'Trần Tình' có ý nghĩa gì?
Đương nhiên là, trần tình thượng tri kỷ, huỷ dự do thế nhân (Bày tỏ với tri kỷ, Chê khen mặc người đời)
Chỉ tiếc là, lúc ấy, hắn không có tri kỷ.
Nguỵ Vô Tiện không nói một lời nào đối với câu hỏi của mọi người, cười trừ cho qua chuyện, rồi quay sang vách đá tiếp tục đọc xuống.
[.... Đi được một ngày, Nguỵ Vô Tiện hơi cảm thấy mệt mỏi khát nước, đúng lúc thấy có một hộ nông gia bên đường, Lam Vong Cơ liền ghìm Tiểu Bình Quả lại. Gõ cửa không có ai trả lời, đẩy một cái, thế mà cánh cửa tự mở ra, giữa sân đặt một chiếc bàn gỗ tự làm, trên bàn bày một nồi đậu chưa bóc vỏ. Cạnh bức tường đất chất một đống rơm rạ thật cao, cắm một cái cào, gà con chạy tới chạy lui đầy đất, đang mổ thóc.
Nguỵ Vô Tiện thấy mấy quả dưa để ở góc sân, đi qua ôm một trái lên “Chủ nhân không ở đây, Hàm Quang Quân chúng ta cứ tự nhiên đi“. Lam Vong Cơ đang định lấy tiền để lên bàn, thì ngoài tường có tiếng bước chân vang lên.... Nguỵ Vô Tiện không biết tại sao, vừa nghe thấy tiếng bước chân, lập tức kéo Lam Vong Cơ nhào tới phía sau đống rơm rạ. May mà Lam Vong Cơ quen trầm ổn bình tĩnh, lúc này mới không bị cú kéo nhào bất ngờ này của hắn làm cho kêu lên thành tiếng. Nhưng y rõ ràng không biết tại sao phải trốn, Nguỵ Vô Tiện cũng nghĩ lại: “Đúng vậy, tại sao chúng ta phải trốn? Dân ở vùng nông thôn này cũng sẽ không nhận ra chúng ta, cứ nói thẳng tới mua đồ ăn không phải là được rồi hay sao? Có thể do làm chuyện xấu nhiều. Quen rồi“.
Nhưng, cú nhào này của hắn, đè cả người Lam Vong Cơ lên đống rơm rạ mềm mại, loại tư thế gần như cưỡng gian này, làm hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác hưng phấn quỷ dị, liền dứt khoát không đứng dậy, ra vẻ thâm trầm giơ ngón trỏ lên, ý bảo Lam Vong Cơ đừng lên tiếng, sau đó làm bộ đây là bất đắc dĩ, yên tâm thoải mái dán sát lên người y, nhưng tràn ngập trong lòng là niềm vui sướng âm ỉ khó tả.]
Khi Nguỵ Vô Tiện đọc đoạn này, cũng hơi có cảm giác hoảng sợ vì thói quen đã trở thành tự nhiên của chính mình, nhưng đọc đến khúc sau lại rất là cao hứng phấn chấn, ngay cả chút mất mát trong lòng ban đầu cũng tan biến không còn một mảnh, hận không thể gào lên một trận để cổ vũ cho 'chính mình', tiếp đi tiếp đi, cứ phải bổ nhào vào Lam Trạm mới được!
Lam Vong Cơ suýt chút nữa bị người nào đó vùng vẫy thoát ra:.....
Nhìn mầm biết cây, rõ ràng chỉ là một việc nhỏ đưa tiền, mua dưa, nhưng người nào đó lại giống như tên trộm vặt sắp bị tóm cổ, bị doạ đến nỗi lẩn trốn, ngươi trốn thì cứ trốn đi, thế mà còn dẫn Hàm Quang Quân cùng trốn, đã vậy còn thuận lý thành chương nhào lên người của người ta không chịu đứng dậy?! Trong lòng tràn ngập niềm vui sướng âm ỉ khó tả nữa? Ngươi có suy xét đến một đời trong sạch của Hàm Quang Quân, còn có hơn 4000 điều gia quy của Cô Tô Lam thị không vậy? Đây còn ra thể thống gì hả!
Giang Trừng trợn trắng mắt, người nào đó xấu xa từ quá khứ cho đến tương lai, con chó hèn nhát không bỏ được tật ăn phân mà!
[Trong sân truyền đến tiếng ghế gỗ dịch chuyển, hai chủ nhân của hộ nông gia dường như ngồi xuống cạnh chiếc bàn gỗ. Một giọng nữ nói: “Nhị ca ca, ẵm giùm ta đi“. Nghe tiếng gọi “Nhị ca ca”, Lam Vong Cơ sững người.
.... Nguỵ Vô Tiện cười khúc khích nháy mắt trái với Lam Vong Cơ, thấp giọng nói: “Thật khéo, một chủ nhân của hộ nông gia này, thế mà cũng là một 'Nhị ca ca'.” Cuối câu hắn nâng cao giọng lên, lộ ra vẻ trêu chọc. Ánh mắt Lam Vong Cơ nặng nề quét qua nhìn hắn một cái, xoay đầu đi. Trong lòng Nguỵ Vô Tiện ngứa ngáy, bò đến bên tai y, nhỏ giọng kêu “Lam nhị ca ca“.
Hô hấp Lam Vong Cơ dường như ngừng lại một nhịp, ánh mắt nhìn lại như thể mang theo ý cảnh cáo.
.... Thê tử sột sột soạt soạt lột vỏ đậu, nói: “Nhị ca ca ngươi thật sự phải dạy dỗ a Bảo cho đàng hoàng, nó mới 4 tuổi đã như vậy, đến khi lớn lên còn ghê gớm hơn. Con nít người ta tức giận khóc lóc mấy lần rồi, cũng nói không muốn chơi với nó nữa“. Trượng phu nói: “Nhưng lần nào cũng vậy à, ngoài miệng nói không muốn, nhưng trong lòng rõ ràng rất muốn chơi với nó“.
Nguỵ Vô Tiện phụt một tiếng, nói: “Lam Nhị ca ca, ngươi có ý kiến gì đối với những lời này không? Ngươi có đồng ý không?”
Lam Vong Cơ nói: “Đừng nói chuyện“. Âm lượng cỡ này, người bình thường căn bản không thể nào nghe được.... Nguỵ Vô Tiện ghé sát vào tai Lam Vong Cơ, không nghe theo không buông tha mà liên tiếp gọi bảy tám tiếng “Lam Nhị ca ca” vừa nhẹ vừa mềm. Lam Vong Cơ làm như rốt cuộc chịu không nổi đột ngột xoay người. Động tác vừa nhanh vừa vững, Nguỵ Vô Tiện đã bị y đè bên dưới người.
Lam Vong Cơ thấp giọng nói: “Kêu nữa, cấm ngôn“. Nguỵ Vô Tiện đưa tay lên mặt y, Lam Vong Cơ lập tức chụp lấy cổ tay hắn. Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nói: “Hàm Quang Quân, trên mạt ngạch của ngươi, có dính cọng rơm“.... Giúp y lấy xuống cọng rơm nhỏ xíu, đưa đến trước mắt y, đắc ý nói: “Nhìn nè, không lừa ngươi chứ“. Còn chưa đắc ý được bao lâu, lại nghe thê tử trẻ tuổi kia nói: “Nhưng cho dù như vậy, cũng không thể để mặc a Bảo ăn hiếp người ta nha“.
Trượng phu của nàng thong dong nói: “Nàng cứ kệ nó, con nít ấy mà, không phải thích ai thì mới ăn hiếp người đó sao, chỉ muốn người ta để ý tới nó“. Nghe vậy, nụ cười của Nguỵ Vô Tiện khựng lại.]
Mọi người đều trố mắt, trăm triệu lần không nghĩ tới Hàm Quang Quân còn hành động như vậy, không phải là nghiêm túc đẩy ra hay sao? Đè ngược lại gì đó, sự trong sạch của Hàm Quang Quân ngươi đâu rồi?
Lam Hi Thần cảm thấy lo lắng cho đệ đệ nhà mình, những lúc đùa giỡn khi chưa hiểu rõ tâm ý, trong lòng Vong Cơ là loại cảm thụ gì?
Lam Khải Nhân thở dài, con cháu thế gia phá phách nghịch ngợm cỡ như Nguỵ Anh đây, Vong Cơ thời niên thiếu còn tự mình trừng phạt hắn, đánh hắn, sau đó rốt cuộc là coi trọng hắn ở điểm nào?
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào sườn mặt ở trước mắt không rời, đến tột cùng tình cảm này phát sinh từ đâu, không thể nào biết được, chỉ biết khi trái tim nhận ra, thì đã sớm sâu sắc rồi.
Mọi người nghĩ mãi mà không giải thích được: Nói tóm lại, đều là lỗi của họ Nguỵ đi rải thính khắp nơi!
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy vô tội cực kỳ, trời xanh chứng giám, bản thân lớn lên hai mươi năm, người mà ta thả thính một cách nghiêm túc cũng chỉ có một mình Lam Vong Cơ thôi, làm gì mọi tội lỗi đều do ta?
“Haizz, không có cách nào, một nơi tập trung toàn cổ hủ như Lam gia, trong một đám người rập khuôn nhàm chán, thế mà còn có một người càng nhàm chán hơn, đây thật đúng là quá thú vị nha, ta đương nhiên muốn làm cho người đó thú vị hơn mới không uổng phí cuộc đời này ấy mà, đúng không, Lam Nhị ca ca?” Người nào đó nói năng hùng hồn xong, còn đưa tay nhéo vài cái lên gò má tuấn tú như mỹ ngọc của Lam Vong Cơ, sau đó cười ha ha một hồi đối với bộ dạng buồn cười này.
Giống như không cảm giác được mặt mình bị nhéo, Lam Vong Cơ vẫn mặt vô biểu tình như cũ, thậm chí gật gật đầu, tỏ vẻ: Nguỵ Anh nói đúng.
Sau khi nghe mấy lời này thúc phụ đại nhân quả thực tức giận đến sắp bốc khói, Lam Hi Thần vừa bình tĩnh trấn an xoa dịu, vừa thầm nghĩ, đây chắc hẳn là do duyên nợ từ trong vận mệnh chú định dẫn tới.
[.... Thiếu phụ kia nói: “Nhị ca ca, vừa rồi ta nói với chàng, muốn chàng dạy dỗ a Bảo cho đàng hoàng, không riêng gì chuyện này, mà còn bởi vì gần đây không yên ổn, chàng đừng để cho nó đi chơi lung tung, mỗi ngày về sớm một chút.... Ta nghe nói không chỉ vùng gần thôn chúng ta, mà ngay cả những hộ trong thành cũng có không ít phần mộ tổ tiên xảy ra chuyện. Quá khủng khiếp rồi, a Bảo vẫn nên chơi ở nhà nhiều hơn, đừng có đi ra ngoài mãi“.
Trượng phu nói: “Ừ. Nếu gặp được Di Lăng Lão Tổ gì đó, vậy thì chắc tiêu đời“.
Nguỵ Vô Tiện: “.....”
Thiếu phụ kia nhẹ nhàng nói: “Ta từ nhỏ đã nghe chuyện về Di Lăng Lão Tổ, vốn tưởng rằng chuyện 'Không nghe lời thì Di Lăng Lão Tổ trở về tìm ngươi, bắt ngươi đi cho quỷ ăn' đều là chuyện giỡn chơi người lớn doạ trẻ con, ai ngờ vậy mà thật sự có người này, còn đúng là đã trở lại“. Trượng phu nói: “Đúng vậy. Ta vừa nghe nói đào mồ là nghĩ ngay đến hắn. Quả nhiên không sai, mọi người trong thành đều xôn xao lan truyền“.
Đối với việc mình bị gắn chặt với chuyện “Đào mồ”, ngoại trừ bất đắc dĩ, Nguỵ Vô Tiện cũng không còn cách nào. Nói thực ra, trước kia hắn làm chuyện này thật sự không ít. Lần nổi tiếng nhất, chính là ở giữa thời kỳ Xạ Nhật Chi Chinh, đào ba thước đất lật ngược toàn bộ phần mộ các đời tổ tiên của Kỳ Sơn Ôn thị lên, đem mọi thi thể luyện chế thành tẩu thi. Mà hắn mỗi lần giết một tu sĩ Ôn gia, cũng đều luyện hết thành tẩu thi, sau đó dùng bọn chúng đi tàn sát những bạn bè người thân lúc còn sống của bọn chúng. Trong Xạ Nhật Chi Chinh, những sự tích này được nhắc tới đều là được mọi người ủng hộ, khen không dứt lời. Nhưng mà, Xạ Nhật Chi Chinh qua càng lâu, người khác nhắc lại, thì càng là sợ hãi khinh thường. Không riêng người khác, ngay cả bản thân hắn sau này nghĩ lại, cũng đều cảm thấy quá đáng. Hơn nữa mấy hôm trước hắn vừa mới bị lộ ra thân phận, cũng chẳng trách người ta vừa nghe đến đào mộ ở bốn phía khắp nơi là đều cảm thấy Di Lăng Lão Tổ làm.]
Đào mồ? Nhiếp Hoài Tang rất muốn 'phụt' một tiếng mà bật cười.
Nhưng hắn đã kềm chế rất tốt, bởi vì những người khác, ngay cả người chưa từng thấy Di Lăng Lão Tổ đuổi thi ngăn địch như Hiểu Tinh Trần, cũng là bộ dạng không muốn cười một chút nào.
Nguỵ Vô Tiện cũng rất là bất đắc dĩ, ai kêu hung thi mới là vũ khí tiện lợi nhất và dễ sử dụng nhất trong chiến đấu của người tu quỷ đạo như hắn đây cơ chứ, cộng thêm mối huyết hải thâm thù đối với Ôn cẩu mà tự mình đã giết đến đỏ mắt... Bất quá, “Có một điều ta phải làm sáng tỏ, chỉ có trong thời gian chiến tranh ta mới đào mồ khắp nơi, mà cũng chỉ đào mồ của Ôn cẩu, còn những ngôi mộ oán khí sâu nặng chết thảm dưới tay Ôn cẩu, cũng như những ngôi mộ vô chủ, lương thiện này nọ, thì ta chưa từng đụng tới!”
Từ xưa đến nay, bất kể là triều đại nào, sau khi mọi người qua đời, đều chú ý đến lá rụng về cội, chôn cất an nghỉ. Nếu người nào phạm tội, sợ nhất là tử tội, diệt tộc, cuối cùng mới là quật mộ phơi thây, đủ thấy hành động như thế đối với người bình thường mà nói là hình phạt nặng nề như thế nào. Cho dù hắn có điên đến đâu, cũng không đến mức ra tay với phần mộ tổ tiên của bình dân bá tánh hoàn toàn chẳng liên quan đến tu chân giới! Bất quá, chuyện tồi tệ như thế mà còn bị vu oan giá hoạ tin là sự thật, thật sự đủ khiến người ta kinh tởm.
Tiết Dương nói: “Bởi vì loại thi thể này cho dù thúc giục thành hung thi, thì tính hung ác khi sử dụng cũng bình thường, không có uy lực phải không?”
Nguỵ Vô Tiện không thèm để ý đến gã, hung thi do hắn tạo thành, sao có thể hung ác bình thường, không có uy lực được.
[.... Nụ cười của Nguỵ Vô Tiện dần dần biến mất..... Bỗng nhiên đầu của hắn giống như trở nên nặng cả nghìn cân, nhấc lên không nổi, không thể nào nhìn vẻ mặt Lam Vong Cơ vào lúc này. Kế tiếp đó nói cái gì, hoàn toàn không nghe được một câu nào.
Đúng lúc này, bên ngoài nông trại bỗng nhiên truyền đến tiếng rít gào vô cùng khủng bố. Một nhà ba người trong sân.... Bị tiếng rít gào bất ngờ doạ sợ đến mức đều quăng chén.... Ngay cả Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện cũng hơi nhúc nhích. Lam Vong Cơ định đứng dậy. Nguỵ Vô Tiện lại nói: “Đừng cử động“. Hai mắt Lam Vong Cơ hơi mở to. Tiếng rít gào kia vừa nghe là biết tà vật cực kỳ hung tàn... Nhưng Nguỵ Vô Tiện lại nói lần nữa: “Đừng cử động“.
Trong sân truyền đến tiếng thét chói tai, còn có tiếng rít gào điên cuồng không phải của con người.... Lam Vong Cơ nằm không được nữa, Tị Trần rời khỏi vỏ như tia chớp, lại nghe ba người nhà nông dân đã bỏ chạy ra khỏi cửa.... Đống cỏ khô bị Tị Trần chém bay lả tả.... Một thứ gì đó toàn thân đen thùi lùi như mực đứng trong sân, đầu bù tóc rối vẫn còn đang nhe răng trợn mắt, trên người mọc ra mấy gai nhọn thất loạn bát tao, vừa nhìn đã khiến người ta sợ hãi, nhưng buồn cười. Lam Vong Cơ chưa từng gặp qua quái vật như vậy, sững người, Nguỵ Vô Tiện đã mở miệng, “Ôn Ninh à, nhiều năm không mở miệng, tiếng kêu của ngươi thật sự là càng thêm doạ người“.
Trong miệng con quái vật đen thùi lùi kia phát ra tiếng người, bất đắc dĩ nói: “Công tử... dù sao ta cũng là hung thi. Hung thi kêu lên... toàn là âm thanh như vậy“. Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ vai y, nói: “Thanh thế uy mãnh“.
Ôn Ninh nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ... thấp thỏm vuốt lại đầu tóc. Nguỵ Vô Tiện thấy trên đầu trên người y cắm một đống nhánh cây, vẻ mặt thảm không nỡ nhìn, nhổ xuống một cành cây nói: “Ngươi tại sao đột nhiên lại nhảy ra ngoài? Còn làm thành bộ dạng thế này... trên mặt trét thứ gì?” Ôn Ninh nói: “.... Sau khi ta thấy các ngươi đi vào, nửa ngày chưa ra...”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi vẫn luôn đi theo phía sau chúng ta?” Ôn Ninh gật đầu, Nguỵ Vô Tiện hiểu ra. Ôn Ninh.... Sau khi bọn hắn xuống khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ vẫn lén theo đuôi, thấy bọn hắn đi vào nông trại hồi lâu không có động tĩnh gì, thò lại gần chân tường nghe ngóng.... Định doạ bọn họ sợ bỏ chạy, để hắn và Lam Vong Cơ đi ra. Có lẽ là cảm thấy dáng vẻ ban đầu của mình không có tính uy hiếp, vì thế làm một đống thứ lung tung rối loạn lên trên mặt trên người. Nguỵ Vô Tiện gần như sắp bị y chọc cười chết.]
Nguỵ Vô Tiện vừa đọc vừa nín cười đến vất vả, mọi người cũng là càng nghe mà sắc mặt càng quái dị.
Quỷ Tướng Quân lật trời xuống đất, tiếp tay cho giặc, gây sóng gió, thủ hạ trợ Trụ vi ngược số một dưới trướng Di Lăng Lão Tổ mà người đời tán dương, thế mà cảm thấy chính mình không doạ người, còn muốn dựa vào nhành cây bùn đất giả dạng để tăng thêm 'lực uy hiếp' mới dám xuất đầu lộ diện, đây quả thực là một cú tát thật lớn vào mặt những tu sĩ sợ hãi hung danh của Quỷ Tướng Quân ở trong sách nha!
Nhưng mà nhìn một Quỷ Tướng quân hung thần khác ngồi yên ở nơi này, oán khí sâu nặng, cũng có thể rít gào đến cực kỳ khủng bố khi phát cuồng, lại đang cùng hai đứa nhỏ vỗ tay chơi đùa, đột nhiên cảm thấy, thế sự đúng là cmn vô thường ảo diệu!
Mọi người: Di Lăng Lão Tổ luyện chế hung thi, có phải có một quy định là 'cần có con mắt thẩm mỹ (kỹ năng hoá trang) giống như bản thân hắn' hay không?
Ôn Tình: Mặc kệ là lúc trước còn sống hay là sau này đã chết trở thành hung thi, đệ đệ vẫn là cái bộ dạng nhát cáy này, ta nên cảm thấy an ủi sâu sắc hay lại mắng một trận?
Lam Vong Cơ vốn còn đang cảm thấy kỳ lạ, tại sao y nhận không ra, nhưng Nguỵ Anh lại cảm thấy được tà ám quái vật không hề đáng sợ, sau khi nghe được đáp án, mặt ngơ ra thầm nghĩ: Ồ, là Ôn Ninh ha.
Làm thế nào âm hồn bất tán như vậy cơ chứ.
Hàm Quang Quân, Ôn Ninh là cố ý nhảy ra để GIẢI VÂY nha!
Lam Vong Cơ: Cũng không cần.
[Ôn Ninh vẻ mặt hổ thẹn lau bùn trên mặt, ai ngờ, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên phát hiện hai tay y dính máu, nói: “Sao thế này?” Ôn Ninh nói “Ồ, không có việc gì...” Lam Vong Cơ nói: “Máu“.
Nguỵ Vô Tiện lúc này mới chú ý tới, trên người Ôn Ninh đúng là toả ra mùi máu tươi, trong lòng rơi lộp bộp. Ôn Ninh nhìn thấy vội vàng xua tay, nói: “Không phải máu! Không không, là máu, nhưng không phải là máu của người sống“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Không phải của người sống? Ngươi từng chiến đấu với thứ gì sao?”
Ôn Ninh dẫn bọn hắn đi tới trước một đoạn đường, đến một khu rừng hoang dã, có hai mươi ba mươi ngôi mộ còn mới, còn có cái mới đào một nửa, bên hố còn một đống thi thể.... Những thi thể này đều đã rơi rụng tơi tả. Nguỵ Vô Tiện tiến đến xem kỹ, có cánh tay gãy nhưng năm ngón tay vẫn đang co duỗi có cái đầu hàm răng vẫn lúc ngậm lúc mở... đã thi biến rồi.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi đánh mấy thứ này quá tan nát.” Ôn Ninh nói: “Không đánh tan nát như vậy, bọn chúng vẫn muốn đi cắn người, căn bản không thể ngăn lại. Dọc trên đường đi đều là dạng hung thi này....”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Dọc trên đường đi? Dọc trên đường đi ngươi đều giải quyết mấy thứ này ở phía trước chúng ta sao?”
Ôn Ninh lúng ta lúng túng gật đầu.... Nguỵ Vô Tiện vốn thấy kỳ quái, không phải nói hiện giờ có rất nhiều hung thi hướng về Di Lăng tụ tập hay sao, tại sao bọn hắn không gặp được nửa con, hoá ra đều bị Ôn Ninh giành trước dẹp sạch các chướng ngại. Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi từ lúc nào đi theo phía sau chúng ta?” Lam Vong Cơ nói: “Kim Lân Đài“. Nguỵ Vô Tiện nhìn về phía Ôn Ninh, Lam Vong Cơ nói: “Ngày ấy đám đông tu sĩ chặn lại đánh giết, y đã giúp một tay“.
Nguỵ Vô Tiện thở dài: “Không phải ta đã kêu ngươi tìm một chỗ ẩn nấp, đừng quan tâm cái gì hết hay sao“.
Ôn Ninh cười khổ nói: “Nhưng mà công tử... ta có thể trốn ở đâu đây“.
Lúc trước y còn có nơi có thể về, còn có người khác có thể đi theo, nhưng hiện giờ trên đời này, ngoại trừ Nguỵ Vô Tiện, mọi người đối với y mà nói, đều vô cùng xa lạ.]
Hoá ra ở Kim Lân Đài, 'Nguỵ Vô Tiện' bị đâm trúng sau một hồi hỗn chiến, còn có nguồn sức mạnh Ôn Ninh này hỗ trợ, hai người Lam, Nguỵ lúc bấy giờ mới có thể thuận lợi chạy thoát đó sao.
So với chuyện này, điều Nguỵ Vô Tiện quan tâm hơn chính là Ôn Tình ở bên kia.
Lúc Ôn Tình mới đến nơi này, hắn kể sơ sơ cho nàng nghe, chỉ đơn giản tóm tắt nói một câu 'tứ đại gia tộc bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương, Di Lăng Lão Tổ chịu phản phệ mà chết', cũng không nhắc tới kết cục của Ôn Tình và hơn 50 người còn sót lại của Ôn thị, trên thực tế, đọc tiếp xuống nữa hẳn là cũng sẽ đọc được tới chuyện đó, nhưng trước mắt bản thân hắn cũng chỉ là người ngồi nghe bên ngoài, đoán được một chút vậy thôi.
Nhưng rốt cuộc, cũng không muốn lại nói một câu, thực xin lỗi, không thể giữ lại tính mạng của những già trẻ lớn bé đó, ta đã thất hứa rồi.
Làm sao có thể nói ra khỏi miệng?
Ôn Tình là người hiểu chuyện đến cỡ nào, mặc dù số ngày quen biết Nguỵ Vô Tiện cũng không hơn những người khác, nhưng cũng hiểu bản tính Nguỵ Vô Tiện đến bảy tám phần, thấy hắn đọc xong đoạn này liền quay người lại với vẻ mặt xin lỗi, còn có gì không rõ nữa.
Ẵm a Uyển từ trên cổ Ôn Ninh xuống ôm vào trong lòng, Ôn Tình nói: “Nguỵ Vô Tiện, ngươi không cần nhìn ta như vậy. Nói đến cùng, là Ôn Tình ta đã nhận ơn phải báo đáp, kéo ngươi xuống vũng nước đục. Bên dưới cái tổ bị lật, làm gì có trứng còn nguyên vẹn? Táng Cương bị bao vây tiêu diệt, ngươi cũng thân tử đạo tiêu, những người chúng ta đây, ngoại trừ kết cục bị tàn sát đến hầu như không còn lại người nào sau khi Ôn thị bị tiêu diệt, thì còn có con đường sống nào khác hay sao? Không có gì phải xin lỗi, lúc chúng ta gặp nguy nan, ngươi ra tay tương trợ, không tiếc phản bội đào tẩu, để chúng ta được sống lâu hơn một chút, đã là đại ân đại đức không thể báo đáp rồi. Chỉ đáng thương a Uyển, đứa nhỏ còn chưa đến hai tuổi, cũng chỉ trách nó đầu thai nhầm chỗ, lấy nhầm họ Ôn thôi“.
Nguỵ Vô Tiện thất thần một hồi, khựng lại nửa ngày, cũng chỉ nói: “Sẽ không... sẽ không đâu, có ta còn sống một ngày, là sẽ bảo vệ các ngươi an toàn không lo lắng“.
Mọi người im lặng một hồi lâu, trong lòng cũng rất hụt hẫng. Về vấn đề đối xử với dư nghiệt Ôn thị, tiên môn bách gia đều thực hiện chính sách 'nhổ cỏ tận gốc, không lưu hậu hoạn'. Nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại, đối xử như thế đối với những người Ôn thị vô tội đó, có thật sự đúng hay không? Hành động này so với Ôn cẩu ngang ngược thích giết người, xem mạng người như cỏ rác, thì có gì khác nhau?