Đột nhiên, phía bên kia của toà nhà Tu Di truyền đến một trận ồn ào. “Kim Tử Hiên! Ngươi đừng quên tất cả những gì ngươi đã nói những gì ngươi đã làm, hiện giờ thế này là có ý gì?!”
.... Kim Tử Hiên cũng cả giận nói: “Ta đang hỏi Giang tông chủ, lại không hỏi ngươi! Người mà ta hỏi cũng là Giang cô nương, có liên quan gì đến ngươi!” Nguỵ Vô Tiện nói: “Nói rất đúng! Sư tỷ của ta liên quan gì đến ngươi? Lúc trước là ai có mắt mọc trên đỉnh đầu?”
Kim Tử Hiên nói: “Giang tông chủ --- Đây là yến tiệc của nhà ta, đây là người của nhà các ngươi! Ngươi còn mặc kệ không quản!”
“Nguỵ Vô Tiện ngươi câm miệng đi. Kim công tử, ngại quá. Gia tỷ rất khoẻ, cảm ơn ngài quan tâm. Chuyện này chúng ta có thể nói tiếp vào lần sau“.
Nguỵ Vô Tiện cười lạnh nói: “Lần sau? Không có lần sau! Khoẻ hay không cũng không cần y phải nhọc lòng! Y là ai chứ?” Hắn nói xong liền xoay người rời đi, Giang Trừng quát: “Quay lại! Ngươi muốn đi đâu?”
Nguỵ Vô Tiện xua tay nói: “Chỗ nào cũng tốt! Đừng để cho ta nhìn thấy gương mặt kia của y là được. Vốn dĩ ta đã không muốn tới, nơi này tự ngươi ứng phó đi“. Giang Trừng bị hắn vứt lại sau lưng, trên mặt dần dần mây đen giăng đầy.]
Nguỵ Vô Tiện ngơ ngác nói: “Giang Trừng, hoá ra lúc ấy ta rời khỏi, ngươi tức giận như vậy ha?”
Giang Trừng tức giận nói: “Chẳng lẽ ta còn không nên nổi giận sao? Trước đám đông, cãi nhau lớn một trận với Kim Tử Hiên, quả thực vứt hết mặt mũi Giang gia; ngay cả lời ta nói cũng không quan tâm, cứ thế phất tay áo bỏ đi, ngươi kêu tiên môn bách gia đối với hai chúng ta thế nào đây?”
Nguỵ Vô Tiện cũng cảm thấy hành vi cử chỉ lúc ấy thực sự có chút không thoả đáng, hắn và Giang Trừng không phải là những đứa trẻ ba tuổi có người lớn che chở, Giang Trừng thân là tông chủ đại biểu cho Vân Mộng Giang thị, mà Di Lăng Lão Tổ kiêu ngạo khó thuần hắn đây thoạt nhìn vẫn là một người không chịu kềm chế, đương nhiên sẽ có người tận dụng mọi thứ để giở trò, bất quá bây giờ nói mấy điều này cũng không có ý nghĩa gì. Nguỵ Vô Tiện thở dài nói: “Sư muội nha, ngươi lại không phải không biết ta chính là như thế, trước đây đã đi nhặt xác cho ta nhiều lần như vậy rồi, cũng nên điềm tĩnh rồi chứ đúng không“.
Giang Trừng liền hầm hừ lên: “Ngươi cút!” Ta cũng muốn trở lại như trước, nhưng trở lại được sao? Mọi thứ vĩnh viễn không thể nào giống như trước!
Giang Yếm Ly nhớ tới trước đây cũng ướt vành mắt, nhưng nàng cười nói với hai đệ đệ: “Hai ngươi rốt cuộc đã gạt ta cãi nhau với Tử Hiên bao nhiêu lần rồi?”
Nguỵ Vô Tiện nghiêng nghiêng đầu làm ra vẻ suy nghĩ dữ dội lắm, cuối cùng vẻ mặt đau khổ nói: “Số lần động thủ đánh y thật ra đếm trên một bàn tay, nhưng cãi nhau bao nhiêu lần thì thật sự là nhớ không nổi!”
Giang Trừng: “.....” Ngươi rốt cuộc gạt ta vứt đi bao nhiêu mặt mũi rồi?
Giang Yếm Ly: “....” Đột nhiên cảm thấy Tử Hiên cũng không dễ dàng gì, nhưng mà không hiểu sao lại xuất hiện một cảm giác hài lòng kỳ lạ?
Kim Tử Hiên đen mặt thầm nghĩ: Nguỵ Vô Tiện ngươi chờ đó cho ta!
[.... Tiên phủ của Thanh Hà Nhiếp Thị, Bất Tịnh Thế.
.... Lam Hi Thần khảy hai cái vào dây đàn, nói: “Chỉ nhìn đã có thể học được đến mức này, ngươi rất có thiên phú....” Kim Quang Dao cười nói: “Thầy giỏi ở ngay trước mắt ta, nhưng không dám làm phiền“.
Lam Hi Thần nói: “Có gì mà không dám? Công tử mời ngồi“.
Kim Quang Dao liền ngồi nghiêm chỉnh trước mặt y: “Lam tiên sinh định dạy cái gì?”
Lam Hi Thần nói: “Thanh Tâm Âm thế nào?” Nhiếp Minh Quyết ngẩng đầu nói: “Nhị đệ, Thanh Tâm Âm là một trong những tuyệt học của Cô Tô Lam thị, đừng tiết lộ ra ngoài“. Lam Hi Thần không để bụng, cười nói: “Thanh Tâm Âm có hiệu quả thanh tâm định thần, kỹ thuật chữa lành như vậy, sao có thể keo kiệt giữ làm của riêng? Huống hồ, dạy cho Tam đệ, sao có thể tính là tiết lộ ra ngoài?“.....
Ngày nọ, y trở lại Bất Tịnh Thế, đi vào đại sảnh liền nhìn thấy trước mặt Nhiếp Hoài Tang bày mười mấy cây quạt mạ vàng đang xoè ra, hắn đang yêu thích không rời tay vuốt ve lần lượt từng cây một.... Nhiếp Minh Quyết lập tức nổi gân xanh trên trán, kêu: “Nhiếp Hoài Tang!“. Nhiếp Hoài Tang thực sự là hoảng sợ đến mức quỳ xuống, quỳ xong nơm nớp lo sợ bò dậy, gọi: “Đại đại đại đại ca“.
Nhiếp Minh Quyết nói: “Đao của ngươi đâu?”
Nhiếp Hoài Tang ngập ngừng nói: “Ở... ở trong phòng. Không đúng, ở giáo trường. Không phải, ta... nghĩ một chút....”
Nguỵ Vô Tiện có thể cảm nhận được Nhiếp Minh Quyết ngay cả suy nghĩ chém xuống một đao cũng đã có rồi.... Kim Quang Dao từ bên ngoài đại sảnh bước vào, Nhiếp Hoài Tang mừng rỡ như nhìn thấy vị cứu tinh.... Là Kim Quang Dao mà đến, thì Nhiếp Minh Quyết dường như chỉ nổi điên với một mình hắn (Kim Quang Dao)....
..... Nhiếp Hoài Tang nói: “Ta lại không làm gia chủ, đại ca ngươi làm là được rồi, ta còn lâu mới làm!” Huynh trưởng liếc ngang mắt tới, hắn lập tức câm miệng.....
Kim Quang Dao nói: “Gần đây Cô Tô Lam thị xây dựng lại Vân Thâm Bất Tri Xứ đang vào giai đoạn quan trọng, đại ca không cho hắn tới, Nhị ca sẽ dạy Thanh Tâm Âm cho ta... cũng có thể giúp đại ca vài phần, nhanh bình phục một chút“. Nhiếp Minh Quyết nói: “Ngươi làm tốt việc của ngươi là được rồi“.]
Lam Khải Nhân lắc đầu, dạy Thanh Tâm Âm ra ngoài, thật sự là chuyện Lam Hi Thần sẽ làm, nhưng y lại không nhìn ra giữa hai vị huynh đệ kết nghĩa này của y đã chân chính rạn nứt, chỉ phí công thôi.
Nhiếp Hoài Tang hiện giờ cũng muốn quỳ với đại ca hắn, run run kêu to “Ta không phải ta không có!“. Cho dù ta có mười mấy cây quạt hàng thượng phẩm thì chắc chắn cũng không bày ra trong đại sảnh để ngắm nghía, càng sẽ không ngắm nghía trước mặt đại ca!
Nhiếp Minh Quyết điềm tĩnh thản nhiên, thầm nói: Ta còn không biết ngươi sao? Liếc liếc mắt nhìn đệ đệ ngốc một cái, giọng điệu như mọi khi: “Vậy đao của ngươi hiện giờ ở đâu?”
Nhiếp Hoài Tang vô thức lải nhải: “Phòng ngủ thư phòng giáo trường phòng ăn Tàng Bảo Các...!
Nhiếp Minh Quyết: “.... Ngươi còn có cả Tàng Bảo Các?!”
Nhiếp Hoài Tang im lặng, đại ca, trọng điểm ở chỗ này sao? Hơn nữa thứ ta cất giấu đều là những trân phẩm không còn xuất bản nữa mà ta tự mình thu thập được, chắc chắn là ngươi không cảm thấy hứng thú. “Trở về ta nhất định sẽ tìm được cây đao, nhưng mà, đại ca, ta thật sự không muốn làm gia chủ“. Nhưng mà không hề bất ngờ khi nhận được ánh mắt tràn đầy tức giận của đại ca ~
Nhiếp thị và các gia tộc khác đều coi trọng huyết thống giống nhau, thế nhưng càng coi trọng tu vi vũ lực hơn, nhưng hắn thứ nhất không có thiên phú, thứ hai điều kiện thể chất và ngộ tính tâm cảnh đều không phù hợp với tu đao, cho dù bất chấp hậu quả của đao linh như những người khác thì cũng không luyện ra được cái gì, ờ mà hình như đao của hắn còn chưa luyện ra được đao linh đâu. Về phần bỏ con đường tu đao chuyển sang con đường khác, chưa nói tới chuyện có thể tu ra được thứ gì ra trò không, thì đại ca hắn có thể đã nhanh chóng đuổi cái tên khi sư diệt tổ mình đây ra khỏi nhà từ trước rồi! Trước kia luôn cảm thấy, dù sao đã miễn cưỡng kết đan, có đại ca thì luôn có thể yên ổn một đời, nhưng hôm nay... Đợi sau khi ra ngoài, có lẽ nên tìm cơ hội nói chuyện thẳng thắn đàng hoàng với đại ca, hắn không đảm đương nổi chức gia chủ, nếu có thể xuất lực cho gia tộc ở nơi khác, nơi phụ giúp cho đại ca, hy vọng nể tình chủ động thẳng thắn của mình, mà đại ca có thể bớt đánh hai cú đấm (*/ω\*)
[.... Kim Quang Dao đi theo Nhiếp Minh Quyết đến bên cạnh Kim Lân Đài, Nhiếp Minh Quyết liền vung ra một chưởng. Kim Quang Dao nói: “Đại ca, cần gì như thế, chuyện gì cũng từ từ“.
Nhiếp Minh Quyết nói: “Tiết Dương đâu?.... Lúc trước ở trước mặt ta nói như thế nào?”
Kim Quang Dao im lặng. Nhiếp Minh Quyết nói: “Ta muốn hắn nợ máu phải trả bằng máu, ngươi lại giam giữ hắn suốt đời?”
.... Kim Quang Dao thở dài, nói: “Đại ca, thật ra là mệnh lệnh của phụ thân ta. Ta không cách nào từ chối. Ngươi hiện tại muốn ta xử trí Tiết Dương, ngươi kêu ta giải thích với ông ấy thế nào đây?” Nhiếp Minh Quyết lại mất đi sự kiên nhẫn, nói: “Mạnh Dao, ngươi bớt mồm mép lừa người ở trước mặt ta, chiêu trò đó của ngươi sớm đã mất tác dụng rồi!”
Trong nháy mắt, trên mặt Kim Quang Dao hiện ra vài phần ngượng nghịu.... Hắn ngẩng đầu, trong ánh mắt có ngọn lửa không rõ nhảy nhót, nói: “.... Mạng người dưới tay ngài, chỉ sợ nhiều hơn ta, không thể ít hơn ta, vì cái gì trước đây ta chỉ giết mấy tu sĩ do tình thế bức bách, mà cứ phải bị ngươi lôi chuyện cũ ra dằn vặt cho tới bây giờ như vậy?”
Nhiếp Minh Quyết tức quá hoá cười, nói: “Được! Ta trả lời ngươi. Dưới lưỡi đao của ta vong hồn vô số, nhưng ta cũng không vì ham muốn của bản thân mà giết người, càng tuyệt đối không vì bò lên trên mà giết người!”
Kim Quang Dao nói: “.... Vậy cho hỏi... Giả dụ ta giết một người cứu sống trăm người, đây là công lao vượt trội, hay là đáng bị xử tội? Muốn thành đại sự, luôn phải có chút hy sinh“.
Nhiếp Minh Quyết: “Vậy tại sao ngươi không hy sinh chính mình? Ngươi so với bọn họ cao quý hơn sao, ngươi khác với bọn họ sao?”
Kim Quang Dao bình tĩnh nhìn y, lẳng lặng nói: “Phải“. Hắn ngẩng đầu lên, trong biểu tình là ba phần kiêu ngạo, ba phần thản nhiên, bốn phần thấp thoáng sự điên cuồng, nói: “Ta và bọn họ, đương nhiên khác nhau!”
Nhiếp Minh Quyết bị biểu tình và những lời này của hắn chọc cho nổi giận. Y nhấc một chân lên, Kim Quang Dao thế mà lại không chút phòng bị, cũng không trốn tránh, bị y đá trúng, lăn lông lốc từ trên Kim Lân Đài xuống.
Nhiếp Minh Quyết cúi đầu quát: “Con của kỹ nữ, chẳng trách thế này!”
Kim Quang Dao lăn liên tiếp qua hơn 50 bậc thang mới rơi xuống đất, nằm dài trên mặt đất chẳng bao lâu đã đứng dậy. Chậm rãi ngước đầu lên, đối diện với Nhiếp Minh Quyết. Ánh mắt của hắn rất là bình tĩnh, thậm chí có chút hờ hững....]
Lẩm nhẩm cụm từ 'Con của kỹ nữ' này, Kim Quang Dao còn ngẩng đầu lên, phần lưng ưỡn thẳng lên cuối cùng lại cong xuống lần nữa, vẫn là không có gì khác biệt.
Kim Quang Dao nói: “Đại ca, ngươi không phải muốn biết từ khi nào ta có ý nghĩ giết người đối với ngươi sao?”
Nhiếp Hoài Tang không dám tin tưởng, “Chỉ bởi vì một cú đá này, một câu mắng này?”
Kim Quang Dao lại một lần nữa cong môi mỉm cười, mang theo một tia phức tạp không biết buồn vui, “Chuyện này chỉ là đâm thủng lớp giấy cửa sổ cuối cùng mà thôi“.
Nhiếp Minh Quyết nhíu chặt lông mày, y há miệng định nói, làm như muốn giải thích một phen, y đây là bị lời nói khiêu khích, quá mức giận dữ, hoặc là cũng không đoán được hắn sẽ không né tránh. Nhưng, Nhiếp Minh Quyết lại muốn hỏi, không phải ngươi là người biết nói lời ngon ngọt, nghĩ một đằng nói một nẻo nhất hay sao, thế mà lần này lại trực tiếp chọc giận ta như vậy, không nghiêng không lệch chịu cú đá này? Hiện giờ hắn sẽ nói sự thật sao?
Kim Quang Dao nói: “Kim Tử Hiên chết đi, ta cách vị trí tông chủ Kim thị một bước, thậm chí cách vị trí tiên đốc cũng chỉ vài bước, nếu lúc này Kim tông chủ lại nhận về một đứa con rơi nữa, không thể nghi ngờ là sẽ càng tăng thêm quyết tâm muốn bò lên trên của ta. Gặp phải sự bùng nổ của vụ án diệt môn Thường Thị, vào lúc này cho dù là Kim tông chủ hay là ta cũng đều sẽ không vứt bỏ Tiết Dương - người có thể phục hồi Âm Hổ phù như cũ, đại ca ngươi thân là người cạnh tranh lớn nhất đối với vị trí tiên đốc của Lan Lăng Kim thị, còn không thèm quan tâm bày ra mọi thứ dưới cái nhìn chằm chằm của công chúng, đây là đang ép ta phải đưa ra lựa chọn“.
“Rất hiển nhiên, ở trong mắt Xích Phong Tôn, chính nghĩa đạo lý lớn hơn hết thảy, chỉ vài câu thể hiện hết bản tính thôi, là có thể nói ra lời lẽ vũ nhục 'con của kỹ nữ', đã muốn lấy mạng ta, có thể thấy được là vô cùng thất vọng. Nhưng Mạnh Dao ta thứ nhất cần mạng, thứ hai thích quyền lực, tại sao phải chịu đựng người xem thường ta thế này, nếu đại ca không còn nữa, không những sẽ không còn người nắm điểm yếu của ta, tay đấm chân đá ta, còn có thể trừ bỏ một kình địch trong tương lai, lập công lớn và đứng vững ở Kim gia, cớ sao lại không làm chứ!”
Nguỵ Vô Tiện xen vào nói: “Tuy rằng hai chữ ân oán không đủ cho người ngoài nói, cũng không phân biệt được lời nói của Liễm Phương Tôn đến tột cùng có mấy phần thật giả, nhưng thứ cho ta nói thẳng, đối với những người biểu lộ cảm xúc ra ngoài mà nói, chân chính thất vọng không phải là tức giận mắng mỏ, không phải tay đấm chân đá, mà là ngươi có làm cái gì thì giữa hai người cũng không liên quan nữa, dù sao có một câu nói là 'đánh là thương, mắng là yêu, yêu đến tận cùng là dùng chân đá' ấy mà, ai da quả nhiên một trái tim tốt vẫn không bằng một cái miệng dẻo đúng không“.
Nghe xong lời này, khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng của Nhiếp Minh Quyết lộ ra biểu tình 囧 hơi khiếp sợ, hoá ra hành động của mình còn có thể được giải thích ra một loại ý nghĩa kỳ lạ như vậy, thiên lý ở đâu!!
Kim Quang Dao đang tự sa ngã nghe thấy vậy, trong nháy mắt cảm nhận được cảm giác hồn rời khỏi xác, miệng phun ra khói độc, cứu... cứu mạng a! Ta chịu không nổi!
Nhiếp Hoài Tang đờ người ra, cái loại tà thuật suy nghĩ khiến tâm trí của người ta sáng tỏ ngay lập tức này của Nguỵ huynh thật sự là một sự tồn tại thiên hạ vô địch nha! Với lại Lam tiên sinh, làm thế nào mà một con gà trống choai mới đi học ba tháng thế này lại có thể được thả ra gây nguy hiểm cho thiên hạ kia chứ!!
Giang Trừng: Ta thật sự không quen biết tên thiểu năng trí tuệ này!
[.... Ai ngờ, qua mấy ngày, hắn vẫn theo lệ thường đi đến Bất Tịnh Thế.
Nhiếp Minh Quyết ở trên giáo trường tự mình giám sát chỉ đạo Nhiếp Hoài Tang luyện đao.... Nhiếp Hoài Tang thiếu hứng thú, mặt trời lại chói chang, luyện tập cực kỳ qua loa, không được hai cái đã kêu mệt.... Trong quá khứ Nhiếp Minh Quyết đối với chuyện này cùng lắm là nhíu mày, ai dè lần này lại là nổi giận.... Nhiếp Hoài Tang cứ thế trơ mắt nhìn tất cả những thứ yêu quý mà hắn thu thập được từ khắp nơi đều bị đốt thành tro, ngây người như phỗng... Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng nói: “Hắn lại mang vào cửa một lần, ta sẽ đốt một lần cho hắn xem“.
Trên mặt Nhiếp Hoài Tang chợt loé lên một tia phẫn nộ chán ghét. Hắn ném thanh đao xuống mặt đất, lớn tiếng nói: “Ngươi đốt đi!!!“.... Nhiếp Hoài Tang quát to với Nhiếp Minh Quyết: “Đao đao đao! Mẹ kiếp ai muốn luyện cái thứ rách nát này?! Ta vui vẻ làm phế vật thì sao?! Ai thích làm gia chủ thì làm đi! Ta sẽ không làm chính là sẽ không làm, không thích chính là không thích! Ngươi miễn cưỡng ta có ích lợi gì?!“.... Hắn một chân đá bay bội đao của mình, lao ra khỏi giáo trường.]
Nhiếp Hoài Tang không rảnh khóc thương cho các bảo bối của mình thật sự bị đốt sạch ở trong sách, tự cuộn mình lại mà đọc qua loa cho xong cái đoạn mình lại dám to gan phát giận với đại ca này, thật cẩn thận liếc liếc nhìn đại ca một cái, ôi mẹ ơi, đại ca vâa4n còn giữ vẻ mặt buồn cười mới hồi nãy với hai mắt vô thần, nhất định cái gì cũng không nghe thấy đúng không, nhặt về một cái mạng nhỏ, Nguỵ huynh, ta nhớ kỹ đại ân đại đức của ngươi!
[.... Kim Quang Dao thấp giọng nói: “Tới nhận sai“. Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: “Da mặt này, thật là còn dày hơn cả ta“.
.... “Ngươi rốt cuộc đến làm gì?” “Đại ca đã quên sao, hôm nay là ngày đánh đàn“.
Nhiếp Minh Quyết trực tiếp nói: “Chuyện Tiết Dương không thể thương lượng. Ngươi không cần lấy lòng ta, hoàn toàn vô dụng“.
.... Nhiếp Minh Quyết nói: “Thật sự biết, thì ngươi mang đầu Tiết Dương tới gặp“.
Ai ngờ, Kim Quang Dao lập tức nói: “Được“. Kim Quang Dao nhìn thẳng trở về, lặp lại lần nữa, nói: “Được. Chỉ cần đại ca lại cho ta một lần cơ hội cuối cùng, trong vòng hai tháng, ta tự mình đem đầu Tiết Dương tới gặp.... Nếu không làm được, mặc cho đại ca xử lý!“.... Nhưng mà, Nhiếp Minh Quyết căn bản không chờ được đến hai tháng sau.
Hôm đó, Thanh Hà Nhiếp Thị tổ chức hội biểu diễn võ thuật, Nhiếp Minh Quyết đi ngang qua một gian nhà khách, bỗng nhiên nghe được trong phòng có tiếng người thấp giọng nói chuyện, hình như là Kim Quang Dao..... Kim Quang Dao nói: “Ta cũng không phải là không biết đúng sai, chỉ là có lúc thật sự thân bất do kỷ..... Chẳng lẽ bởi vì ta không thể lựa chọn xuất thân của chính mình, mẫu thân ta không thể lựa chọn số phận của bản thân, mà cả đời phải bị người ta chà đạp như vậy hay sao? Nói như vậy, đại ca có khác gì những người xem thường ta kia đâu? Mặc kệ ta làm cái gì, kết quả vẫn chỉ bằng một câu gắn mác cho ta là 'con của kỹ nữ'.”
Kim Quang Dao hiện tại đang ở đây kể khổ cùng với Lam Hi Thần, nhưng rõ ràng tối hôm qua hắn còn đang tỏ ra ôn thuần đánh đàn tâm sự với Nhiếp Minh Quyết. Nhiếp Minh Quyết vừa nghe thấy hắn thế mà bàn luận thị phi ở sau lưng, giận tím mặt, đá cửa đi vào. Ngọn lửa cuồng nộ trong đầu cháy tới lục phủ ngũ tạng của y, một tiếng thét như sấm nổ ầm bên tai: “Thằng nhãi ranh ngươi dám!”
Kim Quang Dao vừa thấy y vào cửa, nhất thời hồn phi phách tán... Vội phá cửa chạy ra. Nhiếp Minh Quyết... đuổi theo ra khỏi cửa, chuyển qua một hành lang dài, chợt thấy Kim Quang Dao đi tới ngay trước mặt, y chém xuống một đao..... Sau khi chém xong, thất tha thất thểu lao tới phía trước một đoạn, ra tới quảng trường.... Bốn phương tám hướng, người tới người lui, đều là dáng vẻ của Kim Quang Dao!
Nhiếp Minh Quyết đã tẩu hoả nhập ma!
..... Đột nhiên nghe được tiếng hét thảm thiết: “Đại ca à!“.... Rốt cuộc mơ mơ hồ hồ từ trong đám người Kim Quang Dao ở khắp nơi, nhận ra một gương mặt khác. Nhiếp Hoài Tang che lại cánh tay đã bị y chém bị thương, kéo lê một chân, cố gắng lết về phía y.... Nhưng mà, Nhiếp Hoài Tang còn chưa lết tới, Nhiếp Minh Quyết đã ngã gục.
Trước khi ngã xuống, đôi mắt của Nhiếp Minh Quyết rốt cuộc khôi phục rõ ràng, nhìn thấy được Kim Quang Dao chân chính.
Kim Quang Dao đứng ở cuối hành lang dài, trên người không nhiễm một vệt máu nào. Hắn nhìn sang bên này, hai hàng nước mắt tràn khỏi bờ mi. Nhưng đoá hoa Kim Tinh Tuyết Lãng nở rộ trước ngực hắn, dường như đang thay hắn mỉm cười.]
Bị giọng đọc thê lương của Nhiếp Hoài Tang khiến Nhiếp Minh Quyết đã hồi thần lại mờ mịt một lần nữa, y... cứ thế chết rồi? Còn chưa nghe rõ ràng ngọn nguồn mà, cứ thể tẩu hoả nhập ma bỏ mạng?
Thân là người đọc sách Nhiếp Hoài Tang cũng giống như trong màn sương mù, hắn miễn cưỡng đè quả tim đập như trống trận trong ngực, sau đó nâng ống tay áo lên lau đôi mắt, hít sâu vài lần mới bình phục một chút, lập tức thử sắp xếp lại rõ ràng tiền căn hậu quả ở trong đầu.
Đầu tiên, không thể nghi ngờ chính là Kim Quang Dao ra tay.
Tên Kim Quang Dao này, nhận thân bị cự tuyệt và bị đá xuống Kim Lân Đài, trước Xạ Nhật Chi Chinh đã quen biết Lam Hi Thần, nhưng sau khi chiến sự mở ra lại gia nhập dưới trướng đại ca, còn trùng hợp bị bắt gặp chịu sự xa lánh, nhờ vậy đạt được chiến công rồi chuyển đến chiến trường Lang gia Kim thị, đại ca trùng hợp phá được vụ việc giết người giá hoạ, sau đó bỏ trốn rồi gia nhập nằm vùng ở Ôn thị, lần cuối cùng truyền ra tin tình báo, đại ca bị bắt, còn hắn nhân cơ hội ám sát Ôn Nhược Hàn một trận thành danh, nhận tổ quy tông, vào Kim Lân Đài. Tiếp theo bắt đầu lên kế hoạch tiên đốc, đại ca biết được gương mặt thật của hắn là trở ngại lớn nhất, sau vụ án Tiết Dương hai người xé rách mặt nhau, người này lại nói ra lời hứa hai tháng giết Tiết Dương, để đại ca tha cho một mạng.
Đúng rồi, hai tháng, vì sao cố tình là hai tháng, đại ca đến tột cùng là bởi vì đao linh tẩu hoả nhập ma hay là trúng độc dược gì, Bất Tịnh Thế có nội gián sao? Những thủ hạ gia phó người trong tộc bình thường trung thành và tận tâm rốt cuộc đã bị tên xảo trá này mua được bao nhiêu, mới làm cho một tông chủ trúng độc như vậy?!
Ngẫm lại đại ca cho dù tẩu hoả nhập ma, cuối cùng vẫn nhận ra chính mình, Nhiếp Hoài Tang lấy tay áo che mặt, gào khóc không ngừng....
Nhiếp Minh Quyết lại quơ tay đập một cái, 'bộp' một tiếng vang dội.
Nhiếp Hoài Tang che cái ót tê dại và ngẩng đầu lên: Đại ca sao ngươi lại đánh ta, đau muốn chết!
Nhiếp Minh Quyết hừ lạnh: Chi là đánh quen rồi nhất thời thuận tay thôi.
Nguỵ Vô Tiện chịu không được nhất là nhìn người khác rơi nước mắt, cho dù người đó là Nhiếp Hoài Tang vô tích sự, nghĩ nghĩ, trầm giọng nói: “Là Thanh Tâm Âm“.
Nhiếp Hoài Tang nghẹn ngào hỏi: “Cái gì?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Nguyên nhân Xích Phong Tôn tẩu hoả nhập ma, khoảng thời gian đó mỗi ngày đều nghe Thanh Tâm Âm.”
Lam Khải Nhân tái mặt, lớn tiếng nói: “Thanh Tâm Âm mà Kim Quang Dao đàn là tổ tiên Lam thị ta sáng chế, người trong tộc luyện tập và sử dụng suốt mấy trăm năm, chưa bao giờ xảy ra bất kỳ sai sót nào, há có thể cho phép các ngươi ở đây tuỳ ý bôi nhọ!”
Nguỵ Vô Tiện vẫn nói: “Vấn đề chỉ xảy ra khi 'Thanh Tâm Âm' này do Liễm Phương Tôn đàn, chứ không phải người trong tộc Lam gia! Biết Chiêu Âm Kỳ của ta làm thế nào ra đời không? Với nguồn cảm hứng từ lá bùa đuổi ma bình thường, thậm chí chả cần may mắn lắm ta chỉ cần thêm vài nét bút, đã có thể chuyển thành có thể hút âm gọi oán, một khúc Thanh Tâm Âm, vào trong tay Liễm Phương Tôn giỏi âm luật, làm sao có thể không biết đổi hiệu quả thanh tâm tĩnh thần thành loạn hồn trợ hoả?”
“Ồ!” Kim Quang Dao phát ra tiếng cười khẽ, tự giễu nói: “Kẻ hèn tuy hơi thông thạo âm luật, nhưng không theo kịp thiên tư trác tuyệt của Di Lăng Lão Tổ, chỉ là trước đây từng gặp qua một khúc tà âm, chắc là dùng vào lúc này“.
Lam Khải Nhân: “Hi Thần, ngươi thế mà đem tuyệt học gia truyền dạy cho một kẻ tâm thuật bất chính như thế, thật đáng hổ thẹn, đáng xấu hổ khi ngươi đối mặt với tổ tiên!”
Lam Hi Thần giờ phút này sắc mặt đã xám ngoét, chắp tay vái sát rạt, “Dạ, Hi Thần... không đáng mặt con cháu Lam thị, thẹn với tổ tiên!”
Kim Quang Dao cuống quýt kêu lên: “Nhị... nhị ca!”
Nguỵ Vô Tiện thấy một câu của mình lại liên luỵ đến Lam Hi Thần, lập tức chân tay luống cuống, trong lúc ngơ ngác vội quay đầu về phía Lam Vong Cơ xin giúp đỡ.
Lam Vong Cơ cũng thi lễ nói: “Xin thúc phụ hiểu cho, huynh trưởng tuy có quá đáng, nhưng bản thân không có lỗi“.
Nhiếp Minh Quyết nói: “Lam tiền bối bớt giận, Hi Thần một lòng vì ta, có gì quá đáng đâu?”
Lam Hi Thần nói: “Hi Thần biết sai, không thể trốn tránh, trở về tất nhiên nhận phạt“.
Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm, “Nếu Thanh Tâm Âm có thể có tác dụng đối với chính bản thân người đàn thì tốt rồi, như vậy Xích Phong Tôn tự đánh đàn cho mình nghe là được, hoàn toàn không cần nhờ vào tay người khác“.
Giang Trừng nói: “Ngươi câm miệng cho ta, còn ở đó suy nghĩ kỳ lạ!”
Nguỵ Vô Tiện không phục: “Sư muội ngươi sao cứ hay nói ta suy nghĩ kỳ lạ, chỉ như một hạt giống, nó có thể mọc thẳng, mọc nghiêng, mọc lệch, mọc ngang, thậm chí cao hứng mọc vào trong đất ngươi cũng quản không được mà đúng không?”
Giang Trừng nghiến răng, “Lão tử đào hố chôn ngươi vào trong đó để ngươi mọc ra một cái cho ta xem!”
Nhiếp Hoài Tang im lặng phẩy tay, “Đại ca ta về nhạc cụ cũng chỉ biết gõ trống, không biết đánh đàn....”
Nguỵ Vô Tiện trợn mắt nhìn sang vẻ xem thường, ái chà chà, thân là con cháu thế gia, ngay cả Giang Trừng cũng kéo được một chút nhị hồ đó, đại ca ngươi biết gõ trống ngươi còn rất kiêu ngạo hả? Trước khi khởi hành đi săn đêm có phải tông chủ của Nhiếp gia các ngươi đều sẽ diễn một đoạn 'Gió xuân thổi, nhịp trống trận, đại chuỳ Nhiếp gia ai sợ ai' ha!