Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 150: Chương 150: Chương 153




[Một người đắc ý dào dạt, làm như hắn có công lao to lớn gì ở đây, nói: “Đúng vậy, sảng khoái! Sau này nếu hắn thành thành thật thật co rúm ở ngọn núi tồi tàn kia kẹp chặt đuôi mà làm người thì thôi, nếu còn dám xuất đầu lộ diện á? Hứ, chỉ cần hắn dám ra tới, thì...” “Thì thế nào?” Đang thảo luận với khí thế ngất trời mọi người nghe tiếng nói ngẩn người ra, đồng thời quay đầu lại. Chỉ thấy một thanh niên sắc mặt tái nhợt, dưới mắt là hai quầng thâm sậm màu đứng sau lưng bọn họ, lạnh lùng nói: “Chỉ cần hắn dám ra đây, thì thế nào?” Người tinh mắt nhìn thấy cây sáo có tua rua đỏ ở bên hông người này, nhất thời vô cùng kinh hãi, thốt lên: “Trần Tình. Là Trần Tình!”

.... Trong phút chốc, đám người dạt ra một mảng lớn, chừa Nguỵ Vô Tiện ở trung tâm, chạy trốn ra khắp xung quanh. Nguỵ Vô Tiện thổi ra một tiếng sáo thê lương bén nhọn, những người này chợt thấy thân thể nặng xuống, tất cả đều bò rạp trên mặt đất.... Mọi người, bao gồm sau lưng của chính mình, đều bị mấy con ác linh mồm đầy máu, hình thù khác nhau đè nặng lên trên!

.... Nguỵ Vô Tiện không nhanh không chậm đi qua, vừa đi vừa nói: “Ủa, các ngươi sao vậy? Mới vừa rồi nói sau lưng ta, không phải rất kiêu ngạo đó sao? Tại sao ở trước mặt ta rồi, lại là chân tay mặt mũi cắm xuống đất như thế?” Hắn đi đến bên cạnh người nói năng cay nghiệt nhất lúc nãy, đột nhiên đá một cước vào mặt gã, cười ha ha nói: “Nói đi chớ? Tại sao không nói? --- Hiệp sĩ, ngươi đến tột cùng muốn làm gì ta hả?!” Người nọ bị hắn đá đến nỗi gãy xương mũi, máu mũi chảy ròng ròng, kêu thảm thiết không ngừng. Vài tên tu sĩ ở trên tường thành quan sát thấy, muốn giúp mà không dám tiến lên, cách xa xa gọi vọng tới: “Nguỵ... Nguỵ Anh! Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, tại sao ngươi không đi tìm những đại gia chủ của các đại gia tộc trong đại hội tuyên thệ? Chạy tới đây ăn hiếp chúng ta - những tu sĩ cấp thấp không có năng lực chống trả, thì tính là bản lĩnh gì?”

Nguỵ Vô Tiện lại huýt một tiếng sáo, tên tu sĩ kêu gọi kia chợt thấy có một bàn tay đột nhiên túm cổ y, ngã từ trên tường thành xuống dưới, gãy cả hai chân, gào to thảm thiết.... Nguỵ Vô Tiện mặt không đổi sắc nói: “Tu sĩ cấp thấp? Bởi vì là tu sĩ cấp thấp, thì ta nhất định phải chịu đựng các ngươi sao? Nếu dám nói, thì phải dám gánh hậu quả. Nếu biết chính mình nhỏ bé không đáng kể, hèn hạ cặn bã như con kiến, tại sao không biết quản cái miệng mình cho tốt!”]

Lam Hi Thần đọc đoạn này vừa xong, liền nghênh đón một âm thanh trầm trồ khen ngợi vang lên.

Chỉ thấy Tiết Dương vỗ tay nói: “Nguỵ tiền bối, cuối cùng nghe được chút việc tương xứng với danh hiệu 'Di Lăng Lão Tổ' này của ngươi, lão tổ không thể hiện uy thế, bọn chúng đều xem ngươi là rùa đen rụt đuôi rụt đầu đó, cứ phải dạy dỗ cho đám cặn bã đó không nói được gì mới thật là sảng khoái á, những chuyện rắm thối lúc trước ta chỉ nghe thôi cũng nghẹn khuất thay cho ngươi!”

Không chỉ là tương xứng với danh hiệu, mà thủ đoạn thần kỳ dùng để giáo huấn người khác cũng khiến người ta thật hưng phấn.

Mọi người: Không hiểu sao cảm thấy tiểu lưu manh này nói có lý là sao ta, nhất định là ảo giác!

Hiểu Tinh Trần vội vàng ngồi thẳng người lại, ở trong lòng âm thầm cảnh tỉnh lại chính mình và xưng tội với sư tôn, đồ nhi chịu sự dạy dỗ của sư tôn, nhưng lại không thể nào nói được mấy câu như 'Chỉ là ngồi lê đôi mách, tội không đến nỗi', 'So đo với kẻ ác thì cũng giống như kẻ ác'.

Không đặt mình vào tình huống giống vậy để cảm nhận, thì vĩnh viễn sẽ không biết hậu quả của áp lực đè nghiến lên cột sống là 'đòn nặng' như thế nào.

Lam Khải Nhân vẻ mặt âm trầm lắc lắc đầu, lời hay khó nói, lời ác dễ làm, thế gian vẫn luôn như thế. Nguỵ Vô Tiện có chỗ không đúng đến thế nào đi nữa, làm sao có thể chịu bị làm nhục như thế, nếu đổi thành người tà ma ngoại đạo, vậy thì sợ là còn phải khen ngợi một câu ra tay vẫn nhớ giữ lại mạng người.

Nhưng người này là Nguỵ Anh, là Nguỵ Anh đã từng là đệ tử đầu tiên của Vân Mộng nghịch ngợm không chịu nổi nhưng cương trực hào hùng.

Nguỵ Vô Tiện nhếch nhếch khoé miệng, nhưng không lên tiếng.

Hắn đã không còn tâm trí để suy nghĩ xem, đám quần chúng người qua đường chỉ trỏ lung tung, nói năng bậy bạ kia đúng là to gan lớn mật, hay là kẻ có tâm cơ nào đó sau khi thấy hành tung của hắn thì cố ý đưa ra một 'liều thuốc mạnh'.

Còn nhớ rõ những lời trước đó mình đã nói với Tiết Dương. Bị súc sinh cắn, chẳng lẽ còn phải cắn ngược trở về hay sao.

Đương nhiên không có khả năng mình cắn ngược trở về, hắn là thả quỷ ra cắn.

Cái này kêu là 'Tiểu trừng đại giới' (Phạt lỗi nhỏ để ngăn ngừa phạm lỗi lớn sau này), thật là một cách nói thông minh, phải không.

Sự thật chứng minh, lương thiện khó hơn thông minh nhiều.

Đặc biệt là thế gian ô trọc, lúc mình cũng đang giãy giụa bên cạnh vũng bùn, căn bản là muốn 'thiện lương' cũng không thiện lương nổi.

Cho dù là cặn bã, cũng phải trả giá cho lời nói và việc làm của mình chứ, đây không phải là điều đương nhiên hay sao.

[Mọi người mặt xám như tro, im thin thít như ve sầu mùa đông. Sau một hồi lâu, Nguỵ Vô Tiện không nghe thêm một câu nói bậy bạ nào nữa, vừa lòng nói: “Đúng rồi, phải thế chứ“. Nói xong lại đá một cước, đá bay nửa hàm răng của người hăng hái dựng chuyện nhất!

Máu văng đầy đất, ai nấy run lẩy bẩy, người kia sớm đã hôn mê bất tỉnh. Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nghiến nghiến đế giày dính máu xuống mặt đất, nghiến ra mấy dấu giày đẫm máu, nhìn kỹ một hồi, nhàn nhạt nói: “Bất quá, đám cặn bã các ngươi ngược lại nói đúng một việc. Lãng phí thời gian với loại người như các ngươi, không thú vị gì. Kêu ta đi tìm mấy đại thế gia kia sao? Rất tốt, ta sẽ đi ngay, cùng bọn họ thanh toán một chút“.

Hắn vừa ngước đầu lên, thấy trên tường thành dán một tờ bố cáo rất lớn. Nhóm người này mới vừa rồi, chính là đang bàn tán xung quanh tờ bố cáo này. Trên tờ bố cáo, viết bốn chữ “Đại hội tuyên thệ”, nội dung là dưới sự lãnh đạo của bốn đại gia tộc Lan Lăng Kim thị, Thanh Hà Nhiếp Thị, Vân Mộng Giang thị, Cô Tô Lam thị, muốn ở tại tàn tích của thành Bất Dạ Thiên, tiên phủ bỏ hoang của Kỳ Sơn Ôn thị, rải tro cốt của dư nghiệt Ôn thị, đồng thời tuyên thệ trước khi xuất quân, không đội trời chung với Di Lăng Lão Tổ - người chiếm cứ Loạn Tán Cương.

Thành Bất Dạ Thiên, Đại hội tuyên thệ?]

Thành Bất Dạ Thiên, Đại hội tuyên thệ?

Huyết tẩy Bất Dạ Thiên sao.

Tảng đá nặng tựa ngàn quân treo trên đỉnh đầu rốt cuộc đã sắp sửa rơi xuống.

Ha, người nào đó muốn diễn vở kịch hay khiến người đời kinh ngạc, còn phải chọn lựa sân khấu hoành tráng mới chịu hoá trang trình diễn à? Nếu quần chúng đã kích động như vậy rồi, tại sao không trực tiếp tấn công lên Loạn Tán Cương luôn đi.

Nguỵ Vô Tiện có chút tiếc nuối, tảng đá này không viết rõ ràng quá trình nhận tội của tỷ đệ Ôn Tình Ôn Ninh, như vậy khi 'hắn' đứng trên sân khấu mà những người đó đã dọn sẵn, còn có thể diễn đối đáp tới lui lâu hơn một chút.

Tứ đại gia tộc, hay cho một câu tứ đại gia tộc nhất trí bề ngoài, cùng nhau chống lại ma đầu.

.....

Giang Yếm Ly nghe thấy hành động có vài phần tàn ác của 'Nguỵ Vô Tiện' trong sách, bất giác trong lòng tràn đầy buồn rầu. Cho dù đã biết rằng, ở Bất Dạ Thiên đó tay của sư đệ nhà mình sẽ nhiễm rất nhiều máu, nhưng không nghĩ đến tình cảnh 'Đại hội tuyên thệ' bốn bề thọ địch, ngàn người chỉ trỏ, phải khổ sở như thế nào?

[Đám người này vốn cho rằng mình chắc chắn sẽ chết thảm trong tay Di Lăng Lão Tổ, sau đó trở thành những cái xác không hồn bị hắn điều khiển, ai nấy đều khiếp sợ, ai ngờ, Nguỵ Vô Tiện cũng không có hứng thú dây dưa với bọn họ lâu hơn, sau khi xem xong bố cáo, ném đám người này xuống đất, rồi chắp tay sau lưng bỏ đi. Hắn không thu hồi những âm linh kia, khắp mặt đất ai kêu đau vẫn tiếp tục kêu đau thảm thiết, ai rên rỉ vẫn tiếp tục vặn vẹo rên rỉ, tất cả đều không đứng dậy nổi.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một luồng kiếm quang màu xanh lam xẹt qua, mọi người đột nhiên cảm thấy lưng nhẹ hẫng. Có người kêu lên kinh ngạc: “Ta có thể cử động rồi!“. Mấy người cố gắng bò dậy trước, chỉ thấy luồng kiếm quang màu xanh lam kia bay trở về, thu vào vỏ kiếm của ai đó.

Người nọ là một nam tử cực kỳ trẻ tuổi tuấn nhã, bạch y mạt ngạch, khuôn mặt lạnh lùng, giữa mày giống như mang theo một tia lo lắng đè nặng, đi tới rất nhanh, nhưng không lộ ra chút gấp gáp nào, ngay cả vạt áo cũng không hề bay lên.

Tu sĩ bị té gãy hai chân nhịn đau nói: “Hàm... Hàm Quang Quân!”

Lam Vong Cơ đi đến bên người hắn, ngồi xổm xuống ấn ấn lên chân hắn, kiểm tra thương thế, cũng không nghiêm trọng lắm, đứng dậy còn chưa nói gì, tên tu sĩ kia lại nói: “Hàm Quang Quân, ngài tới muộn rồi, Nguỵ Vô Tiện mới vừa đi!”

Không ít người đều biết, đã nhiều ngày nay Hàm Quang Quân của Cô Tô Lam thị đi khắp nơi truy lùng tung tích của Nguỵ Vô Tiện, gần như chắc chắn là muốn bắt hắn để tính sổ, đòi lại mấy chục mạng người chết oan kia của Cô Tô Lam thị, vội nói: “Đúng vậy, hắn mới vừa đi không tới nửa canh giờ!”

Lam Vong Cơ nói: “Hắn đã làm gì. Đi hướng nào“. Mọi người vội vàng kể khổ: “Hắn không phân biệt đỏ xanh đen trắng, đánh đập chúng ta một hồi, suýt nữa giết chết toàn bộ chúng ta ngay tại chỗ!”

Những ngón tay giấu dưới tay áo rộng trắng tinh của Lam Vong Cơ hơi hơi co rút, làm như muốn nắm lại thành quyền, nhưng rất nhanh chóng buông ra.

Tên tu sĩ kia lại vội vàng nói: “Nhưng hắn đã nói, hiện giờ hắn muốn đi Bất Dạ Thiên, đến Đại hội tuyên thệ để tìm tứ đại gia tộc tính sổ!”]

Lam Hi Thần dừng lại, không tự chủ được mà nhíu mày.

Sau khi liên tục gây ra các sự kiện khiến người ta sợ hãi, Nguỵ công tử bị 'đuổi' vào đường cùng, có thể tưởng tượng tiếp theo đó, chính là một 'chiến đấu của con thú bị bao vây' thế nào. Nhưng Vong Cơ, vị đệ đệ không thể xoay chuyển tình thế, trái tim vô vọng kia, thật sự sẽ trơ mắt nhìn cảnh tượng tàn khốc như thế sao.

Lam Vong Cơ hình như vẫn luôn lắng nghe, nhưng có vẻ như không vào tai được chút gì, cứ mãi tập trung tinh thần chú ý đến nhất cử nhất động của Nguỵ Vô Tiện. Lúc này ngoại trừ ôm người này vào lòng để an ủi, thì mọi chuyện khác đều có thể tạm thời không quan tâm.

Hầu kết Nguỵ Vô Tiện lăn lộn mấy cái, giọng khàn khàn hỏi: “Lam Trạm, ngươi thế này là đã tin rồi phải không? Tin những lời người đó nói, cảm thấy 'ta' đã phát rồ, hết thuốc chữa?”

Lam Vong Cơ giấu đi lo lắng ở trong lòng, đáp: “Không có, chỉ tin ngươi“.

Nguỵ Vô Tiện rũ mắt xuống, nhưng ta hy vọng là ngươi đã tin, như vậy sẽ không cần phải đeo trên lưng mâu thuẫn của mấy mạng người Lam gia kia, đợi đến lúc đối mặt chiến đấu cũng không cần phải đau lòng nhiều.

.....

“Thật sự có việc trùng hợp như vậy sao“. Kim Tử Hiên luôn cảm thấy sự tình không đơn giản, Nguỵ Vô Tiện từ Kim Lân Đài vội vã chạy ra, trùng hợp đi vào thành, trùng hợp nghe thấy những lời ác ý đàm luận về Đại hội tuyên thệ, trùng hợp mới vừa đi, thì Lam Vong Cơ luôn tìm hắn khắp nơi chạy tới?

Giang Trừng sắc mặt khó coi đến mức gần như sắp cùng màu với màu áo trên người, cũng không nói lời nào, hung hăng siết chặt nắm tay, rồi nhắm mắt lại, ai cũng không để ý tới.

Nhiếp Hoài Tang ngượng ngùng xếp quạt lại, Tử Hiên huynh, đoán chừng lão cha của ngươi vẫn muốn đem cái 'Đại hội tuyên thệ' rách nát kia trực tiếp lên Loạn Tán Cương, nhưng ông ta dám sao? Đợi ngươi nghĩ ra được, thì đã quá muộn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.