Giang Trừng nghe xong Giang Yếm Ly nói, lại thấy nụ cười ngây ngô trên mặt Nguỵ Vô Tiện, lần này là thật sự bắt đầu lên men chua, chỉ là không đợi men chua đó tích tụ thành dấm trong lòng y, Giang Yếm Ly lại nói: Nhưng hai người các ngươi lần này thật sự quá đáng, mặc kệ là lý do gì, tại sao có thể động thủ như vậy chứ, lại còn bị thương nặng như thế.
Nhiếp Hoài Tang: Đúng đó đúng đó, một người bị đánh gãy tay, người kia còn lòi cả ruột ra. Lập tức nhận được hai cặp mắt trách cứ hình viên đạn đến từ hai người, Nhiếp Hoài Tang tỏ vẻ có Giang tỷ tỷ ở phía trước, không phải sợ gì cả ~
Lời nói và hành động tiếp theo của Giang Yếm Ly đã thực sự đã chứng minh cho suy nghĩ của Nhiếp Hoài Tang.
Ôn Ninh vẫn luôn ngồi ngoài xem, trong lúc còn đang im lặng tiếc nuối mình không ăn được món canh sườn hầm ngon như vậy, thấy công tử và Giang tông chủ đều đang ủ rũ buồn bã nhận lỗi, không khỏi quay đầu nhìn tỷ tỷ nhà mình, sau đó....
Ôn Tình: Nhìn cái gì mà nhìn, rụt cổ thành cái dạng này rồi, ai thèm ăn ngươi chứ.
Ôn Ninh sợ đến mức nhanh chóng ngẩng đầu lên: Ước chừng có vài thứ, hễ là tỷ tỷ thì đều sẽ có.
[Lúc sắp chia tay, Giang Trừng nói: Đừng tiễn. Bị người khác nhìn thấy sẽ không ổn.
Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu. Hắn hiểu rõ, tỷ đệ Giang gia đi chuyến này không dễ dàng. Nếu bị người khác thấy được, vậy những gì trước đó bọn họ làm ra để diễn cho mọi người xem đều sẽ hoàn toàn uổng phí. Hắn nói: Chúng ta đi trước. Ra khỏi ngõ nhỏ, vẫn là Nguỵ Vô Tiện đi bộ phía trước, Ôn Ninh im lặng theo đuôi phía sau. Bỗng nhiên, Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại nói: Ngươi còn ôm chén canh kia làm gì? Hả? Ôn Ninh luyến tiếc nói: Mang về... ta uống không được, nhưng có thể cho người khác uống...
..... Nguỵ Vô Tiện nói: Tuỳ ngươi. Cầm chắc coi chừng đổ. Hắn quay đầu lại, trong lòng biết, sau này sợ là trong một thời gian rất dài sẽ không thể gặp vài người quen thuộc lúc trước kia của hắn được nữa.
Nhưng mà... hiện giờ không phải hắn cũng là đang sắp đi gặp những người quen thuộc hay sao?]
Ôn Ninh: Không biết sau đó chén canh kia cho ai uống, tuy rằng rất muốn để cho a Uyển uống, nhưng a Uyển chắc là sẽ không nói được rốt cuộc có hương vị gì, cho nên cuối cùng là ai uống.
Ôn Tình thở dài, chuyện hung thi không ăn được đồ ăn này, nàng cũng không có cách nào, nhưng sau này trở về vẫn thử nghĩ cách xem sao, chỉ cần làm cho a Ninh có thể nếm ra được một chút hương vị cũng tốt á.
Nguỵ Vô Tiện an ủi chính mình, như vậy đối với Giang Trừng, đối với sư tỷ sẽ tốt hơn. Hơn nữa sau khi từ nơi này đi ra ngoài, tất cả mọi việc sẽ không giống vậy nữa, cho nên, thật ra không có gì phải sầu khổ.
[Chương 18: Chốn trạy ban đêm
Bên trong Linh Bảo Các lớn nhất thành Lan Lăng. Trên những chiếc kệ nhiều ngăn chằng chịt đan xen, rực rỡ muôn màu, trưng bày vô số linh ngọc thượng phẩm, binh khí chất lượng tốt. Rất nhiều tu sĩ đang ở đó chọn lựa, tỉ mỉ so sánh, cân nhắc giá cả, có thời gian rảnh, thì tán gẫu vài câu. Một người nói: Tiên đốc? Hình như gần đây các đại gia tộc vẫn luôn tranh cãi chuyện này, giải quyết xong rồi sao?
Có cái gì mà phải tranh cãi? Nói chung không thể cứ để chia năm xẻ bảy như rắn mất đầu mãi được. Lập ra một vị đứng đầu lãnh đạo bách gia, ta cho rằng hoàn toàn đúng đắn. Không tốt lắm đâu, nhỡ đâu lại thêm một Kỳ Sơn Ôn thị nữa...
Chuyện này sao có thể giống nhau được? Tiên đốc là do mọi người đề cử. Không giống nhau không giống nhau.
Nói là đề cử, nhưng trong lòng mọi người hiểu rõ, tới tới lui lui không phải chỉ có vài vị kia tranh nhau sao, đến phiên người khác được à?
Xích Phong Tôn phản đối rất dữ dội phải không, nói xa nói gần vặc lại Kim Quang Thiện không biết bao nhiêu lần. Ta thấy vẫn còn rất nhiều việc phải làm đó. Hơn nữa vị trí tiên đốc chỉ có thể một người ngồi, nhỡ thật sự thông qua, nên để ai ngồi vào, ta thấy chắc còn phải tranh cãi tiếp mấy năm nữa. Dù sao cũng đều là chuyện mấy vị bên trên đó phải bận tâm, không liên quan đến chúng ta. Phận tép riu như chúng ta cũng không quản được. Một người thay đổi đề tài, nói: Buổi lễ khánh thành Tàng Thư Các của Vân Thâm Bất Tri Xứ tháng trước các vị đang ngồi đây có ai đi không? Tại hạ đã đi, đến đó đứng xem, vậy mà xây dựng lại giống y như lúc đầu, đúng là không dễ nha.]
Vốn cũng không hiểu lắm tại sao đột nhiên lại chuyển đến Linh Bảo Các ở Lan Lăng, sau khi nghe xong đoạn này Nguỵ Vô Tiện mới coi như giải đáp được thắc mắc, liền nói: Nhìn thời gian có vẻ là đến lúc hoàn thành việc xây dựng lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, chúc mừng chúc mừng nha.
Lam Hi Thần: Ta có nên đáp lại một câu 'Cùng vui chung' không?
Giấu lại lời nói suýt nữa buột miệng thốt ra, nụ cười trên mặt Lam Hi Thần cứng đờ, chỉ đáp lại câu 'Đa tạ'.
Kim Tử Hiên cũng nói: Xây dựng lại giống y như đúc, thật là phong cách xưa nay của Lam thị. Nếu như Lan Lăng Kim thị xây dựng lại chỗ nào, nhất định là sẽ nhân cơ hội mở rộng thay đổi một phen, Vân Mộng Giang thị xây dựng lại cũng như thế. Nhưng ngược lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, năm đó bị Ôn cẩu ép thiêu đốt, với người Lam gia mà nói, hẳn là xây dựng lại như tình trạng ban đầu sẽ càng có ý nghĩa hơn.
Điều Nhiếp Hoài Tang chú ý lại là những câu nói như 'Tiên đốc', 'Xích Phong Tôn phản đối rất dữ dội', sau khi lặng lẽ liếc nhìn Kim Quang Dao, thì thầm nghĩ trong lòng, đại ca hắn chính là bị người Kim gia xem như một chướng ngại vật đối với chuyện tiên đốc, sau cái chết của Di Lăng Lão Tổ gặp vụ án Tiết Dương, lúc này mới bị tính kế.
Tiếp tục phỏng đoán như thế, tình hình chẳng phải đã... cực kỳ tồi tệ rồi hay sao?
[Lại nói tiếp, gần đây chuyện vui đúng thật là nhiều. Ngươi nói tới lễ mừng bảy ngày của con trai Kim Tử Hiên hả? Một đống đồ chơi rực rỡ đủ loại, đứa nhỏ đó không nhìn trúng thứ gì, khóc đến mức có thể lật ngược cả sảnh Đấu Nghiên lên, cố tình nhìn thấy Tuế Hoa của cha nó liền cười liên tục, khiến cha mẹ nó đều vui vẻ, nói sau này chắc chắn là một tay kiếm tiên lợi hại.
Cách đó không xa, một người mặc bạch y đang nghiêm túc tỉ mỉ ngắm nghía một tua rua có đính ngọc ở trong tay, nghe vậy mỉm cười.
Giọng nói của một nữ tu vang lên: Tiểu Kim phu nhân thật tốt số.... Đây chắc là kiếp trước từ bỏ phi thăng mới có thể tu luyện được phúc khí tốt như thế. Người bạn nữ của nàng ấy thì nói: Xem ra quả nhiên vẫn là ngàn tốt vạn tốt, vẫn không bằng đầu thai tốt. Người rõ ràng cũng chỉ như thế... Người mặc áo trắng này khẽ nhíu mày. Cũng may lời bàn tán hơi có chút chua ngoa này lập tức bị một giọng nói lớn tiếng khác át đi: Lan Lăng Kim thị không hổ là Lan Lăng Kim thị, một đứa bé mới sinh ra chưa được mấy ngày đã phô trương lớn như vậy.
Ngươi cũng không nhìn xem cha mẹ của đứa bé là ai à? Có thể qua loa sao? Đừng nói tiểu Kim phu nhân chịu qua loa, bớt phô trương đi một chút, thì mẹ chồng của nàng, đệ đệ của nàng ai sẽ đồng ý? Đợi thêm hai ngày nữa là lễ đầy tháng, chỉ sợ sẽ càng phô trương hơn đó. Lại nói tiếp, các ngươi có biết không, nghe nói lễ đầy tháng này... có mời một người.
Ai? Nguỵ Vô Tiện! Bên trong Linh Bảo Các trong nháy mắt im bặt.
Có người không thể tưởng tượng nói: Chuyện này... ta còn tưởng chỉ là đồn bậy, chẳng lẽ là thật sự mời?!
Mời rồi! Mấy ngày nay đã xác nhận, Nguỵ Vô Tiện sẽ đi. Có người không tin nổi nói: Lan Lăng Kim thị rốt cuộc nghĩ như thế nào? Bọn họ đã quên chuyện lúc trước Nguỵ Vô Tiện lạm sát kẻ vô tội ở Cùng Kỳ Đạo rồi sao?
Mời người này tham gia lễ đầy tháng của Kim Lăng, ai dám đi chứ? Dù sao ta là chắc chắn không đi. Có không ít người thầm chế giễu trong lòng: Ngươi ngay cả tư cách được mời cũng không có, làm sao phải bận tâm chuyện có đi hay không?
Người mặc bạch y kia nhướng mày lên, chọn xong đồ, đi ra khỏi Linh Bảo Các. Đi chưa được mấy bước, quẹo sang một con hẻm nhỏ, một bóng người mặc hắc y nhảy ra, nói: Công tử, ngươi mua đủ đồ vật rồi sao?]
Lam Hi Thần vừa đọc vừa tự động bỏ qua mấy lời ghen tị chua ngoa của những người không biết là ai đó, thầm nghĩ trong lòng: Trong nháy mắt đã đọc thấy Kim Lăng tiểu công tử sinh ra, có thể thấy được thời gian đã trôi qua hơn một năm rưỡi, việc xây dựng lại Vân Thâm Bất Tri Xứ vẫn là hơi chậm một chút.
Lại đọc thấy người mặc bạch y lựa đồ trong Linh Bảo Các, đầu tiên là nghi ngờ có phải Vong Cơ đến đây hay không, dù sao Nguỵ công tử chắc là không thể có mặt, Vong Cơ có lòng đến tặng quà cũng không biết chừng. Nhưng lập tức bác bỏ, nếu Vong Cơ ở đó, đừng nói đám người này dám nói mấy lời bàn tán đó, mà chỉ đứng bên cạnh Vong Cơ thôi chắc cũng đã khiếp sợ một trận rồi.
Lại đọc đến Lễ đầy tháng mời Nguỵ công tử, vậy thì thân phận của người mặc bạch y kia đã quá rõ ràng, nhưng phản ứng đầu tiên của Lam Hi Thần lại trùng với suy nghĩ của Nhiếp Hoài Tang.
Tuy nói Giang cô nương và Tử Hiên huynh kết hôn, nhưng những hành động bí mật của Lan Lăng Kim thị đối với Di Lăng Lão Tổ chỉ sợ không dừng lại một chút nào, lời mời này liệu có thực sự là hành động thiện ý hay không.
Lúc này Nguỵ Vô Tiện cũng đang nghĩ đến chuyện lễ đầy tháng của cháu trai lớn của mình, hắn có thể được mời đương nhiên là cao hứng, nhưng khách quan mà nói, lúc sư tỷ đại hôn không thể tham dự, bây giờ thanh danh của hắn càng kém hơn, sẽ không gây thêm phiền phức cho sư tỷ và Kim Tử Hiên chứ?
Nhưng hắn vẫn không thể nhịn được, đó là sư tỷ của hắn, là cháu trai lớn của hắn.
Thanh danh hả, vẫn thật sự là một thứ quan trọng, có lẽ liên quan tới kết quả của mấy đốc công kia ở Cùng Kỳ Đạo, hay là nên tranh luận với bọn họ một chút. Là chuyện hắn làm, đương nhiên thừa nhận, nhưng nếu lỗi không phải ở Ôn Ninh, vậy thì không thể tiếp tục bêu danh mắng chửi như thế mới phải.
Còn nữa, mình mặc bạch y á? Không nhầm chứ? Đây là bắt chước Lam Trạm sao?