Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 142: Chương 142: Chương 145




Nhiếp Hoài Tang cũng kỳ lạ nói: “Nguỵ huynh, người mặc bạch y này chính là ngươi hả?” Không phải ngươi từ trước đến nay ghét bỏ Cô Tô Lam thị mặc áo tang sao, làm thế nào còn tự mình cũng mặc bạch y?

Đừng nói là hắn, ngay cả Giang Trừng, Giang Yếm Ly cũng rất kinh ngạc. Hồi xưa lúc mua sắm quần áo, ngoại trừ giáo phục màu tím kia của Giang gia, những quần áo khác của Nguỵ Vô Tiện, đều là một màu đen tối tăm, theo lời hắn nói, mặc bạch y gì đó, cũng chỉ dễ bị nhìn thấy hơn, cộng thêm vài phần tang tóc không nói, còn không thể chịu nổi một chuyến chạy đi bắt gà rừng, một hồi chèo thuyền chơi ở hồ sen. Nhưng sau này, bất kể mặc cái gì, cũng giắt theo cây sáo kia ở bên hông, càng thêm đen thùi lùi.

Lam Vong Cơ: Nguỵ Anh, đẹp.

Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, hắc y có gì không tốt chứ, cha ruột của hắn cũng một thân hắc y đó. Bất quá, tốt xấu gì cũng là tham dự tiệc đầy tháng của cháu trai lớn, ăn mặc toàn thân màu đen cũng không thích hợp, còn quá mức gây chú ý. Có lẽ là thật sự bắt chước Lam Trạm đi, rốt cuộc cũng một thân đồ trắng giống nhau, đặt lên người Lam Trạm lại càng thêm vài phần tuấn tú thanh nhã, mình mặc như vậy, lúc không nói gì, cũng chưa chắc kém cạnh Lam Trạm.

Tưởng tượng như vậy, chính mình lại rất mong chờ thay bạch y để cùng so sánh với Lam Trạm.

Lúc Nguỵ Vô Tiện còn đang nghĩ 'Ta và Lam Trạm ai đẹp', cũng không để ý đến, ánh sáng mờ ảo trên vách đá Thiên Thư trước mắt đã từ từ càng lúc càng sáng hơn, càng lúc càng trắng hơn.

[Nguỵ Vô Tiện vứt chiếc hộp bằng gỗ đàn hương tinh xảo đang cầm trong tay cho y, Ôn Ninh đón lấy, mở ra xem, chỉ thấy bên trong là một tua rua trang trí có đính bạch ngọc, màu ngọc trong suốt, ánh sáng nhu hoà lấp lánh, như là có sự sống.

Y vui mừng nói: “Thật là đẹp!” Nguỵ Vô Tiện nói: “Vật nhỏ xíu xinh đẹp này vậy mà không hề rẻ. Tiền của tỷ tỷ ngươi sau khi mua quần áo mới suýt nữa không đủ để mua thêm cái này, dù sao một xu cũng không còn, trở về chờ nghe mắng đi“. Ôn Ninh vội nói: “Sẽ không, sẽ không. Công tử tặng quà cho con trai của Giang cô nương, tỷ tỷ sẽ không mắng ngươi“.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Đây là ngươi nói nha, đến lúc đó nàng ấy mắng ta, ngươi nhớ phải giúp ta chắn một chút“.

Ôn Ninh gật đầu, lại nói: “Kim Lăng tiểu công tử nhất định sẽ rất thích món quà này“. Nguỵ Vô Tiện lại nói: “Đây còn lâu mới là món quà ta định tặng, chỉ là một phần nhỏ mà thôi, mấy thứ của Linh Bảo Các kia, ngoại trừ đẹp ra, thì có cái gì hay ho đâu?” Ôn Ninh ngẩn ra, nói: “Vậy công tử ngươi rốt cuộc chuẩn bị món quà gì?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Thiên cơ bất khả lộ“. Ôn Ninh nói: “Ồ“. Kết quả Nguỵ Vô Tiện nghẹn một hồi, bản thân không nhịn được: “Ôn Ninh, lúc này chẳng phải ngươi nên tiếp tục tò mò không dứt, dây dưa không ngừng mà tiếp tục truy vấn hay sao? Tại sao có thể thật sự ồ một tiếng rồi không hỏi nữa? Không lẽ ngươi không muốn biết là món quà gì hả???”

Ôn Ninh ngơ ngác nhìn hắn, rốt cuộc phản ứng lại, nói: “..... Muốn! Công tử! Rốt cuộc ngươi chuẩn bị món quà gì?” Nguỵ Vô Tiện lúc này mới lấy từ trong tay áo ra một hộp gỗ nhỏ, quơ quơ trước mặt Ôn Ninh, hơi mỉm cười. Ôn Ninh nhận lấy, mở ra nhìn, bật thốt lên: “Thật là chiếc chuông bạc lợi hại!“. Sự “lợi hại” này, không phải chỉ vì nó được làm một cách tinh xảo đẹp đẽ như thế nào, tuy nói hoa sen chín cánh sinh động như thật trên thân chiếc chuông bằng bạc ròng này về mặt kỹ thuật cũng có thể nói là đạt tới đỉnh cao, nhưng điều làm cho Ôn Ninh kinh ngạc cảm thán, lại là chiếc chuông bạc nho nhỏ này còn ẩn chứa nguồn năng lượng mạnh mẽ. Ôn Ninh nói: “Công tử, hơn nửa tháng nay ngươi nhốt mình trong Phục Ma động ngày đêm lăn lộn không ra, chính là làm thứ này?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Không sai. Chỉ cần cháu ngoại kia của ta đeo chuông bạc này lên, những yêu ma quỷ quái phẩm cấp thấp một chút đều đừng hòng lại gần thằng bé. Ngươi không thể đụng vào, ngươi chạm vào có thể cũng hơi quá sức một chút“.]

Nguỵ Vô Tiện biết luyện pháp khí, mọi người đều biết, dù sao Âm Hổ phù cũng chính là tác phẩm tiêu biểu cho việc luyện pháp khí của Di Lăng Lão Tổ, nhưng hiểu biết đối với chuyện này cũng chỉ tới mức đó.

Lúc này nghe được, Nguỵ Vô Tiện làm ra 'món đồ nhỏ' nhưng ngược lại khiến người ta chấn động. Một chiếc chuông bạc nho nhỏ, yêu ma quỷ quái phẩm cấp thấp phải né xa ba thước, ngay cả Ôn Ninh với danh hiệu 'Quỷ tướng quân' khiến người ta sợ hãi cũng phải tránh xa mà ngó, khó trách có thể mắng những thứ kỳ trân dị bảo trong Linh Bảo Các là mấy thứ tốt mã vô dụng.

Nếu nói đến các loại tiên khí pháp bảo phòng thân, hoặc là tấn công, những người đang ngồi đây có ai chưa từng dùng qua, nhưng nếu xét đến tự mình làm ra, thì rất ít người có thể sánh được với tay nghề này của Nguỵ Vô Tiện.

Nhiếp Hoài Tang nghe được rất là ngứa ngáy trong lòng, giọng điệu nói chuyện đều khó nén được sự thích thú đối với chiếc chuông bạc này, “Nguỵ huynh, sau này nếu rảnh rỗi, có thể làm tặng ta một cái không, tuyệt đối sẽ vô cùng cảm kích á“.

Mọi người cạn lời, người khác đều là càng sẵn lòng tìm đến mấy thứ như Chiêu Âm kỳ, Phong Tà bàn linh tinh có lợi cho việc tu luyện, chỉ dẫn tà ám, dễ kiếm được nhiều con mồi hơn để nổi danh, tại sao đến người này thì phải là pháp bảo phòng thân chứ, ngươi nhìn ánh mắt của đại ca ngươi kìa, đều là hận không thể đánh ngươi ngã lăn ra đất để khỏi nhìn thấy nữa.

Nguỵ Vô Tiện lại đang trừng mắt với Ôn Ninh, vô cùng ghét bỏ y không biết cách phối hợp nói chuyện phiếm, chẳng lẽ không nghe thấy nỗi lòng ngo ngoe rục rịch muốn khoe khoang của hắn hay sao?

Ôn Ninh là không giỏi nói chuyện phiếm, nhưng có thể giúp đỡ cầu tình cho lão tổ ngươi lúc bị mắng vì xài hết tiền là được rồi ~

Sau đó nghe thấy Nhiếp Hoài Tang nói, Nguỵ Vô Tiện không thèm để ý tới, đó là quà gặp mặt tặng cho cháu trai lớn vừa tròn đầy tháng, đường đường Nhiếp gia nhị thiếu muốn không biết đi Linh Bảo Các kiếm ha?

Tiếp đó quay đầu qua, nói với Giang Yếm Ly: “Sư tỷ, sau khi trở về, ta làm trước cho tỷ một cái để phòng thân, coi như tập luyện, đợi sau này tiểu Kim Lăng đầy tháng, chắc chắn sẽ làm cho nó một cái tốt hơn“.

Kim Tử Hiên: Lại tới xum xoe với a Ly, làm vậy chẳng phải là tỏ ra y rất vô dụng hay sao?

Giang Trừng: Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc học được bản lĩnh này từ khi nào? Không thể vẫn là luyện trên mấy con gà rừng ở Vân Mộng đấy chứ?

Cứ thế bị làm lơ, Nhiếp Hoài Tang cũng không ngại. Tương lai còn dài mà, sẽ luôn có thể tìm ra cơ hội lừa được một cái. Mà bản lĩnh Nguỵ Vô Tiện càng lớn, phương pháp giải quyết đao linh Nhiếp gia hắn càng bảo đảm đúng không?

Nhưng mà, giữa làm lục lạc và giam cầm đao linh, có quan hệ một xu teng nào không?

[Ôn Ninh gật đầu nói: “Ta cảm nhận được“. Nguỵ Vô Tiện lấy cái tua rua trang trí kia ra, treo nó bên dưới chiếc chuông bạc. Hai vật này phối hợp với nhau cực kỳ đẹp mắt, hắn rất hài lòng. Ôn Ninh nói: “Nhưng mà, nếu tham gia lễ đầy tháng của Kim Lăng tiểu công tử, công tử, ngươi nhìn thấy trượng phu của Giang cô nương, ngàn vạn lần phải nhịn nha, đừng xảy ra xung đột với y...” Nguỵ Vô Tiện xua xua tay, nói: “Cái này ngươi yên tâm, ta đương nhiên có chừng mực. Nể tình lần này Kim Tử Hiên mời ta, trong vòng một năm ta sẽ không nói xấu y“.

Ôn Ninh gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Lúc trước khi Kim công tử phái người đưa thiệp mời đến Loạn Tán Cương, ta còn tưởng rằng nhất định có bẫy chứ, hoá ra lại là hiểu lầm, thật xin lỗi y. Nhìn không ra, kỳ thật Kim công tử cũng là người tốt...]

Khoé miệng Kim Tử Hiên giựt giựt, rất là cạn lời đối với hai người Nguỵ Vô Tiện và Ôn Ninh, ta có cần phải nói tiếng cám ơn hay không hả?

Giang Trừng vỗ vỗ vai Kim Tử Hiên, từ trong miệng Nguỵ Vô Tiện, có lúc nào nghe được mấy câu nói tốt về ngươi đâu? Một năm không nói xấu ngươi rất là không dễ dàng, phải biết đủ đi.

Kim Tử Hiên hạ vai xuống tránh đi, Giang tông chủ, có thể đừng 'cười trộm' trước khi an ủi người khác như vậy không?

[Đúng giữa trưa, hai người trên đường đến Cùng Kỳ Đạo. Sau khi Cùng Kỳ Đạo cải tạo lại, sớm đã sửa tên, hiện giờ gọi là gì Nguỵ Vô Tiện cũng không biết, hình như những người khác cũng mãi không nhớ được, bởi vậy phần lớn thời gian vẫn gọi là Cùng Kỳ Đạo. Lúc đầu, vẫn chưa phát hiện bất thường, nhưng lúc đi đến giữa thung lũng, Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng cảm thấy không thích hợp.

Người đi đường đáng lẽ không thể ít như vậy. Nguỵ Vô Tiện nói: “Có bất thường không?” Ôn Ninh lật mắt lên trắng dã, sau một lát, con ngươi rơi xuống, nói: “Không có. Rất yên tĩnh“. Nguỵ Vô Tiện nói: “Là hơi quá yên tĩnh“. Thậm chí hắn không hề nghe được một chút xíu âm thanh ồn ào của những thứ không phải người, mà ngày xưa thường xuyên có thể nghe đầy ngập bên tai.

Nguỵ Vô Tiện trong lòng cảnh giác, thấp giọng nói: “Đi!“. Hắn vừa mới đổi hướng, Ôn Ninh đột nhiên giơ tay, chặn đứng một thứ. Đó là một mũi tên bay thẳng đến ngực Nguỵ Vô Tiện!]

CÙNG KỲ ĐẠO!

Giờ này khắc này, giống như có một trận mưa tên xuyên thủng ngực Nguỵ Vô Tiện, khiến cho máu thịt ở ngực hắn văng tứ tung, đôi mắt còn mang ý cười cũng dại đi.

Hắn một khắc cũng chưa bao giờ dám quên, sau khi xong vụ Nghĩa Thành, một loạt lời buộc tội tràn đầy căm hận, hùng hồn của Kim Lăng đối với 'Vụ chặn giết Cùng Kỳ Đạo, huyết tẩy Bất Dạ Thiên'.

Chính là, nơi này sao?

Vụ chặn giết Cùng Kỳ Đạo, nếu không phải là lần trước hắn giết chết mấy đốc công kia, có lẽ chính là hiện tại.

Hắn bất kể thế nào cũng không ngờ tới, tai hoạ thế mà bắt đầu vào thời điểm được mời đến dự lễ đầy tháng của Kim Lăng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.