Đồ Nghiêm mặc đồ ngủ lười biếng ngồi trên sofa phòng khách như người không xương, song hai mắt lại sáng rỡ đợi trò hay. Hồ Định Duệ mặt mũi sầm sì, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai đứa trẻ đứng giữa phòng khách. Hồ Tiểu Đồ đứng cạnh Thượng Phẩm, nắn ngón tay. “Bố…” “Con nín!” Hồ Tiểu Đồ lè lưỡi, chẳng hề sợ. Thượng Phẩm im lặng thở dài, vừa định mở miệng thì Hồ Định Duệ đã đứng dậy, ngón tay run run chỉ Hồ Tiểu Đồ rồi chuyển qua chỉ Thượng Phẩm, muốn nói nhưng không thể cất thành lời, cuối cùng thất bại thả mông trở lại ghế salon, liếc vợ bảo: “Em dạy chúng đi. Như thế không phải!” Bị chỉ tên, Đồ Nghiêm đành bất đắc dĩ đứng dậy, quan sát hai đứa nhỏ, cười cười. “Thượng Phẩm, Tiểu Hồ Đồ còn nhỏ.” Hồ Định Duệ gật gù. Đồ Nghiêm nhếch môi. “Nó không hiểu chuyện nhưng con là người lớn, con phải hiểu chứ. Bố mẹ không muốn làm ông ngoại, bà ngoại sớm vậy đâu.” Hồ Định Duệ tiếp tục gật gù. “Cho nên…” Đồ Nghiêm cười nhẹ, tới cạnh Thượng Phẩm nói vừa đủ bốn người nghe: “Con phải chú ý các biện pháp phòng tránh nhé.” “Phụt…” Hồ Tiểu Đồ cười ra tiếng, ngó sắc mặt bố mình thì đành nén về. Thượng Phẩm ngược lại có thể nhịn cười, gật đầu, đáp: “Con sẽ chú ý.” Hồ Định Duệ tức anh ách, đập bàn, mắng: “Hồ đồ!” rồi bỏ đi. “Mẹ, hình như bố giận.” Hồ Tiểu Đồ nghịch ngợm nói. Đồ Nghiêm bĩu môi, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười. “Mẹ đi dập hỏa thay các con. Các con về phòng tiếp tục đi.” Xong bà liền nháy mắt với Thượng Phẩm. Giờ phút này hình như cũng chỉ còn mỗi Thượng Phẩm có thể phớt tỉnh chúc ngủ ngon mẹ vợ. Không để ý vẻ mặt lúng túng của hai đứa nhỏ, Đồ Nghiêm hơi thất vọng, lầm bầm: “Chẳng vui gì hết.” rồi lên lầu. Bố mẹ đi, Hồ Tiểu Đồ cười duyên leo lên lưng Thượng Phẩm, cắn cắn lỗ tai anh. “Anh yêu, mẹ bảo chúng ta tiếp tục kìa.” Thượng Phẩm lắc mình, thả cô xuống đất. “Em về phòng em ngủ, anh về phòng anh ngủ.” Dứt lời, không thèm liếc cô, anh lên thẳng lầu. Hồ Tiểu Đồ theo sau anh, than: “Chẳng vui gì hết.” Tuy nhiên nhìn lỗ tai đỏ hồng của anh, cô không kìm được cong môi, lẩm bẩm: “Anh muốn giả bộ hả? Xem anh nhịn tới khi nào?” Thượng Phẩm về phòng tắm nước lạnh rồi mới ngủ. Anh và Hồ Tiểu Đồ ở chung với nhau nhiều năm, tắm cũng từng tắm chung, nhưng anh vẫn chưa vượt qua bước cuối cùng kia. Không phải là không có dục vọng. Trời biết, ngửi hương thơm của cô, anh đau căng. Cho nên việc không chạm vào cô chỉ là sự chờ đợi, mong cô lớn thêm chút nữa, ít nhất cũng để cô vào đại học đã. Đại học à… Hình như không lâu nữa nhỉ… Thượng Phẩm nhếch môi, tắt đèn. Kỳ nghỉ hè ở New york tiếp tục, Thượng Phẩm ngày càng bận rộn, hôm nào cũng làm thêm giờ đến nửa đêm mới về. Song về nhà thấy một cô gái đáng yêu nằm ngủ trên giường mình, anh nghĩ mệt mỏi nữa cũng không thành vấn đề. Hồ Tiểu Đồ thường trách mẹ: “Anh ấy chỉ là thực tập sinh, sao lại bận thế hả mẹ?” Đồ Nghiêm cười bảo con gái ngốc, chẳng giải thích nhiều. Cuối cùng kỳ nghỉ hè kết thúc, Hồ Tiểu Đồ phải về nước, tham gia tập huấn quân sự. Thượng Phẩm cũng chính thức tốt nghiệp đại học, gia nhập HT, đảm nhiệm chức trưởng bộ phận, tự mình cáng đáng một nhánh của công ty. Tập huấn quân sự là hình thức giam lỏng. Sau một tháng, cô nhóc Hồ Tiểu Đồ trở nên vừa gầy vừa đen, thấy Thượng Phẩm đứng chờ đón ở cổng trường thì mọi uất ức, khổ cực đều trào lên hốc mắt. Nước mắt của cô như cây kim châm vào tim anh. Anh ôm cô vào lòng, dỗ dành từng câu từng câu. Cô nhóc nhân cơ hội vòi không sống ở ký túc xá trường. “Điều kiện ở trường dù thiếu thốn nhưng đây là một phần của cuộc sống đại học. Bỏ lỡ, sau này em sẽ tiếc lắm.” “Em ở một tháng rồi. Giường số 1 ngáy to như bò rống, giường số 3 suốt ngày cằn nhằn, còn bạn mập mập giường số 4 thì mắc chứng mộng du, có đêm tự dưng chui vào chăn em dọa em sợ hết hồn.” “Thật không?” Trông cách cô nắn ngón tay cũng biết cô xạo. “Thật mà.” Cô nhóc gật gật đầu, dáng vẻ thành khẩn. Thượng Phẩm cưng chiều cười. “Đưa thời khóa biểu cho anh.” Hồ Tiểu Đồ lấy thời khóa biểu trong túi xách hì hì đưa ra. Một ngày năm tiết, bốn ngày có tiết buổi sáng, ba ngày buổi chiều. Giờ học sáng bắt đầu vào bảy giờ, giờ học chiều kết thúc vào tám rưỡi. Anh nhíu mày hỏi cô: “Thời khóa biểu em chọn?” “Các bạn chung phòng em đều chọn vậy, em chịu thôi. Chẳng lẽ thời khóa biểu không hợp lý?” Vẻ mặt cô rất bất đắc dĩ, nhưng anh thì rất rõ cái cô nàng từ thời cấp II đã coi việc chơi hơn việc học, suốt ngày trốn đi chơi chọn giờ học sớm nhất và giờ học muộn nhất làm gì. “Học sáng có, học chiều có, về nhà phiền lắm, em nên ở trường. Không thích phòng ký túc xá đang ở thì để anh nói cô quản lý đổi một phòng khác không ồn, không mộng du cho em.” “Anh!” Hồ Tiểu Đồ trề môi muốn khóc. “Về nhà phiền lắm.” Anh làm bộ bất đắc dĩ. Hồ Tiểu Đồ bĩu môi. “Chẳng phải lúc anh học đại học cũng thuê nhà ở gần trường sao?” “Mua, không phải thuê. Nhưng anh sao yên tâm để em sống một mình.” Hồ Tiểu Đồ thực sự muốn khóc. “Anh, anh cố ý.” Rốt cuộc anh cũng bật cười, ôm siết cô vào ngực, hôn trán cô. “Bảo bối, sống chung, em sẵn sàng chưa?” “Dạ rồi.” Mắt cô long lanh nước, môi cười, cũng ôm anh thật chặt.