Môi Súng (Thần Thương)

Chương 5: Chương 5




Edit & Beta: Direct Kill

Không như mong muốn, tủi nhục một hồi.

“Cảm tạ.” Hình Minh bày ra dáng vẻ tươi cười, không đầu không đuôi nói tiếng cám ơn với Ngu Trọng Dạ, sau đó thật sự đi ra ngoài.

Nhưng còn chưa đi được bao xa, cậu liền quay lại, cạch một tiếng đẩy cửa phòng của đài trưởng. Hai mắt cậu lạnh lẽo, gương mặt mang theo sát khí, bộ dạng như cầm kiếm vào điện muốn bức vua thoái vị.

Sau bàn làm việc, Ngu Trọng Dạ ngồi yên bất động, lão Trần quát: “Làm gì đấy! Bảo cậu ra ngoài, không nghe thấy hả?”

Hình Minh đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Trong lòng thầm nghĩ những người khinh bỉ Trang Lôi căn bản không hề có đạo lý, cái gọi là “Huyền tố chi phương” “Hoàng xích chi đạo”, cũng cần phải có kỹ thuật, bản thân mình chắc không có năng khiếu làm nghề này, buổi tối hôm đó cậu sử dụng tất cả bản lĩnh của mình, xoay eo lắc mông làm đủ trò hề, nhưng hôm nay nhớ lại, lúc đó Ngu Trọng Dạ vẫn bình tĩnh, thái độ ám muội, vừa không có từ chối, cũng chưa hứa hẹn gì, bây giờ không thể nói hắn thất tín được. Sự tình đến nước này chắc không có điều gì tồi tệ hơn, Hình Minh đơn giản gọn gàng dứt khoát: “Tôi còn có lời muốn nói.”

(“Huyền tố chi phương” “Hoàng xích chi đạo” là chỉ chuyện sinh hoạt nam nữ chốn phòng the)

“Ý của cậu tôi biết rồi.” Ngu Trọng Dạ căn bản không cho cơ hội giải thích, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Hình Minh một cái, liền ấn xuống điện thoại, dặn dò thư ký, “Gọi bảo an lên đây.”

Bảo an rất nhanh đã tới, người nào người nấy đều cao to vạm vỡ, ăn mặc cùng với đám bảo tiêu trong phim xã hội đen tựa nhau. Bọn họ vừa vào cửa liền đẩy phía sau lưng Hình Minh, không quan tâm người này là ai, ngay tại đây liền muốn đuổi đi ra ngoài.

Một bàn tay thô lỗ giữ lấy vai cậu, Hình Minh giật giật vai, không lập tức tránh ra. Không biết vì sao, trong ngực cậu bùng lên lửa giận, lệ khí phát ra, quay người liền vung một quyền đấm nhân viên an ninh kia. Thịt cùng thịt va chạm tạo nên tiếng động ghê người, các nhân viên an ninh còn lại sợ hết hồn, bọn họ chưa từng thấy ai dám ở trước mặt đài trưởng mà dám ngang ngược như thế, đơ người mất hai phút sau đó mới cùng nhau tiến lên.

Hình Minh rơi vào vòng vây tấn công của bảy, tám người, thế đơn, nhưng lực không mỏng, vẫn quật ngã được vài người nữa. Tuy nhiên sau một hồi xô sát, các nhân viên an ninh dù sao cũng người đông thế mạnh, thế nên cậu bị đánh ngã.

Không may lúc ngã xuống cằm lại đập trúng khay trà bằng thủy tinh đang để trên bàn, bị miếng thủy tinh cắt qua mặt, máu tươi tràn ra.

Ngu Trọng Dạ vẫn nhìn Hình Minh, nhìn cậu mất khống chế, nhìn cậu ngang ngược, nhìn cậu chảy máu bị người ta nhấn ngã xuống đất, không lên tiếng.

Mặt Hình Minh úp xuống sàn, hai tay bị kéo ra sau lưng, hai tên bảo an chắc bị mấy cú đấm lúc nãy của cậu dọa sợ, nên dùng trọng lượng bản thân ngồi khóa ở trên người cậu. Hình Minh nỗ lực giãy giụa, cảm thấy mình như Tôn Ngộ Không bị Ngũ Chỉ Sơn đè lên không thể nhúc nhích được, vì vậy thần trí khôi phục tỉnh táo, quyết định không giãy dụa, nói chuyện.

“Tôi đã đảm nhiệm vị trí người chủ trì của chương trình ‘Minh Châu kết nối’ gần nửa năm, trong nửa năm này tỉ lệ người xem ti vi của đài Minh Châu luôn duy trì vị trí số một toàn quốc, tháng trước mới được ban thi đua khen thưởng cất nhắc để biểu dương, tiền lời quảng cáo đã tăng hơn ba trăm phần trăm!”

Lão Trần không nghĩ tới Hình Minh sẽ dùng đòn sát thủ như vậy, trái lại Ngu Trọng Dạ hình như đã sớm dự đoán được, gật gật đầu, chậm rãi nói: “Người trước trồng cây, người sau đón gió, nhiều năm qua ‘Minh Châu kết nối’ đã tích lũy được sức ảnh hưởng to lớn, nó cũng quyết định một phần số lượng người xem và thành tích quảng cáo. Mà căn cứ vào số liệu CCTV của kỳ mới nhất, tỉ lệ người xem ‘Minh Châu kết nối’ so với cùng kỳ năm ngoái giảm xuống còn 37%.”

Không phải Hình Minh chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, khi Trang Lôi còn dẫn chương trình thành tích ‘Minh Châu kết nối’ đứng đầu toàn quốc, hiện nay tỉ lệ người xem ti vi giảm xuống là sự thật không thể chối cãi, chính cậu cũng biết rõ. Nhưng công thành thì dễ thủ thành lại khó, bây giờ hầu hết các đài tin tức truyền thông trên TV đều không thể đối đầu lại với sức ảnh hưởng của tin tức trên internet, các chương trình tương tự như ‘Minh Châu kết nối’ gần như đều đã ngưng phát sóng, ‘Minh Châu kết nối’ còn có thể duy trì đến bây giờ đã là thành tích không dễ dàng gì.

Hình Minh không cảm thấy tài năng của mình không bằng người, nhưng không muốn biện giải nhiều, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tám tháng trước khi tôi đến biên giới Syria phỏng vấn, đúng vào lúc giao tranh pháo kích, may là hữu kinh vô hiểm*, nhặt được cái mạng này… Hai tháng trước ở Ma-ni-la phỏng vấn du khách Hương Cảng bị bắt cóc làm con tin, không may bị người dân địa phương hung bạo đâm một dao vào bụng…”

(Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm)

“Cho nên?” Ngu Trọng Dạ híp hai mắt lại, khuôn mặt anh tuấn bày ra bộ dạng thiếu kiên nhẫn.

Lão Trần biết lời này của Hình Minh có ý tứ gì, cậu có oan, cũng có oán, cái gọi là không có công lao thì có khổ lao, thằng nhóc này bây giờ vừa có công lao lại vừa có khổ lao, đài Minh Châu lẽ ra nên mở một con đường cho cậu. Lão Trần không muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào để chèn ép Hình Minh, vội vàng thở ra một câu phản bác: “Đồng ý cậu hi sinh vì công việc là chuyện đáng được tuyên dương, nhưng bằng từng đấy, thì không đủ để chống đỡ cho cậu, cứ suy nghĩ đơn giản, tin tức mà cậu còn dám làm giả, thì còn chuyện gì không dám nữa?!”

Hình Minh thật sự có chút tuyệt vọng, mà một người khi đang trong lúc tuyệt vọng thì không thể kiểm soát được mình, không giữ mồm giữ miệng: “Cho tôi một chương trình, thành viên nòng cốt tôi sẽ tự mình tìm, quảng cáo tôi cũng tự tìm, nếu như tỉ lệ người xem thất bại, tôi sẽ không nói hai lời lập tức cút đi!”

“Có chút ý nghĩa.” Ngu Trọng Dạ rốt cục nở nụ cười, dùng ánh mắt ra hiệu bảo an, “Thả cậu ta ra.”

Hình Minh từ dưới đất bò dậy, sửa sang lại sơ mi đã bị vò nhăn nhúm và áo khoác, một lần nữa đứng nghiêm: “Cho tôi một chương trình.”

Ngu Trọng Dạ khẽ mỉm cười, ánh mắt không dấu được ý cười nhàn nhạt: “Dựa vào cái gì?”

“Tôi có năng lực khiến chương trình đó không thua thậm chí vượt qua cả ‘Minh Châu kết nối’, nếu như chương trình có thành tích vượt trội, tôi cũng chỉ lấy lương căn bản, không đòi thêm một đồng.”

Lão Trần thấy vết thương càng muốn xát muối, chua giọng trào phúng nói: “Nếu như cậu có thể chịu đựng như vậy, thế thì lương cơ bản còn cần làm gì nữa, không phải càng tốt hơn sao?”

Nói thì dễ nhưng làm lại khó, lúc này lý trí đã trở lại toàn bộ, Hình Minh không rơi vào phép khích tướng của lão Trần, vẫn cứ nhìn chằm chằm Ngu Trọng Dạ: “Ăn, mặc, ở, đi lại đều cần tiền, nếu muốn chương trình mới đạt được kết quả như ‘Minh Châu kết nối’, cần ít nhất một năm —— ”

Ngu Trọng Dạ đánh gãy lời Hình Minh: “Nửa năm.”

Hình Minh sửng sốt một lát, mặc dù cậu tự tin qua mức, nhưng yêu cầu này thực có chút làm người khác khó chịu.

“Cậu trước tiên không cần vội vàng đáp ứng, trên thực tế trong đài đang có kế hoạch làm thêm hai chương trình mới.” Ngu Trọng Dạ dùng ánh mắt ra hiệu cho lão Trần, “Nói cho cậu ta biết.”

Lão Trần bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không nói: “Đàm tổng của Hoa Xán và Ngu tổng có quan hệ không tệ, đang định hợp tác sản xuất một chương trình, tên là ‘Nếu như yêu mỹ nhân’, vừa là chương trình thực tế tìm hiểu về các món ăn ngon trên toàn quốc, vừa là chương trình mời các minh tinh nổi tiếng, dân dĩ thực vi thiên* mà, minh tinh cũng là người, khán giả nhất định thích xem.”

(Dĩ thực vi thiên: coi việc ăn là hàng đầu trên tất-cả)

Lão Trần cảm thấy, rõ ràng là phạt nhưng còn giống thưởng hơn, Hoa Xán là công ty truyền hình lớn nhất trong nước, nắm trong tay các minh tinh lưỡng ngạn tam địa*, khách mời của ‘Nếu như yêu mỹ nhân’ đương nhiên sẽ là các thiên vương thiên hậu hoặc các nghệ sĩ đang “hot” hiện nay, tiến trình của chương trình lại đơn giản, độ nổi tiếng và tỉ lệ người xem ti vi không cần phải lo lắng, bao nhiêu người dẫn chương trình có kinh nhiệm lâu năm trong đài ngóng ngóng trông trông mình có thể được chia một chén canh này, thế mà đâu ai ngờ Hình Minh lại nhận được.

(Lưỡng ngạn tâm địa: Trung Quốc, Đài Loan, Hồng Kông)

“Vẫn còn một chương trình đang trong giai đoạn sáng tạo, một chương trình tạp chí tin tức.” Ngu Trọng Dạ nói tiếp phần của lão Trần, không nhanh không chậm phun ra mấy chữ, “Phát sóng trực tiếp.”

Mấy chữ “phát sóng trực tiếp” đủ khiến mỗi một tên lính mới vào nghề đều hãi hùng khiếp vía, giống như một ca sĩ chỉ thu âm trong phòng thu đột nhiên bị bắt biểu diễn trước công chúng, mà còn không cho hát nhép nữa.

Hình Minh nghe xong cảm thấy huyết dịch đang chảy bên trong mạch máu đột nhiên muốn phun trào, mới vừa nãy còn trải qua mười phút khó khăn của cuộc đời, bây giờ tinh thần lại phấn chấn trở lại.

Lựa chọn của Hình Minh nằm trong dự liệu, Ngu Trọng Dạ hỏi cậu: “Nghĩ xong chưa?”

“Vâng.” Hình Minh hơi cau mày, biểu tình nghiêm túc, “Nửa năm, cho tôi thời gian nửa năm, nửa năm sau nếu danh tiếng của chương trình không được như mong đợi tôi sẽ tự động cút đi, mà trong nửa năm này chương trình làm như thế nào tất cả đều phải nghe theo tôi.”

“Cậu sớm nói như vậy, sự tình sẽ đơn giản đi không ít.” Ngu Trọng Dạ cười cười, “Đây mới là thứ có giá trị.”

“Thứ có giá trị” này Lão Trần nghe không hiểu, nhưng Hình Minh nghe hiểu, cậu vừa cảm thấy thất vọng nhưng lại cảm thấy vui mừng nhiều hơn, may mà Ngu Trọng Dạ tán thưởng giá trị của cậu không phải chỉ ở trên giường.

Hình Minh lại một lần nữa nói cảm ơn với đài trưởng Ngu, nghiêm túc cẩn thận, khách khí, sau đó quay người đi ra khỏi văn phòng Ngu tổng.

Cậu đứng ở cửa, cố gắng làm động tác đóng cửa chậm chút, đúng lúc có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong của lão Trần.

“Không phải xuất thân chính quy, mà vẫn vọng tưởng dẫn chương trình phát sóng trực tiếp? Không biết nên nói cậu Hình Minh này là người không biết sợ, hay là quá non kém đây, còn chưa có học đi đã nghĩ đến chuyện bay.”

Sau đó Hình Minh lại nghe thấy giọng của Ngu Trọng Dạ, trước sau như một trầm thấp từ tính, âm thanh còn mang theo ý cười.

“Tuổi trẻ thích giết chóc hiếu chiến là thiên tính, tôi cũng muốn nhìn xem tên nhóc đó có thể bay được bao xa.”

Hình Minh quay người đi, lúc này ở hành lang đã chen chúc một đám nhân viên trong đài, thần sắc phức tạp mà nhìn cậu.

Dưới ánh mắt mọi người, Hình Minh rất nhanh dọn dẹp tâm tình rối bời của mình.

Bộ dạng chật vật, đằng trước áo sơ mi còn có vết máu, cậu bây giờ có chút nhếch nhác nhưng tư thái cao quý, không nhanh không chậm sửa sang lại cổ áo sơ mi cùng tay áo của áo vest, sau đó bỏ đi. Dáng đi của cậu mãi chỉ có một tư thế, cằm khẽ nâng, sống lưng thẳng tắp, mắt không ngó nghiêng hai bên, đặc biệt như một món đồ sứ, tinh mỹ nhưng cũng không kém phần kiêu ngạo, cứng rắn. Nguyễn Ninh vẫn cảm thấy tư thế này rất ngầu, âm thầm học theo vài lần nhưng không thể được, mà lão Trần lại thấy, đây là đang cố làm ra vẻ.

Hành lang người chen mỗi lúc một nhiều, tất cả ánh mắt đồng tình hay ghét bỏ đều dừng lại trên người cậu.

Hình Minh không để ý, dù sao đây không phải là thời điểm tệ hại nhất của cậu.

Cậu nhớ tới đợt thi giữa học kỳ lớp 9 ngày ấy, các bức tường đỏ trong trường, hai hàng cây già, bầu trời xám xịt.

Môn thi cuối cùng là môn toán, bắt đầu vào thi không tới ba mươi phút, thông thường thầy chủ nhiệm sẽ không xuất hiện thế mà ngày đó đột nhiên lại dẫn theo cảnh sát đi tới ngoài cửa phòng thi. Giáo viên giám thị bị gọi đi ra ngoài, bốn người trưởng thành nói chuyện với nhau ước chừng bốn năm phút đồng hồ, giọng nói không quá lớn, nhưng bên trong phòng thi học sinh đã nhạy bén ý thức được có chuyện gì đó xảy ra.

Giáo viên giám thị mới về trường dạy, từ trường học khác chuyển công tác về đây, nên học sinh trong lớp này cơ bản không biết tên, vì thế khi lần thứ hai cô đi vào phòng học, ngay trước mặt cả lớp gọi tên, Hình Minh, Hình Minh có tới không?

Đám học sinh đồng loạt ngẩng mặt lên, quay đầu, ánh mắt đều đổ dồn vào bàn thứ hai từ dưới lên —— Hình Minh từ nhỏ đã cao, người duy nhất có thể ngồi ở phía sau cậu là cậu bạn được tuyển sinh nhờ có thành tích xuất sắc ở môn nhảy cao.

Nhưng cậu làm như hoàn toàn không nghe thấy, vùi đầu tính toán.

Giáo viên giám thị thấy không có người lên tiếng, lại lớn tiếng gọi, Hình Minh không tới sao? Hình Minh, ba em xảy ra chuyện rồi!

Bọn học sinh còn nóng vội bất an hơn cậu, bên trong phòng thi yên lặng như tờ, trong phòng học lúc này chỉ có một người vẫn chăm chú làm bài thi của mình, trong lòng cậu không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, tốc độ viết nhanh chóng, chữ viết trong tờ giấy thi như rồng bay phượng múa. Đột nhiên có học sinh đứng lên, giơ tay về sau chỉ, Hình Minh ngồi ở chỗ đó ạ!

Hình Minh, cô giáo lặp lại một lần nữa, em không phải thi nữa, ba em xảy ra chuyện rồi.

Viết nốt dòng chữ cuối cùng, Hình Minh rốt cục cũng đứng lên. Cậu cầm lấy bài thi, dưới ánh mắt của đám học sinh đi lên bục giảng, mang bài thi nộp cho giáo viên giám thị, rất bình tĩnh mà nói, cô ơi, cho em nộp bài thi.

Môn toán học cậu thi được chín mươi sáu trên một trăm điểm, tổng điểm vẫn đứng nhất lớp.

Còn có chuyện gì có thể tốt hơn so với chuyện này?

Còn có chuyện gì có thể tệ hơn so với chuyện này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.