Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 62: Chương 62: Chương 65




Nhận được ánh nhìn xem thường của Nguỵ huynh ném qua, Nhiếp Hoài Tang tỏ vẻ không có gì để nói.

Người đương thời xem trọng lễ nghi, tiên môn bách gia càng lấy lục nghệ (gồm lễ, nhạc, bắn cung, toán học, cưỡi xe ngựa và thư pháp) của quân tử để đi đến con đường giữ gìn chính nghĩa. Nhưng đối lập với Cô Tô Lam thị tinh thông mọi thứ theo lời dạy dỗ của gia quy, Vân Mộng Giang thị cơ bản đều có học qua sau đó tuỳ theo sở thích của từng người mà chuyên tâm vào, Thanh Hà Nhiếp Thị bọn họ lại khác biệt rất lớn, chính là tu vi và vũ lực quyết định mọi thứ, khi vũ lực lần lượt được thêm vào, hai môn bắn cung, cưỡi xe ngựa đương nhiên leo lên kế tiếp, còn các thứ khác, biết sơ một chút không quá mất mặt là được.

Làm một công tử ăn chơi trác táng đủ tư cách đứng đầu Nhiếp gia, Nhiếp Hoài Tang đối với một chữ nhạc, cũng là biết qua loa sơ sài, tựa như hắn thích những tranh vẽ kia vậy --- chỉ biết nhìn mà sẽ không tự mình múa bút vẩy mực, nhưng hắn có thể rất kiêu ngạo mà nói, hắn biết nghe và bình phẩm, đại ca hắn thì ngay cả nghe cũng không biết!

Tuy nói rằng đại ca hắn biết gõ trống, nhưng trống đó chẳng có liên quan gì đến nhạc cả. Nhớ năm đó, lúc phụ thân còn sống, đại ca vẫn là một thiếu tông chủ, dẫn dắt môn sinh mới gia nhập Nhiếp gia học đao pháp, mỗi tháng kiểm tra tổng thể giáo trường một lần, các môn sinh chính là theo nhịp đánh trống nhanh chậm của đại ca để luyện đao pháp, sau đó những người không theo kịp tiết tấu hoặc tập sai... Haizz, chuyện này vẫn để lại cho hắn nỗi ám ảnh to lớn biết bao trong những năm học thơ ấu khi ấy á ′_>'

Khụ, bị Nguỵ huynh dẫn đi lạc đề, nói tóm lại, chính là Thanh Tâm Âm mà có thể sửa thành có tác dụng đối với người đánh đàn, thì đối với đại ca mà nói cũng hoàn toàn vô dụng.

Đại ca ngươi đừng trừng mắt qua đây, đang nói ngươi á.

Một hồi ngắt lời kết thúc, tuy rằng giờ phút này Lam Hi Thần còn chưa bắt đầu dạy Thanh Tâm Âm cho Kim Quang Dao, vẫn quyết định trở về tự mình nhận phạt, ở phương diện nào đó, có thể nói cố chấp là căn bệnh chung của người Lam gia.

[.... Nguỵ Vô Tiện đột nhiên tự mình thoát ra! Hắn vẫn là một tờ người giấy mỏng manh, dán trên đầu mũ giáp sắt của Nhiếp Minh Quyết.... Thời gian còn lại không nhiều lắm, cần phải lập tức trở về thân thể!

Người giấy Tiện phe phẩy tay áo, giống như con bướm đập cánh bay ra ngoài. Hắn vừa lao ra khỏi tấm màn này, liền thấy..... Kim Quang Dao hơi mỉm cười, không nói tiếng nào từ bên hông rút ra thanh kiếm “Hận Sinh” tiếng tăm lừng lẫy kia của hắn.

.... Lúc này, thân kiếm giống như con rắn độc lấp lánh vảy bạc, gắt gao đuổi theo cắn người giấy.... Người giấy Tiện vẫy tay áo né trái tránh phải.... Hắn liếc nhìn lên kệ ngăn ô bằng gỗ phía trước bức tường bên cạnh, bội kiếm năm đó của hắn lặng lẽ nằm đó --- Tuỳ Tiện!

Người giấy Tiện ra sức đạp một chân lên chuôi kiếm Tuỳ Tiện. Keng một tiếng, đáp lời triệu hoán, lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ.... Cùng đấu với kiếm quang lành lạnh quỷ quyệt của Hận Sinh. Thấy thế, trên mặt Kim Quang Dao thoáng lướt qua vẻ khiếp sợ, hắn nhanh chóng nghiêm mặt, cổ tay phải linh hoạt xoay mấy vòng.... Điều khiển hai thanh kiếm tự đấu, tay phải thì ném một lá bùa bay về phía Nguỵ Vô Tiện.... Nhân lúc hai thanh kiếm đánh nhau toé lửa thành một mảnh chói mắt, vội vàng phe phẩy tay áo, lao ra khỏi mật thất!

Thời gian sắp sửa hết, Nguỵ Vô Tiện một đường chạy như bay trở về nơi ở, đúng lúc Lam Vong Cơ mở cửa ra, hắn liền ra sức nhảy tới, bổ nhào đúng ngay trên mặt Lam Vong Cơ.]

Nhiếp Hoài Tang dồn hết sức lấy lại tinh thần đọc xong đoạn này, tự động bỏ qua câu cuối cùng, cực kỳ cảm thấy may mắn khi người giấy Tiện thoát vòng vây một cách suôn sẻ, nói câu “Nguy hiểm quá nguy hiểm quá”, việc rửa sạch oan khuất cho đại ca ta còn chờ ngươi đó!

Nguỵ Vô Tiện sắc mặt hơi nghiêm túc, nói: “Là rất nguy hiểm, bất quá, nhìn vào lần miêu tả này, 'ta' sợ là đã bị Liễm Phương Tôn nhìn ra dấu vết, xuyên thấu thân phận, chuyến này nhất định sẽ không thuận lợi đâu“.

Kim Tử Hiên nói: “Chính xác, dù sao cũng đang ở Kim Lân Đài của Kim gia, nếu thật xuyên thấu được thân phận của ngươi, thậm chí bị cắn ngược lại một cái cũng là có thể“.

Hiểu Tinh Trần nói: “Sư điệt ngươi lúc đó chỉ là dưới dạng người giấy, rốt cuộc làm thế nào lộ ra dấu vết?”

Nguỵ Vô Tiện buông thõng tay: “Không biết“. Là thật sự không biết, trừ khi hai mắt có thần lực, nếu không ở tình huống thông thường ai có thể biết hồn phách đang bám vào người giấy là của người nào?

Hiểu Tinh Trần: “.....” Ta còn tưởng sư điệt cái gì cũng biết chứ.

Nhiếp Hoài Tang: Tại sao lại có dự cảm xấu nhỉ? Bởi vì sắp đọc được thế cục không cho phép lạc quan sao?

[.... Lam Vong Cơ bị hai cánh tay áo rộng của hắn che mất đôi mắt, để hắn run lên một trận trên mặt mình, lúc này mới nhẹ nhàng cầm hắn xuống.

Sau một lát, thành công nhập xác trở lại, Nguỵ Vô Tiện lập tức hít sâu một hơi, ngẩng đầu, mở to mắt, bỗng nhiên đứng phắt dậy. Ai ngờ thân thể còn chưa thích ứng, hắn choáng váng một hồi, nghiêng người về phía trước, thấy thế, Lam Vong Cơ lập tức đỡ được hắn. Nào ngờ Nguỵ Vô Tiện lại đột ngột ngẩng đầu lên, đỉnh đầu đụng vào cằm Lam Vong Cơ, bộp một cái, hai người đều kêu lên. Nguỵ Vô Tiện một tay xoa xoa đỉnh đầu mình, một tay sờ sờ cằm Lam Vong Cơ, nói: “Ai da! Xin lỗi. Lam Trạm ngươi không sao chứ?”

Bị hắn sờ soạng hai cái, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, lắc lắc đầu.]

Nhiếp Hoài Tang hận không thể đập đầu xuống đất, Hàm Quang Quân, đây là lúc quan trọng như thế nào, ngươi còn để người ta run lên một trận ở 'trên mặt' rồi mới cầm xuống, 'cằm' bị sờ hai cái rồi mới đẩy tay hắn ra, không chút cẩu thả của ngươi đâu? Sấm rền gió cuốn của ngươi đâu? Đều bị Di Lăng Lão Tổ vo viên từng thứ ném đi rồi hả?!

Nguỵ Vô Tiện bị bộ dạng vừa đọc vừa nổi điên của Nhiếp Hoài Tang chọc cho cười ha ha, còn không quên duỗi tay khều hai cái ở cằm Lam Vong Cơ biểu lộ sự khen ngợi với Hàm Quang Quân.

Lam Vong Cơ: “....”

[Nguỵ Vô Tiện kéo y nói: “Đi!” Lam Vong Cơ đứng dậy đi cùng với hắn trước, sau đó mới nói: “Đi đâu“.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Phương Phỉ điện! Bên trong tấm gương đồng là lối vào một mật thất, phu nhân hắn phá vỡ bí mật gì đó của hắn và đã bị hắn kéo vào đó rồi! Đầu của Xích Phong Tôn cũng ở bên trong!”

.... Những người đứng đầu tiên gia và các tu sĩ đang tập trung ở Kim Lân Đài đều lục tục chạy đến đây.

.... Lam Hi Thần đã lên tới rồi, Lam Vong Cơ nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người giao nhau, vẻ mặt Lam Hi Thần đầu tiên là ngẩn ra, trong nháy mắt phức tạp lên, làm như vẫn không thể tin tưởng. Đầu của Nhiếp Minh Quyết, lại ở trong Phương Phỉ điện này.

.... Kim Quang Dao thong thả ung dung bước ra từ phía sau đám đông, Nguỵ Vô Tiện nói: “Liễm Phương Tôn đến đúng lúc. Nếu đến muộn một chút, đồ trong mật thất của Phương Phỉ điện ngài có thể đã không nhìn thấy được nữa“.

Kim Quang Dao giật mình, nói: “Mật thất?” Hơi ngơ ngác, nói: “Sao vậy?.... Nhà ai mà không có mấy gian phòng cất giấu kho báu?”

Lam Vong Cơ đang định nói, Lam Hi Thần lại mở miệng trước. Hắn nói: “A Dao, có thể mở ra không, xem nhờ mật thất một chút“..... Càng chối từ, khẩu khí của Lam Hi Thần càng kiên định hơn: “Mở ra“.

Kim Quang Dao bình tĩnh nhìn hắn, chợt cười rạng rỡ, nói: “Nếu Nhị ca đã nói như vậy, ta đây cũng đành mở ra cho mọi người xem“.

.... Nguỵ Vô Tiện lại đi vào gian mật thất này, nhìn thấy tấm màn vẽ đầy chú văn trên cái kệ nhiều ngăn kia, thấy cái bàn sắt dùng để phanh thây kia. Còn thấy được Tần Tố.

.... Trong lòng Nguỵ Vô Tiện sinh ra dự cảm không hay, hắn đi đến trước cái kệ nhiều ngăn, lập tức vén rèm lên, không có mũ giáp nào, càng không có cái đầu nào, chỉ có một thanh dao găm.

.... Mọi thứ thoạt nhìn đều hết sức bình thường.

Tần Tố đứng bên cạnh Kim Quang Dao, thấy hắn cầm thanh dao găm kia trong tay ngắm nghía, đột nhiên vươn tay ra, đoạt lấy nó!... Thân hình Tần Tố chợt nhoáng lên, mũi nhọn của dao găm đã đâm lút cán vào trong bụng nàng.... Trong chớp mắt, Tần Tố đã mất mạng!]

Giang Trừng nói: “Nguỵ Vô Tiện, thật đúng là đã bị ngươi đoán trúng, nhưng, ngươi đi đến đâu cũng đều có thể gây chuyện vậy ha!” Trước bao cặp mắt của đám đông này, nếu thật sự bị vạch trần, chẳng phải là chắp cánh cũng khó thoát?

Nguỵ Vô Tiện vốn đang nhìn Kim Quang Dao bên kia, suy nghĩ rốt cuộc trên lá thư kia viết cái gì, không chỉ khiến cảm xúc của Tần Tố hỗn loạn, sau đó lại quyết liệt với Kim Quang Dao, thậm chí quyết định tự sát trước mắt mọi người. Nhưng mà nàng ấy cho đến cuối cùng vẫn chưa hề nói ra một câu về lỗi lầm của Kim Quang Dao, có thể nói là một mảnh si tình, nói chung đáng tiếc cho một giai nhân má hồng chân tình như vậy.

Giữa lúc suy nghĩ miên man, lại nghe thấy Giang Trừng nói một câu như thế, những ngón tay đang buông thõng bên hông của Nguỵ Vô Tiện chợt cứng đờ trong giây lát, sau đó bao trùm lên mu bàn tay của Lam Vong Cơ, lại bị đảo khách thành chủ mà được nắm chặt lấy.

Lúc này Nhiếp Hoài Tang cũng đang tự hỏi cùng một vấn đề, lá thư báo tin bí mật kia, cùng với, cái chết của Tần Tố, hắn cũng cảm thấy không phải đơn giản như vậy. Nàng rơi vào trong tình huống này, là thật sự không muốn tố giác bộ mặt thật của Kim Quang Dao, hay là, có người khiến nàng muốn nói cũng không nói được?

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã mang vẻ bi thương, miệng gọi 'A Tố' của Kim Quang Dao, từ sau khi biết người này là thủ phạm giết hại đại ca, hắn liền không ngần ngại áp suy nghĩ đầy ác ý lên người này, nói một cách chính xác, là Kim Quang Dao ngày sau với lòng ham muốn quyền lực càng bùng nổ hơn sau khi Tử Hiên huynh chết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.