[Nguỵ Vô Tiện lui về phía sau hai bước, chợt nhoáng một cái, nghiêng người tránh được một lưỡi kiếm đánh lén.
Kim Tử Huân đã lợi dụng lúc Ôn Ninh lo ứng phó với hơn 100 người kia để tấn công lại đây. Gã thấy Nguỵ Vô Tiện không có bội kiếm, cười to nói: “Đây là cái giá phải trả cho sự cuồng vọng của ngươi, không có kiếm bên người, xem người còn có thể phản kháng như thế nào?”
Nguỵ Vô Tiện phất tay ra một loạt bùa chú cháy lên ngọn lửa xanh lục, đánh cho kiếm quang của Kim Tử Huân ảm đạm một trận, Kim Tử Huân mới vừa cười xong đã lắp bắp kinh hãi, vội vàng tập trung đối phó. Hai người đánh nhau một hồi, trong tay áo Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên văng ra một thứ. Ánh mắt hắn ngưng lại, thầm kêu không ổn.
Thứ đó chính là món quà chuẩn bị cho Kim Lăng, hắn bởi vì quá coi trọng, sợ vứt lung tung đè hư mất, nên thỉnh thoảng muốn lấy ra ngắm nghía một chút, chỉ cất hờ trong tay áo, lúc này trong lúc chiến đấu không cẩn thận văng ra, bay thẳng về phía Kim Tử Huân. Kim Tử Huân tưởng ám khí chứa độc dược, định né tránh, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện biến đổi mạnh, liền thay đổi chủ ý chụp lấy. Thấy là một hộp gỗ nhỏ tinh xảo, trên hộp gỗ có khắc hàng chữ nhỏ, viết sinh thần bát tự và tên của Kim Lăng. Kim Tử Huân đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu ra, cười ha ha lên.
Nguỵ Vô Tiện trầm mặt xuống, gằn từng chữ: “Trả lại đồ đây“. Kim Tử Huân nâng nâng cái hộp nhỏ, trào phúng nói: “Đây là quà cho a Lăng?” Ôn Ninh ở phía trước cách đó không xa, lấy một địch trăm, giết đến trời đất tối sầm. Kim Tử Huân nói: “Ngươi sẽ không thật sự cho rằng mình có thể tham gia tiệc đầy tháng của a Lăng đấy chứ?”
Một câu này, khiến cho tay Nguỵ Vô Tiện hơi rung lên. Đúng lúc này một giọng nói quát lên: “Tất cả đều dừng tay!”
Một bóng người mặc đồ trắng nhẹ nhàng nhảy xuống thung lũng, chắn giữa Nguỵ Vô Tiện và Kim Tử Huân. Kim Tử Huân vừa nhìn thấy người tới, la lên thất thanh: “Tử Hiên? Sao ngươi lại tới đây?!”
Kim Tử Hiên một tay để lên chuôi kiếm ở bên hông, cả giận nói: “Ngươi nói xem ta tới làm gì!”]
Khi nghe tới Kim Tử Hiên xuất hiện, trạng thái tinh thần tỉnh táo hăng hái mà Nguỵ Vô Tiện cố tình tạo ra mới vừa rồi lập tức tan thành mây khói, nỗi u ám không thể kềm chế được đè nặng lên đầu trái tim trong nháy mắt, ép chặt tới nỗi trái tim dần dần nhói đau, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng trở nên yếu ớt nhẹ nhàng: “Kim Tử Hiên, đầu óc ngươi có vấn đề sao?”
Quan hệ yên ổn hơn hai mươi năm với một kẻ đạo đức bại hoại, lòng dạ hẹp hòi như Kim Tử Huân, chắc hẳn không thể nào không nhìn ra sự thật rằng chỉ với một người này, hoàn toàn không cách gì điều động được hơn 300 người của các gia tộc tới để thiết lập một cuộc mai phục như vậy đúng không? Nếu sau lưng còn có người có địa vị cao chống lưng, còn dám một mình tuỳ tiện chạy tới? Tới rồi thì có thể làm gì?
Kim Tử Huân sẽ không dễ dàng từ bỏ việc chặn giết, 'Nguỵ Vô Tiện' hắn cũng không để cái người cả gan làm loạn, xuất khẩu cuồng ngôn này sống sót rời khỏi Cùng Kỳ Đạo, ngươi cmn tới là để đưa đầu cho người ta sao?
A Uyển rời khỏi đùi hắn cũng bắt chước giọng điệu của Tiện ca ca, chỉ vào Kim Tử Hiên nói: “Đầu óc ngươi có vấn đề sao?”
Ngươi mới là đầu óc có vấn đề!
Nếu không phải nể mặt a Ly, ai thèm quan tâm ngươi!
Kim Tử Hiên rất muốn dùng lời này để dỗi ngược lại, nhưng y chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt dùng giọng điệu quỷ dị này của Nguỵ Vô Tiện để nói với người khác, chỉ cảm thấy nếu nói ra một câu phản bác, nắm đấm từng đánh y vài lần của Nguỵ Vô Tiện lập tức lại có thể đấm mạnh vào mặt y.
Mặc dù cũng không phải là sợ hắn, với lại việc này hình như 'mình' cũng có chút sơ sót....
Kim Tử Hiên quyết đoán trừng ánh mắt hung dữ về phía tiểu a Uyển, nói chung không đến nỗi không đối phó được một thằng nhóc chớ? Vậy thì thật sự không cần phải lăn lộn trên đời nữa.
.........
Đáp án của vấn đề này, kết thúc bằng việc bạn nhỏ a Uyển dưới sự giáo dục của Giang Yếm Ly và Ôn Tình bị trả về chỗ cũ.
A Uyển: T^T
Cảnh Nghi chào đón tiểu đồng bọn: (^▽^)
[Kim Tử Huân nói: “A Dao đâu?” Kim Quang Dao vốn nên xuất hiện ở đây vì hắn giúp hỗ trợ trận chiến. Năm trước gã còn vô cùng coi thường Kim Quang Dao.... Nhưng hiện giờ quan hệ của hai người đã cải thiện, xưa đâu bằng nay, gọi đến là thân mật. Kim Tử Hiên nói: “Ta giữ hắn ở Kim Lân Đài. Nếu không phải ta thấy vẻ mặt hắn không đúng và vạch trần hắn, thì các ngươi định làm xằng làm bậy như thế sao? Ngươi trúng Thiên sang bách khổng, tại sao hoàn toàn không nói với ta, chẳng nói tiếng nào làm ra loại chuyện này!”
Việc Kim Tử Huân có ác trớ Thiên sang bách khổng trên người, thật sự khó có thể mở miệng.... Gã chỉ nói việc trúng ác chú cho Kim Quang Thiện biết, xin ông ta tìm y sư và người giải chú tốt nhất cho mình. Ai ngờ y sư và người giải chú đều bó tay không có biện pháp, đúng lúc tiệc đầy tháng của Kim Lăng đến, Kim Tử Hiên thế mà lại chủ động mời Nguỵ Vô Tiện. Kim Quang Thiện vốn không vui vẻ gì mấy, vì thế đề nghị Kim Tử Huân tương kế tựu kế, chặn giết Nguỵ Vô Tiện lúc trên đường đi dự tiệc... Nguỵ Vô Tiện là sư đệ của Giang Yếm Ly, mà phu thê Kim Giang ân ái, Kim Tử Hiên gần như chuyện hay chuyện dở gì cũng kể cho thê tử nghe, mọi người lo y để lộ ra tiếng gió, Nguỵ Vô Tiện sẽ không tới, vì vậy bọn họ vẫn luôn lừa gạt Kim Tử Hiên. Việc này nói ra cũng có chút không phúc hậu, thấy sự tình bại lộ, Kim Tử Huân cũng có chút chột dạ, nhưng cuối cùng tính mạng quan trọng, gã nói: “Tử Hiên, phía bên tẩu tử ngươi trước hết giấu một chút, trở về ta giải xong mấy thứ này trên người rồi đến chịu tội với các ngươi!”]
Giang Trừng đột nhiên vô cùng đồng ý với lời nói của Nguỵ Vô Tiện, đầu óc của Kim khổng tước - người luôn luôn tự mãn - cmn thật sự là có bệnh rồi!
Ở bữa tiệc đầy tháng của cháu đích tôn Kim gia biết được có vụ chặn giết Di Lăng Lão Tổ đến tham dự theo lời mời, mà không biết gọi người hay sao? Là Giang Trừng hắn không ở đó, hay là người Lam gia luôn giữ trung lập cùng với Lam Vong Cơ từng có quan hệ tốt với Nguỵ Vô Tiện không có ở đó? Với lại tại sao cố tình để cho ngươi phát hiện ra?!
Nếu như nói, Thiên sang bách khổng cũng xuất phát từ Tàng Thư Các của Vân Thâm Bất Tri Xứ, thì cũng chưa chắc đó là việc làm của Kim Quang Dao từng 'có vết nhơ', nhưng ba chữ Kim Tử Huân buột miệng nói ra kia (là ba chữ 'A Dao đâu') thật sự là chứng cứ vô cùng xác thực cho thấy, Kim thiếu tông chủ 'phát hiện' được, tuyệt đối là do vị Liễm Phương Tôn này tính kế.
- -- Người có thể che giấu được Ôn Nhược Hàn, giấu giếm được Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần để khẩu phật tâm xà, nếu không phải cố tình, thì sao có thể bị Kim Tử Hiên tình cờ phát hiện ra?
Họ Kim các ngươi đấu đá nội bộ thế nào cũng không sao cả, nhưng nếu uy hiếp đến hạnh phúc không dễ có được của cha tiểu Kim Lăng và sư tỷ, thì chính là động đến vẩy ngược của hắn.
Cho nên, lúc đôi mắt tràn ngập tơ máu của Nguỵ Vô Tiện, lại nhìn chằm chằm về phía Kim Quang Dao, từ từ lộ ra một tia sát khí.
Tia sát khí này nhắc nhở Kim Quang Dao, giờ phút này tính mạng của hắn và Tiết Dương đều nằm trong tay Nguỵ Vô Tiện.
Lúc hắn giữ lý trí, sẽ ân oán phân minh mà nói đạo lý; nhưng một khi cho rằng những nội dung trên vách đá là sự thật, không muốn phân rõ phải trái, như vậy muốn lấy mạng của bọn hắn cũng chỉ trong một tích tắc, hơn nữa căn bản không ai có thể ngăn cản được!
Thật ra vẫn có người có thể ngăn cản.
Lam Vong Cơ ôm chặt Nguỵ Vô Tiện vào trong lòng, không cho hắn nhìn bất kỳ ai khác. Vứt bỏ những lý lẽ đường hoàng kia đi, hiện tại Nguỵ Anh tuyệt đối không thể lại bị máu me làm cho mờ mắt.
[Năm đó lần cuối cùng Nguỵ Vô Tiện thấy mặt Kim Tử Hiên, y vẫn là một thiếu niên đầy vẻ kiêu ngạo, hiện giờ sau khi lập gia đình lại thấy trầm ổn hơn rất nhiều, nói chuyện cũng rất có khí phách, trầm khuôn mặt nói: “Việc này còn có đường cứu vãn, các ngươi đều tạm thời thu tay lại“. Kim Tử Huân vừa giận vừa nóng nảy, nói: “Chuyện tới giờ còn gì mà cứu vãn, ngươi không nhìn thấy mấy thứ này trên người ta sao?!” Thấy gã có vẻ lại muốn vén áo để lộ mảng ngực đầy vết loét kia, Kim Tử Hiên vội nói: “Không cần! Ta đã nghe Kim Quang Dao nói qua!”
Kim Tử Huân nói: “Nếu ngươi đã nghe hắn nói qua, thì nên biết rằng ta không chờ được nữa. Chẳng lẽ ngươi xem hắn là sư đệ của tẩu tử, vì tẩu tử mà mặc kệ sống chết của huynh đệ?!”
Kim Tử Hiên nói: “Ngươi rõ ràng biết ta không phải là người như vậy! Thiên sang bách khổng trên người của ngươi lại chưa chắc là do hắn hạ, cần gì nóng nảy như thế! Nguỵ Vô Tiện dù sao cũng là ta mời đến tham gia tiệc đầy tháng của a Lăng, các ngươi làm như vậy, đặt ta ở đâu? Đặt phu nhân ta ở đâu?”
Kim Tử Huân cao giọng nói: “Hắn không tham gia được mới là tốt nhất! Nguỵ Vô Tiện là cái thứ gì, hắn cũng xứng tham dự gia yến nhà chúng ta sao? Ai dính đến hắn thì một thân nước bẩn! Tử Hiên ngươi mời hắn tới, sẽ không sợ sau này ngươi và tẩu tử còn có a Lăng cả đời bị nhiều vết nhơ không thể xoá bỏ hay sao?!” Kim Tử Hiên quát: “Ngươi câm miệng cho ta!”
Kim Tử Huân trong lòng tức giận, trong tay dùng một chút lực, chiếc hộp gỗ nhỏ đựng quả chuông bạc treo tua rua ngọc kia, trong nháy mắt đã bị bóp nát! Nguỵ Vô Tiện tận mắt nhìn thấy vật trong tay gã hoá thành bột mịn, đồng tử co mạnh lại, một chưởng đánh về phía Kim Tử Huân. Mà Kim Tử Hiên còn không biết trong hộp kia chứa cái gì, giơ tay ngăn lại chưởng này của hắn, quát: “Nguỵ Vô Tiện! Ngươi đủ chưa!” Nguỵ Vô Tiện ngực phập phồng kịch liệt, hốc mắt đỏ ngầu. Kim Tử Hiên và Kim Tử Huân hai người dù sao cũng là đường huynh đệ từ nhỏ đã quen biết nhau, có 10 – 20 năm giao tình, lúc này y xác thật không tiện nói thay cho người ngoài, hơn nữa y cũng thực sự không thích con người Nguỵ Vô Tiện này, bình tĩnh lại, nói: “Ngươi trước hết kêu tên Ôn Ninh này dừng tay, kêu y đừng nổi điên nữa, đừng khiến cho sự việc ầm ĩ lớn hơn“.]
Nguỵ Vô Tiện bị Giang Yếm Ly kéo tay nắm chặt không rời, cũng ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà dựa vào ngực Lam Vong Cơ, nhưng bộ dạng chết trân thất thần của hắn lại giống như một lần nữa trở về mùa đông năm ấy, khi hắn vẫn còn lưu lạc ở đầu đường xó chợ Di Lăng, tay chân nứt nẻ cũng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn tuyết mùa đông.
Có lẽ còn kém hơn cả lúc ấy, dù sao hiện tại hắn đã không thể bày ra được khuôn mặt tươi cười.
Có lẽ Kim Tử Huân nói đúng, ai dính vào hắn, cả đời đều sẽ bị nhiều vết nhơ không thể xoá bỏ.
Nhưng không đúng mà, nhiều người thế này ở đây thì sao, sư tỷ, Lam Trạm cũng đều ở đây thì sao.
Lam Vong Cơ cảm thấy lồng ngực bị Nguỵ Vô Tiện dựa vào đang thắt chặt lại vì ngột ngạt, khiến cho y trong lúc hít thở mang theo nỗi đau đớn không thể diễn tả, đôi môi mấp máy, nhưng không biết nên nói gì. Nguỵ Anh khó chịu như vậy, tại sao còn phải tiếp tục? Nếu Nguỵ Anh có thể tốt đẹp, cho dù vĩnh viễn ở lại nơi này, thì sao!
“Lam Trạm....”
“Ừm, ta ở đây“.
“Chuông bạc của ta không còn nữa, đó là... quà đầy tháng ta tặng cho Kim Lăng“.
“Không sao, ta và ngươi cùng nhau lại làm một cái tốt hơn“.
“Nhưng mà, đưa trễ, Kim Lăng không thích đại cữu cữu ta đây thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không, hắn cãi nhau với Giang Trừng, nhưng người hắn che chở là ngươi“.
“Nhưng, rõ ràng ta mới là đại cữu....”
Nhiếp Hoài Tang: Mẹ kiếp, đây là trí nhớ hỗn loạn hay sao, đừng nói Kim Lăng chưa sinh ra, Giang tỷ tỷ còn chưa gả ra ngoài đó, hai ngươi còn có thể nói trò chuyện rất tốt như vậy!
Lam Hi Thần: Đột nhiên có cảm giác mình là đao phủ, đọc không nổi nữa làm sao đây?
[Giọng Nguỵ Vô Tiện khàn khàn nói: “.... Tại sao ngươi không kêu bọn hắn dừng tay trước?” Khắp nơi là tiếng đánh nhau cùng với tiếng la hét không ngừng. Kim Tử Hiên cả giận nói: “Lúc này ngươi còn cứng đầu như thế làm cái gì? Tất cả bình tĩnh lại, trước hết cùng ta đi một chuyến lên Kim Lân Đài, thành thật đối chất bằng lý lẽ một phen, nói ra mọi việc cho rõ ràng, chỉ cần không phải ngươi làm, đương nhiên không sao cả!” Nguỵ Vô Tiện nói: “Thu tay lại? Chỉ cần bây giờ ta kêu Ôn Ninh thu tay lại, thì lập tức vạn tiễn cùng bắn vạn kiếm xuyên tim chết không toàn thây! Còn lên Kim Lân Đài tranh luận?” Kim Tử Hiên nói: “Sẽ không!”
Nguỵ Vô Tiện cười nhạo nói: “Sẽ không? Ngươi lấy cái gì đảm bảo? Kim Tử Hiên, ta có một câu hỏi, ngay từ đầu ngươi mời ta, thật sự không biết kế hoạch muốn chặn giết ta của bọn họ?!”
Kim Tử Hiên sửng sốt, cả giận nói: “Ngươi! Nguỵ Vô Tiện, ngươi --- ngươi bị điên rồi hả!”
Nguỵ Vô Tiện cố đè nén cơn lửa hận thù ngút trời, lạnh lùng nói: “Kim Tử Hiên, ngươi tránh ra cho ta. Ta không đụng đến ngươi, nhưng ngươi cũng đừng chọc ta“. Kim Tử Hiên thấy hắn bướng bỉnh không chịu cúi đầu, đột nhiên ra tay, làm như muốn chụp lấy hắn, nói: “Vì sao ngươi cứ không chịu tạm chịu thua một lần! A Ly nàng ấy....”
Y vất vả mãi mới giơ tay với tới được Nguỵ Vô Tiện, thì nghe thấy một âm thanh kỳ lạ trầm đục. Âm thanh kỳ lạ này quá quá gần, Kim Tử Hiên giật mình. Cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy được cánh tay đã xuyên thủng qua ngực của mình kia.
Không biết từ khi nào, Ôn Ninh đã đi đến bên cạnh bọn hắn, mặt vô biểu tình, vài giọt máu nóng rực và chói mắt bắn lên một nửa gương mặt. Môi Kim Tử Hiên mấp máy, biểu tình có chút ngơ ngác. Nhưng, vẫn kiên trì nói tiếp nửa câu nói vừa rồi còn chưa nói xong:
“.... Nàng ấy vẫn đang chờ ngươi lên Kim Lân Đài tham gia tiệc đầy tháng của a Lăng....”]
Chuyện lo lắng nhất vẫn trở thành 'sự thật'.
'Kim Tử Hiên' cuối cùng đã mất mạng ở trận bày mưu tính kế này.
Lam Vong Cơ nghe bên tai truyền đến tiếng hít thở nặng nề, thậm chí có thể cảm nhận được người trong lòng không ngăn được cơn run rẩy, nhưng y ngoại trừ ôm người nọ càng chặt hơn, thì cũng không dám cúi đầu nhìn một cái.
Cả hiện trường bỗng nhiên lâm vào bầu không khí yên tĩnh một cách kỳ dị, lặng ngắt như tờ. Kim Tử Hiên 'bị giết' không kịp cảm khái một chút gì đó đối với cái chết của mình, thì cũng đã giống như ánh mắt của những người khác tập trung đến một chỗ, không hẹn mà cùng nín thở, ở đây lúc này ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Nguỵ Vô Tiện bị mọi người chú ý, lại là dần dần bình tĩnh trở lại, hắn ngẩng đầu lên, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào gương mặt của Kim Tử Hiên, nhưng lại giống như chỉ là rơi vào một sự phán đoán nào đó.
Vừa nãy, trong một tích tắc, bàn tay sư tỷ đang nắm lấy tay hắn, có phải đã buông ra hay không?
“Nguỵ Vô Tiện!”
Kim Tử Hiên nhịn không được hét lớn thành tiếng, y rốt cuộc biết ở Xạ Nhật Chi Chinh, đám người Ôn thị chỉ nhìn thấy người này đã hoảng sợ đến vứt bỏ mũ giáp là cảm giác như thế nào.
Đôi mắt đang nhìn chằm chằm y không rời kia, giống như hoa bỉ ngạn nở rộ trên đường đến hoàng tuyền, đỏ tươi như máu, lại có khí đen lượn lờ.