Lam Hi Thần dở khóc dở cười, tuy rằng hắn cũng bằng lòng có thể sửa được tính tình không buồn hé răng của đệ đệ, nhưng phương thức này có phải không đúng lắm hay không?
Lam Khải Nhân tức giận, lão phu là người không phân rõ xanh đỏ đen trắng như vậy sao? Còn có Nguỵ Anh này quả thật là kẻ được một tấc là muốn bò thêm vài thước, thế mà khiến Lam Vong Cơ lệch lạc tới mức này!
Giang Yếm Ly phục hồi tinh thần lại, vui vẻ mỉm cười nói: “'Đạo phu thê, quý ở thẳng thắn thật lòng', a Tiện, coi bộ sư tỷ không cần phải lo lắng sau này ngươi và Lam nhị công tử ở chung“.
Nguỵ Vô Tiện quay đầu ngập ngừng trả lời: “.... Tất nhiên, cảm ơn sư tỷ?” Có chỗ nào đó không đúng lắm phải không?
Giang Trừng hai mắt ngơ ngác, trước mắt làm như nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện đầu cài hoa hồng, tay chống nạnh trong bộ dạng người phụ nữ đanh đá phồng mang trợn mắt, lập tức ra sức lắc đầu, nhưng vẫn sợ đến mức đầy đầu mồ hôi lạnh, hắn đây là bị điên à!
Hiểu Tinh Trần tự cảm thấy càng có hiểu biết sâu sắc về tình cảm của hai người sư điệt, cân nhắc một lát, thấp giọng nói: “Có lẽ ta nên cho sư điệt một ít của hồi môn phải không?”
Tống Lam đỡ trán, “Ngươi vui là được“.
Nhiếp Hoài Tang vô cùng tán đồng gật gật đầu, lật lại chuyện cũ, tính toán chi li, nhào vào trong lòng ngực gì đó, đây rõ ràng là 'phu, thê' rồi nha.
Nguỵ Vô Tiện: Các ngươi có phải đã có hiểu lầm gì đó không?
Kim Tử Hiên: Không, là ngươi nên có chút tự giác hơn.
Thấy Nguỵ Vô Tiện này mặt dày chỉ nói vài câu trêu chọc khiêu khích, rồi lại mềm oặt dựa trở về, cố tình Lam nhị công tử còn theo hắn, cũng không có nửa điểm khó chịu, ngay cả Ôn Tình cũng nhịn không được nói một câu 'Nồi nào úp vung nấy, ngươi tình ta nguyện'.
Tiết Dương cảm thấy mình lúc này rất muốn giết người cho hả giận, rõ ràng đọc chuyện này đang đến khúc nhập ma báo thù rất sảng khoái, làm thế nào đã trở thành râu ông nọ cắm cằm bà kia, nói chuyện yêu đương rồi, điều quan trọng nhất chính là, “Nguỵ Vô Tiện, bí kíp luyện thi của Loạn Tán Cương đâu?! Quỷ sáo Trần Tình đâu?! Nhanh nói rõ ràng cho bổn đại gia coi!”
Mới vừa điều chỉnh xong tư thế chuẩn bị đọc tiếp, Nguỵ Vô Tiện bị tiếng gào rống làm cho giật mình, mẹ kiếp, đây là một kẻ ủng hộ quỷ đạo vô cùng trung thành nha, si cuồng như thế hắn cũng xấu hổ vạch trần, “Quỷ sáo đều là do số ít người như các ngươi gọi bậy ra thôi, Trần Tình chỉ là tuỳ tiện chặt xuống một đoạn trúc trên Loạn Tán Cương để làm ra, bí kíp gì đó càng là nói lung tung dụ dỗ người khác, dù sao ta cũng không thấy, nếu không ngươi có rảnh đi vào trong đó tìm thử xem?”
Tiết Dương:..... Quỷ sáo là tuỳ tiện chặt xuống... tuỳ tiện chặt xuống.... chặt xuống
Bỏ qua không nhắc tới kẻ sinh sau của quỷ đạo như thể đang bị sét đánh, Nguỵ Vô Tiện vui vẻ nhìn lên chương mới trên Thiên Thư Thạch.
[Chương 14: Ôn nhu]
'Ôn nhu' cùng với 'phong tà' là hai chữ hoàn toàn trái ngược, cực kỳ không hợp nhau, đây là muốn từ quá khứ chuyển tới tương lai rồi?
[Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên lẩm bẩm một câu: “..... Lam Trạm“. Hắn vươn tay, lập tức nắm được một bên tay áo của Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ vẫn luôn canh giữ bên người hắn, lập tức cúi người, nhẹ giọng nói: “Ta ở đây“.
Nguỵ Vô Tiện lại chưa tỉnh táo, nhưng tay nắm chặt lấy y không bỏ, tựa như đang nằm mơ, rì rầm lẩm bẩm nói: “.... Ngươi... ngươi đừng giận...” Lam Vong Cơ sững người, dịu dàng nói: “Ta không giận“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “.... Ờ“..... Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh Nguỵ Vô Tiện một lát, thấy hắn lại không nhúc nhích gì nữa, chuẩn bị đứng dậy, ai ngờ, tay kia của Nguỵ Vô Tiện đột nhiên lại chụp được y, ôm lấy một cánh tay của y không rời, kêu lên: “Ta đi theo ngươi, mau mang ta về nhà của ngươi đi!” Lam Vong Cơ mở to hai mắt.
Nguỵ Vô Tiện giống như là tự làm mình tỉnh giấc..... Phát hiện hai tay mình đang giữ lấy Lam Vong Cơ như thể ôm cọng rơm cứu mạng, ôm khúc gỗ trôi trong nước vậy. Hắn lập tức rút tay về.... đụng đến miệng vết thương.... Giữa từng trận Kim Tinh tràn ngập, Kim Lăng, Giang Trừng, Giang Yếm Ly, Giang Phong Miên, Ngu phu nhân... rất nhiều khuôn mặt luân phiên lượn vòng trước mắt hắn. Lam Vong Cơ đè hắn lại... lật áo ra.... rồi vạch băng vải lên nhìn, miệng vết thương thế mà đã khép lại. Sau đó nhìn xuống chân, vết ác trớ cũng đã biến mất. Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta nằm bao lâu rồi?“. Xác nhận thương thế của hắn thật sự không sao, Lam Vong Cơ mới buông hắn ra “Bốn ngày“.
Một kiếm kia của Kim Lăng đâm vào... bốn ngày đã có thể khép miệng không để lại một chút sẹo nào, không thể thiếu đan dược thượng phẩm của Cô Tô Lam thị. Nguỵ Vô Tiện nói lời cảm ơn, thuận tiện mỉa mai mình một chút: “Sống lại một đời trái lại trở nên yếu đuối như thế, mới đâm một kiếm đã chịu không nổi“. Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: “Thân thể của ai bị đâm một kiếm, cũng đều chịu không nổi“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Vậy thì không hẳn, nếu đổi lại là thân thể của ta đời trước, treo lủng lẳng nửa đoạn ruột cũng có thể tự mình nhét trở lại rồi chiến đầu 300 hiệp nữa“. Thấy hắn lại bắt đầu nói linh tinh, Lam Vong Cơ lắc đầu quay mặt đi, Nguỵ Vô Tiện cho rằng y sắp đi, vội nói: “Lam Trạm Lam Trạm! Đừng đi. Ta nói hươu nói vượn, ta không tốt, ngươi đừng có không để ý tới ta“.
Lam Vong Cơ nói: “Ngươi còn sợ người khác không để ý tới ngươi sao?” Nguỵ Vô Tiện nói: “Sợ, sợ“. Hắn đã rất lâu không cảm nhận được, sau khi bị thương tỉnh lại, có người canh giữ bên người mình.]
Quả thật là quay lại đoạn Kim Lăng đâm kiếm, bị thương chạy thoát, nối tiếp theo chuyện lúc trước, lại có một loại ảo giác vừa trải qua giấc mộng lớn, đáng tiếc, cuối cùng không phải là mộng.
Nhiếp Hoài Tang nói: “Nguỵ huynh, ngươi cùng người khác đánh nhau còn từng bị thương nghiêm trọng như vậy sao?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Đó là đương nhiên, không oanh oanh liệt liệt đánh nhau như vậy vài lần, làm thế nào xưng là cao thủ trong tu chân giới chứ!”
Nhiếp Hoài Tang tỏ vẻ, cực kỳ nghi ngờ tính chân thật của lời nói này.
Thực sự từng bị thương nghiêm trọng như vậy? Khoé mắt dư quang của Giang Trừng liếc nhìn chỗ bụng Nguỵ Vô Tiện, hẳn là... không phải lần quyết chiến đó của bọn hắn đâu nhỉ?
Giang Yếm Ly nghe được nhíu mày, trong lòng biết sư đệ là ngươi gặp chuyện là không màng đến bản thân, nên trực tiếp nói với Lam Vong Cơ: “Hàm Quang Quân, a Tiện hành sự tuy không phải tác phong cẩu thả vô ý, nhưng đối với sự trân trọng bản thân vẫn luôn có chút lơ đễnh, mong Hàm Quang Quân sau này giám sát khuyên can nhiều hơn, sửa đổi tính tình của hắn một chút“.
Lam Vong Cơ nói: “Giang cô nương yên tâm“.
Nguỵ Vô Tiện bất đắc dĩ, còn không phải là nói hơi quá lên một chút thôi sao, có cần phải đặc biệt giám sát chỉnh đốn và cải cách hay không? Nhưng mà rất hiển nhiên, nụ cười rạng rỡ trên mặt người nào đó lại không phải là như vậy.
Thường ngày có người lo lắng, bị thương có người chăm sóc, thật tốt.
[Bên hông Lam Vong Cơ đeo hai thanh kiếm, gỡ Tuỳ Tiện xuống, đưa cho hắn: “Kiếm của ngươi“.
Nhìn thấy thanh kiếm này, Nguỵ Vô Tiện đầu tiên là ngẩn ra, lát sau, mới nói: “Cảm ơn“. Nắm lấy chuôi kiếm, nhẹ nhàng rút ra... Nguỵ Vô Tiện nhìn một hồi, một lần nữa cắm Tuỳ Tiện vào trong vỏ, nói: “Nó thật sự đã tự động phong kiếm à?”
Lam Vong Cơ cũng cầm chuôi kiếm Tuỳ Tiện rút ra ngoài, không hề suy suyển. Nguỵ Vô Tiện thở dài... thầm nghĩ: “Ta đã biết Kim Quang Dao không dám thuận miệng nói bừa... Thế mà thật sự phong kiếm. Chuyện tốt cực hiếm lại ập lên người ta, lần này vừa hay, bằng chứng như núi, người RÚT được kiếm ra chắc chắn là Nguỵ Vô Tiện không thể thoát, muốn chống chế cũng không được“.]
Tuỳ Tiện....
Hình ảnh Giang thúc thúc ban kiếm trước đây vẫn còn như mới hôm qua, bây giờ để lại cho thanh kiếm này, chỉ là kết cục phong kiếm như thế sao?
Linh khí cũng là khí, oán khí cũng là khí.
Linh khí giữ trong đan điền, ngưng kết thành kim đan, có thể tuỳ ý thúc giục, vận chuyển để ngự kiếm. Oán khí trong thân thể người, đuổi thi ngự quỷ, có thể kết thành kim đan hay không?
Bị suy nghĩ miên man của mình làm cho hoảng sợ, Nguỵ Vô Tiện than dài, nghĩ vớ vẩn cái gì chứ! Oán khí chỉ có thể dùng thông qua thân thể, cho nên tổn hại thân thể tổn hại tâm tính, nếu thật sự có thể kết thành âm đan trong cơ thể người, thì người nọ vẫn còn là con người hay sao? Cho dù chỉ là nghĩ thôi, truyền tới tai Lam Trạm, e rằng chuyện này không phải là chuyện chịu đánh chịu phạt là có thể bỏ qua.
Hơn nữa, Tuỳ Tiện sau này là linh kiếm thượng phẩm sẽ tự động phong bế, làm sao có thể dùng oán khí để khống chế được. Quả nhiên, vẫn là chỉ có để ở chỗ Giang Trừng, mới có thể khiến nó không bị phủ bụi trần đúng không....