Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 79: Chương 79: Chương 82




.... Hơn một canh giờ sau, rốt cuộc tay không chèo thuyền trở lại Liên Hoa Ổ.... Nguỵ Vô Tiện bình thường đã quen với việc leo tường... Giang Trừng hiện giờ trong lòng vừa kinh vừa sợ, lặng lẽ bò theo hắn leo lên một chỗ đầu tường.... Nguỵ Vô Tiện nhìn vào trong thăm dò, trái tim lập tức chìm xuống dưới. Trên giáo trường Liên Hoa Ổ, toàn bộ những người này đều mặc áo bào hình mặt trời rực cháy... Còn có những người đã nằm xuống, tất cả đều bị chuyển đến góc tây bắc của giáo trường, nằm la liệt chồng chất lên nhau.... Hai người đều lệ tràn mi, nước mắt tuôn ròng ròng xuống gò má. Nguỵ Vô Tiện nhớ sáng nay lúc Giang Phong Miên ra khỏi cửa, còn cùng Ngu phu nhân cãi nhau một trận.... Không biết bọn họ có gặp mặt được lần cuối cùng hay không, Giang Phong Miên có cơ hội nói thêm một câu nữa với Ngu phu nhân hay không.

.... Hai người leo xuống tường.... Chạy một hơi ra xa vài dặm, Giang Trừng bỗng nhiên dừng lại.... Xoay người vòng trở về, Nguỵ Vô Tiện túm lấy y nói: “Giang Trừng.... Bây giờ ngươi trở về có thể làm gì? Ngươi trở về chỉ có một chữ CHẾT!” Giang Trừng hét lớn: “Chết thì chết! Ngươi sợ chết có thể cút, đừng cản đường ta!“.... Nguỵ Vô Tiện quát: “Giang thúc thúc và Ngu phu nhân đã nói, muốn ta trông chừng ngươi, muốn ngươi thật tốt!“.

“Câm miệng cho ta!” Giang Trừng đột ngột đẩy hắn một cái.... Y bóp chặt cổ Nguỵ Vô Tiện, hai mắt đầy tơ máu: “Ngươi vì cái gì phải cứu Lam Vong Cơ?!.... Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần kêu ngươi đừng gây ra thị phi! Không cần ra tay! Làm anh hùng kết cục là cái gì ngươi thấy chưa?! Hả?! Ngươi hiện giờ vui sướng không?!“. “Lam Vong Cơ Kim Tử Hiên bọn họ chết thì chết! Bọn họ chết liên quan gì đến chúng ta? Liên quan gì đến nhà chúng ta?! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?“. “Đi chết đi, đi chết đi, đều đi chết hết đi! Đều chết hết cho ta!!!”

Nguỵ Vô Tiện nghẹn đến mức mặt mũi đỏ bừng quát to: “Giang Trừng!!!” Cổ tay bóp cổ hắn bỗng nhiên buông lỏng ra.

Giang Trừng gắt gao nhìn chằm chằm hắn, nước mắt ào ào rơi xuống trên gương mặt. Sâu trong cổ họng, ép ra một tiếng than khóc như hấp hối, một tiếng nức nở thống khổ. Y khóc lóc nói: “Ta muốn cha mẹ của ta, cha mẹ của ta....”

Y hướng đến Nguỵ Vô Tiện đòi phụ thân và mẫu thân của y. Nhưng có hướng đến người nào đòi, thì cũng không trở lại được nữa.... Trong lòng Giang Trừng hiểu rất rõ, cho dù lúc trước dưới đáy động Đồ Lục Huyền Vũ ở Mộ Khê Sơn Nguỵ Vô Tiện không cứu Lam Vong Cơ, Ôn gia sớm muộn cũng tìm lý do để ép tới tận cửa. Nhưng y luôn cảm thấy, nếu Nguỵ Vô Tiện không gây sự... có lẽ còn có đường sống có thể cứu vãn. Nhưng chút may mắn khiến người ta thống khổ này, làm cho tràn ngập trong lòng y đều là sự hối hận không có chỗ phát tiết và cơn giận đứt từng đoạn ruột.]

Giang Yếm Ly ban đầu dựa vào trong ngực Kim Tử Hiên lặng lẽ rơi lệ, nhưng rốt cuộc giống như là không nhịn được nữa khóc lên thật to, ngoài những từ 'cha ơi', 'mẹ ơi' đứt quãng thì không nói được từ nào khác, khóc không thành câu.

Trước khi nghe được những chuyện này, nàng tự cho rằng mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Thế nhưng lúc những câu nói nhuốm đầy máu như thế thật sự lọt vào tai, nàng đã biết, cho dù có chuẩn bị tâm lý nhiều đến đâu đi nữa cũng chỉ có thể hoá thành bọt nước. Nàng bi thương đến mức gần như không thể thở, nếu không có Kim Tử Hiên còn đang ôm lấy nàng, thì nàng suýt nữa ngất đi.

Kim Tử Hiên cũng nhịn không được nước mắt rưng rưng, “A Ly ngoan, nàng phải kiên cường một chút. Liên Hoa Ổ đã xây dựng lại, Giang Trừng còn sống, Nguỵ Vô Tiện còn sống, chúng ta đều đang ở cùng với nàng mà, có lẽ Giang tông chủ và Ngu phu nhân cũng vẫn luôn ở trên trời nhìn chúng ta“.

Giang Trừng lúc này làm như đã bình tĩnh lại, nếu không nhìn đến vành môi đã bị cắn nát của hắn, cùng với hai mắt đỏ bừng, thẫn thờ vô thần, thì y đã thật sự rất bình tĩnh.

Nguỵ Vô Tiện sớm đã được Lam Vong Cơ dùng hai tay ôm chặt lấy thân hình run rẩy, dường như đã khôi phục lại thái độ bình thường, thậm chí còn có sức dùng giọng nói khàn đến mức không ra gì của hắn để tiếp lời, “Ừm, chúng ta đều tốt hết mà, nhìn thì không cần, Giang thúc thúc và Ngu phu nhân, nhất định đã luân hồi chuyển thế từ lâu rồi, đời này của bọn họ chắc chắn là một đôi phu thê vui vẻ mạnh khoẻ, hiểu rõ lẫn nhau, ân ái không nghi ngờ, sư tỷ, Giang Trừng, chúng ta... đều tốt đẹp, bọn họ mới càng yên tâm đó“.

Lam Khải Nhân trầm mặc, một lát sau, bắt đầu mặc niệm Vãng Sinh Chú; Lam Hi Thần thực hiện một nghi lễ dập đầu trịnh trọng, tụng niệm: “Thân ký tử hề thần dĩ linh, hồn phách nghị hề vi quỷ hùng!”

Mọi người đều nghiêm túc tưởng niệm, cầu nguyện chân thành cho những vong linh vô tội, vợ chồng Giang thị, cùng hàng ngàn đệ tử Vân Mộng Giang thị đã chết, sớm nhập luân hồi, kiếp sau an khang.

......

Một canh giờ trôi qua, hai canh giờ cũng trôi qua, ngoại trừ hai đứa nhỏ còn chơi đùa ở cách đó không xa, thì mảnh không gian này an tĩnh không một tiếng động.

Ôn Tình thở dài, hiếm khi dịu dàng nói: “Giang cô nương, ta biết nỗi đau mất người thân như ăn vào xương tuỷ, nhưng chẳng lẽ cô nương không muốn biết, sau đại nạn, hai đệ đệ của cô nương làm thế nào thoát khỏi cái chết, ngươi và bọn họ sau này, đứng giữa đời như thế nào sao?”

Nghe vậy, Kim Tử Hiên liếc Ôn Tình một cái, biết rõ mấy người bọn hắn và a Ly, Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện cuối cùng là kẻ chết, người bị thương, nữ nhân này còn muốn khiêu khích?!

Ôn Tình bị trừng mà chẳng hiểu ra sao, chỉ cảm thấy người Kim gia này không thể hiểu được.

Lần này lại là oan uổng cho Ôn Tình, dù sao nàng đến muộn, mấy chuyện này không hay biết, lúc Nguỵ Vô Tiện giải thích cũng không có nói toàn bộ đầu đuôi một lần.

Giang Yếm Ly khàn giọng nói cảm tạ, tập trung lên tinh thần từ từ ngồi thẳng trở lại, cũng sửa sang lại dáng vẻ, sau đó đến bên hai đệ đệ lần lượt ôm từng người. Nàng đã biết, người thân nhất của nàng chỉ còn có hai đệ đệ này!

Giang Yếm Ly cũng hiểu rõ giống như Giang Trừng, trận huyết án Liên Hoa Ổ, sự cường quyền ngang ngược của Ôn thị mới là nguyên nhân, gây ra nỗi đau vĩnh viễn của bọn họ, mặc dù hai đệ đệ này lại từ đó có rạn nứt, nhưng điều này tất nhiên cũng không phải là nguyên nhân khiến sau này đoạn tuyệt.

Nhiếp Hoài Tang lau mặt, rất là khổ sở, vì sao là hắn đọc? Cmn không thể đổi người được sao? Đọc mấy chuyện này, rõ ràng là người xấu như Kim Quang Dao, Tiết Dương mới thích hợp hơn á!

[.... Người cử động trước là Nguỵ Vô Tiện, đỡ lấy hai chân của mình cố gắng đứng lên, nói giọng khàn khàn: “Đi thôi“.

Giang Trừng vẫn không nhúc nhích. Nguỵ Vô Tiện duỗi tay kéo y, lại nói: “Đi thôi“.

Giang Trừng nói: “.... Đi đâu?” Nguỵ Vô Tiện nói: “Đi Mi Sơn Ngu thị, tìm sư tỷ“.

.... Dọc trên đường đi, hai người đều cố lên tinh thần, bước đi nặng nề, làm như thân thể mang gánh nặng ngàn cân.

.... Rời khỏi vùng ngoại ô hoang vắng, đi vào một toà thành nhỏ. Nguỵ Vô Tiện nhìn nhìn Giang Trừng, thấy dáng vẻ không muốn nhúc nhích, mệt mỏi đến cực điểm của y, nói: “Ngươi ngồi đi. Ta đi tìm thức ăn“..... Nguỵ Vô Tiện luôn mãi dặn dò y đừng đi đâu, lúc này mới rời đi.... Mua một đống thức ăn, còn mua lương khô để sử dụng trên đường đi dài nữa, tốn thời gian không đến một nén hương, nhanh chóng trở lại nơi bọn hắn tách ra. Nhưng, lại không thấy Giang Trừng.

..... Chỉ sợ là trở về Liên Hoa Ổ trộm di thể! Giống như phát điên, Nguỵ Vô Tiện liền cất bước chạy, theo hướng quay về.

..... Nhưng, cho đến khi hắn về Liên Hoa Ổ, hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng Giang Trừng ở trên đường.... Điều hoà hơi thở một lát, hắn vẫn quyết định trước hết đi Liên Hoa Ổ xác nhận một lần. Trong lòng Nguỵ Vô Tiện có một giọng nói, gần như là tuyệt vọng mà cầu nguyện: “Lần này ngàn vạn lần đừng có ai ở trên giáo trường lại bàn luận về thi thể của Giang Trừng nữa. Nếu không, nếu không ta....” Nếu không hắn có thể thế nào? Thế nào cũng không thể. Hắn bất lực. Liên Hoa Ổ đã bị huỷ hoại, Giang Phong Miên và Ngu phu nhân cũng không còn, Giang Trừng tìm không thấy. Hắn chỉ có một mình, lẻ loi một mình, ngay cả một thanh kiếm cũng không có... Hắn lần đầu tiên phát hiện, sức lực của mình nhỏ bé như thế nào. Trước mặt con quái vật khổng lồ Kỳ Sơn Ôn thị này, không khác gì châu chấu đá xe.]

Rõ ràng là việc chính mình đã trải qua, giờ phút này giống như đặt mình vào vị trí người xem mà nghe lại một lần, Nguỵ Vô Tiện lại nghe ra một chỗ bất thường. Giang Trừng vốn đã được hắn khuyên nhủ, cùng nhau đi Mi Sơn Ngu thị trước, vì sao trong khoảng thời gian ngắn ngủi một nén nhang lại biến mất không tăm tích? Vì sao Giang Trừng chịu đả kích lớn, trong bụng trống rỗng lại có thể chạy trốn hắn, đi tới Liên Hoa Ổ trước?

Nguỵ Vô Tiện nghĩ mãi không có kết quả, liền hỏi thẳng: “Giang Trừng, ngày đó, khoảng thời gian tách ra từ thị trấn nhỏ đến Liên Hoa Ổ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

Giang Trừng vẫn ngây ngốc, môi giật giật, như muốn nói gì đó, nhưng lại giống như cái gì cũng không muốn nói.

Như dự đoán Nguỵ Vô Tiện không nghe thấy câu trả lời, cũng không hỏi lại một cách vô ích nữa, chỉ khẳng định nói: “Đáp án với ta mà nói chỉ là vấn đề thời gian mà thôi“.

Giang Trừng nghe câu này làm như hoàn hồn, tầm mắt chuyển về phía hắn.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta là người tu quỷ đạo, ra lệnh gửi tin cho vong linh dễ như trở bàn tay, việc này có đầu có đuôi, ngươi cũng có tên có họ, chỉ cần khu vực chỗ thị trấn nhỏ nơi hai ta ở đó từng có người chết, ta tuyệt đối, sớm muộn gì cũng có thể hỏi ra được“.

Giang Trừng gầm lên với giọng vịt đực: “Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?! Ngươi có chuyện thì có thể không nói với ta, còn chuyện gì của ta cmn cũng đều bị người biết rõ, ngươi có bản lĩnh thì đi hỏi đi! Ta xem ngươi có thể hỏi đến ngày tháng năm nào!”

Nghe thấy bọn hắn lại ầm ĩ lên, Nhiếp Hoài Tang chậm rãi thở ra một hơi, co rúm lại nói: “Giang huynh, Nguỵ huynh, hai vị thật sự không cần như thế, với tình huống hiện giờ xem ra, mặc kệ các ngươi giấu giếm lẫn nhau chuyện gì, sớm muộn cũng sẽ bị đọc ra hết, hà tất phải sốt ruột nhất thời chứ!”

Hai người Giang, Nguỵ lập tức đồng thời quát về phía hắn: “Ngươi câm miệng!”

Nhiếp Hoài Tang nhún vai, đây là sự thật nha, được rồi, bản công tử câm miệng, hai ngươi tự mình đọc càng tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.