi“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Là ta! Có thể làm chuyện nhàm chán thế này, đương nhiên là ta. Ngươi sao có thời gian rảnh đến Vân Mộng vậy? Nếu không bận, lên đây uống một chén đi?”
Mấy thiếu nữ ùa đến vây xung quanh hắn, sôi nổi chen chúc trên ghế dựa mỹ nhân, hướng xuống dưới cười vang nói: “Đúng vậy, công tử lên uống một chén đi!”
Mấy thiếu nữ này, đúng là những người vừa rồi ném hoa cho y, hành vi đó rốt cuộc là do ai sai khiến, không cần nói cũng biết.]
Nhìn vào đoạn viết này, cảnh tượng gặp mặt của hai người bọn hắn như thế, lại là có chút ý tứ 'Đã đến trước nhà vẫn chắp tay sau lưng, nhìn người nhìn ta nhìn người rời đi' (một câu thơ trong một bài thơ nào đó), đặc biệt là đoá thược dược hắn ném xuống đậu trên tóc mái của Lam Vong Cơ kia, thật sự có hàm ý dự đoán trước đặc biệt đó nha.
Nguỵ Vô Tiện nhịn không được cười nói: “Lam Trạm, lúc ấy ngươi rõ ràng là đặc biệt tới tìm ta đúng không, kết quả nhìn vào lại là ta cấu kết làm bậy với ngươi, nhưng trước mắt bao người ngược lại giả bộ rất giống á“.
Mọi người: Tuy biết rằng hai người hiện giờ là cấu kết làm bậy, nhưng có thể đổi một từ khác văn nhã hơn một chút được không?
Lam Vong Cơ rũ mắt, “Ừm“.
Như vậy cũng 'Ừm', Nguỵ Vô Tiện thật sự chẳng còn cách nào với Lam Vong Cơ, nhưng cứ dừng tay như thế à? Ha, không thể nào.
Lam Hi Thần – vị huynh trưởng hảo tâm nhìn thấu nhưng không vạch trần: “....” Ham mê của người trẻ tuổi, thật đúng là càng ngày càng khó hiểu.
Giang Trừng hừ lạnh, y còn nói Lam Nhị tại sao đi ngang qua Vân Mộng, nếu chỉ là đột nhiên nổi hứng muốn đi dạo phố, thì đường lớn ngõ nhỏ ở Cô Tô còn chưa đủ để đi dạo hay sao? Lại khăng khăng thong thả đi bộ gần các quán rượu trên đường phố Vân Mộng, đây là ý đồ dẫn dụ cá lớn Nguỵ Vô Tiện cắn câu, phải không? Thật là tâm cơ đen tối!
Nhiếp Hoài Tang: Đã đến lúc thay đổi ấn tượng và đánh giá vốn có đối với Hàm Quang Quân rồi.
Nhiếp Hoài Tang hỏi: “Nguỵ huynh, nói như vậy, ngươi ở quán rượu lúc đang trái ôm phải ấp, hưởng phúc đào hoa, thì 'tình cờ gặp được' Hàm Quang Quân à?”
Không thể không nói, trọng điểm của Nhiếp Nhị công tử chính là khác biệt với mọi người như thế. Mọi người được nhắc nhở, ánh mắt động tác nhất trí một loạt, chuẩn bị nhìn sang hai người Lam, Nguỵ.
Giang Trừng một khắc trước còn bênh vực Nguỵ Vô Tiện giờ cảm thấy chán nản: Tên nhóc giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!
Kim Tử Hiên: A Ly nàng xem, Nguỵ Vô Tiện như vậy chính là một củ cải đa tình không đáng tin cậy.
Giang Yếm Ly: Nghĩ tới nghĩ lui mấy lần, cũng không nhớ ở Vân Mộngt thật sự có người hồng nhan tri kỷ, có thể bồi Nguỵ Vô Tiện uống rượu thế này sao?
Những người khác: Hưởng phúc đào hoa?!
Lam Vong Cơ: Trái ôm phải ấp?
Nguỵ Vô Tiện – một trong hai người bị mọi người nhìn chăm chú, xem ra hình như không có chút chột dạ nào, ngược lại vô cùng bình tĩnh, gương mặt tươi cười đầy ẩn ý nói: “Chính xác, mấy nữ tử đó đúng thật đều rất 'xuất chúng' nha, Hoài Tang huynh nếu có hứng thú, muốn sau này ta 'tặng' ngươi mấy con không?”
Nhiếp Minh Quyết: Có gan thử xem?!
Nhiếp Hoài Tang luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, theo bản năng xua tay thẳng, liên tục nói: “Không cần không cần“.
Bất quá, hức, thiếu nữ dung mạo xuất chúng dùng từ 'con' để đếm, như vậy cũng được sao?
Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc và cạn lời, chỉ có ánh mắt Lam Vong Cơ tối xuống liếc mắt nhìn Nhiếp Hoài Tang một cái, ánh mắt có vẻ vô cùng thật, làm cho Nhiếp Hoài Tang đang quẫn bách lại mạc danh có chút ớn lạnh cả người từ phía sau.