Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 144: Chương 144: Chương 147




Nguỵ Vô Tiện quơ quơ hai bàn tay bị nắm chặt, lại nâng nâng cái chân bị bạn nhỏ a Uyển ôm, tâm tình rất tốt quay sang Lam Hi Thần, chỉ là câu nói 'Làm phiền' kia kẹt trong cổ họng nửa ngày mới bật ra được, nghẹn cười quay đầu lại, làm như chính mình cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Lam Hi Thần thu hồi ánh mắt đặt lên phía bên kia của đệ đệ, ho khan một tiếng, trên Thiên Thư thạch quả nhiên lại có tiếp, tất nhiên là tiếp tục đọc xuống.

[Kim Tử Huân cao giọng nói: “Nguỵ Vô Tiện, ta cảnh cáo. Ngươi, lập tức giải trừ ác chú mà ngươi đã hạ, ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, không truy cứu tính toán“. Nguỵ Vô Tiện nghe được ngẩn người ra. Cho dù biết rõ sẽ bị cho là chống chế, hắn cũng cần phải hỏi rõ ràng, bật thốt lên: “Ác chú gì?” Quả nhiên Kim Tử Huân coi như hắn biết rồi còn cố hỏi, nói: “Ngươi còn dám giả ngu?” Gã đột nhiên kéo cổ áo của mình ra, gào rú lên: “Được, ta để cho ngươi xem, rốt cuộc là ác chú gì?” Trên ngực Kim Tử Huân, phủ đầy chi chít những cái vết loét lớn nhỏ! Những vết loét này nhỏ thì nhỏ như hạt mè, lớn thì lớn như hạt đậu nành, rải đều và rộng khắp trên thân thể gã, khiến người ta ớn lạnh.

Nguỵ Vô Tiện chỉ nhìn thoáng qua, nói: “Thiên sang bách khổng?”

Kim Tử Huân nói: “Không sai! Đúng là Thiên sang bách khổng!“. Thiên sang bách khổng, chính là một loại nguyền rủa cực kỳ âm hiểm ác độc. Năm đó Nguỵ Vô Tiện ở Tàng Thư Các của Cô Tô Lam thị lúc chép sách lật xem lung tung, lật đến một quyển sách cổ, bên trong giảng đến loại nguyền rủa này cùng với một bộ tranh minh hoạ, trên bản vẽ khuôn mặt của người nọ bình tĩnh, hình như cũng không có cảm giác đau, nhưng trên người đã mọc ra rất nhiều vết loét đen to cỡ bằng đồng xu. Lúc đầu người bị hạ chú không có cảm giác... Nhưng chẳng bao lâu, những lỗ nhỏ đó sẽ biến thành cỡ hạt mè, càng về sau, vết loét đó càng to ra, càng mọc nhiều hơn, cho đến lúc toàn thân đều lan đầy những vết loét lớn nhỏ, giống như biến thành một cái sàng bằng người sống, khiến người ta sợ hãi đến cực điểm. Hơn nữa vết lở loét sau khi mọc đầy bề mặt da, thì nguyền rủa sẽ bắt đầu lan đến nội tạng, nhẹ thì đau bụng khó nhịn, nặng thì lục phủ ngũ tạng đều thối rữa!]

Không ngờ tới thế mà lại là 'Thiên sang bách khổng'.

Nguỵ Vô Tiện cố gắng hết sức kềm chế mình, không suy nghĩ xem Kim Tử Huân mang nhiều người như vậy đến tột cùng có phải là đã đặt bẫy hắn trước không, không suy nghĩ xem Kim Tử Hiên đưa thiệp mời mời hắn dự tiệc đến tột cùng có biết việc này không, càng không cần đặt mình vào vị trí của một 'Nguỵ Vô Tiện' khác, chỉ cười nói: “Lam Trạm, năm đó ta ở Tàng Thư Các nhà các ngươi ngây người một tháng, cũng không phải chịu phạt vô ích, hãy xem ta đã học được bao nhiêu là kiến thức.”

Lam Vong Cơ cũng theo hắn, “Chép sách viết ngoáy, còn sai sót liên tục, đúng là có thời gian rảnh lật xem lung tung, học thêm kiến thức“.

Nguỵ Vô Tiện xoay người nhìn y một cái, ý tứ rõ ràng, 'Vậy không phải ngươi lúc đó vẫn không nói gì hay sao'.

Nhiếp Hoài Tang: Cho nên, Hàm Quang Quân ngươi làm chưởng phạt như vậy đó hả.

Nhiếp Hoài Tang thầm mắng mình lại bị lạc đề, cũng hiểu rõ dụng ý của bọn hắn vì lý do gì, chỉ là rốt cuộc cũng không nhịn được nói thầm một câu “Lộ trình vu oan hại người có chút hơi quen tai“.

Có thể không quen tai sao, trong cái bẫy hại đại ca hắn, Thanh Tâm Âm bị thay thế bằng Loạn Phách Sao cũng đến từ Tàng Thư Các của Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lần này thì sao, lại là kiểu cũ, tuy rằng người trúng chiêu không phải là bản thân, nhưng tội danh hạ ác chú lại được vững vàng úp lên đầu Di Lăng Lão Tổ 'khét tiếng xấu xa'.

Hơn nữa mấy lần xích mích giữa Kim Tử Huân và Kim Quang Dao cũng không nhỏ, không thể không liên hệ cả hai lại với nhau.

Kim Quang Dao nghe xong lời này, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, vội vàng cúi thấp đầu, chỉ làm như cái gì cũng không nghe thấy.

Những người đang ngồi cũng không có ai khờ khạo, hơi suy nghĩ một chút đã có thể hiểu rõ ẩn ý của Nhiếp Hoài Tang, chỉ là trước mắt cũng sẽ không ai nói thêm lời suy đoán vô căn cứ nào để phá đám. Huống hồ, cho dù không suy đoán, sự tình cũng rất nhanh sẽ tra ra manh mối.

Lam Khải Nhân: Sau khi trở về, nhất định trước hết phải bổ sung 180 điều gia quy có liên quan đến Tàng Thư Các, cần phải hoàn hảo không có sơ hở gì.

[Kim Tử Huân thế mà lại trúng loại nguyền rủa khiến người ta ghê tởm và khó giải quyết này, Nguỵ Vô Tiện nhất thời lại có chút thông cảm. Nhưng mà, cho dù là thông cảm, hắn vẫn cảm thấy Kim Tử Huân quả thực mất não như cũ, nói: “Ngươi trúng Thiên sang bách khổng, chặn giết ta có ý gì? Đâu có liên quan gì tới ta?” Kim Tử Huân... khép lại áo nói: “Ngoại trừ tên giặc cỏ ngươi quen xài tà ma ngoại đạo, còn ai có thể hạ thứ đồ nham hiểm này lên người ta?”

Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, nhiều đó chớ, chẳng lẽ Kim Tử Huân cho rằng nhân duyên của mình tốt lắm hay sao?

Nhưng hắn vẫn không nghĩ sẽ nói thẳng ra để chọc giận Kim Tử Huân, làm xấu đi tình hình, nói: “Kim Tử Huân, ta không chơi mấy thủ đoạn lén lút dưới cống ngầm này. Nếu ta muốn giết ai, thì ta sẽ để cho tất cả mọi người đều biết, người đó sẽ chết trong tay ta. Hơn nữa, nếu ta muốn ngươi chết, ngươi sẽ khó coi hơn hiện giờ gấp ngàn lần.”

Kim Tử Huân nói: “Ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Dám làm không dám nhận?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Không phải ta làm, tại sao ta phải nhận?” Mắt Kim Tử Huân lộ ra vẻ hung dữ, nói: “Tiên lễ hậu binh, nếu ngươi không chịu ăn năn hối hận, ta đây cũng không khách khí!”

Nguỵ Vô Tiện dừng bước chân lại, nói: “Ồ?” Ý tứ của “Không khách khí” rất rõ ràng.

Có hai cách giải trừ Thiên sang bách khổng. Ngoại trừ làm cho người hạ chú tự tổn hại đạo hạnh, tự nguyện rút nguyền rủa về, còn có một cách giải quyết triệt để nhất: Giết chết người hạ chú!]

Mặc dù muốn nhịn tiếp, nhưng nghe thấy Kim Tử Huân áp đặt tội danh lên đầu hắn như thế, Nguỵ Vô Tiện vẫn là cười lạnh một tiếng, sắc mặt trào phúng nói: “Cũng không nhìn xem chính mình là cái thứ gì, xứng đáng để bổn lão tổ hao tâm tổn trí hạ loại ác chú rất dễ dàng có thể bị phản phệ này hay sao?” Nói vậy chắc hẳn người sau màn cũng đã chuẩn bị tốt cho việc Kim Tử Huân có đến mà không có về rồi nhỉ, bị 'chặn giết' ở Cùng Kỳ Đạo là hắn, nhưng người bị vây giết chắc chắn cũng bao gồm cả tên ngu xuẩn này.

Phải phải phải, ngươi lợi hại nên ngươi quyết định.

Nhiếp Hoài Tang: Giết một tên tiểu nhân đê tiện còn phải quang minh chính đại, chiêu cáo cho toàn thiên hạ biết? Nguỵ huynh và đại ca, hai ngươi không trở thành tri kỷ, chỉ hận gặp nhau quá muộn, thật là quá đáng tiếc.

Kim Tử Hiên: Nguỵ Vô Tiện tại sao càng lúc càng trở nên gần giống với 'Nguỵ Vô Tiện' vậy? Đây vẫn là Nguỵ ba tuổi cách đây không lâu còn làm nũng với a Ly đó sao?

Ánh mắt Lam Vong Cơ tập trung lại, chỉ nói với Nguỵ Vô Tiện: “Sau này, ngươi dùng tài hùng biện, để ta động thủ“.

Nguỵ Vô Tiện: Ngươi nói đó nha!

Lam Khải Nhân:.....

Lam Hi Thần:.....

Nhiếp Hoài Tang: Mọi người đều nói 'Quân tử dùng lời nói không dùng hành động', đây là muốn lấy danh tiếng quân tử đổi cho Nguỵ huynh sao?

Hiểu Tinh Trần: Đạo lữ của Vô Tiện sư điệt nói rất có lý.

Giang Trừng cứng đờ gương mặt không biết nên bày ra biểu tình gì, lúc trước y tỏ ra có chút thông cảm với người Lam gia, hay là trước hết nên đọc kinh vãng sinh một lần cho những kẻ có ân oán cũ với Nguỵ Vô Tiện? Làm thế nào trước kia không nhìn ra Nguỵ Vô Tiện còn có tiềm năng (dùng sắc đẹp) gây tai hoạ như thế chứ.

[Nguỵ Vô Tiện khinh thường nói: “Không khách khí? Ngươi? Chỉ bằng mấy trăm người này của ngươi?” Kim Tử Huân vung cánh tay lên, tất cả môn sinh cài tên lên dây, nhắm vào Nguỵ Vô Tiện và Ôn Ninh ở nơi trũng nhất của thung lũng. Nguỵ Vô Tiện cũng nâng Trần Tình lên, tiếng sáo bén nhọn xé toạc thung lũng yên tĩnh. Nhưng mà, im lặng chờ một lát, không có bất kỳ tiếng động nào hưởng ứng. Kim Tử Huân nói: “Khắp khu vực này chúng ta đã sớm dọn dẹp sạch sẽ, chỉ chờ ngươi lại đây, ngươi có thổi tiếp cũng chỉ triệu tới được vài con. Nơi này, chính là nơi chôn thây được chuẩn bị kỹ càng dành cho ngươi!”

Nguỵ Vô Tiện cười lạnh nói: “Đây là tự ngươi tìm chết!” Hắn nói xong, Ôn Ninh liền nhấc tay, giựt đứt một đạo bùa treo bằng dây đỏ trên cổ. Sau khi sợi dây đỏ này đứt, thân thể y lảo đảo, cơ bắp trên mặt bắt đầu dần dần vặn vẹo, những vết rạn màu đen lan từ cổ lên trên mặt. Đột nhiên ngửa đầu, phát ra một tiếng gầm rú thật dài không phải của con người! Hơn 300 người mai phục này không thiếu những tay săn đêm giỏi, chưa bao giờ nghe thấy một con hung thi nào có thể phát ra âm thanh khủng khiếp như vậy, không hẹn mà lòng bàn chân cùng nhau bủn rủn. Kim Tử Huân cũng da đầu tê rần, giơ tay lên, hạ lệnh: “Bắn tên!“. Tên lao đến như vũ bão!

Ôn Ninh tay không đập vỡ một tảng đá to, giơ cao lên, ngăn cản tất cả những mũi tên nhọn. Sau khi cơn mưa tên rơi xuống hết, hơn một trăm tu sĩ nhảy xuống vách núi, đánh giết về phía hai người ở trong địa thế thung lũng.]

Hiểu Tinh Trần thật ra rất muốn hỏi một chút, sơn cốc đã bị dọn dẹp sạch sẽ trước, chỉ dựa vào thực lực của vị Quỷ tướng quân này đối mặt với 300 tay săn đêm giỏi, có nắm chắc hay không? Nhưng nghe đến chỉ cần một tiếng gầm rú đã khiến nhiều người sợ đến mức lòng bàn chân bủn rủn như vậy, thì câu hỏi của hắn biến thành: Vị Kim Tử Huân bị doạ đến da đầu tê dại kia thực sự là nghiêm túc mai phục đó hả?

Tống Lam rất hiểu biết đối với thực lực của đệ tử các đại gia tộc thế gia, biết nhiều hơn một chút so với Hiểu Tinh Trần hoàn toàn không biết gì cả, nhưng cũng rất coi thường Kim Tử Huân, y thầm nghĩ, nếu chỉ có những người này, căn bản không phải là đối thủ của Nguỵ Vô Tiện. Cho dù là dọn dẹp sạch sẽ, cũng có thể tiến hành triệu hoán trong phạm vi lớn hơn nữa, mà năng lực của Quỷ tướng quân hoàn toàn có thể tranh thủ được đủ thời gian.

Điều kiện tiên quyết là, chỉ có những người này, những người không thể nào quấy nhiễu được lý trí của Di Lăng Lão Tổ.

...................

Nguỵ Vô Tiện được 'bảo vệ' ở giữa Giang Yếm Ly và Lam Vong Cơ vẫn đang rất nghiêm túc nghiền ngẫm đề khó, hắn vất vả xoay đầu lại nhìn khắp người Ôn Ninh một lát, sau đó ngồi quay trở về, cứ thế nói vọng ra phía sau lưng: “Ta cứ nói là quên mất cái gì, thế mà quên mất làm lá bùa ức chế cho Ôn Ninh đeo, chờ đó, quay về sẽ bổ sung cho ngươi“.

Mọi người: Chuyện vậy mà cũng có thể quên?

Nguỵ Vô Tiện: Khụ, thật sự lỗi không phải của hắn, ai biểu Ôn Ninh ở trong không gian này ngoan ngoãn nghe lời hắn nói, thành thành thật thật bị đánh thức cơ chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.