Nhiếp Hoài Tang vừa nhìn thấy vẻ mặt đó của hắn, biết ngay hướng suy đoán của mình gần như đúng rồi, hơi ngẫm nghĩ lại liền giả vờ ngu ngơ cùng với Nguỵ Vô Tiện, đổi đề tài liên tục nhằm lướt qua đề tài này.
Mọi người: Hai người coi thường chúng ta là kẻ ngốc hay gì?
Bất lực đành bất lực, ngược lại cũng không hỏi thêm gì, vẫn là câu nói kia, có biết cũng chẳng có cách nào không phải sao? Trước mắt nên nhanh chóng đọc xong và rời khỏi cái nơi quỷ quái này mới là quan trọng.
Nhiếp Hoài Tang thở ra một hơi, quan điểm của hắn và Kim Tử Hiên khác nhau, nếu Nguỵ Vô Tiện là người chế tạo ra Âm Hổ phù, có thể phong ấn một lần thì có thể phong ấn lần thứ hai, giống như bội đao của các đời tông chủ Nhiếp gia bọn họ, lúc ban đầu ở trong tay chủ nhân, đều thật sự an phận đó. Nhưng vạn nhất Âm Hổ phù không an phận, vậy bọn họ - những người không có linh lực hộ thân - không phải càng không có cách nào hay sao? Chẳng lẽ còn kêu Ôn Ninh tới nghĩ cách? Xác định hung thi này sẽ không bị khống chế ngược trở thành con rối à?
Nguỵ Vô Tiện: Thật sự, thật sự phải đánh giá vị Nhiếp nhị thiếu này lại một lần nữa! Cám ơn đã lạc quan tin tưởng ta như vậy nha, nhưng hình như ngay cả chính ta cũng không khống chế được nhiều đâu.
Bất quá, hoạ kia biết đâu sau này lại là phúc, phúc kia biết đâu lại chính là mầm mống tai hoạ. Là phúc hay hoạ, chưa đến cuối cùng, ai có thể nói chính xác được chứ.
Lam Vong Cơ lại yên lặng xử lý xong vết thương do vẽ bùa ở đầu ngón trỏ tay phải của Nguỵ Vô Tiện, sau đó, mười ngón tay đan vào nhau. Cho dù thế nào, ngươi và ta cùng nhau gánh vác, nhưng phải như thế nào, mới có thể chia sẻ?
[.... Trên Kim Lân Đài rất là an tĩnh, nhưng không canh gác cẩn mật như hắn tưởng tượng.... Giống như một linh hồn âm u lang thang quanh các sảnh của Kim Lân Đài... Hắn cũng không biết mình rốt cuộc là đang tìm cái gì và nên tìm như thế nào, nhưng, khi một loạt tiếng khóc của trẻ sơ sinh truyền đến, bước chân hắn cứng đờ, nội tâm có một tiếng nói thúc giục điều khiển thân thể đi về hướng có tiếng khóc.
.... Nguỵ Vô Tiện nín thở lẻn xuống trước cửa, nhìn qua kẽ hở của cánh cửa gỗ điêu khắc hoa văn tinh xảo. Giữa sảnh đặt một cỗ quan tài đen thui. Trước quan tài, có hai nữ tử mặc bạch y đang ngồi quỳ. Nữ tử bên trái thân hình gầy yếu.... Từ nhỏ đến lớn, hắn được chủ nhân của bóng lưng này cõng qua vô số lần. Là Giang Yếm Ly.
Giang Yếm Ly ngồi quỳ trên một tấm nệm bồ đoàn, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài đen đến sáng bóng kia. Đứa trẻ mới sinh được nàng ôm ở trong lòng... Nữ tử bên phải thấp giọng nói: “.... A Ly, ngươi đừng ngồi nữa. Đi nghỉ ngơi một chút đi“.
Giang Yếm Ly lắc lắc đầu. Kim phu nhân thở dài. Đây là nữ tử có tính tình rất giống với người bạn tốt Ngu phu nhân của mình, vô cùng hiếu thắng, giọng điệu luôn nâng lên cao vút. Nhưng vừa rồi bà nói câu nói đó, giọng nói lại vừa nhỏ vừa khàn, có vẻ cực kỳ già nua... Sau một hồi lâu, Kim phu nhân chậm rãi đứng lên, nói: “Ngươi cứ tiếp tục như thế là không được. Ta đi lấy cho ngươi một ít đồ ăn“..... Giờ này khắc này, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy, lại là một nữ nhân trung niên bình thường mặc đồ lụa trắng, tóc mai điểm bạc... Bà đi tới muốn đẩy cửa đi ra, Nguỵ Vô Tiện lập tức lắc mình... Kim phu nhân trở tay đóng cửa lại, bộ mặt lạnh lùng hít sâu một hơi... Chính là, hơi thở này chưa hít vào xong, hốc mắt bà đã đỏ hoe... Đây là lần thứ hai Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy dáng vẻ vừa khó coi đến cực điểm vừa vô cùng thương tâm thế này, ở trên mặt một nữ nhân....
Nguỵ Vô Tiện trong lúc vô tình siết chặt nắm tay, ai ngờ, khớp ngón tay đúng lúc phát ra một tiếng “rắc” giòn tan. Nghe tiếng động, Kim phu nhân lập tức trợn ngược lông mày, quát: “Ai!” Bà vừa ngước đầu lên, liền nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện đang núp bên cạnh đấu củng (kết cấu chịu lực đỡ mái nhà).... Gương mặt nhăn tít lại, thét lên chói tai: “Người đâu! Đến đây hết cho ta! Nguỵ Anh --- hắn tới rồi! Hắn lẻn vào Kim Lân Đài!“. Nguỵ Vô Tiện nhảy xuống hành langn dài, bỗng nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân dồn dập, có người trong đại điện chạy ra, hắn không khỏi chạy trối chết. Ngay lúc này, hắn hoàn toàn không dám nhìn dù chỉ một chút biểu tình trên mặt Giang Yếm Ly, càng không dám nghe một lời nào nàng nói với mình!]
Đoạn này, Kim Tử Hiên nghe mà hốc mắt đỏ bừng, gần như sắp rơi xuống giọt nước mắt nam nhi.
Mẫu thân của y, là người thân mà y kính trọng nhất. Xuất thân huyền môn thế gia, tướng mạo, thiên tư, tu vi mọi thứ đều là niềm kiêu ngạo của bà, mặc dù sau khi trở thành nữ chủ nhân của Lan Lăng Kim thị, còn vững vàng đè ép Kim Quang Thiện thân là tông chủ của Kim thị. Trong sự xa hoa nhộn nhịp của Kim Lân Đài, tư thế oai hùng bất khuất không thay đổi, lại càng thêm ung dung quý phái. Nhiều năm qua vẫn luôn tự tay dạy dỗ y, đối nhân xử thế thẳng thắn, chính trực, không thẹn với trời đất, ngoại trừ việc hôn nhân, thậm chí cũng chưa từng đỏ mặt với bà, đương nhiên sự thật chứng minh mẫu thân vẫn là đúng đắn.
Nhưng y chưa từng nghĩ tới, có một ngày, mẫu thân sẽ tóc mai nhiễm bạc, thần thái già nua.
Còn có a Ly của y, một người tốt như vậy, chỉ để lại một mình nàng lẻ loi chăm lo cho đứa con mới vừa đầy tháng của hai người, hẳn là có bao nhiêu thương tâm, khổ sở cơ chứ.
Đó là hai nữ nhân quan trọng nhất trong cuộc đời này của y, y cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho những kẻ đó, những kẻ đằng sau màn không có gió cũng muốn tạo sóng, dã tâm bừng bừng.
Kim Quang Dao thật ra cũng không có ác cảm gì đối với Kim phu nhân, cho dù sau khi hắn nhận tổ quy tông, thái độ của Kim phu nhân đối với hắn cũng không thể nói là tốt, có đôi khi vẫn không chút khách khí trút xuống một trận mắng chửi, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Phóng tầm mắt ra khắp tiên môn bách gia, có chủ mẫu của thế gia nào có thái độ tốt đối với con rơi đâu, lại còn là đứa con rơi có xuất thân tệ hại nữa. Có mẫu thân như vậy, số mệnh của Kim Tử Hiên thật là tốt mà, đương nhiên, bọn họ đều là có một 'phụ thân' như vậy, cũng đủ xui xẻo rồi.
Ánh mắt Kim Quang Dao không kém, đương nhiên cũng bắt gặp được ánh mắt đột nhiên kiên nghị của vị huynh trưởng này, đáng tiếc chính mình sợ là phải ở Bất Tịnh Thế đến hết đời này, bằng không hắn thật muốn ôm ghế ngồi ở chỗ kia vui vẻ thưởng thức, vở kịch hay sắp diễn ra trên Kim Lân Đài.
.....
Nguỵ Vô Tiện từng cho rằng, chính mình tuy sống không được lâu, cũng coi như là nếm hết mùi vị của cuộc sống, chuyện khác không nói, chuyện 'tâm như bàn thạch, kiên cố không gì phá nổi' thì vẫn có thể gánh được.
Bây giờ mới biết, đã sai hoàn toàn.
Đó là sư tỷ chăm sóc hắn từ nhỏ, toàn thân mặc lụa trắng, ôm đứa con mới sinh tròn tháng ngồi quỳ trước linh đường của Kim Tử Hiên, hình ảnh vừa đáng sợ vừa chân thật như thế cứ mãi quanh quẩn trong lòng hắn không đi, dễ dàng trở thành cơn ác mộng của hắn.
Nguỵ Vô Tiện đặt tay trước ngực, cảm nhận được trái tim bên trong đập càng lúc càng nhanh, giống như che giấu cảm giác áy náy được phóng đại gấp nhiều lần, nỗi hối hận sắp làm cho hắn gục ngã, nhưng hắn lại không thể, cũng không tìm ra bất kỳ lý do gì để trốn tránh.
[Thoái khỏi Kim Lân Đài, sau khi rời khỏi thành Lan Lăng, Nguỵ Vô Tiện lại mất phương hướng, bắt đầu lang thang khắp nơi, thần chí không tỉnh táo, một khắc cũng không dừng, không biết đi qua bao nhiêu toà thành, bỗng nhiên nhìn thấy một đám người tụ tập trước một bức tường thành đổ nát, bàn luận sôi nổi, không khí nóng rực, quần chúng kích động. Nguỵ Vô Tiện vốn làm lơ những người này, lúc có thể đi qua, bỗng nhiên nghe được trong đám người truyền đến ba tiếng “Quỷ tướng quân” nho nhỏ. Hắn lập tức dừng chân, tập trung lắng nghe.
“Quỷ tướng quân cũng thật là hung tàn... Nói là tới nhận tội, lại bỗng nhiên phát cuồng, ở Kim Lân Đài lại đại khai sát giới!”
“May mắn ngày đó ta không đi!” “Không hổ là con chó do Nguỵ Vô Tiện dạy ra, thấy người là cắn“.
“Nguỵ Anh này cũng thật là. Khống chế không được thì đừng có luyện bậy, luyện ra được con chó điên cũng không lấy dây xích buộc kỹ, sớm muộn cũng có ngày gặp phản phệ. Theo tình hình này ta thấy ngày đó không còn xa“.
Nguỵ Vô Tiện lẳng lặng nghe, đốt ngón tay và cơ mặt đều hơi run rẩy.
“Lan Lăng Kim thị quá xui xẻo ha“. “Cô Tô Lam thị mới xui xẻo chứ! Giết ba mươi mấy người hơn phân nửa đều là nhà bọn họ, rõ ràng bọn họ chỉ là tới trợ trận ổn định tình hình” “Cũng may rốt cuộc thiêu huỷ Quỷ tướng quân rồi, bằng không tưởng tượng có đồ vật như vậy cả ngày lang thang bên ngoài, còn thỉnh thoảng phát điên một chút, thì thật sự là ngủ cũng không yên“. Có người mắng nói: “Ôn cẩu chính là nên có kết cục như vậy!”
“Quỷ tướng quân đã bị đốt thành tro rồi, lần này Nguỵ Vô Tiện cũng nên biết lợi hại rồi chứ? Ta nghe rất nhiều gia chủ đều đã thả tin là sẽ tham dự đại hội tuyên thệ lần này. Quá sảng khoái!”
Nguỵ Vô Tiện càng nghe, vẻ mặt càng lạnh tanh. Hắn sớm nên biết rõ như thế. Bất kể hắn làm cái gì, trong miệng đám người này, vĩnh viễn sẽ không có nửa câu nói hay. Hắn đắc ý, người khác sợ hãi; Hắn sơ sẩy, người khác khoái trá.
Dù sao cũng là tà ma ngoại đạo, vậy hắn kiên trì cho tới bây giờ, đến tột cùng được xem là gì? Rồi vì cái gì?
Chỉ là, hàn ý trong mắt hắn càng lạnh thấu xương, ngọn lửa cuồng nộ trong lòng kia, càng cháy càng dữ dội.]
Mọi người nghe được những lời này đều cau mày lại, rồi đều liên tục nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện. Bọn họ cũng cảm thấy khó nghe, huống hồ là đương sự này.
Từ trước, đủ các kiểu tin đồn, Nguỵ Vô Tiện nghe nhiều vô kể, có vài lời đồn có thể cười cho qua chuyện, có vài lời đồn mắng ra ngoài miệng rồi vứt ra sau đầu, cũng có vài lời đồn khiến hắn nhịn không được mà bực bội, vung tay đánh nhau.
Chính trong những lời đồn này, hắn từ một con trai gia phó chiếm hết tiện nghi, biến thành một kẻ tà ma ngoại đạo không chuyện ác nào không làm.
Nhưng không có lời đồn nào, mang đến cho 'hắn' ngập tràn lửa giận giống như những lời đồn này.
Trong đám quần chúng kích động đó, tự cho là cái nhìn từ người chính nghĩa, không cần biết cái gì là sự thật chân tướng, cũng không cần nghĩ cái gì là suy bụng ta ra bụng người, bất kể làm cái gì, cũng đều có thể chọn ra tật xấu thêm mắm dặm muối vào, tóm lại Nguỵ Vô Tiện hắn và những người Ôn gia đó là tội ác tày trời, là cội nguồn của mọi điều ác trên thế gian, mỗi người đều có thể nhân danh chính nghĩa sỉ nhục một phen, sau đó đương nhiên là hy vọng bọn họ nhanh chóng CHẾT PHỨT ĐI.
Cho nên 'nhận tội' biến thành 'phát cuồng', sau khi tội chồng tội, Ôn Ninh bị 'thiêu đốt', Ôn Tình cũng bị hoá thành tro, người tiếp theo chính là hắn đúng không?
Được ha, rất là được!
.....
Trên đời luôn có những kẻ lòng dạ hẹp hòi ham nói quá nhiều.
Nhiếp Hoài Tang nhớ tới lúc xưa những kẻ đó trong tối ngoài sáng cười nhạo hắn là bao cỏ phế vật, hứ, bắt nạt kẻ yếu, chỉ là những con chuột hôi thối dưới cống rãnh mà thôi, có gan nói một câu trước mặt đại ca ta thử xem!
Tuy rằng rất là bất bình thay cho Nguỵ Vô Tiện, nhưng hắn càng để ý hơn vẫn là câu nói 'Giết ba mươi mấy người hơn phân nửa đều là người Cô Tô Lam thị', theo mức độ vô sỉ của đám người kia xem ra, để khơi mào sự căm ghét Di Lăng Lão Tổ của hai nhà Nhiếp, Lam và các gia tộc khác, non nửa số 'người bị giết' còn lại chắc không phải đều là người Nhiếp gia đấy chứ?