Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 43: Chương 43




Ông cụ nói xong ho khan một trận, dâu cả nhà họ Phó vội vàng bước nhanh đến vỗ lưng cho ông cụ, thay ông cụ nhuận khí.

Bác gái Phó vừa nhuận khí cho ông cụ vừa mắng Phó Sủng: “Cháu xem cháu đi, để ông cụ tức thành như vậy? Nói gì chúng ta cũng là người nhà họ Phó, sẽ hại cháu sao?”

Dù sao cũng là dâu cả nhà họ Phó, nói chuyện cũng có trọng lượng, cho dù cha mẹ Phó Sủng cũng không thể nói gì.

Phó Sủng nhìn ông nội mình cũng đau lòng, trong lòng bàn tay nắm tay Đường Dật đầy mồ hôi, cô không biết mình nhìn ông nội như vậy có thể kiên trì không, Đường Dật nhìn ông cụ, trong lòng cũng vô cùng không có cảm xúc.

“Ông nội, cháu sai rồi.” Phó Sủng lẩm bẩm mở miệng, buông tay Đường Dật ra, đi tới trước mặt ông cụ quỳ xuống, lớn như vậy, cho dù chịu phạt cô cũng sẽ đứng, ông cụ dạy cô, người phải có tôn nghiêm, cho dù chết đứng cũng không thể quỳ cầu xin người khác.

Ông cụ nhìn Phó Sủng đang túm lấy quân phục của mình, trong mắt cũng đầy đau lòng, giọng nói mềm nhũn rất nhiều: “Đứa nhỏ ngốc, ông nội biết cháu thích Đường Dật, từ nhỏ đến lớn cháu đều không nhìn vừa mắt ai, chỉ coi trọng thằng nhóc này hơn bất cứ điều gì.”

Con bé do ông nuôi lớn, sao lại không nhìn rõ ý định này, ông già rồi, nhưng Phó Sủng nghĩ gì ông cũng có thể rõ ràng, lớn tuổi nhưng không hồ đồ.

“Ông nội…” Phó Sủng nắm lấy quần áo ông cụ, chỗ đốt ngón tay cũng hơi trắng bệch, cố nén nước mắt, những người khác trong nhà họ Phó cũng nghiêm mặt, không dám mở miệng nói gì.

Đường Dật lẳng lặng nhìn hai ông cháu, định mở miệng nói gì thì ông cụ đã mở miệng trước: “Cháu nói cháu gả cho Đường Dật, cháu gả cho ai ông vẫn đều theo cháu, từ nhỏ đến lớn cháu làm bao nhiêu chuyện xấu, ông nội chịu mắng, gánh vác giúp cháu.”

Người khác mắng ông càng già càng hồ đồ, nhất định không còn anh minh năm đó, chỉ biết sủng ái không chừng mực cô nhóc này, chiều thành như vậy, ông cụ dạy con trai có khuôn phép, lại dạy cháu gái thành như vậy, ngược lại rất có thể trỏ thành trò hề.

“Cháu biết rõ cháu sai rồi, lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, khiến ông chịu uất ức.” Phó Sủng nghẹn ngào nói xong xoay mặt đi, kìm hãm nước mắt trong mắt, “Nhưng cháu thật sự không chia xa Đường Dật được, bốn năm rồi, không có một ngày cháu không muốn quên anh ấy đi, nhưng càng muốn quên lại càng nhớ, nhớ sâu hơn.”

Khi bạn muốn xóa ai đó khỏi trí óc, bạn lại phát hiện kinh người, anh ta đã ở trong xương của bạn, thậm chí tràn đầy trong máu, cho dù đụng chạm tới đâu, bạn đều nhớ lại những ký ức cùng với anh ta.

“Vậy làm sao bây giờ, cháu từng nghĩ chưa, mẹ cậu ta có đồng ý không?” Ông cụ không nhìn Phó Sủng, khẽ nhắm mắt lại, cũng đau lòng, “Cháu nói đây chính là chuyện của hai đứa, chúng ta là bậc bề trên, cũng không phải không hy vọng cháu tốt đẹp, cháu đi theo Đường Dật, đứa nhỏ này ưu tú, ông nội không phải chọn.”

Đường Dật học trường học thợ săn, binh lính tinh nhuệ từ đội dã chiến ra, bây giờ đi đại đội đặc chủng làm phó đội trưởng, đây là vinh hạnh, dĩ nhiên là một người lính hết sức giỏi rồi.

Ông cụ thở dài, “Nếu mẹ cậu ta tới đây xin lỗi, nói cho hai đứa thành đôi, chúng ta cũng không phản đối, nhà họ Phó chúng ta có mặt mũi, có thể lật tay tát người ta sao? Đương nhiên sẽ đồng ý, nhưng người khác lại không cho cháu bậc thang đi xuống, đứa nhỏ ngốc.”

Nếu mẹ Đường Dật có ý này, sớm tới đây, hai đứa bé cũng sẽ không khổ tới bây giờ, lúc tiểu Hoa không có chuyện cũng từng tới nói với ông, Đường Dật không có Phó Sủng sắp thành điên rồi.

Cả người đã không còn hình dạng gì rồi, bạn nói xem ngay cả tư tình nhi nữ (1) cũng không ném ra được, sao làm lính, lời đó nói ra để chặn lời tiểu Hoa, sao không đau lòng chứ, sao không rõ ràng chứ, nhưng nếu gả Phó Sủng, về sau đứa nhỏ này nhất định sẽ chịu khổ.

Bây giờ ông còn sống, ai cũng phải cho chút mặt mũi, Phó Sủng làm bậy gì cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng ông không còn ở đây? Mấy vị cha chú này chỉ có thể che chở nhất thời chứ đâu che chở cả đời?

Cha mẹ Phó Sủng nuông chiều, nhưng lập gia đình, cha mẹ nói nhiều hơn nữa cũng không giúp được gì, không thể ra sức, ông sợ nhất chính là lúc không còn ở đây nữa, Phó Sủng vẫn náo loạn như vậy, ai cũng chán ghét mệt mỏi, không muốn quản nữa.

Cho nên ông cụ phải nhân khi mình còn sống, thấy Phó Sủng gả cho người tốt, gia cảnh đối phương cũng tốt, đối xử tốt với cô nhóc này, ông yên tâm, cả đời này cũng không mong gì hơn, nhưng tính cách con bé này cứ cố chấp như vậy, ông cũng không có cách nào.

Phó Sủng vẫn lẳng lặng nghe, nhà họ Phó cũng trầm mặc, Đường Dật nhìn ông cụ, lúc này mới mở miệng: “Ý của ông là nếu mẹ cháu đồng ý, ông sẽ cho cháu và Phó Sủng ở chung một chỗ, không phản đối chúng cháu?”

Những năm này anh vốn không về nhà, ở nhà cũng vì chuyện này mà náo loạn không thành cái gì, không biết trốn tránh hay anh thật sự không muốn bước vào nhà một bước, cho dù đi về cũng ít nói chuyện.

Gọi điện thoại cho cha mẹ hỏi thăm ngắn ngủi mấy câu, rồi sẽ ngậm miệng không đề cập đến, mỗi lần mẹ gọi điện thoại hỏi xem mắt, anh chỉ nói một câu, không có Phó Sủng, nhà họ Đường đời này sẽ không có người nối dõi, mẹ ồn ào mấy lần cũng mệt mỏi, thuận theo ý anh.

“Đúng, chỉ cần mẹ cậu tự mình đến nhà họ Phó cầu hôn, ông sẽ buông xuống.” Ông cụ ôm Phó Sủng, nhìn Đường Dật, “Ông chính là không thể để cho Phó Sủng chịu uất ức, lời lúc trước mẹ cậu nói phải chịu trách nhiệm, nếu không về sau mẹ cậu sẽ không đối xử tốt với Phó Sủng, ông sẽ không để cho Phó Sủng sống trong gia đình như vậy.”

Ông cũng mệt mỏi, không muốn làm khó đứa bé, nhưng mẹ Đường Dật không tới, chuyện như vậy sẽ không buông ra, mẹ Đường Dật đối xử không tốt với Phó Sủng, về sau con bé cũng sẽ không vui sướng, chuyện này không thể để vậy.

“Cháu có thể bảo mẹ tới cầu hôn, nhưng cháu có thể có một yêu cầu không?” Đường Dật hơi khó xử nhìn người nhà họ Phó, cũng biết bản thân mình yêu cầu thật khó khăn, lần đầu tiên kiên định, mặt lộ vẻ khó xử rồi.

Cha Phó thấy ông cụ đã thỏa hiệp, mình làm cha cũng nên tỏ thái độ: “Nếu ông cụ đã nói vậy, cậu nói một chút xem yêu cầu gì?”

Đúng là làm cha mẹ, sinh con, nuôi con, bạn còn phải cam tâm tình nguyện vất vả vì nó, nếu cha Phó biết đứa con trai kiêu ngạo của mình cũng không đáng tin như vậy, xem chừng thật sự xỉu vì tức.

Mẹ Phó vẫn trầm mặc, bà vốn cưng chiều Phó Sủng giống ông cụ, lúc con bé quỳ xuống bà đã mềm lòng.

(1) tư tình nhi nữ hay nhi nữ tình trường: nam nữ quyến luyến chuyện tình ái yêu đương.

Câu đầy đủ: “Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản 儿女情长,英雄气短.

Câu thành ngữ Hán Việt này có nguồn gốc xuất xứ từ một câu trong hồi thứ 18 của “Thủy hử ký” (không phải “Thủy hử truyện” đâu nhé).

Nhi nữ: tức là nam và nữ, trai và gái.

Tình trường: quyến luyến chuyện tình ái, yêu đương.

Anh hùng: nghĩa này quá rõ ràng, khỏi phải chú thích thêm.

Khí đoản: Tiêu tan chí khí; tâm trạng, khí sắc xuống “phong độ”.

Anh hùng là để nhân thế ngưỡng mộ, cho nên anh hùng không nên vướng vào vòng lụy trai gái yêu đương quyến luyến.

Vậy thì ngụ ý đại khái của câu thành ngữ trên là: “Tình yêu nam nữ quyến luyến với nhau không rời, thì chí khí phấn đấu của người đàn ông sẽ tiêu tan”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.