[Lam Vong Cơ cúi đầu, xoay người đi ngay. Nguỵ Vô Tiện thấy chọc ghẹo y không được, cũng không ngạc nhiên, chậc một tiếng, lăn xuống khỏi ghế mỹ nhân, ngửa đầu uống một ngụm rượu. Ai ngờ, sau một lát, một loạt tiếng bước chân không nhanh không chậm, không nhẹ không nặng truyền đến. Lam Vong Cơ vững bước đi lên lầu, vén rèm bước vào, rèm hạt châu kêu leng keng, lanh canh giòn giã giống như có nhịp điệu.
Y đem một đống hoa mới vừa rồi ném lên người y đặt hết lên chiếc bàn nhỏ, nói: “Hoa của ngươi“.
Nguỵ Vô Tiện nghiêng đến trên mặt bàn nhỏ, nói: “Đừng khách khí, ta tặng ngươi, những đoá hoa này đã là của ngươi“.
Lam Vong Cơ nói “Vì sao“. Nguỵ Vô Tiện: “Không có gì, chỉ là muốn nhìn thử xem ngươi gặp loại chuyện thế này sẽ phản ứng ra sao thôi“.
Lam Vong Cơ nói: “Nhàm chán“. Nguỵ Vô Tiện nói: “Chính là nhàm chán mà, không nhàm chán làm sao kéo được ngươi lên đây.... Nè nè nè đừng đi, cũng đã lên đây rồi, không uống hai ly rồi hẵng đi?”
Lam Vong Cơ nói: “Cấm rượu“. Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta biết nhà các ngươi cấm rượu. Nhưng đây lại không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ, uống hai ly cũng không sao“.
Mấy thiếu nữ kia lập tức lấy ra chén rượu mới, rót đầy rồi đẩy đến bên cạnh đống hoa kia. Lam Vong Cơ vẫn không có ý định ngồi xuống, nhưng dường như cũng không có ý định muốn rời đi.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Hiếm khi ngươi tới Vân Mộng một chuyến, thật sự không nếm thử rượu ngon nơi này sao? Bất quá, rượu tuy ngon, nhưng vẫn kém so với Thiên Tử Tiếu của Cô Tô các ngươi, thật sự là tuyệt đỉnh trong các loại rượu. Sau này có cơ hội ta lại đi Cô Tô các ngươi, nhất định phải trữ tám mười vò, uống một hơi cho đã. Ngươi nói ngươi đó, sao lại thế này, có chỗ không ngồi, một hai phải đứng, ngồi đi“. Đám thiếu nữ sôi nổi ồn ào nói: “Ngồi đi!” “Ngồi đi mà!”
Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ lạnh lùng đánh giá những thiếu nữ vô cùng xinh đẹp này, tiện đà, ánh mắt dừng lại ở cây sáo treo tua rua màu đỏ, toàn thân đen nhánh sáng bóng giắt bên hông của Nguỵ Vô Tiện kia. Cúi đầu trầm tư, làm như cân nhắc tìm từ. Thấy thế, Nguỵ Vô Tiện nhướng nhướng một bên lông mày, có chút đoán được kế tiếp y sẽ nói cái gì.
Quả nhiên, Lam Vong Cơ chậm rãi nói: “Ngươi không nên suốt ngày làm bạn với những thứ không phải người“.
Nụ cười trên mặt những thiếu nữ ồn ào vây quanh bên người Nguỵ Vô Tiện biến mất trong nháy mắt.
Màn lụa khẽ lay, thỉnh thoảng che đi ánh nắng mặt trời, trong ban công lúc sáng lúc tối. Bây giờ nhìn lại, gương mặt trắng tươi của các nàng làm như có hơi trắng quá mức, không hề có huyết sắc, thoạt nhìn thậm chí còn có chút xanh mét, ánh mắt cũng nhìn thẳng chằm chằm vào Lam Vong Cơ, vô cớ sinh ra một luồng hàn ý dày đặc.]
Thế mà là mấy nữ quỷ sao.
Hiểu Tinh Trần im lặng nhớ tới một nữ quỷ khác, tiểu a Tinh.
Ở thế giới trong sách kia, nếu a Tinh không có chấp nhất báo thù cho hắn, dưới sự che chở của Vô Tiện sư điệt, nói không chừng cũng có thể đi khắp nơi một phen thậm chí chuyển thế.
Biết được thân phận thật sự của những thiếu nữ 'xuất chúng' đó, trên người Nhiếp Hoài Tang nổi hết cả da gà, nhưng mà, trước mắt đông đảo tu sĩ, lại trắng trợn táo bạo sai khiến mấy nữ quỷ này tặng hoa cho Hàm Quang Quân, Nguỵ huynh ngươi thật ngầu! Còn những người trên đường kia nữa, đây thật sự là thấy quỷ đó, mắt mù hết rồi hay sao? Nếu không phát hiện ra chút manh mối nào, thì hắn lại làm cách gì có thể sai khiến một cách khó tin như vậy?
Những người khác cũng không bỏ qua chi tiết này, những lệ quỷ hành động không khác gì người bình thường á? Quả thực thêm một lần nữa phá vỡ nhận thức của mọi người đối với quỷ đạo.
Trong tu chân giới, trừ ma hàng yêu, chính là để độ hoá, không ngờ Nguỵ Vô Tiện này, sai khiến hung thi không tính, lại còn thuần dưỡng lệ quỷ.
Ôn Tình: Đuổi thi, ngự quỷ tính là gì, hắn còn không phải bò ra từ núi xác hố quỷ hay sao.
Ôn Tình hỏi: “Lúc mới đến Loạn Tán Cương, ngươi thả mấy lệ quỷ ra, chính là những con này?”
Nguỵ Vô Tiện: “À, chính là các nàng ấy. Vốn những lệ quỷ mang từ Loạn Tán Cương ra, cực kỳ hung dữ, mà còn giữ lại thần trí để cho ta khống chế không nhiều lắm, để sai khiến được phải hao tâm tổn sức nhiều hơn một chút, lúc tạm thời không dùng đến, cứ để các nàng ở Loạn Tán Cương thì tốt hơn.” Đương nhiên, cũng không phải đưa hết về đó, ngay cả bây giờ, trong toả linh nang trên người hắn, còn giữ mấy con, ai biểu hắn không có linh lực hộ thân cơ chứ.
“Tất nhiên, không có ta làm trung gian, bất kỳ hung thi lệ quỷ nào ở sâu trong Loạn Tán Cương, cũng không ra được. Người sống đi vào, có đi mà không có về, hồn phách cũng sẽ bị giam cầm vĩnh viễn, chưa bao giờ là câu nói suông“.
Ôn Tình tất nhiên tin tưởng, Ôn thị đã từng nhiều lần đến thanh trừ đều bị tiêu diệt sạch, cũng không phải lời đồn giả, nhiều năm như vậy, Nguỵ Vô Tiện là người duy nhất sống sót đi ra. Nàng chỉ cần xác nhận ở nơi đó sẽ không có tai hoạ ngầm do những nguyên nhân này là đủ rồi, nên không hỏi thêm điều gì nữa.
Tiết Dương: Ta muốn hỏi, so với hung thi, sức chiến đấu của lệ quỷ như thế nào.
Giang Trừng nghe xong lời này, mặt tái mét một lúc lâu, kéo kéo khoé miệng nói: “Ngươi còn thật sự làm cái gì là nghiên cứu sâu vào cái đó, quá là tận tâm tận lực“. Cũng không biết lời này là nói móc hắn, hay là tự trào phúng mình.
Nguỵ Vô Tiện ngồi thẳng người thư giãn thân thể, sau đó thay đổi một tư thế mới dựa trở lại vào người Lam Vong Cơ, trong nháy mắt được người phía sau vòng ôm lấy, khoé miệng không tự giác mà nhếch lên, “Ai kêu ta là Ma đạo tổ sư chứ, chỉ có thể coi như là con tốt qua sông“. Cho dù chỉ có tiến tới không thể đi lùi, hắn cũng tin tưởng tương lai sẽ rất tốt. Nhưng ngược lại Giang Trừng, khi nào có thể thoát ra khỏi?
Cẩn thận ngẫm lại, quỷ đạo chính là quỷ đạo, đương nhiên không thể tránh giao tiếp với quỷ, làm như thế để tự trấn an chính mình, nét mặt Nhiếp Hoài Tang rốt cuộc đã bình tĩnh lại, còn kiên cường hỏi: “Vậy tại sao tất cả đều là nữ quỷ thế?” Lại còn là nữ quỷ có vẻ ngoài xinh đẹp nữa?
Uống rượu tiếp khách đều là lệ quỷ, chẳng nhẽ, Di Lăng Lão Tổ này, lại thực sự khinh thường nam quỷ như vậy sao?
Đương nhiên không phải là vấn đề khinh thường.
Những người sau khi chết có thể hoá thành lệ quỷ, đích xác là đều có oán khí sâu nặng, nhưng trong số đó hung dữ hơn cả, là quỷ sơ sinh, tiếp đó là nữ quỷ. Đây cũng là kiến thức thông thường cơ bản của người đi săn đêm.
Có vài vị đang ngồi ở đây nhịn không được hướng tầm mắt đến trên người thúc phụ đại nhân, kiến thức thông thường như thế mà Nhiếp Hoài Tang cũng không biết, như vậy rõ ràng đã quên hết việc học rồi, hay là căn bản học không vô?
Lam Khải Nhân:.....
Thấy có người phải gánh tội thay, Nhiếp Minh Quyết trừng cặp mắt đầy tức giận nhìn Nhiếp Hoài Tang, ý bảo 'Trước ghi nợ đó, sau về tính sổ', rồi dứt khoát lưu loát dời ánh mắt đi.
Nhiếp Minh Quyết: Đệ đệ quá mất mặt xấu hổ làm sao thay đổi?
Nhiếp Hoài Tang – tu sĩ kim đan rất ít săn đêm, cũng chưa từng gặp quỷ:???
Nguỵ Vô Tiện cho Nhiếp Hoài Tang một ánh mắt 'Quả nhiên không nhìn lầm ngươi', giải thích một hồi, sau khi thấy hắn (Nhiếp Hoài Tang) tỉnh ngộ hiểu ra, lại tự mình trêu chọc nói: “Hoài Tang huynh à, truyện nữ quỷ trong thoại bản đa phần đều là giả hết, ta thề, tâm ý của ta đối với Lam Trạm, giống như đối với túi tiền của ta vậy, cực kỳ rõ rõ ràng ràng, minh minh bạch bạch!”
Nhiếp Hoài Tang: “......” Nguỵ huynh tại sao nhìn ta mà thề, phiền ngươi quay đầu lại nhìn Hàm Quang Quân nói có được không!
Giang Trừng mặt vô biểu tình, “Ồ, ngươi có túi tiền hồi nào vậy?”
Nguỵ Vô Tiện: “Không có nha“. Không có túi tiền mới gọi là yêu đến hết cuộc đời đó.
Vất vả mới thu hồi được vẻ mặt suy tư, Giang Yếm Ly bị lời này chọc cười, nhưng không nhịn được phải mỉm cười, nàng có phải cũng cần kiểm tra túi tiền của Kim Tử Hiên mới được hay không?
Lam Vong Cơ:.....
Kim Tử Hiên:.....
Giang Trừng:.....
Mọi người:.... Ngươi nói như vậy, vài người chúng ta có túi tiền làm sao có thể chịu đựng được đây? (Khúc này không hiểu ý tác giả lắm