Trần Mộ nghe lời Phó Sủng nói, ý cười trên môi sâu hơn, không ngừng gật đầu: “Đúng, đây mới là Phó Sủng, mới đúng là Phó Sủng!”
Chính là điểm này của cô nhóc khiến cho anh thần hồn điên đảo, quên mình.
Phó Sủng cứ nhìn Trần Mộ như vậy, mím mím môi, không nói gì, Trần Mộ vuốt tóc rối bên tai Phó Sủng: “Anh không nói ra lời chúc phúc được, anh cũng không muốn che giấu lời trong lòng, chăm sóc tốt cho mình, anh đi công ty.”
Nói xong Trần Mộ xoay người rời đi, không tiếp tục dừng lại, dọc đường chạy như điên.
Anh có thể nói gì? Đường Dật ở đây, anh muốn lưu lại cho mình một phần tự ái, con dâu nhà họ Trần, anh cho rằng cuối hè năm nay có thể cưới Phó Sủng qua cửa làm vợ, anh định lặng lẽ đặt áo cưới, cuối hè năm nay có thể lấy.
Anh cho rằng sắp xếp xong cầu hôn, có thể đối lấy một tiếng cười của Phó Sủng, nhưng anh sai rồi, trò chơi này, ngay từ ban đầu anh đã chọn sai nhân vật, anh cho rằng anh là nhân vật chính, anh cho rằng có thể thắng được tất cả đối thủ trong trò chơi này, có thể ôm người đẹp về.
Trò chơi kết thúc, cuối cùng anh mới hiểu rõ ràng ngay từ mới bắt đầu anh đã là vai phụ là buồn cười nhường nào.
“Trần Mộ!” Phó Sủng chợt nói theo bóng lưng Trần Mộ, Trần Mộ dừng bước, không quay đầu lại, lẳng lặng nghe Phó Sủng nói tiếp: “Anh sẽ hạnh phúc, nhất định.”
Phó Sủng nói xong, bản thân cũng ngây người, đời này cô chưa từng nói ra lời mủi lòng như vậy, Trần Mộ khẽ gật đầu, không dừng lại thêm, rời khỏi đại viện.
Đường Dật ôm Phó Sủng, nhìn theo bóng lưng Trần Mộ: “Anh ta sẽ hạnh phúc.”
“Anh, về nhà đi.” Phó Sủng không thừa thãi mà dừng lại, kéo Đường Dật rời đi, Trần Mộ sẽ hạnh phúc, cô tin chắc.
Hai người vào nhà ông cụ, ông cụ thấy Phó Sủng rất vui vẻ, giống như xa cách nhiều năm, hình như Phó Sủng ngoan hơn trước kia nhiều, đứng bên cạnh ông cụ, xoa bóp cho ông cụ, nhìn Đường Dật đánh cờ với ông cụ.
“Ông nội, ông vừa mới đi nước này, sao lại lui về rồi hả?” Mắt Đường Dật nhìn thấy ông cụ thay đổi nước cờ, lập tức không chịu, chơi cờ với ông nội mình, ăn vạ còn chưa tính, chơi cùng con cháu cũng ăn vạ, không nói không được.
Không đợi ông cụ nói chuyện, Phó Sủng nhìn Đường Dật chằm chằm: “Ông nội nói đi chỗ này thì ông nội đi chỗ này, anh có ý kiến hả?”
Đường Dật cũng buồn cười quá, để cho anh dụ dỗ ông cụ vui vẻ, anh lại nhiệt tình chọc tức ông cụ.
Ông cụ vừa nghe lập tức cười lên, đưa tay vuốt đầu Phó Sủng: “Cháu gái ông đã trưởng thành, bé ngoan!”
Nhìn thấy cháu gái biết bao che, ông cụ đặc biệt vui vẻ, Phó Sủng cũng dựa lên chân ông cụ, cười ngọt ngào.
Khi còn bé, cô vẫn đứng bên cạnh ông nội như vậy, nghe ông nội nói chuyện chiến trường xưa, nói chuyện xưa của bộ đội, nói mình khí phách chừng nào, những năm tháng kia, Phó Sủng không có cảm nghĩ đặc biệt lớn.
Lại có thể cảm nhận dáng vẻ oai hùng của ông cụ mặc quân phục.
“Sủng nhi, cháu là cháu gái của ông, con gái không bằng con trai, đó là cách nói, còn cháu phải giống như ông nội, làm nữ anh hùng, lưng đứng thẳng.” Ai ngờ lời nói hăng hái của ông cụ khiến Phó Sủng xuyên tạc triệt để.
Đánh nhau với đứa nhỏ trong đại viện, mặc kệ đối phương là bé trai vẫn xông lên, chính là liều mạng đánh, người lớn còn cảm thấy không tin, một cô gái hung hãn như vậy, nhưng đứa bé bị đòn thật sự, còn bị đánh không nhẹ.
Chờ đến khi Phó Sủng n bị đưa về, ông cụ tức đến trợn mắt thở phì phò, nói muốn cầm gia pháp, nhưng lúc cầm cây gậy đi ra, lại thất thần không xuống tay, chỉ đành để Phó Sủng đứng tư thế hành quân hoặc mang nặng chạy bộ.
Nhưng cái này giống như chơi vô thưởng vô phạt với Phó Sủng, lần sau vẫn đánh, có lúc mấy đứa nhỏ nhà họ Phó nói đây đúng ra nên là bé trai, lại là con gái, nếu không ném đi bộ đội đi, không tới hai tháng kiên kiên định định trừng trị, không dám tiếp tục nữa.
Có tác dụng không? Vô dụng, ông cụ tức giận cũng đưa Phó Sủng vào đơn vị của chú hai cô, đi theo lính mới luyện tập, khá lắm, kết quả cô đi bộ đội, liên trưởng, trưởng lớp, chỉ đạo viên đều đặc biệt thích, dạy cô súng, tán đả, đứa nhỏ này cái gì cũng có thể học.
Học xong trở về đại viện, càng thành bá chủ một phương, đứa bé cùng lứa không thể ngang tài ngang sức với cô, ông cụ lại vừa yêu vừa hận cô nhóc này, cứ như vậy hơn hai mươi năm.
Hôm nay nhìn thấy cháu gái hiểu chuyện, không hề chọc giận mình nữa, trong lòng cũng vô cùng vui mừng.
Nhìn hai ông cháu, Đường Dật cũng cười lên theo, Phó Sủng trưởng thành, ông cụ cũng vui vẻ, cuộc sống sau này có thể sống thoải mái hơn.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà ông cụ, Phó Sủng vốn định trở về thăm cha mẹ, đều do công việc quá bận rộn, không có thời gian chạy về, Phó Sủng và Đường Dật cũng trở về đơn vị, huấn luyện trước sau như một, chuẩn bị diễn tập hà khắc.
Một tuần lễ trôi qua rất nhanh, Phó Sủng gần như cảm thấy đang nằm mơ, những ngày máu đổ mồ hôi rơi tìm tới giữa kẽ ngón tay.
Sáng sớm, mang theo trang bị của mình, Đường Dật và một đám lính bộ đội đặc chủng ngồi chung máy bay rời khỏi đại đội, bay đến căn cứ diễn tập, nhảy dù vào căn cứ diễn tập, bắt đầu cuộc diễn tập tàn khốc.
Lần đầu tiên Phó Sủng cùng bộ đội đặc chủng, cô mới biết vì sao Đường Dật yêu cầu hà khắc với cô hết lần này đến lần khác, cả tốc độ tiến lên gấp hai ba lần bình thường, chính là chiến trường thật sự.
Đường Dật nói rồi, đối phương rất mạnh, Phó Sủng phải bằng tốc độ nhanh nhất cung cấp lợi thế cho bọn họ, ra được vị trí doanh trại đối phương, Phó Sủng nhìn màn hình máy tính trong tay, chỉ vị trí cụ thể vì Đường Dật.
Lần lượt tập kích bất ngờ, lần lượt đánh tan, leo núi băng sông, ngâm bùn, những thứ cô chưa bao giờ nghĩ tới đều được trải nghiệm, cô mới biết bọn họ không dễ dàng đến cỡ nào, cùng thật sự hiểu được cái gì gọi là phòng tuyến cuối cùng.
Mới biết được phòng tuyến này có bao nhiêu chắc chắn, gần như trừ chạy chính là bò, Đường Dật cùng mấy doanh trưởng cầm trang bị của Phó Sủng, Phó Sủng liều mạng đi theo, kéo chạy dọc đường.
Dùng hết khí lực cuối cùng, cho đến khi tuyên bố người cuối cùng phá hủy cứ điểm, bọn họ mới ngừng lại, bằng tốc độ nhanh nhất trở về nơi trú quân.
Trong lều trú quân, Phó Sủng chui vào cầm nước uống mãnh liệt, sau đó Phó Sủng nằm trên đất trong lều, trên mặt bôi thuốc màu, hai mắt mở to nhìn đỉnh đầu, cứ nằm như xác chết, cả người dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, giống như từng chết.
Trang bị trên tay cũng không tháo xuống, Đường Dật nhìn Phó Sủng như vậy, vừa đau lòng cũng vừa kiêu ngạo, tiến lên ngồi chồm hổm trên mặt đất tháo trang bị giúp Phó Sủng.