Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 94: Chương 94: Chương 97




Lúc Nguỵ Vô Tiện chuẩn bị xong xuôi để đọc tiếp, cứ luôn cảm thấy mình đã quên chuyện gì đó thì phải. Là chuyện gì nhỉ? Thôi, nếu là chuyện quan trọng thì sẽ nhớ ra, bây giờ cứ mặc kệ trước đã.

[.... Trầm mặc một lát, Nguỵ Vô Tiện đứng dậy, vỗ vỗ tro bụi trên vạt áo, nói: “Chôn đi“.

Ôn Ninh vội vàng gật đầu, tiếp tục đào cái hố dở dang kia. Lam Vong Cơ rút Tị Trần ra, kiếm khí vừa ra, đất cát bay lên, trên mặt đất đã bị chém ra một cái rãnh, Nguỵ Vô Tiện nói: “Hàm Quang Quân, ngươi cũng tới đào mồ sao?”

Lam Vong Cơ vừa quay đầu lại, định nói chuyện, thì thấy Ôn Ninh đứng ở đằng sau hắn, cố gắng kéo khoé miệng xơ cứng, rặn ra một nụ cười, nói: “.... Lam công tử, muốn giúp đỡ sao? Ta đào bên này được rồi“.

Lam Vong Cơ nhìn nhìn phía sau Ôn Ninh, từng hàng hố đất đen ngòm, đất đá chất thành từng đống vừa cao vừa chỉnh tề. Ôn Ninh duy trì “nụ cười”, nói thêm: “Ta thường làm chuyện này. Có kinh nghiệm. Nhanh“.

Về phần đến tột cùng là ai làm cho y (Ôn Ninh) phải “Thường xuyên làm chuyện này”, không cần nói cũng biết.

Im lặng một lát, Lam Vong Cơ nói: “Không cần. Ngươi đi giúp...”

Câu nói chưa xong, y bỗng phát hiện, Nguỵ Vô Tiện căn bản không làm gì cả, vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh xem, hồi nãy khi rời khỏi hộ nông gia hắn thuận tay ôm theo trái dưa, bây giờ làm như đang suy nghĩ làm thế nào cắt ra. Thấy ánh mắt nhìn chăm chú của Lam Vong Cơ, hắn nói: “Hàm Quang Quân, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta đây chẳng phải là không có thứ gì trong tay, linh lực lại thấp hay sao? Nghề nào cũng cần chuyên môn, đây là sự thật. Đào mồ, y nhanh nhất. Không bằng chúng ta bàn bạc một chút xem làm thế nào để ăn trái dưa này đi. Tị Trần đào đất rồi tạm thời không thể dùng được, trên người các ngươi có ai còn dư thanh kiếm, con dao gì đó không?”

Ôn Ninh lắc đầu: “Thực xin lỗi, ta không có mang“.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Hàm Quang Quân, việc này, Tuỳ Tiện có phải ở trên người ngươi không“. Lam Vong Cơ: “.....”

Cuối cùng y vẫn lấy Tuỳ Tiện ra từ túi càn khôn trong tay áo. Nguỵ Vô Tiện một tay cầm dưa một tay cầm kiếm, múa vài nhát kiếm, roẹt roẹt cắt trái dưa hấu thành tám mảnh, cắt xong liền ngồi xổm trên mặt đất vừa ăn dưa vừa xem bọn họ cần cù chăm chỉ đào mồ. Ôn Ninh bên kia trong vòng một nén nhang đã đào xong một loạt hố kích thước bằng nhau, bỏ những thi thể bị y đánh tơi tả ở bên cạnh vào trong hố.... Ăn xong trái dưa này, chôn xong những thi thể còn lại, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ tiếp tục xuất phát.]

Tuỳ Tiện, ngươi có ổn không?

Nhớ năm đó Nguỵ Vô Tiện thiên tư tung hoành, tuổi còn trẻ mà tu vi đã cao, ngay cả bội kiếm cũng sớm tu ra linh tính, thậm chí 13 năm hắn mất đã tự động phong kiếm. Nhưng mà, sau khi phong kiếm, lần đầu tiên nó được vị chủ nhân này rút ra khỏi vỏ, mục đích sử dụng, thế mà là để cắt dưa?!

Lão tổ gia gia ơi, lương tâm ngài thật sự không đau xót sao?

Giang Trừng đối với chuyện này tập mãi thành quen, có cái gì mà lương tâm đau xót. Nhìn động tác lưu loát kia, đường kiếm quen thuộc kia, rất rõ ràng không phải lần đầu tiên dùng kiếm làm chuyện này. Năm đó còn từng nói cái gì mà 'tận dụng hết công năng của đồ vật', cũng chỉ có tiên kiếm của Nguỵ Vô Tiện hắn mới có thể được tận dụng dùng như dao phay. Có chủ nhân như vậy, Tuỳ Tiện cũng sớm quen rồi mới phải.

Trái lại Lam Nhị, thế mà cũng bị dụ dỗ lệch lạc đến mức dùng Tị Trần đào mồ, thật là phí hoài uy danh của thanh kiếm Tị Trần. Chậc, có cơ hội luyện tập đào mồ như thế cũng tốt, dù sao hiện giờ Nguỵ Vô Tiện cũng đã thay đổi người nhặt xác cho hắn, luyện tập trước, sớm muộn gì cũng phải dùng đúng không?

Nhiếp Hoài Tang ngược lại cảm thấy, bản lĩnh đào hố của Quỷ Tướng Quân của tương lai thật là cao siêu, đây là xài xong tẩu thi còn đào mồ chôn lại đàng hoàng đó ha? Tuy rằng vẫn không biết kỹ thuật đào mồ là như thế nào, ít nhất chứng minh một nửa những lời của Nguỵ Vô Tiện là đúng: không phải ngôi mộ nào cũng đào.

Giang Yếm Ly làm như nhớ tới mấy trò hoang đường nghịch ngợm cùng nhau đi trộm táo trộm dưa của hai đệ đệ nhà mình thời niên thiếu, lặng lẽ thở dài: “A Tiện, ngươi thuận tay lấy dưa thế này, chắc lại không trả tiền rồi nhỉ“.

Nguỵ Vô Tiện: “....” Đại khái ta chắc chắn là chưa trả tiền, Lam Trạm hẳn là trả rồi... đúng không?

[Mấy ngày sau, hai người đến Di Lăng..... Nhưng, Lam Vong Cơ cứ ở bên cạnh hắn, bước đi trầm ổn, ánh mắt thản nhiên. Nguỵ Vô Tiện vốn cũng không có cảm giác nguy cơ gì, nhìn một người như vậy, càng là bất kể có chuyện gì cũng không thể lo lắng được. Đi ngang qua thị trấn nhỏ Di Lăng, đầy tai toàn giọng nói địa phương, thân thiết vô vùng, nhịn không được mở miệng dùng bản ngữ nói chuyện người bán hàng ven đường. Nói đến khi hài lòng thoả dạ, lúc này mới xoay người lại nói: “Hàm Quang Quân, ngươi chắc nhớ thị trấn này ha... Trước kia chúng ta từng gặp nhau một lần tại thị trấn này. Ta nói muốn mời ngươi ăn cơm, chuyện này cũng nhớ chứ?” Lam Vong Cơ nói: “Nhớ được“. Nguỵ Vô Tiện nói: “Nhưng thật là xấu hổ, cuối cùng vẫn là ngươi trả tiền, ha ha!”

Hắn ngồi xếp bằng trên lưng lừa, vừa lắc lư, vừa giống như không hề để ý nói: “Nói tới mới nói, Hàm Quang Quân ngươi có ý định quy ẩn không vậy?” Lam Vong Cơ hơi khựng lại một chút.... Nhìn hắn, nói: “Chưa nghĩ đến“. Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, không nghĩ tới là vừa hay! Ta đã giúp ngươi nghĩ kỹ rồi. Hắn muốn tìm một nơi non xanh nước biếc dân cư thưa thớt, xây một căn nhà lớn, có thể thuận tiện giúp Lam Vong Cơ xây một căn kế bên, mỗi ngày hai món một canh. Đương nhiên, tốt nhất là Lam Vong Cơ nấu cơm, bằng không cũng chỉ có thể ăn món hắn làm. Tiền bạc tốt nhất cũng giao cho Lam Vong Cơ quản. Trước mắt hắn thậm chí hiện ra dáng vẻ Lam Vong Cơ mặc áo vải thô, có những miếng vá trên ngực trên đầu gối, mặt vô biểu tình ngồi trước một cái bàn gỗ tự đóng cẩn thận đếm tiền, sau khi đếm xong lại vác cuốc ra ngoài làm việc, còn hắn thì... hắn thì... hắn thì làm gì?

Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc tự hỏi... Hay là để hắn vác cuốc đi, kêu Lam Vong Cơ dệt vải tương đối thích hợp. Ban ngày đánh cá trồng trọt, buổi tối rút kiếm ra ngoài săn đêm, chém yêu trừ ma, quá mệt mỏi khi phải giả vờ như không hề có chuyện quy ẩn này, trở lại trần gian một lần nữa cũng là như vậy. Nhưng quả nhiên, vẫn là thiếu một đứa nhỏ.... Lam Vong Cơ chợt hỏi: “Cái gì nhỏ?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Hả?” Hắn mới nhận ra, thế mà mình lại thốt ra miệng câu cuối cùng, lập tức nghiêm mặt nói: “Ta nói, Tiểu Bình Quả thiếu một đồng bọn nhỏ“..... Nguỵ Vô Tiện vỗ một cái lên đầu lừa của nó, kéo hai cái tai dài của nó, cười hai tiếng, rồi bỗng nhiên cười không nổi. Chẳng vì lý do gì khác, chỉ là vì, hắn vẫn còn nhớ. Năm đó, hắn ngược lại thật sự có mang theo một tiểu bằng hữu. Nếu còn sống khoẻ mạnh đến giờ, cũng đã mười mấy tuổi.]

Chốn xưa vẫn bình yên an ổn, cảnh cũ vẫn người tới người đi.

Khi còn nhỏ lưu lạc ở đầu đường xó chợ của thị trấn nhỏ Di Lăng, nơi đây dáng vẻ thế nào, cách đây mấy hôm hắn đến Di Lăng sinh sống, vẫn là dáng vẻ thế đó. Lúc này đọc tới, quay lại chốn cũ sau nhiều năm bị bao vây tiêu diệt, những câu nói giọng địa phương, ước chừng vẫn là không thay đổi.

Giọng địa phương cảm thấy chưa thay đổi, sự kiện chấn động chẳng ảnh hưởng gì.

Chỉ hơi có chút đáng tiếc, chính mình vẫn chưa mời được Lam Trạm ăn cơm ở Di Lăng này.

Và, rốt cuộc đã nhớ ra, đã quên cái gì.

Nguỵ Vô Tiện lại quay đầu lại nói: “Tình tỷ, a Uyển, sau này bình an không sao cả“.

Ôn Tình rất cảnh giác, “Ngươi lại nhắc tới a Uyển làm gì, đứa nhỏ này vẫn khoẻ mạnh trong lòng ta mà, đương nhiên là không sao“.

Nguỵ Vô Tiện nhịn không được cười nói: “Tình tỷ, ngươi vẫn nên chấp nhận đi, a Uyển cuối cùng phải rơi vào tay ta thôi, tương lai số mệnh của nó là họ 'Lam'!”

Lam Khải Nhân: “.....”

Lam Hi Thần: “.....”

Ôn Tình: “?!!”

Đối diện với a Uyển ngây thơ mờ mịt trong vòng tay tỷ tỷ nhà mình, Ôn Ninh cảm thấy, công tử thật sự đưa a Uyển tới Lam gia, cũng... không tệ lắm nhỉ?

Kim Tử Hiên: Nguỵ Vô Tiện, không phải đấy chứ? Gả đến Lam gia thì thôi, còn muốn mang con của chồng trước gả theo cùng ha?!

Không biết Kim Tử Hiên đang nghĩ đến chuyện gì, Nguỵ Vô Tiện cười hì hì, úp úp mở mở, “Đợi đọc đến khúc sau các ngươi sẽ hiểu rõ“.

Tuy rằng có tám phần chắc chắn, Tư Truy là a Uyển hiện giờ, nhưng hắn cũng chỉ là phỏng đoán thôi, đợi xem tiếp đã.

[Loạn Tán Cương nằm sâu bên trong dãy núi Di Lăng. Người ta nói Loạn Tán Cương là một ngọn núi chứa xác, khắp vùng rừng núi, tuỳ tiện tìm một nơi cắm xẻng xuống, đều có thể đào ra được một xác chết, lời này không giả, Loạn Tán Cương vốn là một chiến trường cổ xưa, sau đó trong rất nhiều năm, mọi người lại quen vứt những thi thể vô danh vào nơi này, dẫn đến âm khí oán khí quanh năm không tiêu tán, cuối cùng trở thành cơn ác mộng của mọi người dân vùng Di Lăng.

Làm như bị nhiễm trong oán khí lâu dần, mà cây cối trên ngọn núi này, cành lá đều đen thui. Từ chân núi đã xây dựng một bức tường cao hơn một trượng (một trượng khoảng 3,3m), trên mặt tường khắc chi chít chú văn, đề phòng người hoặc không phải người ra vào. Bức tường bùa chú này bao quanh toàn bộ Loạn Tán Cương, sớm nhất là do gia chủ đời thứ ba của Kỳ Sơn Ôn thị xây dựng, bởi vì không có cách nào thanh lọc những oán linh với khí thế như dời non lấp bể của nơi này, đành phải chọn cách giải quyết tốt nhất thứ hai, xây dựng bức tường bao quanh ngăn cách. Bức tường này đã từng bị Nguỵ Vô Tiện xô ngã một lần, cái hiện giờ, là do Lan Lăng Kim thị dẫn người trùng tu và gia cố bức tường mới.

Nhưng khi bọn hắn đến, lại phát hiện một đoạn tường rất dài, lại bị xô ngã một lần nữa... Nguỵ Vô Tiện đoán rằng, đây chắc chắn là những con thạch thú trấn sơn, năm đó sau khi hắn chết các gia tộc dùng để đè lên các vị trí phong thuỷ trên Loạn Tán Cương. Loại thạch thú này có khả năng trấn âm trừ tà, kỹ thuật chế tạo yêu cầu rất cao, giá trị cũng vô cùng đắt tiền. Bây giờ sợ là tất cả đều đã bị huỷ hoại, thật là phí phạm của giời.

Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ sóng vai đi tới hai bước, trong lúc vô tình quay đầu lại, thì thấy Ôn Ninh đã xuất hiện.

Y đứng ở bên cạnh con thạch thú đó, cúi đầu bất động, hắn kêu lên: “Ôn Ninh? Ngươi đang nhìn cái gì?”

Ôn Ninh chỉ chỉ vào cái bệ của thạch thú. Con thạch thú này đè trên một gốc cây tròn và dày. Bên cạnh gốc cây, còn có rải rác vài cái cây thấp hơn, nhỏ hơn, làm như bị lửa thiêu đốt, đều là cháy đen.

Ôn Ninh quỳ hai gối xuống đất, năm ngón tay cắm thật sâu vào lớp đất, bốc lên một nắm đất đen thùi, nắm trong lòng bàn tay, thấp giọng gọi: “.... Tỷ tỷ“. Nguỵ Vô Tiện không biết nên nói cái gì, đi qua, vỗ vỗ mạnh lên vai y.]

Ôn Ninh không thể bắt chước động tác tiểu Cảnh Nhi túm góc áo của a Uyển, chỉ đành trợn trừng hết cỡ hai mắt nhìn chằm chằm Ôn Tình không rời, thậm chí không hề chớp mắt, mặc dù y cũng không cần phải chớp mắt. Ôn Tình bị y làm cho tức giận, đưa tay chọt mạnh vào cái đầu người chết của y một cái, sau đó nhét a Uyển trở lại vào lòng ngực y, làm như không hề quan tâm một chút đến những gì vừa nghe.

Ôn Tình không quan tâm, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại có một cảm giác giống như lãnh địa bị xâm phạm. Tốt xấu gì Loạn Tán Cương cũng là một nơi ở mà hắn tốn không ít công sức mới dọn dẹp sạch sẽ, biết rõ Di Lăng Lão Tổ quay về trần thế, còn ở đây giăng bẫy, là khẳng định hắn đã bị bao vây tiêu diệt một lần, thì lần thứ hai cũng chắc chắn không phản kháng chút nào sao? Sau này nhất định phải làm thêm mấy lá chắn trên Loạn Tán Cương mới được, thật là vô lý quá mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.