Kim Quang Dao nơm nớp lo sợ dịch chuyển vị trí của mình, cẩn thận suy tính một phen, ngồi xuống.... gần chỗ thúc phụ đại nhân, tư thế ngay ngắn có thể nói là Hàm Quang Quân thứ hai, khụ sai rồi, Hàm Quang Quân từ khi trở thành gối dựa của Di Lăng Lão Tổ thì rốt cuộc không còn quy phạm được nữa. Dưới ánh mắt sắc bén của Xích Phong Tôn, Liễm Phương Tôn học theo thúc phụ đại nhân, Ngẩng đầu ưỡn ngực.jpg
Nhiếp Hoài Tang lại hỏi: “Lại nói tiếp, bên trong lá thư kia rốt cuộc viết cái gì? Thời điểm xuất hiện cũng quá khéo rồi?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Bình thường bình thường, đừng quên ngoại trừ một bên hành hung trấn thi sau đó lại quật mộ, còn một bên lén lút ném thi thể giết mèo rồi dẫn dụ người khác, ngay cả việc 'ta' được hiến xá có thể cũng là một phần trong kế hoạch, thật sự là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ núp phía sau nha!” Hắn vừa cười khẽ, trong mắt vừa có một tia khác thường, Nguỵ Vô Tiện lại che miệng thở dài một cái: “Coi như là thù lao trở về nhân gian, bổn lão tổ phi thường hào phóng mà không thèm so đo“.
Nhiếp Hoài Tang giờ phút này lại nhìn thoáng qua Liễm Phương Tôn hiện tại đã bị xé mặt nạ xuống, khẽ cười một tiếng, cái này hẳn gọi là 'quanh năm bắt chim, cuối cùng bị chim mổ', hy vọng người này về sau còn có thể không làm thất vọng một phen tâm ý của đại ca.
[Bộ phận cuối cùng của thi thể Nhiếp Minh Quyết, cái đầu, quả nhiên ở nơi này của Kim Quang Dao. Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết của Xạ Nhật Chi Chinh năm xưa đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nổi giận như uy phong của sấm sét, đã bị phong ấn trong cấm chế cực mạnh ở một nơi chật hẹp của gian mật thất âm u này, không thấy ánh mặt trời. Chỉ cần Nguỵ Vô Tiện tháo bỏ phong ấn trên cái đầu, thi thể của Xích Phong Tôn liền có thể cảm ứng được cái đầu của y, tự đi tới tìm.... Đang suy nghĩ nên xuống tay như thế nào, đột nhiên một lực hút cực mạnh ập tới, thân hình người giấy bay phấp phới bị một nguồn lực hút về phía trước, trực tiếp dán lên trên trán Nhiếp Minh Quyết.
Phía bên kia của Kim Lân Đài, Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt hắn. Sau khi nhìn một hồi lâu, ngón tay khẽ nhúc nhích, hàng lông mi rũ xuống, giơ tay nhẹ nhàng sờ vào đôi môi mình.
Rất nhẹ rất nhẹ, giống như vừa rồi người giấy khẽ chạm nhẹ vào chỗ đó.
Bỗng nhiên, đôi tay Nguỵ Vô Tiện khẽ nhúc nhích, mười ngón tay nắm lại thành quyền, ánh mắt Lam Vong Cơ tập trung, đỡ hắn vào trong lòng, nâng mặt hắn lên thì thấy, đôi mắt Nguỵ Vô Tiện vẫn nhắm, nhưng lông mày lại nhíu chặt.
Mà Nguỵ Vô Tiện ở mật thất bên kia căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào.... Nếu lúc này Nguỵ Vô Tiện dùng chính thân thể mình, thì thân thể là một đạo phòng tuyến của hồn phách, chỉ cần hắn không chịu, tất nhiên oán khí đừng hòng xâm nhập vào hắn. Nhưng hiện giờ hắn hoá thân vào một tờ giấy mỏng, lực phòng ngự khó tránh khỏi suy yếu nhiều, khoảng cách quá gần, oán niệm của Nhiếp Minh Quyết lại vô cùng mạnh, vừa sơ ý đã bị lan đến. Một khắc trước trong lòng còn kêu lên việc lớn không xong rồi, ngay sau đó, hắn đã ngửi thấy mùi máu. Rất nhiều năm hắn đã không ngửi thấy mùi máu nồng nặc như vậy, trong phút chốc có thứ gì đó trong xương cốt bị đánh thức, ồn ào náo động sôi trào lên.]
“Cưỡng chế cộng tình?!” Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm thành tiếng, sau khi bình tĩnh lại nói: “Bổn lão tổ lúc còn sống thế mà cũng có một ngày bị cưỡng chế cộng tình, cho dù chỉ là dưới hình dạng người giấy, cũng đủ để thấy oán khí này lớn đến thế nào ha, phải nói quả nhiên không hổ là Xích Phong Tôn đúng không?”
Nhiếp Minh Quyết: Ta không hề muốn nghe lời tán thưởng như thế một chút nào!
Tiết Dương âm thầm ghi nhớ, khi thực lực của tà ám quá mạnh, oán khí quá lớn, dùng phương pháp cộng tình phải cẩn thận, ngược lại sợ là có nguy cơ bị đoạt xá. Không đúng, ta cũng không có ý định làm cái chuyện cộng tình vứt đi, mắc gì phải nhớ cái này?
Nhiếp Hoài Tang thầm nghĩ: Đã là bị cộng tình, vậy kế tiếp đọc được hẳn là ký ức của đại ca, còn có, nguyên nhân tại sao đại ca bị ám hại một cách thần không biết quỷ không hay!
Ngẫm lại tà ám dưới gầm trời này có thể theo kịp Xích Phong Tôn đoán chừng là ít ỏi không có mấy, còn không biết đời này có cơ hội gặp gỡ hay không nữa, Nguỵ Vô Tiện cũng chỉ suy nghĩ trong chớp mắt liền từ bỏ, ngược lại cười hì hì nói một câu với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm ngươi tại sao lại không thẳng thắn thật lòng như thế hả, lúc hôn ngươi thì ngươi không thèm, khi không còn nữa thì lén lút nhớ nhung“.
Nghe hắn nói trắng trợn táo bạo như vậy, chung quanh lập tức vang lên mấy tiếng ho khan liên tiếp. Biết là các ngươi mặt dày rồi, cố tình còn phải nói ra trước mặt mọi người, loại lời nói này không thể làm bộ như không nghe thấy được hay sao?
Nhiếp Hoài Tang: Hoá ra ta còn đọc ra một câu như vậy ha?
Lam Vong Cơ làm như không nghe thấy, ngược lại hỏi Nguỵ Vô Tiện: “Ngươi, không ngửi được mùi máu sao?”
Nguỵ Vô Tiện ngẩn người, sau đó lén lút nói bên tai Lam Vong Cơ: “Thật ra cũng không phải, chỉ có lúc giết người đỏ ngầu cả mắt ngửi thấy mùi máu tươi mới có thể bị kích thích“.
Giang Trừng không nghe thấy những lời thì thầm của hai người, chỉ cho rằng Nguỵ Vô Tiện giờ phút này lại đang õng ẹo làm dáng, không thể nhịn được nữa kêu lên: “Nguỵ Vô Tiện ngươi có thể bớt bớt một chút được không!”
Nguỵ Vô Tiện: Ta rất vô tội!
[Vừa mở mắt ra là một ánh đao, một mảng máu, còn có một cái đầu bay lên cao.... Cái đầu lìa khỏi thân này.... là của trưởng tử Ôn Húc của gia chủ Ôn Nhược Hàn của Kỳ Sơn Ôn thị. Người này bị Nhiếp Minh Quyết chém chết ở Hà Giản.....
.... Phóng tầm mắt đi khắp nơi, thương vong vô số... Cảnh tượng vô cùng thảm thiết, mùi máu xông lên tận trời.... Nhiếp Minh Quyết hỏi thuộc hạ ở phía sau: “Lần trước lúc dọn dẹp chiến trường tu sĩ ở lại cuối cùng là ai?”
Tên thuộc hạ kia... không bao lâu đuổi theo nói: “Tông chủ! Đã hỏi rõ ràng rồi... tên là Mạnh Dao“.
..... Trước khi Kim Quang Dao nhận tổ quy tông, hắn lấy họ mẹ, tên gọi là Mạnh Dao.... Bà Mạnh một mình sinh ra con trai cho Kim Quang Dao... Trước lúc lâm chung, bà đưa cho con trai tín vật năm đó Kim Quang Thiện để lại, kêu hắn lên Kim Lân Đài cầu một lối thoát.... Khi đó đúng lúc là ngày sinh nhật Kim Tử Hiên.... Kim Quang Thiện sai người đuổi hắn ra ngoài... Vì thế, Mạnh Dao liền bị người ta đạp từ trên Kim Lân Đài xuống dưới, từ bậc trên cùng, lăn xuống đến bậc dưới cùng.
.... Sau khi Xạ Nhật Chi Chinh khai chiến, Mạnh Dao liền đầu quân dưới trướng Thanh Hà Nhiếp Thị.... Nhiếp Minh Quyết nói: “Nam tử hán đại trượng phu, làm ngay đứng thẳng, không cần để ý đến những người rảnh rỗi đồn đại vớ vẩn đó“.
Mạnh Dao gật gật đầu, nói: “Dạ“.
.... Nhiếp Minh Quyết lại nói: “Những người này càng ở sau lưng nói bậy nói bạ, ngươi càng phải làm cho bọn họ không còn lời nào để nói. Ta đã nhìn thấy ngươi ra trận... Làm rất tốt, tiếp tục kiên trì“.
Nghe vậy, Mạnh Dao hơi sửng sốt, đầu ngẩng lên một chút. Nhiếp Minh Quyết lại nói: “Kiếm pháp của ngươi rất nhanh nhẹn khéo léo, nhưng không chắc chắn. Vẫn phải luyện thêm“.
Đây đã là lời cổ vũ thẳng thắn.... Trong lòng Nguỵ Vô Tiện cũng hiểu rõ.... Không thể so với con cháu thế gia bình thường khác, căn cơ của hắn (Mạnh Dao) quá kém.... Với con đường tu luyện, hắn chỉ có thể cầu rộng cầu nhiều, không thể cầu tinh cầu sâu. Đây là lý do vì sao hắn luôn muốn sở trường của trăm họ, đọc qua tuyệt kỹ của các thế gia, cũng là nguyên nhân vì sao hắn từng bị người ta lên án là “Kẻ ăn cắp tuyệt kỹ“.
Hà Giản là một trong những vùng trọng yếu của Xạ Nhật Chi Chinh, cũng là chiến trường chính của Nhiếp Minh Quyết.... Các chiến dịch lớn nhỏ nhiều vô số, từng trận chiến vỡ đầu chảy máu đến hơi thở cuối cùng, bình dân bá tánh chịu nhiều đau khổ.... Mạnh Dao càng lúc càng được Nhiếp Minh Quyết chú ý. Sau vài lần, Nhiếp Minh Quyết trực tiếp đề bạt hắn đến bên người, làm phó sứ.... Lúc này Kim Quang Dao... tương đối được y xem trọng. Mà Nguỵ Vô Tiện đã nghe quá nhiều truyện cười kiểu “Liễm Phương Tôn nghe tin Xích Phong Tôn đến liền bỏ chạy trối chết”, mỗi lần nhìn thấy Mạnh Dao ở chung hoà bình, thậm chí như cá gặp nước với Nhiếp Minh Quyết, đều cảm thấy vô cùng ảo diệu.]
Kim Tử Hiên quay mặt sang, mang theo vài phần biệt nữu, nói: “Xin lỗi, lúc ấy ta cũng không hiểu rõ tình hình“. Này lại giống như đang tạ lỗi với Kim Quang Dao, Kim Tử Hiên tuy rằng cao ngạo, nhưng cũng không phải là hạng người không thể chấp nhận được nửa hạt cát trong mắt, lúc này lại kiên định quyết tâm chỉnh đốn lại Kim Lân Đài một lần nữa. Môn sinh Lam gia lễ nghi, gia phong Giang gia hoà nhã, đến Kim thị này lại biến thành ỷ thế hiếp người, quả thực là nhẽ nào lại thế!
Kim Quang Dao hơi mỉm cười lắc lắc đầu, trong lòng hắn biết vị huynh trưởng này chưa từng có lỗi với hắn, thậm chí là một trong số những người ít ỏi không tỏ ra ác ý với hắn trên Kim Lân Đài. Chỉ là, con đường bước lên Kim Lân Đài thật sự quá dài a.....
Kẻ ăn cắp tuyệt kỹ? Hứ, có bản lĩnh sao không tự mình đi trộm một cái xem thử? Trên đời này luôn có những người bởi vì ghen ghét đố kỵ hận thù mà tìm đủ mọi lý do để chửi rủa, mắng nhiếc, đòi đánh giết, những chuyện này Nguỵ Vô Tiện đều đã tự mình trải qua. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt không tỏ ra chút gì, lại nói: “Bất quá, Liễm Phương Tôn lúc ấy thật sự là đã đi một nước cờ hay“.
Kim Quang Dao mới có thể, trước nay không ai không thừa nhận, cư xử chu đáo tỉ mỉ, lại có thể hạ mình, không giống các tu sĩ khác luôn mang theo vài phần cao cao tại thượng. Ở trên chiến trường, đạt được sự trọng dụng của Xích Phong Tôn, cũng là lẽ đương nhiên.
Nhiếp Minh Quyết thầm hận, nếu không có lúc trước đồng tâm hiệp lực, bổ sung tăng cường sức mạnh cho nhau, thì trái lại y cũng không đến mức cực kỳ tức giận như vậy!
Kim Quang Dao thầm nghĩ: Lúc trước đại ca coi trọng hắn bao nhiêu, thì sau này hẳn là muốn chém hắn bấy nhiêu nhỉ? Khiến Xích Phong Tôn mấy lần nhấc đao động thủ, nhưng vẫn bình yên sống sót, trên đời này cũng chỉ có một mình hắn.
Nhiếp Hoài Tang: Không, còn ta nữa, đại ca bao nhiêu lần giơ đao đuổi ta đi, cuối cùng không phải chỉ rống một trận là xong sao, lúc y hát một bài với âm lượng lớn thì lại tránh đi là được ('へ′*)ノ
[Ngày hôm đó, chiến trường Hà Giản tiếp đón một vị khách.... Nhiếp Minh Quyết tự mình dẫn y vào trong một sảnh đường rộng lớn sáng sủa.... Nhiếp Minh Quyết xưa nay ít khi nói cười, thế nhưng sắc mặt đối với Lam Hi Thần cũng dịu đi, nói: “Ở lại bao lâu?”
Lam Hi Thần nói: “Nhờ Minh Quyết huynh cho ở lại một đêm, ngày mai xuất phát đi gặp Vong Cơ.... Đi về hướng Giang Lăng“.
Nhiếp Minh Quyết nhíu mày nói: “Giang Lăng không phải còn trong tay Ôn cẩu sao“.
Lam Hi Thần nói: “Hai hôm trước đã không còn nữa. Hiện giờ, ở trong tay Vân Mộng Giang thị“.
Một gia chủ nói: “Nhiếp tông chủ chắc còn chưa biết, tông chủ của Vân Mộng Giang thị hiện giờ thật sự rất oai phong ở vùng đó“. Một người khác nói: “Làm sao có thể không oai phong? Một mình Nguỵ Vô Tiện đã đấu được trăm vạn đại quân mà, y còn sợ ai? Cũng không cần giống chúng ta bôn ba bỏ mạng như vậy, vững vàng trấn giữ một phương, vận khí này cũng thật là....”
Nhiếp Minh Quyết nói: “Đệ đệ ngươi ở bên đó?.... Tu vi của y rất cao, một người cũng đủ rồi, vậy ngươi còn đi làm gì?“..... Nguỵ Vô Tiện không hiểu sao thấy rất vui vẻ, thầm nghĩ: “Xích Phong Tôn, rất có ánh mắt nha“.
Lam Hi Thần thở dài: “Nói ra thật xấu hổ, sau khi Vong Cơ đi, hình như tranh cãi với vị Nguỵ công tử kia của Vân Mộng Giang thị đến mức rất không vui, ta cảm thấy ta vẫn là nên đi xem một chút“.
Nhiếp Minh Quyết nói: “Sao lại thế?”
Một người nói: “Hàm Quang Quân hình như bởi vì thủ đoạn quá mức yêu tà quỷ dị kia của Nguỵ Vô Tiện nên mới cùng hắn tranh cãi“.
..... Người này nói xem như còn tạm được, nói hắn và Lam Vong Cơ ở trên chiến trường vừa giết Ôn cẩu vừa đánh nhau cũng có.... Đoạn thời gian đó Nguỵ Vô Tiện ngày nào cũng đi khắp nơi đào mồ, Lam Vong Cơ cứ chọn nói những lời khó nghe... thậm chí trực tiếp ra tay ngăn cản.... Thường xuyên tan rã trong không vui... Một người khác phụ hoạ nói: “Đúng vậy, cực kỳ nhiều lần á. Giang tông chủ nói đúng, luận về tà, còn ai tà hơn Ôn cẩu? Dù sao hắn đứng về phía chúng ta, giết Ôn cẩu không phải tốt sao“.
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: “Sau này lúc các ngươi bao vây tiêu diệt ta cũng không nói như vậy“.]
Mọi người im lặng, tu vi của Hàm Quang Quân cao là chuyện ai ai cũng biết từ khi còn thiếu niên, Xích Phong Tôn chỉ thuận miệng nói một câu, ngươi vui vẻ cái gì?
Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không hay biết sự ghét bỏ của những người khác, còn đang quay đầu lại quấy rầy Lam Vong Cơ, “Lam Trạm, quan hệ của hai ta lúc ấy thực sự kém như vậy hả? Những gì ghi trên đây là nói nhảm đúng không?”
Giang Trừng bị mấy câu nói ngoa ngoắt đó chọc cho tức giận, quyết định cà khịa Nguỵ Vô Tiện, bởi vậy không đợi Lam Vong Cơ trả lời, y đã cười nhạo nói: “Ta thấy là ngươi đang nói nhảm thì có, mấy tháng đó, ngươi chỉ thiếu điều ra tay trùm bao tải đánh Lam Nhị một trận ra trò, đâu chỉ là tan rã trong không vui chớ!”
Ặc trùm bao tải á, hoá ra có một ngày có cái từ trùm bao tải này còn có thể dùng trên người Hàm Quang Quân? Thật không hổ là Di Lăng Lão Tổ!
Nhiếp Hoài Tang cười trộm, nói: “Ta còn nhớ thuở thiếu thời Nguỵ huynh không chỉ một lần từng nói muốn trùm bao tải đánh Hiên huynh một trận, hoá ra nhiều năm sau thủ đoạn cũ vẫn vậy không thay đổi ha?”
Kim Tử Hiên đang cùng Giang Yếm Ly nói chuyện quay phắt lại, suýt nữa thì vặn ra tiếng luôn, “Nguỵ Vô Tiện ngươi dám!”
Nguỵ Vô Tiện nhớ lại, hình như lúc trước đúng là từng có suy nghĩ này, hình như còn cảm thấy gương mặt của Lam Trạm trở nên bầm dập thì càng đẹp mắt hơn... Bâu giờ hắn từ chối nhìn gương mặt độc nhất vô nhị đó của Lam Vong Cơ, nghe vậy lập tức trả lời: “Ta có cái gì không dám, nếu không phải tên gia hoả nhà ngươi quá thiếu đánh, khiến ta nhịn không được đánh liền tại chỗ, hơn nữa Giang Trừng cảnh cáo không cho phép động thủ, thì ngươi chắc chắn sẽ bị tròng bao tải không chỉ một lần!”
Kim Tử Hiên siết tay: Có bản lĩnh ngươi và ta quyết đấu!
Nguỵ Vô Tiện: Tới đi tới đi lêu lêu lêu ~
Giang Yếm Ly dở khóc dở cười, vị hôn phu vừa gặp sư đệ ba tuổi lập tức thoái hoá thành nhi đồng, nỗi buồn này ai thấu?
Lam Vong Cơ hơi cảm thấy bất lực nhìn cái ót nằm ngay trước mắt, trong mắt còn có chút dịu dàng lưu luyến mà bản thân không hề hay biết, lặng lẽ thở dài.
'Lúc bao vây tiêu diệt không nói như vậy'? Hiểu Tinh Trần thở dài, ngay cả sự trung thực giữ lời hứa cơ bản cũng không biết, thế tục như thế, nói gì đến cầu tiên vấn đạo? Nhẹ giọng nói với Tống Lam: “Những người đó, đều không ngại vì lợi ích riêng mà bội ước sao?”
Tống Lam ma xui quỷ khiến mà trả lời một câu, “Hiện giờ những người đó hẳn là mập đến mức đứng dậy không nổi!”
Hiểu Tinh Trần: Phụt, ha ha ha ~