Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 44: Chương 44




Đường Dật liếc nhìn cha Phó, lại đảo mắt nhìn ông cụ: “Chuyện như vậy do mẹ cháu làm chưa đủ tốt, nhưng cũng là mẹ cháu, tính tình bà không được tốt, hơi cố chấp, lúc mẹ cháu đến cầu hôn, có thể xin ông và mọi người tha thứ cho bà? Có gì tức giận, muốn phạt muốn mắng, cháu là con trai, hôm nay nguyện ý nhận.”

Cho dù bản thân mẹ đã từng làm gì sai, anh vẫn là con trai của bà, điểm này không thể nào thay đổi, nếu vì hạnh phúc của anh mà đến để chịu áp bức và lăng nhục, anh cũng không xứng làm con, không khác kẻ khốn kiếp là bao nhiêu.

Mẹ gây ra tổn thương lớn cho Phó Sủng, nếu anh không nói trước, khó bảo toàn, sẽ không tới để nhận cơn tức của người nhà họ Phó.

Ông cụ nghe lời Đường Dật nói, nghiêm mặt không mở miệng.

Ông cụ không nói lời nào, người nhà họ Phó càng không dám mở miệng, không khí cứ trầm mặc như vậy, qua thời gian lâu, ông cụ mới lẳng lặng mở miệng: “Được rồi, như cậu nói, chúng tôi cũng không có vấn đề gì, điểm này tôi cũng có thể hiểu được, người nhà họ Phó không phải không biết nói lý.”

Yêu cầu này của Đường Dật, nghe ra thì quá đáng, thật ra cũng có ý nghĩa, không có cha mẹ nào không vì con, tới cầu hôn rồi hai nhà lại náo loạn một trận, chuyện như vậy, một cơ hội vãn hồi cũng không có.

“Cám ơn ông!” Đường Dật bốp một tiếng chào ông cụ theo tiêu chuẩn quân đội, hết sức cảm kích ông cụ khoan hồng độ lượng.

Cũng biết là vì Phó Sủng, những người khác nhà họ Phó không nói thêm gì nữa, ông cụ đã buông lỏng rồi, bọn họ không cần thiết phải làm khó đứa bé.

Ông cụ gật đầu, vuốt đầu Phó Sủng, trong mắt đầy đau lòng, khoát tay áo với mọi người: “Được rồi, mọi người cũng về đi, ta mệt mỏi.”

Lớn tuổi rồi, chuyện trong lòng càng nhiều, đã cảm thấy đặc biệt cố hết sức, nhất là vì cô nhóc này, ông cụ lo lắng suốt ngày chưa xong, nhưng cô nhóc này sống sẽ không quan tâm, đã nhiều năm như vậy, do mình dung túng mà ra.

Ông cụ đã nói vậy, mọi người đều đứng dậy, lục tục rời khỏi nhà ông cụ, về nhà mình.

Bên ngoài trời đã tối rồi, ánh trăng trong sân mơ hồ, trong không khí lạnh lẽo yên lặng, Phó Sủng không nhịn được khẽ rụt cổ, Đường Dật tiện tay khoác áo khoác của mình lên người Phó Sủng.

Cha Phó và mẹ Phó nhìn hai người, thở dài: “Cho dù là duyên phận nghiệt ngã, Đường Dật à, cháu cũng phải đối xử tốt với con bé, biết chưa? Con bé còn quá nhỏ, trước kia bị chiều hư rồi, nhưng lòng con bé tốt.”

Từ nhỏ đến lớn, đứa nhỏ này bị người khác mắng do ông cụ cưng chiều sinh hư, nhưng nói trắng ra, ngoại trừ tùy hứng, nhưng lòng tốt, con bé không làm chuyện thương thiên hại lý *.

(*) thương thiên hại lý: nhẫn tâm, không có tính người.

Đường Dật khẽ gật đầu, ôm Phó Sủng, đặc biệt trịnh trọng mở miệng: “Con sẽ không để cho cô ấy chịu bất cứ tổn thương gì.”

Lần bốn năm này để cho anh nhớ quá nhiều quá dài rồi, rất nhiều việc không phải do mình nghĩ đơn giản như vậy, anh muốn làm tốt, phải đắn đo cho Phó Sủng, cô gái này không giống cô gái khác, chính là một đứa bé, phải từ từ.

Cha Phó và mẹ Phó gật đầu, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi, Phó Mặc liếc nhìn Phó Sủng, đưa tay vuốt ve mặt em gái mình, Phó Sủng gọi Phó Mặc một tiếng thật nhỏ: “Anh…”

Có một người anh dù sao cũng tốt, Phó Mặc lớn hơn cô, từ nhỏ vì cô đã ẩu đả lớn nhỏ không biết bao nhiêu lần, lúc trưởng thành, cho dù cô sai rồi, cũng không cho phép người khác nói cô không tốt trước mặt anh, đây chính là anh trai.

Anh có thể mắng cô không phải thứ gì, có thể nói cô làm việc tùy tiện, có thể nói cô không có tương lai, có lúc, khi hận cô, hận không thể bóp chết cô, lúc chán ghét cô nhìn sao cũng chướng mắt, nhưng anh là phúc lợi trời ban cho cô.

Anh đối xử với cô như vậy, đó là quyền lợi làm anh, người khác nói cô một câu cũng không được, anh chính là giữ gìn cô như vậy, đóng cửa rồi lại là một người khác, có lẽ đây chính là anh em, đây chính là quan hệ máu mủ.

“Được rồi, không có chuyện gì, trở về sớm chút.” Cuối cùng Phó Mặc cũng buông lời, hai người đều như vậy, anh cũng không thể ngăn được, ngăn nữa không phải để cô em gái này của mình hận chết mình sao, không bằng giúp đỡ chúng nhiều chút.

Phó Sủng khẽ gật đầu, Phó Mặc cũng xoay người đi, Đường Dật ôm Phó Sủng, lúc này mới mở miệng: “Cùng về nhà ông nội anh đi, sáng mai xin nghỉ, để anh gọi điện thoại cho đội trưởng Kiều một chút.”

Nói xong Đường Dật ôm Phó Sủng, moi điện thoại trong túi ra, gọi cho Kiều Chí Vĩ, chỉ nói đơn giản tình huống, Kiều Chí Vĩ cũng nghe An An nói chuyện của Phó Sủng và Đường Dật rồi, cũng biết hai người quanh co khúc khuỷu rồi, dĩ nhiên đồng ý.

Cũng không làm khó, chỉ nói một câu, xử lý chuyện cho tốt sớm một chút, sớm ngày về đơn vị, tuyệt đối không thể phá hỏng diễn tập quân sự, nếu không sẽ giết chết Đường Dật, Kiều Chí Vĩ chính là như vậy.

Trừ An An nhà anh ra, chính là nghiêm khắc với bất kỳ ai, nhất là binh lính của mình, không được lười biếng.

Đường Dật cũng đảm bảo với Kiều Chí Vĩ, ôm Phó Sủng đi về nhà ông nội mình, ông cụ luôn ngủ sớm dậy sớm, Đường Dật vốn cho rằng ông đã ngủ, mang theo Phó Sủng trở về.

Không ngờ hai người đổi giày ngoài cửa, vừa vào phòng khách, chỉ thấy ông cụ đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách xem hí khúc * trên ti vi.

(*) Hí khúc (Hí kịch)戏曲 hay kinh kịch (京劇/京剧) hay kinh hí (京戲/京戏) là một thể loại ca kịch của Trung Quốc hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh, là kết quả của sự trộn lẫn giữa Huy kịch với Hán kịch.

Phó Sủng hơi xấu hổ nhìn ông cụ, Đường Dật lại rất tùy ý, cười nói: “Ông nội còn chưa ngủ sao, mấy giờ rồi?”

Ông cụ quay đầu, lúc nhìn thấy Phó Sủng cũng hơi sửng sốt, đã nhiều năm như vậy, bởi vì chuyện của hai đứa bé mà nhà họ Phó và nhà họ Đường cũng không thể nào lui tới, chuyện như vậy, ông vẫn cảm thấy thật có lỗi với lão thủ trưởng.

Khi ông còn trẻ, đã từng lên chiến trường với ông nội Phó Sủng, vừa là cấp dưới, ông rất rõ ràng tính khí của thủ trưởng, lúc tuổi còn trẻ chính là bá chủ một phương, khi đó tư lệnh cũng không có cách bắt bí thủ trưởng.

Không vì cái gì khác, người này vượt qua tư lệnh đã quen, đoàn trưởng đoàn khác cứ nhắc tới ông cụ Phó đều lắc đầu, chiếm đồ của người khác, giống như người khác đoạt đồ của mình, thời điểm đó làm lính khác bây giờ.

Không phải nói, đàn ông có khí phách, bọn họ làm cấp dưới cũng cảm thấy rất có mặt mũi, đều nguyện ý đi theo ông cụ.

Khi đó bọn họ ở trong đơn vị, chính là xảy ra chuyện gì, bạn làm cái gì cũng có thể vượt cấp, quan trọng chính là bạn phải có bản lĩnh đó, để người ta phục, lúc ấy thủ trưởng bọn họ có bản lĩnh này, không ai không phục.

Sau lại thỉnh thoảng gặp mặt, những ông bạn già bọn họ cũng sẽ nhắc lại chuyện năm đó, lúc nói đến lão thủ trưởng là sức mạnh và uy tín cỡ nào, binh lính khác nhìn bạn, trong mắt cũng mang theo vẻ hâm mộ, để cho họ đi lính cũng có thể bay bổng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.