Mối Tình Siêu Dễ Thương

Chương 5: Chương 5




“Được chưa?” Thượng Phẩm ôm Tiểu Hồ Đồ, dán môi ở tai cô, hỏi. Ánh mắt Tiểu Hồ Đồ lấp lánh. Cô quàng tay vòng qua cổ anh, siết lấy anh. “Anh, em là của anh, từ trước đến giờ đều là của anh.” Thượng Phẩm ôm cô ngồi trên giường, dịu dàng cởi quần áo của cô. Da thịt trơn mịn nõn nà tiếp xúc với không khí. Cơ thể cô anh không hề xa lạ, hai người từng tắm chung cơ mà. Nhưng bây giờ, thời điểm cô chính thức giao mình cho anh, anh vẫn phải quỳ gối hôn lên nó. Môi hôn khẽ, từng tấc từng tấc tiếp xúc da thịt như đang dùng hai hòn đá đánh lửa chà xát nhau. Khi anh nhẹ nhàng ngậm một đầu ngực của cô, cơ thể hai người đồng thời bùng cháy. Tiểu Hồ Đồ ưỡn ngực dán sát vào anh, khoái cảm khiến cô mất khống chế rên rỉ: “Anh, sao nó là lạ…” “Sắp không lạ nữa đâu.” Thượng Phẩm cũng hơi hồi hộp. Tuy anh quen với cơ thể cô nhưng dù sao đây vẫn là lần đầu của anh. Anh nhớ lại nội dung trong sách hoặc phim A, ngón tay lần mò xuống dưới. Tiểu Hồ Đồ cũng hồi hộp. Càng hồi hộp, cơ thể càng thắt chặt. Thượng Phẩm nghĩ rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ, song khi anh móc tay lục lọi chốn bí ẩn, Tiểu Hồ Đồ vẫn hơi khô và chặt. Anh xấu hổ hỏi: “Ở đâu vậy?” Bên dưới anh đã sắp nổ mà vẫn chưa tìm ra lối vào. “Sao em biết?” Cô xấu hổ, lúng túng. “Anh… không biết à?” Không phải con trai đều rành vụ này ư? “Anh chưa từng… Sao biết!” Thượng Phẩm trong lòng Tiểu Hồ Đồ là một người con trai không gì không làm được, ấy vậy mà giờ đây trông anh nhịn mà mặt đỏ cả lên. Cô vui vẻ cười, khen: “Anh, anh thật dễ thương!” Đối với con trai, tiếng cười này không khác gì đụng chạm lòng tự ái. Thượng Phẩm ấn vai cô, tay trượt xuống ôm eo cô, không thèm quản đúng chỗ hay không, đâm. Tiểu Hồ Đồ giật mình, hai chân kẹp chặt anh, lo lắng giãy giụa. “Anh, anh từ… từ… a…” Lời chưa dứt, thân dưới bỗng thấy đau. Thượng Phẩm hưng phấn lạ thường, toàn thân căng cứng. Cảm giác bị siết chặt này thật mất hồn. Lần đầu tiên của họ không phải là hoàn hảo. Vì Thượng Phẩm hơi kích động nên lên đỉnh rất nhanh, còn Tiểu Hồ Đồ chẳng cảm nhận được gì như trong sách miêu tả hết, chỉ thấy đau ngất đi được. Thượng Phẩm vào nhà vệ sinh lấy khăn lông ra cẩn thận lau sạch đùi, bắp chân dính tinh dịch và máu cho cô. Hơi thở tình dục lan toả khắp phòng. Thượng Phẩm cảm giác cơ thể vẫn hừng hực. Anh vứt khăn, lật người nằm đè lên cô, cắn cắn vành tai cô, vừa hôn vừa hỏi: “Thêm lần nữa nhé?” Tiểu Hồ Đồ cau mày, nhưng tay Thượng Phẩm đã dò vào chỗ mẫn cảm của cô, đầu ngón tay ngoay ngoáy khiến cô không thể từ chối, đành rên rên rỉ rỉ. Năng lực học tập của Thượng Phẩm luôn rất cao. Qua bài học đầu tiên, lần thứ hai anh đã rõ mình cần phải làm gì để khơi lên dục vọng của cô, khiến cô hiểu tình dục là chuyện rất tuyệt diệu. Hồn như cũng thoát ra. Thượng Phẩm nằm trên cô thở gấp. Cao triều vừa qua làm cả hai không rời nhau được. Tiểu Hồ Đồ bị đè không thở nổi bèn đẩy anh. Anh lật mình, đổi thành cô ở trên, vẫn không rời cô. “Anh, em là của anh rồi, phải không?” Khoé môi Thượng Phẩm cong cong, ôm chặt cô. “Trước giờ em đều là của anh. Ngủ đi.” Tiểu Hồ Đồ nghe lời nhắm mắt, song vẫn nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh thì sao?” Thượng Phẩm hôn mí mắt cô. “Anh cũng vậy, trước giờ, vĩnh viễn, đều là của em.” Nhận được đáp án như ý, cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ. Tình yêu không thể chiếm lấy. Muốn có nó phải có nhau, phải có tình cảm với nhau. Tình yêu có muôn vạn trạng, tình yêu của mỗi người không giống nhau. Tình yêu của Tiểu Hồ Đồ hệt một câu chuyện cổ tích, hoàng tử của cô từ lúc sinh ra đã luôn bên cô. “Anh, bao giờ anh mới cầu hôn em đây?” Cô nằm trong lòng Thượng Phẩm, đầu ngón tay trắng nõn vẽ những vòng tròn lên lồng ngực anh. Thượng Phẩm giữ tay cô, nghiêng người ôm cô. “Tiểu Hồ Đồ, đừng chọc anh. Đây là lần đầu của em, anh không muốn em đau.” Tiểu Hồ Đồ bĩu môi, thân dưới đồng thời cảm thấy nhẹ đau nhẹ xót. Cô nắm tay thành đấm đấm vào ngực anh. “Thế vừa nãy sao anh không dừng? Em khóc dữ thế anh còn chẳng thèm dừng.” “Mỗi người con gái đều phải đau một lần, lần sau sẽ hết.” Sao tính anh cứ lạnh như tiền vậy không biết! Hồ Tiểu Đồ hơi thất vọng. Tuy chính cô đòi lên giường nhưng người hưởng thụ là anh cơ mà, một câu nói ngọt mà cũng keo là sao? Cô giận dữ leo xuống người anh, kéo chăn trùm kín đầu. “Không có lần sau nữa đâu.” Thượng Phẩm nhìn cô. Cô nhóc này dỗi thật. Anh mò dưới chăn, móc một chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị từ sớm ra khỏi túi quần. Chiếc nhẫn kiểu dáng xinh xắn, viên kim cương nho nhỏ đính trên trông rất kiêu sa. Anh đứng bên giường, quan sát ai đó làm kén bèn cười. Anh kéo tay cô đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa. “Em còn nhỏ, chờ em lớn, anh sẽ tặng em một buổi cầu hôn hoành tráng hơn.” Tiểu Hồ Đồ kéo chăn xuống, nâng tay mình lên ngắm chiếc nhẫn, khoé môi không nhịn được cong cong. “Không được nói dối, phải ngoéo tay.” “Trẻ con!” Thượng Phẩm miệng mắng nhưng ngón tay vẫn ngoắc vào tay cô. Tiểu Hồ Đồ chợt ngồi dậy ôm cổ anh. “Anh tốt nhất.” Thượng Phẩm cười, hưởng thụ vòng ôm mềm mại, vuốt mái tóc cô mà trái tim sắp nhũn hết ra. Không phải không muốn cưới cô, có điều cô chưa lớn. Thượng Phẩm ôm cô, dỗ cô ngủ một lát, chờ cô ngủ rồi mới đứng dậy qua phòng làm việc. Trong phòng chồng chất giấy tờ. Thứ anh gánh vác không chỉ mỗi hạnh phúc của cô mà còn cả tương lai. Điện thoại reo. “Tiểu Quái Thú, con gái mẹ ăn ngon không?” Giọng Đồ Nghiêm trước sau đều duyên song lời nói ra luôn khiến Thượng Phẩm phải cau mày. “Có chuyện mẹ cứ nói.” “Không dễ thương gì cả.” Đồ Nghiêm trách. “Mẹ với cha nuôi con muốn đi Maldives chơi một tháng, tuy nhiên dự án đầu tư mới ở HT không thể bỏ. Vậy nên con với Tiểu Hồ Đồ sang Newyork đi.” “Mẹ, con có thể đi, nhưng Tiểu Hồ Đồ phải ở lại học.” “Chuyện này… từ hồi cấp II con gái mẹ đã hiểu. Thượng Phẩm, đừng bảo con ăn rồi sẽ không chịu trách nhiệm nhé?” Giọng Đồ Nghiêm trở nên sắc nhọn. Thượng Phẩm bóp trán, cảm thấy thật nhức đầu với người mẹ thích diễn vai bán con gái này. Đầu dây bên kia đổi người. Giọng Hồ Định Duệ trầm trầm vang lên: “Thượng Phẩm, chuyến đi Newyork lần này con cần đi. Về phía trường Tiểu Hồ Đồ, bố đã trao đổi rồi. Ông nội bên này cũng nhớ nó. Con mang nó qua đây đi.” Thượng Phẩm thở dài, đành đồng ý. Cúp điện thoại, cửa phòng lặng lẽ mở. Tiểu Hồ Đồ mặc độc chiếc áo sơ mi lè lưỡi chui vào làm ổ trên đùi anh như một con mèo. Cô ngước đầu cụng vào trán anh. “Anh, cưới em rất mệt phải không?” Thượng Phẩm gật đầu, mỉm cười. “So với việc có thể cả đời ở bên em, mệt này đáng là gì.” Thế gian không lời nào ấm hơn lời này. “Anh, em yêu anh.” “Anh hiểu.” Anh cúi đầu ôm cô nhóc trong lòng, đáp giữa nụ hôn: “Anh cũng yêu em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.