Chương 136. Không muốn thét chói tai
Editor: Quỳnh Nguyễn
Danh Khả nghe minh bạch, anh liền đi, mà anh liền đi, có phải muốn mang theo cô hay không?
Nắm tay cô rớt xuống ở nút thắt một bên, bỗng nhiên từ bên kia giường lật chuyển xuống, nhanh chóng hướng cửa phòng chạy đi.
Cô chính là không muốn cùng với anh, từ khi đêm đó bị anh hung hăng nhục nhã, nán lại bên cạnh anh nhiều một giây, cô sẽ cảm thấy khó chịu.
Thời điểm tay cô thiếu chút nữa đụng tới tay nắm cửa phòng, bên hông bỗng nhiên căng thẳng người đã bị anh ôm lại trở về.
“ Không nghe lời như vậy, xem ra tôi thật sự thật tốt quá đối với cô.” Mâu quang Bắc Minh Dạ trầm xuống, mới biết được vừa rồi cô nói lung tung với anh cái chuyện loạn thất bát tao không cần để ý gì căn bản chính là muốn kéo dài thời gian của anh.
“Hí a” một tiếng, theo tiếng Danh Khả thét chói tai vang lên áo của cô đã hoàn toàn bị anh xé thành hai nửa.
“Nghĩ muốn đi ra ngoài, tùy cô.” Anh oa oa cười cười, bỗng nhiên kéo cửa phòng ra làm bộ liền muốn đẩy cô ra ngoài.
“Không cần!” Cô thất kinh, dùng lực đặt lên cánh tay của anh, bám chặt.
Nếu hiện tại có người hỏi cô, người trên đời này cô hận nhất là ai, đáp án nhất định là anh, nhất định là cầm thú này!
Anh làm sao có thể ác liệt như vậy, làm sao có thể đê tiện thành như vậy!
Cô sống gần hai mươi năm, chưa từng gặp qua người càng đê tiện, càng vô sỉ hơn so với anh.
Cửa phòng vẫn rộng mở như cũ, một chỗ khác hành lang ẩn ẩn truyền đến thanh âm Nam Cung Tuyết Nhi nghi hoặc: “Em không có cùng chị Khả Khả cùng một chỗ, vừa rồi chị cùng Đại Dạ ca ca cùng một chỗ a.”
Trong lòng Danh Khả căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Dạ, ngay cả hô hấp đều đã rối loạn: “Không cần. . . Đừng cho Nha Nha nhìn thấy, tôi...Tôi trở về Đế Uyển với anh, tôi trở về với anh.”
“ Tự nguyện sao?” Mặc dù anh đã nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, nhưng tay còn đang tại cầm trên tay cửa, tựa hồ tùy thời đều đã có khả năng lại mở cửa ra.
Cô dùng lực cắn môi, đáy mắt có lệ, lại dùng lực đem nước mắt nuốt trở về đến trong bụng, không xoay mặt lại nhìn anh, chỉ là thanh âm đã khàn: “Giúp tôi, đừng cho Nha Nha nhìn thấy, tôi trở về với anh.”
Nhắm lại mắt, mới lại khàn giọng nói: “Tự nguyện.”
Rốt cục Bắc Minh Dạ đóng cửa phòng lại, cũng đã khóa lại ở bên trong, ôm lấy cô đi đến bên cạnh cửa sổ, đem cửa sổ mở ra.
“Anh muốn làm gì?” Danh Khả hoảng sợ, nước mắt đáy mắt còn chưa kịp nuốt trở về đã bị hành động nhẹ nhàng nhảy lên trên cửa sổ mấy lần sợ tới mức tim đập rối loạn.
Mắt thấy anh ngồi trên cửa sổ, thân hình cao lớn theo gió nhẹ hơi lung lay, cô sợ tới mức trong lòng căng thẳng, một tiếng “Cẩn thận” căn bản không kịp suy tư liền thốt ra.
Bắc Minh Dạ quay đầu, hạ mi mắt nhìn cô, đáy mắt cô vừa rồi rõ ràng hiện lên một tia lo lắng, mặc dù tốc độ chớp tắt rất nhanh, nhưng, quả thật tồn tại, cũng bị anh bắt giữ đến.
Nha đầu kia, tại dưới tình huống của anh như vậy cư nhiên còn có tâm tư lo lắng anh.
Môi mỏng anh giương lên, Danh Khả nhưng nhìn ra cười này nguy hiểm, từ lo lắng đến sợ hãi chỉ là trong nháy mắt, cô theo bản năng đã nghĩ rời xa.
Nhưng không còn kịp rồi, Bắc Minh Dạ chụp cổ tay của cô, không nặng không nhẹ, cư nhiên liền lôi cô đến trong lồng ngực mình, cùng anh cùng nhau ngồi ở trên cửa sổ.
Từ nơi này nhìn xuống dưới, độ cao hoàn toàn là cô thừa nhận không đến, anh... Sẽ không là muốn từ nơi này nhảy xuống mang cô rời khỏi đi? Này quả thực là tìm đường chết!
Mộ Tử Khâm cùng Nam Cung Tuyết Nhi chạy tới cạnh cửa, Mộ Tử Khâm đẩy đẩy cửa, lại hoàn toàn không có đẩy ra, anh thử nhéo vài lần nắm tay cửa, cửa phòng đã khóa đến sít sao.
“Đáng chết!” Anh thấp thanh âm, gõ cửa: “Khả Khả, cô có còn ở tại bên trong hay không?”
Bắc Minh Dạ cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, chỉ là cười yếu ớt, giống như hoàn toàn không thèm để ý như vậy.
Danh Khả lại nghe đến Nam Cung Tuyết Nhi kêu gọi, cả trái tim nhất thời vặn, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, cô nhịn không được đưa tay nắm chặt vạt áo của anh.
Không có lý do gì, thậm chí rõ ràng cảm thấy được từ nơi này nhảy xuống nhất định sẽ chết người, cô lại vẫn lại là trông cậy vào cái nam nhân vài phút trước bị chính mình căm thù đến tận xương tuỷ này, trông cậy vào anh giúp bản thân thoát khỏi trận không chịu nổi này.
Ngoài cửa lại truyền đến thanh âm Nam Cung Tuyết Nhi khẽ gọi: “Tử Khâm biểu ca, đừng giẫm hư hỏng cửa của em, em đi tìm cái chìa khóa cho anh, đừng nha!”
Tựa hồ Mộ Tử Khâm muốn giẫm cửa nhưng bị Tuyết Nhi ngăn trở, sau đó, đó là thanh âm Tuyết Nhi chạy ra, chạy gấp như vậy đại khái sẽ trở lại thật nhanh.
Danh Khả theo bản năng đem vạt áo Bắc Minh Dạ nắm chặt, ngẩng đầu nhìn anh, anh đang hạ mắt nhìn chằm chằm cô.
“Không sợ?” Anh hỏi.
Cô kỳ thật sợ, nhưng, càng sợ bộ dáng chính mình hiện tại này bị Nha Nha nhìn đến, cho nên chỉ có thể lựa chọn tin tưởng anh.
“Vậy cô tốt nhất cắn chặt răng, không cần thét chói tai.” Anh ngoéo khóe môi một cái, cánh tay dài rơi vào trên eo cô, không đợi cô phản ứng kịp những lời này đã vươn người nhảy lên, từ trên cửa sổ nhảy xuống.
Anh cư nhiên. . . Thật sự từ nơi này nhảy xuống!
Danh Khả dùng lực cắn môi, dùng lực níu chặt vạt áo của anh, trừ bỏ sợ hãi cái gì đều đã nghĩ không ra.
Gió tại bên tai cô thổi qua, người kịch liệt rơi xuống, tốc độ nhanh như vậy. . Cô đem mặt dùng lực chôn vào trong bộ ngực của anh, trong lòng chỉ có một ý tưởng, lần này, không chết cũng phải tàn phế rồi.
Đã có thể tại từ trong đầu óc thoáng một cái chữ “Chết”, cánh tay dài Bắc Minh Dạ rơi vào trên eo cô bỗng nhiên buộc chặt, cô cũng cảm giác cả người chính mình tựa hồ bị anh ôm chặt hơn như vậy, sau đó tốc độ rơi xuống chậm lại một phen.
Cô dùng lực nhắm mắt lại, biết, bọn họ tới cùng rồi.
Cô thật sự không muốn chết. . .
Nhưng, va chạm trong dự liệu cũng không có xuất hiện, thân thể tại một trận truỵ xuống, bỗng nhiên lại bị người ôm nhảy lên một phen, chỉ là lần này độ cao nhảy lên hữu hạn, rất nhanh liền lại rơi xuống lần nữa, nhưng đồng khởi rơi xuống, tốc độ lại mỗi một lần thay đổi thong thả lại.
Cuối cùng Bắc Minh Dạ ôm cô đi tới hậu viện, từ từ hướng về ngọn đèn, còn có thể nhìn đến mặt cô trắng xanh, môi mỏng đã bị hàm răng dùng lực cắn ra một mảnh trở nên trắng.
“An toàn, vẫn còn không mở mắt?” Anh nhợt nhạt cười cười, nếu không phải hai cánh tay đang ôm cô, thật muốn đưa tay nhào nặn một cái trên chóp mũi cô chảy ra mồ hôi tinh tế.
Không phải là nhảy cái nhà lầu sao? Cư nhiên sợ hãi thành như vậy.
Thanh âm Bắc Minh Dạ mang theo một chút hương vị hài hước lại lạnh nhạt đem Danh Khả từ bối rối làm tỉnh, cảm giác được anh đang ôm chính mình đi đường, cô bỗng nhiên mở mắt ra, từ trong ngực anh ngẩng đầu, kinh ngạc thấy bọn họ cư nhiên đã đi hậu viện.
Phía sau, xuyên thấu qua khuỷu tay của anh còn có thể nhìn đến toà nhà cao lớn hùng vĩ kia, từ địa phương cao như vậy nhảy xuống, bọn họ cư nhiên một chút việc đều không có!
Anh làm như thế nào đến? Cư nhiên, làm được hoàn mỹ như vậy!
“Như thế nào? Rốt cuộc biết nam nhân cô lợi hại sao?” Thanh âm nhàn nhạt của anh đón gió đêm mà lại có vài phần êm tai làm cho người ta say mê.
Cô phủ nhận không được, rất nhiều khi anh thật sự cường đại đến đủ để cho bất luận một nữ nhân quý mến, nhưng điều kiện tiên quyết là chính mình không phải đối tượng bị anh ức hiếp.
Tóm lấy quần áo rách nát không chịu nổi trên người, nếu không có kiện quần áo bị xé thành hai nửa này, câu nói kia vừa rồi câu nói kia có lẽ có thể nhiều mấy phần mê hoặc lòng người.
Bị anh khi dễ thành như vậy, nếu như thực còn có thể thích, chỉ có thể nói nữ nhân kia cũng thật là kỳ hoa.
Ít nhất, cô coi như có vẻ bình thường.
. . .