Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 90: Chương 90: Chương 93




[”Nguỵ công tử, ngươi có biết gian nhà này là chỗ nào không?“... Lam Hi Thần liếc hắn một cái, nói: “Đây là nơi ở của mẫu thân ta năm đó tại Vân Thâm Bất Tri Xứ.... Nói là nơi ở... không bằng nói là nơi giam lỏng“..... Lam Hi Thần cúi người xuống bên bụi hoa long đảm nói: “Lúc phụ thân ta là thiếu niên, một lần trên đường săn đêm trở về, ở bên ngoài thành Cô Tô gặp được mẫu thân ta“. Hắn hơi mỉm cười, nói: “Nghe nói, là vừa gặp đã thương“.... “Nhưng nữ tử này đối với ông cũng không yêu, hơn nữa, đã giết chết một vị ân sư của phụ thân ta... Phụ thân ta đương nhiên rất đau khổ. Nhưng ông vẫn không nói một tiếng mà cùng bà bái thiên địa.... Sau khi kết thúc buổi lễ, phụ thân ta liền tìm một gian nhà, nhốt mẫu thân ta lại, rồi tìm một gian nhà khác, tự nhốt chính mình. Gọi là bế quan, thật ra là ăn năn hối lỗi“.... Sau một hồi lâu, Lam Hi Thần thấp giọng nói: “.... Đến khi ta và Vong Cơ sinh ra, lập tức ẵm chúng ta ra cho người khác chăm sóc, hơi lớn một chút, thì giao cho thúc phụ dạy dỗ. Thúc phụ ta... vốn tính tình ngay thẳng, vì việc của mẫu thân ta mà càng đặc biệt căm hận những người có phẩm hạnh không phù hợp, bởi vậy ông dạy bảo ta và Vong Cơ cực kỳ tận tâm, cực kỳ nghiêm khắc. Mỗi tháng chúng ta chỉ có thể gặp mẫu thân một lần, tại gian tiểu trúc này.... Bà đặc biệt thích chọc ghẹo Vong Cơ, chỉ là con người Vong Cơ, càng chọc thì y càng không chịu nói chuyện, càng không có sắc mặt tốt, từ nhỏ đã như vậy. Nhưng,“ hắn cười nói: “Tuy rằng Vong Cơ chưa bao giờ nói, nhưng ta biết, mỗi tháng y đều mong chờ đến cái ngày được gặp mặt mẫu thân đó. Y như vậy, ta cũng vậy”

Nguỵ Vô Tiện tưởng tượng Lam Vong Cơ tuổi còn nhỏ được mẫu thân ôm vào lòng, khuôn mặt trắng nõn phồng lên thành bộ dạng đỏ hồng, cũng bật cười theo. Nhưng Lam Hi Thần lại nói: “Nhưng có một ngày, thúc phụ bỗng nhiên nói với chúng ta, không cần đi nữa. Mẫu thân không còn nữa... Khi đó quá nhỏ, vẫn không hiểu cái gì gọi là 'không còn nữa', mặc kệ người khác khuyên nhủ an ủi thế nào, thúc phụ trách mắng như thế nào, mỗi tháng y đều tiếp tục đến nơi này, ngồi dưới hành lang chờ người mở cửa cho y. Đến sau khi lớn hơn một chút, hiểu rõ mẫu thân sẽ không quay trở lại, sẽ không có ai mở cửa nữa, y vẫn cứ đến“.

.... Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện dừng lại trên hành lang gỗ của gian tiểu trúc, làm như nhìn thấy một đứa bé nho nhỏ, cột mạt ngạch ngồi đoan đoan chính chính trước cửa phòng, trầm mặc chờ đợi cánh cửa kia mở ra, “Lam phu nhân nhất định là một nữ nhân rất dịu dàng“.

Lam Hi Thần nói: “Mẫu thân trong trí nhớ của ta thật sự là như vậy. Ta không biết năm đó vì sao bà phải làm chuyện như thế, mà trên thực tế, ta cũng... cũng không muốn biết“. Sau khi im lặng một hồi lâu, Lam Hi Thần lấy Liệt Băng ra, trong gió đêm chợt vang lên tiếng tiêu sụt sùi... Giờ này khắc này, tiếng tiêu tuyệt vời vẫn khiến người ta nghe không ra tư vị gì.].

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.