Đệ đệ ngốc nhà mình bị hung dữ dưới mắt mình, hai tay Nhiếp Minh Quyết nắm lại, đốt ngón tay kêu lên 'răng rắc', đang định nói chuyện, lại bị một giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của người khác giành trước.
“Hai người các ngươi, xem tỷ tỷ không tồn tại hay sao?”
Giang Yếm Ly ngồi giữa hai người Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng đương nhiên là không bị ảnh hưởng mấy bởi tiếng gào lớn tiếng lần này của hai người, tất nhiên, cũng có thể là sau khi hai người nhìn thấy Kim Tử Hiên tự giác bịt tai a tỷ lại, lúc này mới yên tâm mà tranh cãi lên.
Đợi cả hai không hẹn mà cùng quay đầu sang, Giang Yếm Ly liền kêu Kim Tử Hiên hạ hai tay xuống, dịu dàng nói.
“A Tỷ, thực xin lỗi“. “Thực xin lỗi, sư tỷ!”
Mắt thấy hai người bên ngoài tiếng tăm lừng lẫy, uy thế ngày càng lớn bị giáo huấn như những đứa nhóc, Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết nhướng mày, tạm thời dừng động tác trên tay lại, so với Lam lão tiền bối, nhị đệ Hi Thần, có vẻ như vị tiểu thư Giang gia bất hiển sơn bất lộ thuỷ (ẩn giấu tài năng), chủ mẫu tương lai của Kim gia này càng có phong thái quản giáo hơn thì phải?
Giang Yếm Ly lần lượt nhìn hai đệ đệ, lại thở dài một hơi, “Ta mặc kệ hai người các ngươi che giấu cái gì, hiện giờ, đều một năm một mười thẳng thắn nói thật với nhau, xoá tan hiềm khích đi“.
“.....” “.....”
Đối với hai sự im lặng như trong dự kiến, Giang Yếm Ly nhắm lại đôi mắt vì khóc quá nhiều mà hơi có chút nhức mỏi, khổ sở nói: “Trước kia, quan hệ của hai ngươi thật tốt, Vân Mộng ai mà không biết, hai vị Giang gia của chúng ta không phải anh em ruột mà còn hơn hẳn anh em ruột chứ! Hiện giờ, cha mẹ không còn nữa, các ngươi cũng muốn tan đàn xẻ nghé hay sao?”
Lời này đối với hai người mà nói đều coi như là những lời trừng phạt lương tâm, trong lòng hai người rúng động, làm như muốn biện giải, nhưng lại cảm thấy, có một số việc vẫn là không thể nói.
Giang Yếm Ly lại nói: “Nhiếp nhị công tử nói rất có lý, nếu các ngươi vẫn cứ không nói ra, vậy thì ra điều kiện, đến khi đọc được điều giấu giếm của một người từ trên vách đá, thì người kia cũng phải nói thật ra theo, thế nào?”
Hai người Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện liếc nhau, có vẻ cùng đồng thuận, sau đó lại dường như giận dỗi mà đồng thời dời ánh mắt đi.
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, hừ một cái và nói trước: “Nhưng mà sư tỷ, trên tảng đá rách nát này rõ ràng được viết từ lập trường của ta, như vậy không phải ta rất thiệt thòi sao?”
Hiểu rõ đây là ý tứ cả hai đều đồng ý, Giang Yếm Ly mỉm cười nói: “A Tiện nghe lời, trở về làm ngó sen chua cay cho ngươi ăn, không cho người khác ăn ha!”
Nguỵ Vô Tiện bèn mặt mày cong lên nhìn nàng, cười hì hì cảm ơn, chọc cho Giang Trừng vành mắt còn đỏ hoe phải trợn mắt nhìn qua.
Lam Vong Cơ lại một lần nữa ôm chặt người vào lòng, lông mi rũ xuống. Nguỵ Anh, khi nào thì ngươi cũng có thể đối với ta như thế, nghĩ đến đã cười tươi.
Nam nhân Kim Tử Hiên ở sau lưng sư tỷ âm thầm đắc ý; Lam Hi Thần đứng bàng quan đã lâu lại liếc nhìn đệ đệ một cái khá là cạn lời; Lam Khải Nhân hai mắt khẽ nhắm nghe vậy vuốt râu gật đầu, rất hài lòng; Hiểu Tinh Trần thực sự vui mừmg thay cho sư điệt; Kim Quang Dao cúi đầu, trong lòng lại rất là hâm mộ.
Cũng may trải qua việc này, bầu không khí nơi đây rốt cuộc lại có vài phần sôi động.
Để có thể giám sát tốt hai đệ đệ, Giang Yếm Ly đề nghị tiếp theo cho hắn đọc, Nhiếp Hoài Tang đương nhiên... không đồng ý, không biết khúc sau còn sẽ đọc tới cái gì, nếu lại làm Giang tỷ tỷ đau lòng hơn thì sao mà tốt được?
[..... Trước mặt đi tới một bóng người mặc áo bào mặt trời rực cháy. Trong chớp mắt, Nguỵ Vô Tiện đã bắt lấy người này... Dùng giọng điệu hung dữ ác độc nhất mà hắn có thể có được để uy hiếp... Người này bị hắn giữ chặt vội nói: “Nguỵ, Nguỵ công tử, là ta, là ta á!“.... Nguỵ Vô Tiện.... Lòng đầy đề phòng tiếp tục bóp cổ người nọ thấp giọng quát: “Ngươi là ai!“. Thiếu niên này làm như có chút thất vọng, nói: “Ta... ta là Ôn Ninh.... Ta... mấy năm trước, ở Hội Thanh Đàm bách gia tại Kỳ Sơn, ta... ta... bắn tên...“..... Nguỵ Vô Tiện cả giận nói: “Ngươi cái gì mà ngươi?! Ngươi nói lắp hả?!” Ôn Ninh ở trong tay hắn sợ đến mức co rúm lại, gần như muốn ôm đầu ngồi thụp xuống, khẽ nói: “Đúng... đúng a“. Thấy bộ dạng vừa nhát gan đáng thương vừa lắp bắp này của y, Nguỵ Vô Tiện lại bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.... “Ngươi là cái người... họ Ôn gì đó, bắn tên không tệ kia đúng không?”
Ôn Ninh gật mạnh đầu, vui vẻ nói: “Đúng, đúng là ta! Ngày hôm qua... ta nhìn thấy Nguỵ công tử ngươi và Giang công tử, nghĩ thầm các ngươi có thể sẽ đến nữa...” Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngày hôm qua ngươi nhìn thấy ta?.... Thấy ta nhưng không nói cho người khác?”
Ôn Ninh nói: “Sẽ không! Ta sẽ không không nói cho người khác!.... Nguỵ công tử ngươi là tới tìm Giang công tử phải không?.... Ta... ta có thể giúp ngươi cứu y ra“. Trong một tích tắc, Nguỵ Vô Tiện hoài nghi mình nghe lầm... Đáng sợ chính là, hắn thế mà thật sự, từ tận đáy lòng sinh ra một cơn mừng rỡ phát điên như thể sống lại từ chỗ chết vậy.... Hắn không sợ chết, hắn chỉ sợ đã chết rồi, mà vẫn không cứu được Giang Trừng ra, phụ lòng uỷ thác của Giang Phong Miên và Ngu phu nhân đối với hắn.... Nguỵ Vô Tiện liếm liếm đôi môi khô khốc, nghèn nghẹn nói: “Vậy ngươi... có thể... có thể giúp ta... giúp ta đem di thể của Giang tông chủ và Giang phu nhân ra hay không....“.... Ôn Ninh chỉ là xoay người lại, nghiêm túc nói: “Ta... nhất định cố hết sức“.
Nguỵ Vô Tiện mơ màng hồ đồ chờ đợi... Không tới một nén nhang, Ôn Ninh kia vậy mà thật sự cõng một người, lặng yên không một tiếng động đi ra.... Ôn Ninh nói: “Tử, Tử Điện của Giang công tử. Ta đã lấy rồi“. Nguỵ Vô Tiện không biết còn có thể nói cái gì, lúng túng nói: “.... Cảm ơn!“. Ngôn Tình Ngược
Ôn Ninh nói: “Không khách sáo.... Di thể của Giang tiên sinh và Giang phu nhân, ta đã kêu người mang ra ngoài, sau đó sẽ bàn giao lại. Chỗ, chỗ này không nên ở lâu, đi trước....]
Hoá ra những gì hai người Giang, Nguỵ may mắn sống sót đã trải qua còn có chuyện này nữa sao? Hèn chi Di Lăng Lão Tổ lúc trước quan tâm đến an nguy của Ôn Ninh và 50 người Ôn thị còn sót lại như thế.
Mọi người tự suy nghĩ, rốt cuộc hiểu ra ngày đó trên Kim Lân Đài nói năng cuồng ngôn, trên Loạn Tán Cương vứt bỏ danh dự lẫn nhau là vì lý do gì.
Suy cho cùng, Ôn Ninh mạo hiểm giúp đỡ trong lúc nguy nan, đưa than ngày tuyết, nên báo ân; Chuyển di thể cựu Giang tông chủ và Ngu phu nhân ra, chu toàn đạo hiếu đưa xuống mồ an nghỉ, càng phải báo ân!
Giang Yếm Ly xoay người, cúi đầu bái một cái với tỷ đệ Ôn Tình Ôn Ninh, thành tâm thật ý nói: “Yếm Ly đa tạ Ôn cô nương, Ôn công tử, đại ân đại đức, suốt đời khó quên“.
Ôn Tình ngồi hơi xa một chút thấy vậy cũng không định đến đỡ, chỉ đợi sau khi nàng nói xong, thì trả lễ, rồi mới nói: “Giang cô nương không cần, quá lời rồi, xá đệ lúc ấy cũng là tiện tay làm thôi, lại nói nếu thật sự tính là báo ân, Nguỵ Vô Tiện đã trả xong hết toàn bộ rồi“.
Giang Trừng vốn cũng đang suy nghĩ, bất kể thế nào, Ôn Ninh này đúng thật là đã giúp bọn họ, chính mình có phải cũng nên nói cảm ơn không. Nghe thấy lời này, trong nháy mắt chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt, người ta đã nhận ân tình của Nguỵ Vô Tiện, mình cần gì phải làm điều thừa thãi nữa, hừ!
Ôn Tình lại nói: “Bất quá Nguỵ Vô Tiện, ngươi không chỉ trí nhớ kém, mà mắt chắc cũng mù ha, nhận không ra thì thôi, đệ đệ ta giống đám người Ôn gia mặt mày ghê tởm kia ở chỗ nào? Còn không biết người tốt mà muốn bẻ cổ hắn?”
Ôn Ninh ở bên cạnh cũng giơ tay sờ sờ cổ mình, nhớ lại, công tử lúc ấy đúng thật là ra tay rất mạnh, Uỷ khuất.jpg
Nguỵ Vô Tiện cười cười với Ôn Ninh, Xấu hổ nhưng không mất lễ nghi.jpg