Edit & Beta: Direct Kill
Hình Minh vừa mới xuất hiện ở trước cửa phòng làm việc của bộ phận chỉnh sửa tin tức, đã nhìn thấy cậu trợ lý thực tập Nguyễn Ninh thần thần bí bí tiến tới, nói: “Sếp, chủ nhiệm Trần đang ở văn phòng của đài trưởng Ngu, bảo anh nếu tới thì đến đó.”
Hình Minh “Ừ” một tiếng, cũng không vội đi đến văn phòng của đài trưởng Ngu ngay, chỉ giơ tay nhéo hai má Nguyễn Ninh một cái, hỏi hắn mùa xuân này ăn gì mà béo vậy, mặt mũi bị thịt chèn hết rồi không nhìn ra được nữa.
Lời này không phải Hình Minh muốn xoi mói. Nguyễn Ninh tốt nghiệp từ học viện điện ảnh, người cao mét bảy, mét tám, tướng mạo thanh tú trắng trẻo, trông khá giống một cậu tiểu thịt tươi hai năm trước nhờ đóng một bộ phim tiên hiệp mà gặp may nổi tiếng. Lẽ ra với điều kiện của Nguyễn Ninh như vậy, bằng vào ngoại hình này có thể vươn cao rồi, càng khỏi nói cậu ta lại là một tên đa tài đa nghệ, biết cách ăn nói, thế mà ở trong đài Minh Châu nhân tài đông đúc, lăn lộn một năm vẫn là một trợ lý thực tập quèn.
Ngày thường Nguyễn Ninh hay gọi Hình Minh là “Sếp”, Hình Minh cũng hay quan tâm tới cậu, làm trong cái ngành nghề này người trẻ tuổi chân thực nhiệt tình như cậu ta được mấy ai, nhưng mà lắm khi cũng nhiệt tình, chu đáo quá mức, lại còn thích buôn chuyện nữa.
“Em cứ hơi mập một chút thì mặt sẽ béo lên, đâu có giống như sếp, dáng người lúc nào cũng chuẩn đét.” Lời này của cậu không phải là nịnh nọt mà là hâm mộ, Nguyễn Ninh đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn bốn phía, nhỏ giọng, “Chương trình ‘Con đường bình dị’ phát sóng tết năm ngoái bị đồn ra bên ngoài là làm giả, diễn viên đóng thế kia đã nói trên chương trình đài Đông Á, bây giờ lão Trần đang muốn tìm người phụ trách…”
Chương trình bị dính thị có tên là ‘Con đường bình dị’, tạm thay cho chương trình ‘Minh Châu kết nối’, nếu như ‘Minh Châu kết nối’ mời các chuyên gia học giả, tinh anh trong các ngành nghề tham dự để đưa ra ý kiến, thảo luận về các tin tức, thì chương trình này chọn hình thức là làm phim tài liệu, gặp trực tiếp các công nhân đang làm ăn ở thành thị, tìm hiểu cuộc sống sinh tồn của họ.
Sau khi chương trình phát sóng thì nhận được nhiều lời khen ngợi như nước thủy triều, buổi tối đêm 30, Hình Minh đã tự móc tiền túi, dùng danh nghĩa ‘Minh Châu kết nối’ mời gần hai trăm công nhân không có cơ hội hồi hương ăn tết cùng nhau ăn bữa cơm tất niên đêm giao thừa, bữa tiệc được chuẩn bị rất lớn, trừ đài Minh Châu ra, các đài truyền thông khác đều tranh nhau đưa tin về sự việc này.
Ăn uống một bữa cơm linh đình, tiền thưởng cuối năm vừa tới tay cũng không còn đồng nào, Hình Minh cùng mấy trăm người làm công cụng chén cạn ly, xưng huynh gọi đệ, sau khi trở về liền nôn đến choáng váng. Trên internet có nhiều ý kiến trái chiều về hành động của cậu lần này, nhưng thực sự thì ý đồ chiếm bảy tám phần, còn sót lại hai, ba phần không phải.
Từ khi cha cậu là Hình Hoành qua đời, mẹ cậu Đường Uyển tái hôn, Hình Minh liền rời nhà ra ngoài ở, bao nhiêu năm nay không cùng người nhà ăn một bữa cơm đoàn viên, có thể cùng nhiều người ăn tết như vậy, trong lòng thật thoải mái, thanh thản.
Người cầu danh được danh, kẻ trục lợi được lợi, cũng do chương trình có tỉ lệ người xem cao, lại đem những khó khăn vất vả trong cuộc sống của nông dân, công nhân ở thành phố lớn vào chương trình, khiến cho một thời gian dài mọi người vẫn còn bàn tán. Đây vốn là một việc mà ai ai cũng được hưởng lợi, tuy nhiên không nghĩ tới một năm còn chưa hết, lại đột nhiên có biến hóa phát sinh.
Có người nặc danh tiết lộ, những công nhân tham dự chương trình ‘Con đường bình dị’ đều là diễn viên quần chúng được mời về đóng, một đài tin tức khác là Đông Á nghe ngóng được tin ngay lập tức hành động, mời hai diễn viên quần chúng tới chương trình của mình.
“Lão Trần ý là muốn tìm người phụ trách… Anh mau đi tìm Ngu tổng giải thích rõ ràng, đừng nói gì cả để cho người khác nói.”
Hình Minh liền “Ừ” một tiếng, quay người đi ra ngoài cửa. Chưa bước ra đến cửa lại quay đầu, dặn dò Nguyễn Ninh đi hỏi mọi người trong tổ xem cuối tuần này có rảnh ngày nào không, cậu mới từ nước ngoài về mua cho mọi người ít quà, nhân tiện mời mọi người ăn một bữa cơm.
Cửa phòng làm việc của đài trưởng không khép, đến gần còn có thể nghe thấy tiếng lão Trần đang ở bên trong hùng hồn giải thích điều gì đó, lão nói nhiều người gọi điện thoại mắng chửi đến nỗi đường dây cũng bị hỏng, lãnh đạo cấp trên cũng gọi điện thoại tới hỏi, còn nói hai kỳ ‘Con đường bình dị’ kia vừa vi phạm nguyên tắc căn bản của đài Minh Châu, vừa bỏ qua đạo đức cốt nhất của người viết báo…
Hình Minh lười tiếp tục nghe lão Trần phí lời, đẩy cửa ra, đứng thẳng người, gọi một tiếng: “Thầy”.
Ngu Trọng Dạ nhấc mắt liếc nhìn Hình Minh một cái, âm thanh trước sau như một lạnh nhạt trầm thấp: “Vào đi.”
Lão Trần thấy người tới là Hình Minh, cực kỳ không khách khí hừ một tiếng, khuôn mặt đang thâm trầm bỗng nhiên hứng khởi đến lạ: “Tiểu Hình đến rồi à.” Trên mặt mỉm cười, mà trong giọng nói có vài phần quái gở: “Tiểu Hình à, tôi xem chương trình ‘Con đường bình dị’ của cậu xong đã nghĩ, cậu làm việc ở đài Minh Châu này là quá phí phạm tài năng của mình, trực tiếp đi đóng phim cũng được, viết truyện, biên tập, đạo diễn, đóng phim đều một mình cân tất, Trương Nghệ Mưu* cũng không bằng được đâu.”
(Trương Nghệ Mưu (sinh năm 1950 hoặc 1951) là đạo diễn phim Trung Quốc.Trương Nghệ Mưu còn là tổng đạo diễn chương trình khai mạc và bế mạc của Thế vận hội Mùa hè 2008 và Paralympic Bắc Kinh 2008.)
“Chính vì việc này đến.” Đối phương ý tại ngôn chỉ trích cậu làm giả chương trình, Hình Minh không chút hoang mang gật đầu, mỉm cười, “Chủ nhiệm ngày hôm nay tâm tình không tệ, chắc lát nữa có chuyện tốt xảy ra.”
“Nào có chuyện tốt gì, ” lão Trần cũng lười cùng cậu quanh co, nhắm thẳng vào sự kiện thuê người diễn của cậu, “Sắp có chuyện lớn xảy ra rồi, chắc trong khoảng thời gian tới, trong đài không thể yên ổn được.”
“Cháu cũng thấy vậy, thế cuộc ở bán đảo Triều Tiên đang diễn biến căng thẳng, quân đội Mỹ ngấm ngầm mang tàu khu trục* vào Nam Hải, mấy nhà báo đều thích những chuyện như vậy mà.”
(Tàu khu trục, hay còn gọi là khu trục hạm, (tiếng Anh: destroyer) là một tàu chiến chạy nhanh và cơ động, có khả năng hoạt động lâu dài bền bỉ dùng cho mục đích hộ tống các tàu chiến lớn hơn trong một hạm đội, đoàn tàu vận tải hoặc một chiến đoàn, và bảo vệ chúng chống lại những đối thủ nhỏ tầm gần nhưng mạnh mẽ, thoạt tiên là những tàu phóng lôi, và sau này là tàu ngầm và máy bay. Khu (驅) và trục (逐) là các chữ Hán-Việt đều có nghĩa là “đuổi đi”)
Tin tức vừa rồi đều là những tin nóng hổi gần đây, tứ lạng bạt thiên cân (bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân), hai người đều có thể đi làm diễn viên được.
Hình Minh lần đầu tiên đến văn phòng của đài trưởng, không khỏi tò mò xem xét quanh phòng một chút. Bên trong thiết kế theo kiểu cấm dục, vật dụng trong phòng chủ yếu có hai màu đen và xám, đơn giản đến gần như nhàm chán, bàn làm việc màu đen làm bằng đá hoa cương đằng sau là hai cái giá sách lớn, bên trong có rất nhiều sách được sắp xếp ngăn nắp.
Ngu Trọng Dạ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hình Minh, ánh mắt của hai người ở trong không khí va chạm vào nhau, như phát ra tia lửa điện.
Trước kia, hai người họ chỉ có quan hệ thủ trưởng – cấp dưới, hoặc không thì là thầy giáo – học trò bình thường, bây giờ…
Bây giờ bọn họ căn bản không phải như thế nữa.
Ba ngày trôi qua, vết trói trên cổ Hình Minh vẫn còn rõ ràng như cũ, bước đi còn có chút khó khăn.
Ngu Trọng Dạ cũng không giả vờ không quen biết Hình Minh, mở miệng hỏi cậu: “Ngày mai là cuối tuần, buổi tối cậu làm gì?”
“Em định về thăm mẹ một chút.” Hình Minh thành thật trả lời, “Cũng sắp đến ngày giỗ của ba em, em muốn cùng mẹ đi thăm mộ ba.”
Dường như chỉ thuận miệng hỏi cho có chuyện, đài trưởng Ngu không nói thêm gì nữa, cầm lấy điều khiển từ xa mở TV lên—— trong ti vi đang phát tin của đài Đông Á, chương trình có tên là ‘Phi thường nhân sinh’, hai người đàn ông thoạt nhìn qua thật vất vả, cơ cực tự nhận mình đã tham gia chương trình ‘Minh Châu kết nối’, kể lại chuyện chương trình cảm động ngày đó đều là do có người thiết kế tỉ mỉ, còn nói người thiết kế kia so với minh tinh còn đẹp trai hơn, hình như là người dẫn chương trình…
Hai người diễn viên quần chúng kia cũng chỉ là gặp gỡ thoáng qua một lần, trong giới giải trí rộng lớn, hiển nhiên là không nhớ tên của người dẫn chương trình này, mà người dẫn chương trình đài Đông Á kia lập tức nắm bắt được trọng điểm đẹp trai như diễn viên, ngay lập tức không khách khí chút nào vạch trần, chẳng lẽ là Hình Minh sao?
…
Nghe đến đó Ngu Trọng Dạ cười nhẹ một tiếng, nhìn Hình Minh hỏi: “Chương trình này cậu xem chưa?”
Hình Minh gật đầu: “Rồi ạ.”
Ngón tay Ngu Trọng Dạ gõ nhẹ lên mặt bàn: “Giải thích một chút đi.”
“Con đường bình dị’ là do em nhất thời chuyển đề tài, nhân vật là thật, sự việc kia cũng là thật, chỉ là mấy người làm công sợ camera quá, để tránh kéo dài tiến độ mới phải tìm người khác diễn hộ. Người là do em nhìn, cũng là em chọn, trách nhiệm không phải của người sản xuất và đạo diễn.”
Việc trước mắt đang lâm vào hoàn cảnh đáng lo, mà Hình Minh thật sự rất trượng nghĩa. Cậu cũng không có ý định giải thích cho sai lầm của mình, dù sao Ngu Trọng Dạ không phải người ngoài nghề, thời đại này đài truyền hình muốn cho chương trình đạt hiệu quả cao, sắp xếp diễn viên quần chúng, người thế thân và khán giả vỗ tay căn bản không phải chuyện mới mẻ gì, phẩm giá thấp hơn còn có thể tạo tin tức giả nữa.
Tuy nhiên đây là ‘Minh Châu kết nối’ chứ không phải là mấy cái chương trình thực tế, đối với hai chữ “Cầu chân” của đài Minh Châu mà nói, sai lầm như vậy dường như không thể tha thứ được.
Hình Minh đối với chuyện này hiển nhiên rất rõ ràng, nếu không cũng sẽ không phải lo lắng mà bò lên giường Ngu Trọng Dạ như thế.
“Đài Đông Á thật quá đáng, phát sóng chương trình như vậy ít nhất cũng phải báo trước với chúng ta một tiếng.” Sự việc ồn ào đến bước này, lão Trần có chút hoảng hốt, hai năm qua hai đài đã cạnh tranh gay gắt với nhau, ở sau lưng nhau báo cáo đấu đá là chuyện thường xảy ra, tuy nhiên chưa đến mức đao kiếm đổ máu như thế này.
Ngu Trọng Dạ ngược lại không để ý lắm, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm người dẫn chương trình trong TV kia, cười nói: “Lạc Ưu kia có vẻ khá đấy, nếu có thời trao đổi một chút, hỏi xem cậu ta có muốn đến đài Minh Châu phát triển sự nghiệp không.”
“Đâu chỉ dẫn hay, dáng vẻ của Lạc Ưu, có mấy ai trong đài ta có thể so sánh được? Mà chuyện này không dễ xử lí đâu, Lạc Ưu đã làm trong ngành được gần hai năm, hiện tại được coi như là át chủ bài của Đông Á, bọn họ làm sao có thể dễ dàng thả người như vậy?” Lão Trần suy nghĩ một chút, không yên tâm bổ sung thêm một câu, “Hơn nữa cậu ta ở Vệ thị Đông Á chúng tinh phủng nguyệt*, chắc cũng không muốn xuống khỏi đỉnh núi này, đổi nghề đi chỗ khác.”
(Chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ)
“Người thường đều muốn đi lên chỗ cao hơn, đặc biệt là người của truyền thông, chắc cũng có dã tâm và biết suy nghĩ.” Ngu Trọng Dạ ngược với lão Trần không bi quan như lão, hơi vuốt cằm nói, “Cậu ta sẽ đến.”
Tiếp theo hai người lại tán gẫu một chút về tin tức thời sự quan trọng và tình hình các chương trình giải trí, dường như hoàn toàn không thấy Hình Minh đang ở trong phòng làm việc.
Hình Minh vẫn cứ đứng đến thẳng tắp, kiên trì chờ, vào lúc này chỉ có thể nghe theo mệnh trời, nhưng cậu cũng không cần, không thèm đến xỉa đến nó.
Nói chuyện phiếm gần mười phút, lúc này Ngu Trọng Dạ mới đột nhiên xoay hướng câu chuyện, hỏi lão Trần: vấn đề diễn viên đóng thế của ‘Minh Châu kết nối’, trung tâm tin tức chuẩn bị xử lý như thế nào?”
Nếu theo ý lão Trần, nhất định lão sẽ lột da tróc thịt Hình Minh, dạy cho cậu một bài học để cho từ nay về sau đừng mong ngóc đầu lên nổi. Nhưng lúc này hoàng đế còn chưa có hạ chỉ, một tên thái giám như lão không dám tự ý quyết định. Lão không chắc Ngu Trọng Dạ đối với chuyện này có thái độ gì, vì vậy không dám nói rõ, chỉ cười ý tứ nói: “Chuyện này nếu chú Ngu đã biết rồi, tôi đương nhiên sẽ nghe theo ý chú.”
Tuổi của Lão Trần so với Ngu Trọng Dạ lớn hơn không ít, thế nhưng lại hay cùng với đám tiểu bối trong đài gọi Ngu Trọng Dạ là “chú Ngu”, công phu vuốt mông ngựa có thể thấy rõ. Hình Minh từ đầu đến cuối đều thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cười nhẹ một tiếng.
Cao Lực Sĩ.
(Cao Lực Sĩ là hoạn quan nổi tiếng thời nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc. Ông tham dự việc triều chính và có ảnh hưởng nhất định tới vua Đường Huyền Tông)
Ngu Trọng Dạ cũng cười: “Tôi không muốn chuyên quyền, đều theo ý của lão.”
“Ý của tôi …” Lão Trần cẩn thận tìm từ, “Chuyện này nói lớn không lớn, trên mạng ồn ào một thời gian sẽ chìm xuống, mà chuyện này nói nhỏ không nhỏ, hai chữ ‘Chân thực’ là yêu cầu tối thiểu, phương châm của đài Minh Châu cũng dựa vào hai chữ này, chúng ta nếu như không quản không hỏi, danh dự đài chúng ta nhất định sẽ bị hao tổn, theo ý của tôi đài nên hủy hợp đồng với người có trách nhiệm, đồng thời công khai phát biểu giải thích, đài Minh Châu tuyệt đối không tiếp tay cho những hành vi giả tạo đối với công nhân đóng giả cũng như vĩnh viễn không ký hợp đồng với người thuê những công nhân này nữa.”
Mưu đồ Lão Trần tính toán quả thật chu toàn, hủy hợp đồng là coi như muốn đuổi Hình Minh ra khỏi đài, mà một tờ “vĩnh viễn không ký hợp đồng” công khai kia dường như muốn cắt đứt cơ hội mà Hình Minh có thể tiếp tục ở lại trong giới truyền thông.
“Cứ theo ý lão mà làm đi.” Ngu Trọng Dạ gật đầu với lão Trần, cuối cùng lại nhớ ra trong phòng còn có một người đang sống sờ sờ, nên nhìn về phía Hình Minh, dùng ánh mắt vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh đuổi cậu đi ra ngoài.
Hình Minh hơi choáng váng, hai mắt như bốc hỏa, đầu óc trống rỗng. Cậu không cảm thấy phẫn nộ hay oan ức gì, mà chỉ cảm thấy thật nực cười.
Không như mong muốn, tủi nhục một hồi.
Nực cười như thế nào.