[Hội Thanh Đàm bách gia ở Kim Lân Đài, chớp mắt đã tới.
..... Theo quy củ của Lan Lăng Kim thị, con đường này không cho phép chạy nhanh, hai bên đường được bao phủ bởi những bức phù điêu nhiều màu sắc, đều là những giai thoại sự tích cuộc đời của các thế hệ gia chủ và danh sĩ Kim gia,.... Gia chủ Kim Quang Dao của thế hệ này sở hữu bốn tấm phù điêu bắt mắt nhất, phân biệt là “Truyền mật”, “Phục sát”, “Kết nghĩa”, “Ân uy“.... Tiếp theo những bức phù điêu của Kim Quang Dao là những bức vẽ Kim Tử Hiên.
..... Lúc này, một giọng nói mang ý cười nhẹ nhàng cất lên: “Nhị ca, sao ngươi lại không nói trước với ta, Vong Cơ cũng muốn tới?” Chủ nhân của Kim Lân Đài, Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao tự mình ra chào đón.
Lam Hi Thần mỉm cười đáp lại hắn, Lam Vong Cơ cúi đầu cùng nhau chào hỏi, Nguỵ Vô Tiện thì tinh tế đánh giá vị tiên đốc thống lĩnh bách gia này.
Kim Quang Dao mang một gương mặt rất chiếm lợi thế. Làn da trắng nõn, giữa mày điểm một nốt chu sa. Tròng mắt trắng đen rõ ràng, linh hoạt mà không tuỳ tiện, tướng mạo rất là sạch sẽ lanh lợi, bảy phần tuấn tú, ba phần nhạy bén, khoé mắt chân mày lúc nào cũng ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết đây là một nhân vật thông minh khéo léo. Một khuôn mặt như vậy, chắc chắn đủ khiến cho nữ nhân vui vẻ, nhưng lại không làm cho nam nhân sinh ra phản cảm và cảnh giác; người lớn tuổi cảm thấy hắn đáng yêu, người trẻ tuổi lại sẽ cảm thấy hắn dễ gần ---- cho dù không thích, cũng sẽ không ghét bỏ, cho nên nói “rất chiếm lợi thế“. Tuy rằng vóc dáng hơi nhỏ một chút, nhưng thắng ở khí độ thong dong, đầu đội mũ cánh chuồn mềm, trên người mặc lễ phục của Lan Lăng Kim thị, trên ngực của tấm áo choàng cổ dựng là hình gia huy đoá hoa Kim Tinh Tuyết Lãng nở rộ, đeo đai lưng chín vòng, mang ủng lục hợp, tay phải đè mạnh lên thanh kiếm đeo ở bên hông, thế mà đè ra một luồng uy thế không thể xâm phạm.]
Người đọc là Nhiếp Hoài Tang đã bật cười tại chỗ khi đọc đoạn này, cho nên nói thật sự không hổ là Nguỵ huynh nha, ở trong mắt người khác, đại khái đều nói Liễm Phương Tôn khí độ bất phàm, ôn tồn lễ độ, lại vui vẻ chào đón người khác. Nhưng trong mắt Di Lăng Lão Tổ, thì lại là một người gây ấn tượng rất chiếm lợi thế? Không thể không nói, rất sâu sắc!
Nguỵ Vô Tiện nói: “Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Đây là lời nói thật, diện mạo này của Liễm Phương Tôn thật sự là hoàn hảo, chỉ là vóc dáng hơi nhỏ một chút“.
Kim Quang Dao vóc dáng nhỏ một chút: Ta rốt cuộc chiếm lợi thế của ai?
Kim Tử Hiên gật đầu tỏ vẻ đương nhiên, “Kim thị ta tuy không thể so với Lam gia cự tuyệt nhận các môn sinh có ngũ quan không hoàn chỉnh, nhưng cũng không nhận những người có tướng mạo khó coi“. Về phần phù điêu, đây là tất nhiên, cho dù chết sớm lúc trẻ tuổi, tốt xấu gì y cũng xem như là thiếu tông chủ, không phải sao?
Tông chủ Lam gia Lam Hi Thần: Đây là gia huấn quy định, cũng không phải có ý kỳ thị.
Nhiếp Hoài Tang: Tuy rằng tướng mạo của đại ca của ta không phải rất tốt, nhưng vóc người tuyệt đối cao lớn!
[..... Nguỵ Vô Tiện thấy nữ tử xinh đẹp thì luôn không nhịn được nhìn nhiều hơn một chút, sau khi ngồi xuống, lúc thị nữ kia rót rượu cong khoé miệng cười với nàng, nói “Đa tạ“. Ai ngờ, nàng ta như thể bị doạ sợ, trộm liếc hắn một cái, nhưng lại liên tục đảo mắt né tránh.... Hắn ngược lại nhất thời quên mất, nơi này là Kim Lân Đài, Mạc Huyền Vũ chính là đã quấy rầy đồng môn ở đây, sau đó bị đuổi đi.....
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn
2. Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
3. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
4. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
=====================================
Nguỵ Vô Tiện ghé sát về phía Lam Vong Cơ, thấp giọng nói: “Hàm Quang Quân, Hàm Quang Quân“.
Lam Vong Cơ nói: “Chuyện gì“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi không thể rời khỏi ta nha. Nơi này hẳn là có không ít người quen biết Mạc Huyền Vũ, bằng không lát nữa nếu có ai muốn ôn chuyện với ta, ta cũng đành tiếp tục nói nhăng nói cuội giả ngây giả ngốc. Vạn nhất đến khi đó làm mất mặt ngươi, thì cũng đừng trách móc“.
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Chỉ cần ngươi không chủ động trêu chọc người khác“.]
Nguỵ Vô Tiện giơ móng vuốt nhàn rỗi ra nghịch ngón út của Lam Vong Cơ, cười nói: “Không hổ là Hàm Quang Quân nha, hiểu ta như vậy“.
Đôi mắt Lam Vong Cơ khẽ nhướng lên theo động tác trên tay hắn, lặp lại câu nói vừa được đọc, “'thấy nữ tử xinh đẹp thì luôn không nhịn được nhìn nhiều hơn một chút', hửm?”
Nguỵ Vô Tiện lập tức mồm miệng nhanh hơn đầu óc, nói tiếp một câu “Ai cũng không đẹp bằng ngươi!”
Nhiếp Hoài Tang: Phụt ~
Kim Quang Dao: Ta nhớ rõ trên bảng xếp hạng công tử thế gia là Nhị ca đứng nhất!
[Lúc này, Kim Quang Dao dắt một nữ tử ăn mặc sang trọng cùng nhau bước vào trong sảnh. Cử chỉ của nữ tử này tuy đoan trang, nhưng thần sắc lại mang một cảm giác hồn nhiên ngây thơ, dung mạo xinh đẹp cũng hơi hiện ra tính trẻ con. Chính là chính thất phu nhân của Kim Quang Dao, nữ chủ nhân Tần Tố của Kim Lân Đài.
Qua nhiều năm, hai người này là đại diện cho phu thê ân ái trong huyền môn bách gia, cử án tề mi, tương kính như tân.... Năm đó trong Xạ Nhật Chi Chinh, Tần Tố được Kim Quang Dao cứu, khuynh tâm đối với người này, trước sau không rời không bỏ, khăng khăng đòi gả cho hắn, rốt cuộc tạo thành một giai thoại lương duyên... Lúc này, Nguỵ Vô Tiện thấy Kim Quang Dao luôn nắm tay phu nhân, vẻ mặt cử chỉ đều là hoàn toàn dịu dàng chăm sóc, làm như còn lo lắng nàng đi đường không cẩn thận va vào bậc thềm, thầm nghĩ quả thực không phải giả tạo.]
Nhớ đến vị hôn thê hiện tại đã ký kết hôn ước nhưng chưa thành thân, trong lòng Kim Quang Dao khó tránh khỏi mềm đi vài phần, hắn tự biết giữa hai người xen lẫn vài phần thật lòng và vài phần cố ý, nhưng nếu có thể thật sự hoà hợp như vậy, hắn nhất định sẽ đối xử với nàng toàn tâm toàn ý.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Đột nhiên phát hiện, tứ đại gia tộc, cũng chỉ có Lan Lăng Kim thị đính hôn, thành thân theo quy củ, những người của ba gia tộc kia đều còn độc thân, ngay cả liên hôn cũng đều rất ít nhỉ. Đương nhiên, ta và Lam Trạm không tính“.
Tống Lam: Đoán chừng các vị đứng đầu thế gia đều rất có tuệ căn và có duyên với Phật đạo, Bạch Tuyết Quan ta quét chiếu chào đón các vị.
Tông chủ độc thân số 1 – Giang Trừng: Ta thấy vui!
Tông chủ độc thân số 2 – Lam Hi Thần: Ta đang đợi mệnh định chi nhân ^_^
Tông chủ độc thân số 3 – Nhiếp Minh Quyết: Trở về liền chọn lọc tiên tử thế gia để liên hôn với Nhiếp gia nhị thiếu!
Nhiếp Hoài Tang: Ta làm sai điều gì?
Độc thân suốt đời – Thúc phụ đại nhân: Ta có hai đứa cháu lớn rồi!!
Kim Tử Hiên & Kim Quang Dao:.....
[Vì Lam Hi Thần nhìn qua có chút tâm sự nặng nề, Kim Quang Dao có vẻ muốn hỏi y tại sao lại thế này, nhưng hắn vừa mới đi qua, mở miệng gọi một câu 'Nhị ca', đã có một người chắn ngang gào lên xé ruột xé gan: “Tam ca!!!”
Kim Quang Dao bị hắn nhào tới suýt nữa phải lùi lại, vội một tay đỡ lấy mũ, nói: “Hoài Tang làm sao vậy? Có chuyện gì từ từ nói?”
Gia chủ không ra thể thống gì như thế, đương nhiên chỉ có vị gia chủ hỏi một không biết ba của Thanh Hà Nhiếp Thị. Mà một người hỏi một không biết ba đã uống say, lại càng không ra thể thống gì. Nhiếp Hoài Tang cả khuôn mặt đỏ bừng, chụp lấy hắn không rời, nói: “Tam ca à!! Ta nên làm sao bây giờ! Ngươi có thể lại giúp ta lần nữa hay không? Ta đảm bảo đây là lần cuối cùng!!!“.
Kim Quang Dao nói: “Chuyện lần trước không phải ta đã tìm vài người giúp ngươi giải quyết rồi hay sao?”
Nhiếp Hoài Tang khóc lớn nói: “Chuyện lần trước đã giải quyết, lần này còn có chuyện mới á! Tam ca, ta nên làm cái gì bây giờ! Ta không muốn sống nữa!”
Thấy bộ dáng của hắn nói một hồi không rõ ràng, Kim Quang Dao đành phải nói: “A Tố, nàng về trước đi. Hoài Tang qua đây chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện, ngươi đừng gấp...”
Hắn đỡ Nhiếp Hoài Tang đi ra ngoài, trên đường đi Lam Hi Thần ghé qua xem kết quả, cũng bị Nhiếp Hoài Tang uống say đến đầu óc mụ mị túm chặt lấy.....]
Nhiếp Hoài Tang đọc đoạn này là qua kẽ hở giữa các ngón tay bụm lấy khuôn mặt, hắn một chút cũng không dám nhìn biểu tình của đại ca hắn hiện giờ, cũng không muốn biết Nhị đệ, Tam đệ của đại ca hắn thấy hắn như thế nào, thậm chí cũng không dám liếc mắt ngó sang Lam Khải Nhân tiên sinh ở bên kia! A, trước đó là như thế nào mà đến lượt hắn đọc vậy? Có thể xin thời gian quay ngược được không? Ờ mà hình như nếu từ miệng đại ca hắn đọc ra thì càng khủng khiếp hơn á!! Hắn sao có thể thất bại mất mặt đến mức này? Ta đã chết rồi, có việc gì xin mời thắp nhang, cảm ơn -_-!
Lam Khải Nhân: Những con cháu thế gia đồng lứa với Nguỵ Anh chắc chắn là lứa kém cỏi nhất mà ta từng dạy ra!
Nguỵ Vô Tiện: Liên quan gì tới ta?!
Nhiếp Minh Quyết: “Hoài Tang, những món đồ linh tinh vớ vẩn kia của ngươi, sau này ngay cả cái bóng cũng sẽ không có ở Bất Tịnh Thế!”
Nhiếp Hoài Tang: Tháng sáu tuyết rơi tai bay vạ gió hoạ vô đơn chí, ta oan uổng mà TAT
[Nguỵ Vô Tiện nghi hoặc nói: “Mỗi ánh mắt của người trên Kim Lân Đài này nhìn ta đều rất quái lạ nha, Mạc Huyền Vũ rốt cuộc đã làm cái gì? Trần như nhộng tỏ tình trước mặt công chúng ư? Chuyện này có gì đặc biệt khác người đâu, người Lan Lăng Kim thị thật là không có kiến thức“.
Lam Vong Cơ nghe hắn nói hươu nói vượn, lắc lắc đầu. Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta đi tìm người hỏi thăm mấy câu, Hàm Quang Quân ngươi giúp ta nhìn chằm chằm Giang Trừng một chút. Hắn không tới tìm ta là tốt nhất, nhỡ có tới, thì ngươi giúp ta che chắn một tí“.
.... Sau khi rời khỏi Lam Vong Cơ, một đường đi tìm, khi đi ngang qua một ngôi đình, từ ngọn núi giả bên cạnh vườn hoa đột nhiên nhảy ra một người, nói: “Ủa!”
Nguỵ Vô Tiện thầm nói: Ha! Tìm được rồi. Hắn xoay người, khe khẽ nói: “Ủa cái gì mà ủa, không lễ phép như vậy, lần trước lúc chúng ta chia tay không phải còn thân thiết hay sao, lần này gặp lại tuyệt tình như vậy khiến ta đau lòng“.
Kim Lăng nổi da gà toàn thân, nói: “Mau câm mồm! Ai thân thiết với ngươi! Ta không phải đã cảnh cáo ngươi không được dây dưa với người của nhà chúng ta từ sớm rồi hay sao, ngươi sao lại quay về rồi!”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Trời đất chứng giám, ta vẫn luôn quy quy củ củ đi theo Hàm Quang Quân, ta chỉ thiếu điều kêu y dùng dây thừng trói ta trên người y, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta dây dưa với người của nhà các ngươi vậy? Dây dưa với cữu cữu của ngươi hả? Rõ ràng là hắn dây dưa với ta được không“.
.... Lúc này, xung quanh truyền đến vài tiếng quát tháo, trong vườn hoa đột nhiên nhảy ra bảy tám thiếu niên mặc gia bào Lan Lăng Kim thị, Kim Lăng ngừng nói chuyện. Bảy tám người này từ từ tiến tới gần bao vây bọn hắn, cầm đầu chính là một thiếu niên xấp xỉ tuổi Kim Lăng, nhưng dáng người to khoẻ hơn một vòng, nói: “Ta còn tưởng ta nhìn lầm, hoá ra thật sự là hắn“.
.... Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: “Ồ, chắc hẳn là một tiểu bằng hữu đồng lứa của Kim Lăng“. Hơn nữa nhìn dáng vẻ, là đám tiểu bằng hữu không hoà hợp với Kim Lăng cho lắm.
Kim Xiển nói: “Không phải chuyện của ta chẳng lẽ có chuyện của ngươi? Ngươi quan tâm ta muốn làm gì hả.... Ta dạy dỗ một tên môn sinh không biết kiểm điểm của nhà chúng ta một chút thì làm sao?”
Kim Lăng hừ nói: “Tỉnh lại đi! Hắn đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu! Căn bản không còn là môn sinh của nhà chúng ta nữa“.
Kim Xiển nói: “Vậy thì thế nào?” Có thể nói là hùng hồn hiên ngang, Nguỵ Vô Tiện nghe thấy mà nghẹn họng nhìn trân trối....
Kim Xiển nói: “A, Kim Lăng, trước kia không phải ngươi cũng chán ghét hắn hay sao? Tại sao hôm nay bỗng nhiên đổi sắc mặt vậy?”
Kim Lăng nói: “Ngươi ở đâu ra nhiều lời vô nghĩa như thế? Ta ghét hay không ghét hắn thì có liên quan gì đến ngươi?”
Kim Xiển nói: “Người này không biết liêm sỉ dây dưa với Liễm Phương Tôn, ngươi còn nói thay cho hắn?”
Nguỵ Vô Tiện lập tức giống như bị sét đánh trúng người ngay tại chỗ. Dây dưa với ai? Liễm Phương Tôn nào? Kim Quang Dao á?]
Nguỵ Vô Tiện 'phụt' một tiếng phun ra, bị nước miếng của chính mình làm cho sặc, gian nan chỉ vào Kim Quang Dao nói: “Ngươi... ngươi sẽ không thật sự có ý tưởng không an phận với ta đấy chứ?!”
Kim Quang Dao:.....
Giang Trừng quơ tay đập một cái vào ngón tay đang run run rẩy rẩy, hừ nói: “Tỉnh lại đi, đừng dùng miệng nghe sách, là 'ngươi' có ý tưởng không an phận với hắn!”
'Xoẹt' một cái, ánh mắt sắc bén của Lam Vong Cơ bắn về phía Kim Quang Dao, làm như hiện giờ người này có liên quan gì đó đến Nguỵ Anh vậy.
Kim Quang Dao:.....
Kim Tử Hiên đầy đầu mờ mịt, Mạc Huyền Vũ là ai? Một môn sinh của Kim gia có năng lực lớn như vậy, có thể diễn ra trò khôi hài như thế trên Kim Lân Đài?
Giang Trừng chỉ và Thiên Thư Thạch nói: “Trên đó viết, Nguỵ Vô Tiện mười ba năm sau được Mạc Huyền Vũ hiến xá trọng sinh, Mạc Huyền Vũ lại là con rơi của Kim đại tông chủ nhà các ngươi, người đó chính vì mối quan hệ này mới miễn cưỡng xem như là trưởng bối của Kim Lăng. Hừ, đám trẻ con đồng lứa của Kim gia các ngươi thật thiếu giáo dục, thế mà dám đánh nhau với Kim Lăng!”
Kim Tử Hiên: Người này vẫn chưa biết là chi thứ từ đâu ra, trở về ta phải đánh cha nó một trận trước đã! Cho nên, rốt cuộc là cha của ta có bao nhiêu con rơi lưu lạc bên ngoài?
Lam Khải Nhân: Còn ra thể thống gì!
[.... Kim Xiển và Kim Lăng ngươi tới ta đi vài câu, nhưng không biết thế nào lại đánh nhau luôn rồi. Hai bên vốn đã nhìn nhau không ưa mắt, vừa nhìn nhau một cái đã có chuyện. Kim Lăng nói: “Muốn đánh thì đánh, sợ các ngươi sao!”
.... Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên chụp lấy tay cậu, Kim Lăng còn chưa kịp kêu to thì đã có cảm giác một luồng sức mạnh không thể chống cự truyền từ cổ tay đến, cả người không tự chủ được mà lảo đảo quỳ xuống. Cậu tức giận hét lớn: “Ngươi muốn chết hả!!!”
.... Tay Nguỵ Vô Tiện lại di chuyển một cái, nói: “Học xong chưa?“.... Trùng hợp một thiếu niên vọt tới, Nguỵ Vô Tiện một tay chắp sau lưng, tay kia nhanh tay lẹ mắt chụp lấy cổ tay nó, trong chớp mắt thiếu niên đó đã ngã lăn ra đất. Lần này Kim Lăng nhìn thấy rất rõ ràng.... Cậu bật nhảy lên, tinh thần hăng hái nói: “Biết rồi!”
Tình thế nháy mắt đảo ngược, chỉ lát sau.... Bảy tám thiếu niên kia bị thua chạy mất, liên mồm mắng chửi. Kim Lăng thì cười một trận đã đời phía sau bọn chúng. Đợi đến khi cậu cười gần xong rồi, Nguỵ Vô Tiện nói: “Vui vẻ như vậy, lần đầu tiên đánh thắng à?”
Kim Lăng nói: “Xí! Đơn đả độc đấu xưa nay ta đều thắng, nhưng tên Kim Xiển này lần nào cũng tìm một đống người đến giúp đỡ, quá vô liêm sỉ“.
.... Kim Lăng liếc hắn một cái, nhịn không được nói: “Con người của ngươi sao lại như vậy, tiểu thúc thúc của ta trước giờ đều khuyên răn ta, thế mà ngươi còn xúi giục ta“.
.... Nguỵ Vô Tiện nói: “Đừng nghe lời hắn. Ta nói với ngươi, đợi sau này ngươi trưởng thành, ngươi sẽ phát hiện người mà ngươi muốn đánh sẽ nhiều hơn, nhưng lại càng phải miễn cưỡng chính mình ở chung với bọn họ, cho nên nhân lúc ngươi còn nhỏ, muốn đánh ai thì cứ đánh thoải mái đi. Tuổi này của ngươi không đánh nhau mấy trận oanh oanh liệt liệt với người khác, thì đời này của ngươi chưa hoàn chỉnh“.
.... Với giọng nói và biểu cảm phong phú, Nguỵ Vô Tiện nói: “Mấy ngày xa nhau này, ta nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc phát hiện thật ra Liễm Phương Tôn cũng không phải loại người mà ta thích, cũng rất không phù hợp với ta“.
Kim Lăng lùi về sau hai bước.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Trước kia là ta không nhìn rõ lòng mình, nhưng sau khi gặp được Hàm Quang Quân, ta đã xác định“. Hắn hít thật sâu một hơi, nói: “Ta đã không thể rời khỏi y, ngoại trừ Hàm Quang Quân ta không muốn bất kỳ người nào khác.... Khoan đã ngươi chạy cái gì, ta còn chưa nói xong mà! Kim Lăng, Kim Lăng!”
Kim Lăng xoay người cất bước chạy như điên. Nguỵ Vô Tiện ở phía sau kêu to vài tiếng, cậu cũng không thèm quay đầu lại một cái.... Ai ngờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách chưa tới ba trượng ở phía sau hắn, Lam Vong Cơ với vẻ mặt không một gợn sóng, bạch y như sương người như tuyết dưới ánh trăng nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện: “......”]
Nhiếp Hoài Tang chết lặng: Cho nên, vấn đề này, tại sao vẫn là đến phiên ta đọc?! Nói tới mới nói hình như lúc trước ta toàn phải chịu nắm đấm của đại ca, cũng chưa từng đánh nhau với ai khác, vậy cuộc đời của ta không hoàn chỉnh?
Kim Tử Hiên nổi trận lôi đình, lập tức xoay người bùng nổ với Nguỵ Vô Tiện: “Nguỵ Vô Tiện, ngươi xúi giục con trai của ta đánh nhau thì thôi đi, còn dám thật sự nói lung tung trước mặt nó! Thể diện trưởng bối của ngươi đâu hả?”
Nguỵ Vô Tiện vẫn cảm thấy mình thực là vô tội: “Ta nói không đúng chỗ nào? Ai thời niên thiếu không đánh nhau vài lần? Không ưa ai thì ra tay đánh cho đã, đây chính là đặc quyền khi tuổi còn nhỏ mới có! Lại nói câu sau cũng không sai nha, ta sắp cùng Lam Trạm kết thành đạo lữ, chính là không rời khỏi y, không phải y thì không được, có phải không, Lam Nhị ca ca?” Nói xong hắn còn dùng khuỷu tay huých nhẹ vài cái vào bụng dưới của Lam Vong Cơ ở phía sau để tìm kiếm sự đồng ý.
Lam Khải Nhân quả thực bị chọc tức đến phát cười, đánh nhau ẩu đả, gây hấn kiếm chuyện đều có thể nâng tầm thành chuyện đại sự của đời người rồi, năng lực ngươi như thế sao còn chưa thành tiên cơ chứ?
Lam Vong Cơ yên lặng ôm chặt người nào đó thêm lần nữa, chịu đựng vành tai ửng đỏ cố gắng bình tĩnh trả lời một câu 'Ừ'.
Lam Khải Nhân:......
Kim Tử Hiên đã từng bị hắn đánh:.... Giang tông chủ, ta rất ủng hộ ngươi bây giờ ra tay đánh một trận.
Giang Yếm Ly hơi mỉm cười, nhẹ gọi một tiếng, “A Tiện“.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Sư tỷ yên tâm, cháu trai của ta tương lai chắc chắn là tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, văn là khiêm khiêm quân tử múa bút vẩy mực, võ là tu tiên ngự kiếm thường thắng không bại, giống như Lam Trạm vậy, tuyệt đối sau này đứng nhất trong bảng xếp hạng tiểu bối!”
Giang Trừng cà khịa nói: “Chỉ noi theo lời nói và hành động thế này của ngươi, không dạy nó thành một tên lưu manh vô lại đã không tệ rồi“.
Nguỵ Vô Tiện nghe vậy lập tức hạ mi mắt xuống, đáp trả Giang Trừng bằng cái mặt quỷ.
Kim Tử Hiên: Vì cái gì con trai của ta phải giống Lam Vong Cơ, lại noi gương theo lời nói và hành động của Nguỵ Vô Tiện?