[.... Lam Hi Thần nói: “Thi thể đại ca trước mắt do Hoài Tang bảo quản, ta cũng phái người có thể tín nhiệm đi trông chừng“. Nguỵ Vô Tiện thoáng yên tâm, lại hỏi: “Phản ứng của Kim Quang Dao?” Lam Vong Cơ nói: “Không một kẽ hở“..... Lam Hi Thần thở dài một tiếng nói: “Vong Cơ, ta không biết phải nói sao với ngươi nữa“....
.... Nguỵ Vô Tiện sợ hai huynh đệ bọn họ vì chuyện này nổi lên tranh cãi, nói: “Lam tông chủ!... Cám ơn Lam tông chủ cho Nguỵ mỗ cơ hội này.... Vậy ta nói mấy chuyện khác đi. Nguyên nhân chết trực tiếp của Xích Phong Tôn thật sự là tẩu hoả nhập ma, nhưng Lam tông chủ ngươi không cảm thấy thời điểm này cũng quá trùng hợp rồi hay sao? Đao linh quấy phá là một nguyên nhân, nhưng ngươi không nghĩ tới còn có nguyên nhân khác gây ra à?” Lam Hi Thần nói: “Ngươi cho rằng nguyên nhân gây ra là cái gì?” Nguỵ Vô Tiện nói: “Khúc Thanh Tâm Âm“.
Lam Hi Thần nói: “Nguỵ công tử, ngươi cũng biết, Thanh Tâm Âm mà hắn đàn, là ta tự tay dạy cho hắn“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Như vậy mời Lam tông chủ nghe một chút thử xem, khúc này có điểm kỳ quái gì hay không?” Cây sáo của hắn nằm ở đầu giường.... Lam Vong Cơ nói: “Khúc này hiếm thấy, hơi khó tập“.
Lam Hi Thần nói: “Đúng là.... tác dụng của khúc《Tẩy hoa》cực kỳ tốt. Khúc này đúng thật là ngoắt nghéo, vừa rồi có phải Nguỵ công tử cũng thổi sai một đoạn không?” Nghe vậy, trong lòng Nguỵ Vô Tiện nảy lên một cái, nói: “Vừa rồi ta thổi sai sao?.... Không, không phải ta thổi sai. Mà là Kim Quang Dao đàn sai! Lúc oán khí xâm nhập, hắn chính xác rõ ràng là đàn như vậy...”
.... Lam Hi Thần nói: “Chính là đoạn này hồi nãy..... nó tuyệt đối không phải là một đoạn trong《Tẩy hoa》“.
.... Suy nghĩ một lát, Lam Hi Thần nói: “Các ngươi đi theo ta“.
.... Nguỵ Vô Tiện vỗ bàn nói: “Chính là cái này!.... Lam tông chủ, trong quyển《Loạn Phách Sao》này, có khúc nào, có thể quấy nhiễu tinh thần người khác, khiến nguyên thần người khác bị kích động, khí huyết quay cuồng, dễ bùng nổ nổi giận gì đó không?.... Linh lực Kim Quang Dao không tốt.... Nếu hắn dựa vào lý do giúp Xích Phong Tôn ổn định tinh thần, đàn khúc Thanh Tâm Âm cho y,, liên tục đàn ba tháng, có khả năng giống như dùng độc dược mãn tính, thúc đẩy Xích Phong Tôn phát tác?.... Xích Phong Tôn dù sao cũng không rành chuyện này, đương nhiên không thể nào nhận ra, trong đó có một đoạn tà khúc, đã bị Kim Quang Dao cải biên để lấy mạng!”
..... Lam Hi Thần cầm trang sách của đoạn nhạc đó trong tay, nói: “Ta, nghĩ cách thử đoạn nhạc này một lần.... trên người mình“..... Lam Vong Cơ hơi cao giọng kêu lên: “Huynh trưởng!”
Lam Hi Thần dùng tay đỡ trán, trầm giọng nói: “Vong Cơ, ta biết Kim Quang Dao... vẫn luôn... nhịn nhục gánh vác, một lòng vì chúng sinh, kính trên nhường dưới... Ngươi muốn ta bây giờ lập tức tin tưởng, tất cả những gì người này làm trước mặt ta đều là giả dối, hắn lập mưu giết hại một vị nghĩa huynh của mình, ta cũng ở trong vòng kế hoạch của hắn, thậm chí ta còn giúp hắn một tay.... Mà không cho phép ta cẩn thận một chút, rồi mới đưa ra phán đoán sao?” Lam Hi Thần vốn luôn vướng mắc trong lòng khi nghĩ đến Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Dao, cứ muốn bọn họ hoà hảo như lúc đầu, cho nên lúc đó mới dạy Kim Quang Dao tập khúc Thanh Tâm Âm, nhờ hắn thay mình làm dịu tinh thần cho Nhiếp Minh Quyết. Ai ngờ lòng tốt của hắn (Lam Hi Thần) lại hoàn thành kế hoạch độc ác của Kim Quang Dao, chuyện này khiến người ta làm sao thoải mái?]
Chân tướng thật sự đến không bất ngờ, trong vòng dự đoán, làm cho trong sách ngoài sách đều dần dần lộ ra, người dẫn dụ tìm hiểu cội nguồn, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy, so với người có tài tiên đoán như mình đây, thì người chủ mưu Kim Quang Dao này mới thật là thông minh khôn lường.
Chỉ đáng tiếc chu đáo mấy cũng có lúc sơ hở, người đã từng sắp xếp sau nhiều năm cũng đến lúc người khác lên sân khấu diễn, diễn vai một con rối gỗ thân bất do kỷ, cuối cùng đứt dây trốn không được, hạ màn là mất mạng.
Ai có thể nghĩ đây chính là kết cục của Tam Tôn đã từng là một giai thoại về kết nghĩa, trước đây đối xử chân thành cơ chứ.
Kim Quang Dao trầm mặc, Nhị ca nói tin hắn, dưới tình hình như thế vẫn nói tin hắn, thật không biết là nên cười hay nên khóc?
Bất quá, người nên khóc vẫn là Nhị ca nhỉ?
Đúng vậy, đại ca đã chết, do Tam đệ hắn đây giết chết, thậm chí có thể nói là dùng vũ khí sắc bén chết người từ trong tay Nhị ca để giết, Trạch Vu Quân - người từ đầu tới cuối không hay biết gì trong cuốn sách kia nên đau khổ rối rắm tới mức nào?
Lam Hi Thần chú ý đến ánh mắt của Kim Quang Dao ở bên cạnh hắn, từ khi nào, giữa những lần giơ tay nhấc chân, ánh mắt giao nhau của hai huynh đệ bọn họ đều là sự ăn ý, mà bây giờ, chỉ bóc đi một lớp màn lụa mỏng mờ mịt, đã xa lạ đến thế này.
Là đau khổ, làm sao có thể không đau khổ được?
Nhưng bọn họ vào thời khắc này, lỗi lầm lớn chưa tạo ra, một phen hết hồn, vẫn chưa quá muộn, không phải sao?
A Dao, Nhị ca tuy không thể không có chút gút mắc nào trong lòng, nhưng vẫn là tin ngươi, tin ngươi có lương tri, tin ngươi có giới hạn cuối cùng. Tới chỗ này một chuyến, ngươi coi như hiểu rõ, quyền thế phú quý như lục bình trôi, như mây khói thoảng qua, như hoa trong gương, như trăng trong nước. Cho nên sau này, chỉ vì bản tâm mà sống được không? Có lẽ sau khi vật đổi sao dời, một ngày nào đó ta vẫn có thể lại cùng ngươi làm tri kỷ chân chính. Tri kỷ thế nào? Tùng hoa ủ rượu, nước mùa xuân pha trà.
Nhiếp Minh Quyết trước đó đã biết nguyên nhân mình chết trong tương lai, nên giận cũng đã giận, nên mắng cũng đã mắng. Nhưng y lại không phải là hạng người vô năng lo sợ hão huyền, khăng khăng bắt người khác phải đền mạng cho việc còn chưa có dấu vết, hơn nữa đã đặt ra trách nhiệm thực hành quản giáo ở Bất Tịnh Thế, nên càng sẽ không bỏ mặc.
Chỉ là thấy người từ đầu đã quen thói làm bộ làm tịch, giờ phút này lại hướng về Lam Hi Thần để lấy lòng khoe mẽ (Kim Quang Dao: Ta không phải, ta không có???), lập tức cảm thấy người này hối lỗi chưa đủ sâu sắc, quyết tâm sửa chữa lỗi lầm chưa đủ triệt để! Có phải chỉ chép gia huấn là vẫn còn quá nhẹ? Cộng thêm các lớp học võ tu sáng tối? Sau này các cuộc săn đêm không quá nguy hiểm, dẫn tên gia hỏa này theo? Ừm, ý kiến hay, cũng phải kéo cả Hoài Tang cùng đi.
Nhiếp Hoài Tang còn chưa biết sự sắp xếp thần kỳ của Xích Phong Tôn, đang cúi đầu rũ mắt, đại ca hắn nhìn thấy khía cạnh đáng ghét nhất của người này, Lam Hi Thần nhìn thấy khía cạnh đáng thương dễ gần của người này, nhưng đều cảm thấy người này vẫn còn có thể cứu chữa.
Vậy thì chắc là có thể cứu chữa được đúng không.
Chẳng qua, 'cứu' như thế nào, 'cứu' bao lâu, lại không phải do bản thân hắn.
Tà khúc giết người, ngũ mã phanh thây, trấn áp oan hồn, chà....
[.... Ra khỏi Tàng Thư Các, Lam Vong Cơ mới nói: “Ta đi gặp thúc phụ“.
Trầm mặc hồi lâu Lam Hi Thần cũng nói: “Ta dẫn Nguỵ công tử trở về. Sau đó ngươi lại đến đó“.
Hắn dẫn Nguỵ Vô Tiện đi trên con đường nhỏ lát sỏi trắng trong Vân Thâm Bất Tri Xứ một hồi, lại dẫn đến trước một gian tiểu trúc vắng vẻ hẻo lánh trồng đầy hoa long đảm sâu bên trong Vân Thâm. Đứng trước cửa, Nguỵ Vô Tiện nói: “Lam tiên sinh có biết Hàm Quang Quân....”
Lam Hi Thần nói: “Thúc phụ tỉnh lại không lâu, ta kêu tất cả mọi người đừng nhiều lời với ông ấy“.
Nếu để Lam Khải Nhân biết Lam Vong Cơ cùng hắn làm ra chuyện tốt gì trên Kim Lân Đài, kiểu gì vừa mới tỉnh lại cũng sẽ đùng đùng giận quá ngất xỉu lần nữa. Nguỵ Vô Tiện nói: “Vất vả Lam lão tiền bối rồi“.
Lam Hi Thần nói: “Thúc phụ đúng là vất vả“.]
Trong bầu không khí vừa yên tĩnh vừa cổ quái, Nguỵ Vô Tiện vừa đọc vài câu, lại tạm ngừng tiếp, nhìn về phía Lam Khải Nhân mặc dù nhắm mắt dưỡng thần nhưng mặt đã kéo dài ra, hiển nhiên thúc phụ đại nhân vẫn luôn nghe rành mạch, rõ ràng mọi chuyện.
Ngẫm lại Lam lão nhân trong tương lai, thật là quá mức không dễ dàng. Hai môn sinh đắc ý luôn lấy làm tự hào, cháu trai lớn không biết nhìn người, còn định dùng thân mình để thí nghiệm độ nguy hiểm của tà khúc; cháu trai thứ hai thì sao, bướng bỉnh đến mức giống như chín trâu đều kéo không lại sự ngu ngốc, còn không thể vừa tỉnh lại sẽ đùng đùng giận dữ ngất xỉu hay sao.
Có lẽ nên tìm vài trò chơi thú vị mới mẻ một chút cho lão nhân gia, ví dụ như, cạo râu, nuôi rắn?
Lam Khải Nhân quay ngoắt mặt sang, hai mắt mở lớn như cái chuông đồng nhìn trừng trừng Nguỵ Vô Tiện, làm như ngay sau đó là có thể há miệng xả giận mắng nhiếc hắn vậy.
Cười lấy lòng hai tiếng, Nguỵ Vô Tiện chen qua bên người Lam Vong Cơ để né tránh, làm như cái gì cũng không thấy, tiếp tục đọc.