Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 57: Chương 57: Chương 60




[.... Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng áp xuống vài tia liêm sỉ hiếm có, bình tĩnh đi tới thản nhiên nói: “Hàm Quang Quân, ngươi đã đến rồi! Ngươi biết không, Mạc Huyền Vũ thế mà bởi vì dây dưa với Kim Quang Dao nên mới bị đuổi khỏi Kim Lân Đài, hèn chi ánh mắt nhìn ta đều một lời khó nói hết như vậy!”

Lam Vong Cơ không nói gì, xoay người sóng vai đi cùng hắn.... Nguỵ Vô Tiện nhớ tới lúc trước khi gặp nhau ở quảng trường, Kim Quang Dao hoàn toàn làm như không có chuyện gì, một bộ tỏ ra trò chuyện vui vẻ, dường như căn bản không quen biết Mạc Huyền Vũ, thầm nghĩ người này quả thực lợi hại. Mà thái độ Kim Lăng thì không giấu được, sở dĩ nói đặc biệt ghét bỏ Mạc Huyền Vũ, không chỉ vì ghét đoạn tụ, chỉ sợ càng là vì Mạc Huyền Vũ quấy rối tiểu thúc thúc của nó.

Nghĩ đến Kim Lăng, Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ thở dài, Lam Vong Cơ nói: “Làm sao vậy“.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Hàm Quang Quân, ngươi có để ý tới không, lần nào Kim Lăng ra ngoài săn đêm, cũng đều là độc lai độc vãng. Đừng nói với ta Giang Trừng đi theo nó, cữu cữu của nó không tính. Mười mấy tuổi, thế mà bên người không có lấy một đứa bạn cùng lứa tuổi nào đi theo tiền hô hậu ủng, chúng ta trước kia....” Chân mày Lam Vong Cơ hơi nhướng lên, thấy thế, Nguỵ Vô Tiện sửa lại lời nói: “Được rồi, là ta, ta trước kia. Ta trước kia cũng không phải như thế“.

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: “Đó là ngươi. Không phải ai cũng đều giống như ngươi“.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Nhưng con nít đều thích náo nhiệt thích đông người đúng không. Hàm Quang Quân, ngươi nói xem, đứa nhỏ Kim Lăng này có phải đặc biệt không thể hoà nhập được hay không, trong gia tộc một người bạn cũng không có cơ chứ? Không nói tới Vân Mộng Giang thị, ta thấy tiểu bối của Lan Lăng Kim thị, hình như không có người nào mà nó chơi được, vừa rồi còn đánh nhau một trận. Chẳng lẽ ngay cả Kim Quang Dao cũng không có con trai con gái lớn thân thiết với nó?”

Lam Vong Cơ nói: “Kim Quang Dao từng có một con trai, bị người ta hại, tuổi nhỏ chết sớm“.

.... Hoá ra Kim Quang Dao lúc trước vì tu sửa đài quan sát.... Cũng đắc tội không ít gia tộc. Trong số những người phản đối có một vị gia chủ tranh cãi không thắng, lại sinh lòng ác độc, hại chết con trai độc nhất của Kim Quang Dao và phu nhân Tần Tố....]

Sắc mặt Kim Quang Dao trở nên tái nhợt, trong mắt loé lên một nỗi hận thù không thể dằn xuống, trong lòng cũng tràn ngập sự thất bại khó miêu tả. Hắn vừa hận vừa giận, lại không kềm chế được nỗi sợ hãi khắp toàn thân, trên đời này thật sự có luân hồi, có báo ứng sao? Vậy tại sao không báo lên trên người hắn, mà liên lụy con của hắn....

'Bộp' một tiếng, bả vai truyền đến cơn đau đớn, chỉ dựa vào xúc cảm hắn cũng có thể nhận ra thứ đánh vào người hắn là cái gì, cú đánh này mang cả người hắn từ cõi âm u trở về, vô thức che tay lên bả vai rồi run lẩy bẩy.

Nhiếp Minh Quyết thu lại thanh đao Bá Hạ bị y xem như cây gậy đánh ra một cái, quát: “Thu hồi vẻ mặt này của ngươi lại, sự tàn nhẫn lúc trước khi đánh chết tu sĩ, ám toán Ôn Nhược Hàn biến đâu mất rồi, thiên lý sáng tỏ, cuối cùng cũng phải trả, hay là ngươi nên tự mình đọc một chút đi!”

Khí tràng của Nhiếp đại ca trong nháy mắt tăng vọt lên chín mét mốt, siêu hung dữ siêu khí phách!

Kim Quang Dao lại một lần nữa đem bản thân lùi về sau lưng Lam Hi Thần, dùng hành động biểu thị sự từ chối tự mình đọc, hắn có dự cảm, cứ ngồi đối diện đại ca Xích Phong Tôn của hắn như vậy, lại đọc đến đoạn quan trọng như thế, Bá Hạ có thể trực tiếp xuyên vào người hắn! Nhị ca cứu mạng!

Lam Hi Thần cười khổ: Đại ca xin bớt giận trước.

Nhiếp Hoài Tang bị đại ca hắn doạ sợ đến mức, vốn định hỏi lòng liêm sỉ của Nguỵ huynh hắn giấu ở chỗ nào mà cũng không dám nói ra lời, lau cái trán hoàn toàn không có mồ hôi nơm nớp lo sợ tiếp tục đọc.

[Im lặng một hồi, hắn nói: “Tính tình này của Kim Lăng á, há miệng ra là đắc tội với người ta, ra tay là sẽ thọc vào tổ ong.... Lúc trước rất nhiều lần nếu không phải ngươi và ta che chở, thì bây giờ làm gì còn mạng. Giang Trừng căn bản không phải là ngươi có thể dạy trẻ con, về phần Kim Quang Dao....” Nghĩ đến bọn hắn lần này vì sao đến Kim Lân Đài, Nguỵ Vô Tiện lại một trận đau đầu, ấn ấn vào huyệt thái dương... nói: “Không nhắc tới nữa, chúng ta về phòng trước đi“.

..... Nguỵ Vô Tiện ngồi xuống bên cạnh..... Đến đêm khuya, mới bắt đầu có hành động khác.... Quăng ra một xấp giấy trắng và một cây kéo, hai ba nhát cắt thành một hình người bằng giấy.... chỉ dài cỡ một lóng tay, cái đầu tròn tròn, tay áo cắt to rộng khác thường, như thể hai cánh bướm. Nguỵ Vô Tiện lại... vẽ mấy nét, sau đó ngả đầu nằm trên giường. Người giấy kia chợt nhúc nhích, rung rinh, hai mảnh tay áo to rộng giống như cánh chim làm cho thân hình bay lên phấp phới, nhẹ nhàng lượn vòng, rơi xuống đầu vai Lam Vong Cơ.... Người giấy lập tức bổ nhào lên má của y, bò lên trên, thẳng một đường bò tới mạt ngạch.... Lam Vong Cơ để mặc người giấy này lăn lộn nửa ngày trên mạt ngạch của y, giơ một tay lên, định gỡ hắn xuống. Người giấy thấy thế, vội vàng oạch một phát trượt xuống, không biết vô tình hay cố ý, mà đụng một cái vào môi y.

Động tác Lam Vong Cơ khựng lại một chút, hai ngón tay rốt cuộc kẹp lấy nó, nói: “Đừng nháo“.

Người giấy mềm như bông cuộn tròn thân mình lại, cuộn lấy ngón tay thon dài của y.

Lam Vong Cơ nói: “Lần đi này ngàn vạn cẩn thận“. Người giấy gật gật đầu, vỗ vỗ cánh, dán bẹp xuống mặt đất, bò qua khe cửa, lén lén lút lút ra khỏi phòng dành cho khách.

Kim Lân Đài canh phòng nghiêm ngặt, một người sống trưởng thành đương nhiên không thể nào ra vào thoải mái, cũng may Nguỵ Vô Tiện từng nghiên cứu một môn tà thuật: Cắt giấy hoá thân.

Loại thuật pháp này dùng đúng là tốt, nhưng có rất nhiều hạn chế, không những thời hạn có tác dụng rất sát sao, mà sau khi người giấy được cử đi cần phải giữ nguyên dạng trở về không được có chút tổn thương nào. Nếu trên đường bị người ta xé rách hoặc dùng bất kỳ hình thức nào để huỷ hoại, thì hồn phách cũng sẽ bị tổn thương tương ứng. Nhẹ thì mất đi ý thức một hai năm, nặng thì cả đời si ngốc, cần phải ngàn vạn cẩn thận.]

Ánh mắt của mọi người lập tức chuyển hướng sang Nguỵ Vô Tiện, lại thấy người này đang bụm mặt rầm rì rên rỉ?

Nguỵ Vô Tiện: Sầu mà chi oán mà chi a? Bí mật của ta đều sắp lộ tẩy hết rồi!

Mọi người:.....

Ngẫm lại hiến xá, cộng tình, rồi đến cắt giấy hoá thân này, thậm chí là tu luyện quỷ đạo, có cái nào không phải là tà thuật bị cấm có hậu quả hết sức nghiêm trọng? Tuy nói dưới hình thức nào đó rất có hiệu quả, nhưng đi đêm có ngày gặp ma, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ tự mình nếm trái đắng!

Hiểu Tinh Trần khuyên nhủ: “Vô Tiện sư điệt, đến khi tà thuật này có chút sai sót, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng, tại sao không thể nghiên cứu mấy thuật pháp không gây hậu quả?”

Nguỵ Vô Tiện hơi cảm thấy xấu hổ, mình là người không đáng tin cậy như vậy hay sao, không có chút tin tưởng nào là hắn có thể khống chế được ha?

Thấy biểu tình như thế của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ nói: “Ta tin“. Từ nay về sau, nắm tay ngươi cùng nhau đi tới, sẽ không để cho ngươi có bất kỳ rủi ro nào!

Nguỵ Vô Tiện: Tin thật hay là tin giả?

Giang Yếm Ly mỉm cười, Lam nhị công tử chỉ sợ là đạo lữ thích hợp nhất cho a Tiện, tu vi tính tình đều hàng đầu, quan trọng nhất chính là có thể kềm chế hắn được.

[.... Người giấy bay tới bay lui trong Phương Phỉ Điện.... Bỗng nhiên, nhìn thấy một lá thư bị đè xuống trên bàn giấy.... Đúng lúc này, cánh cửa hông bên trong phòng ngủ bị ai đó đẩy ra một khe hở. Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng đáp xuống cái bàn, dán vào góc bàn không nhúc nhích. Người đi vào là Tần Tố... Lúc này nhìn ra rất khác thường. Bởi vì sắc mặt nàng trắng bệch, không hề có huyết sắc, người cũng lảo đảo sắp ngã.... Tần Tố... đưa tay làm như muốn cầm lấy nó, nhưng cuối cùng lại rút về....

..... Nàng lập tức té xuống mặt đất đè lên lá thứ kia... Kim Quang Dao hình như đến gần một bước, nói: “Trong tay nàng vừa lấy thứ gì?”

Giọng điệu hắn dịu dàng gần gũi... nói: “Sắc mặt nàng không thích hợp lắm, sao thế?”

.... Tần Tố như thể không nghe thấy, nói: “Những điều viết trên đây, có phải là sự thật không?”

Kim Quang Dao..... đọc nhanh như gió, lướt mắt đảo qua đã đọc xong lá thư trong tay Tần Tố, vẻ mặt không có bất kỳ biến hoá gì, ngay cả một tia nhỏ cũng không nhìn ra. Mà Tần Tố gần như đang gào thét lên.... Tần Tố ném lá thư vào người hắn, bụm lấy mặt: “Trời ơi! Trời ơi trời ơi trời ơi! Ngươi ---- ngươi thật sự... ngươi thật sự quá đáng sợ! Ngươi làm sao có thể... ngươi làm sao có thể?!”

.... Kim Quang Dao... nhặt tờ giấy rơi dưới đất lên, tiện tay, đưa lên trên trản đèn chín ngọn ở bên cạnh, từ từ đốt cháy nó... Tần Tố lắc lắc đầu, sắc mặt xám xịt nói: “.... Ngươi hãy nói thật đi. A Tùng..... a Tùng nó chết như thế nào?”

Kim Quang Dao ngẩn người nói: “A Tùng?.... Không phải nàng đã biết từ lâu rồi sao?....”

Tần Tố nói: “Ta biết. Nhưng bây giờ ta hoài nghi, những điều trước kia ta biết, đều là giả dối“.

.....Nàng ngơ ngác nhìn chăm chú vào Kim Quang Dao đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh chiếc bàn, tiên đốc trên vạn người, trượng phu của nàng, giờ này phút này, dưới ánh nến, vẫn mặt mày như hoạ, thần sắc bình tĩnh như mọi khi....

Trong ánh mắt Kim Quang Dao nhìn nàng, tràn ngập một cảm xúc dịu dàng bi thương. Hắn nói: “A Tố, lúc trước ta thật sự không còn con đường thứ hai để đi.... Nhưng nàng phải biết rằng, ngươi khác không hại a Tùng, thì a Tùng cũng phải chết. Nó chỉ có thể chết. Nếu để nó tiếp tục lớn lên, nàng và ta....”

Nhắc tới con trai, Tần Tố không thể nhịn được nữa, nhấc tay tát hắn một bạt tai, nói: “Vậy tất cả rốt cuộc là ai làm hại?! Ngươi vì vị trí này còn có chuyện gì không thể làm?!”

Kim Quang Dao không tránh không né, đột ngột bị nàng tát một cái, trên gò má trắng nõn lập tức hiện ra một dấu bàn tay đỏ chót. Hắn nhắm mắt lại, sau một lát, nói: “A Tố, nàng thật sự không chịu nói cho ta?”

Tần Tố lắc đầu nói: “.... Ta nói cho ngươi, để ngươi lại đi giết người diệt khẩu sao?”

Kim Quang Dao nói: “.... Trong khoảng thời gian này ta sẽ đưa nàng đi, cùng hưởng hạnh phúc gia đình với nhạc phụ được không. Chúng ta nhanh chóng xử lý cho xong chuyện này đi, bên ngoài còn rất nhiều khách khứa, ngày mai còn có Hội Thanh Đàm“.]

Sắc mặt Kim Quang Dao lúc này cũng cực kỳ khó coi, vậy nên, là chính hắn hại con trai hắn sao? Ban đầu hắn còn có thể thề thốt sắt son bảo đảm, cho dù giết thêm nhiều người, hại thêm nhiều tính mạng, ít nhất hắn sẽ không xuống tay với thê tử của mình. Hổ dữ còn không không ăn thịt con, chẳng lẽ hắn không có chút nhân tính, không bằng cầm thú, phát điên đến mức này sao? Khoảng thời gian mười mấy năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lam Hi Thần thở dài, tràn ngập vẻ bi ai bất lực. Đến lúc này, đã biết được a Dao sau này khác biệt với những hiểu biết trước đây như trời với đất, y vẫn nhớ rõ chàng thiếu niên hoà nhã từng vươn tay giúp đỡ y trên đường bỏ trốn; cũng nhớ rõ hai người từng sớm chiều ở chung, phẩm trà luận đạo; rồi sau đó lửa chiến tranh bao trùm khắp nơi, hoạt động bí mật, vẫn luôn sáng tỏ; còn thêm sau này kết nghĩa Tam Tôn, giai thoại trần gian... Chẳng lẽ những điều này đều là giả sao? Hay là, thật giả ra sao, phù du ảo vọng?

Hai người đều là một mặt trong lòng chắc chắn về tính chân thật của sự việc, một mặt lại hoài nghi tương lai mơ hồ, một ý nghĩ lên tiên, một bước xuống địa phục, sau này trở về, những việc này thật sự có thể trở thành một trận công cốc hay không?

Lam Khải Nhân nói: “Chỉ vì chữ 'Quyền' mà thôi, quyền thế đục khoét nhân tâm, hủ hoá bản chất con người. Chính là giống như Kỳ Sơn Ôn thị lúc trước“. Điểm này thúc phụ đại nhân rất tự hào, người trong gia tộc Lam thị bọn họ rất ít hạng người bám vào quyền lực, theo đuổi danh lợi.

Nguỵ Vô Tiện theo Lam Vong Cơ cùng nhau kính cẩn hành lễ đáp 'Vâng', thầm nghĩ: Quyền thế ư? Sợ rằng phải thêm hai chữ 'tâm tính' vào nữa chứ!

Nhiếp Minh Quyết ngẫm lại tác phong của người này khi còn là một tiểu tốt, lúc này suy nghĩ lại không hẹn mà trùng với Nguỵ Vô Tiện, đang cân nhắc 4000 điều gia quy của Lam gia còn có thể có tác dụng hay không đây.

Nhiếp Hoài Tang: Đây chính là giết con ha? Bị vạch trần chuyện thí con như vậy, thế mà vẫn có thể nghĩ đến Hội Thanh Đàm? Người như vậy thật xứng với câu nói 'động tâm nhẫn tính' (ý nói kiên trì trước mọi cám dỗ để đạt được mục đích) nha!

[.... Sau tấm gương đồng, là một gian mật thất.... Còn có mấy món đồ tra tấn... gia chủ Ôn Nhược Hàn của Kỳ Sơn Ôn thị tính tình tàn bạo, vui giận thất thường, cực kỳ thích máu me, có khi lấy việc tra tấn tội nhân để vui vẻ. Kim Quang Dao lúc trước chính là nhờ gãi đúng chỗ ngứa.... Lúc này mới lọt vào mắt xanh của Ôn Nhược Hàn, dần dần bò lên càng lúc càng cao, cho đến khi trở thành tâm phúc.

.... Trong mật thất còn bày một cái bàn sắt hình chữ nhật đen nhánh, lạnh như băng, có thể nằm lên. Trên mặt bàn dường như còn đọng lại chút dấu vết màu đen. Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: “Giết người phanh thây trên cái bàn sắt này, quá là thích hợp“.

Kim Quang Dao nhẹ nhàng dìu Tần Tố đến nằm ngay ngắn trên cái bàn sắt này, mặt Tần Tố xám như tro tàn.... Tròng mắt chuyển sang trượng phu vẫn luôn dịu dàng chăm sóc như thế của nàng, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, thống khổ và tuyệt vọng.

Đúng lúc này, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên phát hiện, có một ô vuông bị một tấm màn che lại. Trên tấm màn vẽ đầy chú văn ghê rợn bằng máu đỏ, là một loại bùa phong bế cực kỳ mạnh mẽ bá đạo.

..... Đột nhiên, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mắt nhìn mấy chữ viết này rất quen thuộc. Cố gắng xem xét hồi lâu, trong lòng mắng một tiếng. Có thể không quen thuộc sao, đây là chữ của hắn đó!.... Lúc trước hắn từng viết không ít bản thảo như vậy, đều là sẵn tay viết tiện tay vứt, vứt trong cái động mà hắn ngủ trên Loạn Tán Cương ở Di Lăng kia....

Ban đầu hắn từng nghi ngờ không biết Mạc Huyền Vũ học được cấm thuật từ đâu, hiện giờ đã có đáp án.

..... Lần này hình như là hai tờ giấy.... Khế nhà và khế đất?.... Nhớ kỹ địa chỉ, ở thành Vân Bình của Vân Mộng, nghĩ thầm về sau nếu có cơ hội, nói không chừng có thể điều tra ra được thứ gì đó ở chỗ này.

.... Kim Quang Dao đã đi tới, nhấc tấm màn lên.... Kim Quang Dao im lặng bất động, như thể đang đối mặt với thứ đặt trong ô vuông đó.

Sau một hồi lâu, hắn hỏi: “Vừa rồi là ngươi đang nhìn ta sao?”

Đương nhiên, sẽ không có bất kỳ tiếng đáp lại nào. Lặng im một lúc, Kim Quang Dao lại buông màn xuống.

Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ rơi xuống dán lên thứ này. Lạnh như băng, cứng chắc, hình như là một chiếc mũ giáp.... Trên làn da trắng nhợt của gương mặt này vẽ chi chít chú văn, hai mắt và tai miệng đều bị phong bế chặt chẽ.

Nguỵ Vô Tiện trong lòng thầm nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, Xích Phong Tôn“.]

Đọc xong đoạn này, Nhiếp Hoài Tang mới phát giác tim mình đập nhanh đến mức bất thường, xoay người nhìn chằm chằm vào cái đầu còn sống sờ sờ của đại ca, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Nguỵ Vô Tiện bày tỏ sự bội phục sâu sắc đối với Kim Quang Dao, một cái đầu có oán khí sâu nặng như thế mà dám đặt trong phòng ngủ, cho dù sắp đặt rất nhiều linh phù trấn áp, cũng không thể hoàn toàn bảo đảm không có oán khí xung quanh, hơn nữa thời gian trấn áp càng lâu, thì hiệu quả của bùa chú càng giảm, oán khí lại sẽ càng lúc càng lớn, chuyện này đối với một tu sĩ không cần oán khí để tu luyện, nói là chất độc mãn tính cũng không quá, hơn nữa người này cũng giống hắn lúc nhỏ chưa từng chịu lễ an hồn, vậy mà dám giấu suốt hơn mười năm, hơn nữa trên tay còn dính mạng người, chậc chậc, đoán chừng sau này trở nên tàn nhẫn cực đoan như vậy cũng có thể là do nguyên nhân này!

Kim Quang Dao sắc mặt tái nhợt: Chắc là ta mượn lá gan, nên mới dám giấu đầu của đại ca!

Giang Trừng trào phúng nói: “Đã sớm biết Liễm Phương Tôn ở Xạ Nhật Chi Chinh thâm nhập hang hổ, đổi trắng thay đen, hay cho một anh hùng can đảm anh dũng vô song, không ngờ thế mà lại là một người dẫm lên xương cốt máu thịt của người khác để kiến công lập nghiệp!”

Đôi môi không còn chút huyết sắc của Kim Quang Dao từ từ cong lên, đáp lại bằng một gương mặt đầy tươi cười lạnh lẽo, trả lời một cách mỉa mai, “Đương nhiên không so được với Giang tông chủ, tiền tuyến có Di Lăng Lão Tổ thổi sáo ngăn địch, đánh đâu thắng đó, tất nhiên có thể nhàn nhã tự đắc ngồi ở phía sau, mở rộng khách khanh môn sinh“.

Giang Trừng nghe vậy lập tức đứng bật dậy gầm lên, bị Giang Yếm Ly và Nguỵ Vô Tiện lập tức ngăn lại khuyên can.

Kim Quang Dao tự biết lúc này sợ là bản thân mình còn khiến người ta phiền chán hơn cả Tiết Dương, cười tự giễu, sau đó giấu mình sau lưng Lam Hi Thần, cũng không biết người phía trước xưa nay luôn ôn hoà bao dung này có thể cho mình trốn bao lâu nữa.

Nhiếp Minh Quyết cau mày quắc mắt, trầm giọng nói: “Ngẩng đầu lên!”

Giống như nhớ đến tiếng sấm bên tai vậy, Kim Quang Dao kinh ngạc thất sắc.

Nhiếp Minh Quyết lại nói: “Ngẩng đầu lên cho ta, sinh ra làm người phải dám làm dám chịu, sống là chính mình không phụ trời đất, cho dù sai rồi cũng có thể quay đầu lại là bờ. Ta mới là người bị cắt tay chặt chân kia, còn không oán giận rửa nhục, ngươi là người quấy phá hành hung mà bây giờ bày ra vẻ mặt ảm đạm làm cái gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.