Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 80: Chương 80




Đường Dật cười lưu manh, cắn bánh bao trong miệng, vốn là bữa ăn sáng bình thản, sau khi tất cả hiểu lầm hóa giải có vẻ hài hòa tốt đẹp làm sao, ông cụ cũng vui vẻ không thôi, cháu trai quan tâm nhiều năm như vậy, lần này tất cả đều tốt.

“Cũng đừng làm rộn, ăn xong phải về nhà ông nội cháu một chuyến, nếu không, biết được lại tới chỗ chúng ta mắng người.” Ông cụ dặn dò hai đứa bé, với tính khí của ông nội Phó Sủng, không chừng vừa nghe tin tức đã chạy tới.

Phó Sủng cười ngọt ngào khẽ gật đầu: “Vâng.”

Cũng sẽ không càn quấy cùng Đường Dật, ăn nhanh bữa sáng, dọn dẹp một chút rồi theo Đường Dật đi nhà ông nội thăm ông cụ.

Đứng ở cửa, Đường Dật vừa khoác áo khoác cho Phó Sủng, vừa nói với trong nhà: “Ông nôi, cha mẹ, buổi chiều chúng cháu không trở lại, về thẳng đơn vị, chờ sau diễn tập lại về nhà.”

“Được, hai con chú ý an toàn, chăm sóc tốt cho Phó Sủng, Đường Dật.” Mẹ Đường dặn dò Đường Dật, thân là quân tẩu, chưa từng thấy diễn tập chân chính, tất cả lớn nhỏ nhìn qua ti vi, nhìn thấy mô phỏng, không hiểu cái gì, cũng biết hết sức khổ cực.

“Vâng, con biết rồi, đi ạ.” Đường Dật cũng thuận tay mặc quân trang, ôm Phó Sủng rời khỏi nhà họ Đường, chuẩn bị đi nhà ông cụ Phó.

Đi trên đường, gặp người quen cũng sẽ chào hỏi: “Ơ, Phó Sủng, Đường Dật trở lại?”

Phó Sủng cứ cười như vậy, ít có nụ cười rực rỡ, chỉ khi ở bên cạnh Đường Dật mới có, không mang theo bất kỳ đùa giỡn quái đản gì, không mang theo cười lưu manh vô lại gì, chỉ là nụ cười đặc biệt đơn thuần, tốt đẹp giống như ánh mặt trời.

“Đúng vậy, hôm nay chủ nhật, trở lại thăm ông cụ.” Đường Dật nhìn Giản Mục cười nhạt một tiếng, không phải đặc biệt quen thuộc, nhưng cùng một đại viện, vừa là em trai Giản Dung, chạm mặt rồi đương nhiên cũng phải chào hỏi.

Giản Mục gật đầu vỗ vỗ bả vai Đường Dật: “Được rồi, hai người bận rộn, tôi còn phải nhanh chóng về đơn vị, gặp lại!”

Nói xong Giản Mục chạy thẳng đi, Phó Sủng nhìn theo bóng lưng Giản Mục, cô không đặc biệt thích Giản Mục, Từ Niệm rời đi năm năm, anh ta có thể độc ác năm năm không đi tìm một lần, giống như lúc trước dứt khoát chia tay với Giản Mục.

Người cố chấp, sự việc cố chấp, tình yêu cố chấp, tất cả đều do kiêu ngạo gây ra.

“Đi thôi, đừng suy nghĩ, ai cũng có lựa chọn của mình, chúng ta không thể nói cái gì.” Đường Dật giống như nhìn thấu ý định của Phó Sủng, lên tiếng an ủi, Phó Sủng khẽ gật đầu, kéo cánh tay Đường Dật trở về.

Dọc theo đường đi, Đường Dật đặc biệt hèn hạ, chọc cho Phó Sủng xù lông liên tiếp, Đường Dật cũng cười một cách hồn nhiên.

Đến cửa nhà ông cụ, Phó Sủng và Đường Dật đồng thời sửng sốt, Phó Sủng nhìn cửa, cách đó không xa, người đàn ông mặc áo da nửa tựa trên tường, hút thuốc, trên đất cũng rải rác tàn thuốc, nhìn ra được đợi đã lâu.

“Trần Mộ!” Phó Sủng không nhịn được mở miệng gọi trước, cô không ngờ Trần Mộ sẽ đến đây đợi cô, trong lúc nhất thời, không biết nên làm thế nào cho phải.

Trần Mộ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Dật và Phó Sủng, thuận tay ném tàn thuốc trong tay, dập tắt trên đất: “Có thể trở lại, chờ em đã lâu.”

Giống như không nhìn thấy Đường Dật, Trần Mộ cười với Phó Sủng, cô nhóc này gầy, chắc đi đại đội đặc chủng huấn luyện rất khổ? Trước khi đi còn oán giận với anh, nói đó không phải là nơi dành cho người.

Nhưng mới đi một tháng, tất cả mộng của anh giống như bọt biển, bể nát, ngay cả dấu vết cũng không còn.

“Sao anh ở đây?” Phó Sủng kinh ngạc hỏi, nói xong chạy tới trước mặt Đường Dật, cổ tay lại bị Đường Dật giữ chặt: “Không cho đi!”

Phó Sủng dừng lại, hơi giật mình, quay đầu đã nhìn thấy Đường Dật lạnh lùng nhìn Trần Mộ.

Không phải Đường Dật hẹp hòi, trong bốn năm này, anh không ở đây, chính là người đàn ông này vẫn sống bên cạnh Phó Sủng.

Cưng chiều Phó Sủng, nuông chiều Phó Sủng, tiểu Hoa nói với anh, Trần Mộ rất cưng chiều Phó Sủng, cả đại viện, bao gồm nhóm thái tử của Phó Sủng và đám công chúa bọn họ đều cảm thấy Trần Mộ là người đàn ông tốt đã tuyệt chủng.

Một cảm giác áp bức khiến một chút Đường Dật cũng không hy vọng Phó Sủng đến gần Trần Mộ.

Trần Mộ thấy ánh mắt Đường Dật không thân thiện lắm nhìn mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, tay nhét trong túi, bước nhanh về phía Phó Sủng và Đường Dật, cứ nhìn ngang Đường Dật như vậy: “Anh em, có thể để Phó Sủng nói chuyện riêng với tôi không?”

“Không thể, có lời gì cứ nói ở đây.” Trong mắt Đường Dật tràn đầy tức giận, anh không ngờ thằng nhóc này dám công khai khiêu khích anh.

Trần Mộ hơi híp mắt nhìn Đường Dật, có lúc cuộc đấu giữa đàn ông với đàn ông cần phải dùng vũ lực, Phó Sủng nhìn ra tâm tư Trần Mộ, lập tức chắn trước mặt Đường Dật, lạnh lùng mở miệng: “Trần Mộ, anh dám đụng đến anh ấy, em sẽ liều mạng với anh.”

Không muốn bọn họ đánh nhau, cũng không hy vọng bất kỳ ai bị thương, huống chi Trần Mộ vốn không phải đối thủ của Đường Dật, người đàn ông trở về từ trường học thợ săn, không thể đánh, nói quá cũng không được, cô không hy vọng Trần Mộ bị thương.

Đã nhiều năm như vậy, cho dù cô có chấp nhận hay không, Trần Mộ vẫn từng đối xử tốt với cô, cô vốn không thích thiếu người, làm gì, đã thiếu không muốn thiếu nhiều hơn.

“Ở trong lòng em, anh ta quan trọng như vậy sao, Phó Sủng?” Trần Mộ hơi không thể tin nhìn Phó Sủng, khóe miệng nhếch lên cười, lần này nhìn ra được trong mắt tràn đầy đau xót, yêu Phó Sủng đã bốn năm rồi.

Cả ngày lẫn đêm muốn bảo vệ người phụ nữ này, hôm nay nói vì Đường Dật, có thể liều mạng với anh.

Tay Phó Sủng bị Đường Dật giữ chặt, mím mím môi: “Trần Mộ, anh cần gì chứ? Bốn năm nay em không chỉ nói một lần, trong lòng em đã có người thích, cho dù anh ấy không thích em, cho dù anh ấy đang ở chỗ nào trên thế giới, em đều không có cách nào tiếp nhận người khác.”

Lời này cô nói cho Trần Mộ vốn xem thường, nhưng Trần Mộ càng ngày càng yêu dữ dội kích thích, không để cho cô có thể nói.

“Anh biết rõ, nhưng trong bốn năm, chẳng lẽ em chưa từng động lòng chút nào với anh? Dù là một ít?” Trong mắt ôm chút hy vọng cuối cùng, có lúc anh thật sự không tiếp nhận nổi, đau lòng hít thở không thông khiến Trần Mộ cảm giác mình ở trong tình yêu chưa từng biết tự ái, khoảnh khắc yêu Phó Sủng, tất cả kiêu ngạo của công tử nhà họ Trần đề con mẹ nó vứt đi.

Ánh mắt Phó Sủng nhìn Trần Mộ đã mềm rất nhiều, cười nhạt một tiếng: “Không phải anh từng nói sao? Phó Sủng khác biệt, yêu cực điểm, hận đến cực điểm, là yêu nghiệt, không sai, em đúng như vậy, em yêu Đường Dật, hận Đường Dật, hai tình cảm dứt khoát tất cả đều cho anh ấy, nào còn khe hở?”

Cô không muốn nói lời dứt khoát như vậy, nhưng đến bước này, cô không thể không nói rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.