Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19

Đi cùng Dương Tử Văn được một lúc, ngẫm lại có gì đó không đúng, ta kéo hắn lại: “Ngươi muốn dẫn ta đi uống cà phê?”

“Không cần khẩn trương như vậy, không dẫn cậu đến phòng của tôi đâu, đương nhiên nếu cậu muốn tôi cũng có thể làm.”

“Phi, nằm mơ cũng không sớm như vậy. Ta chọn địa điểm.”

Dương Tử Văn vẫn mỉm cười: “Tùy cậu.” Suy nghĩ một chút hắn bổ sung thêm một câu: “Tôi mong cậu chọn một quán cà phê chất lượng một chút.”

“Bình thường ngươi chia cấp bậc cho quán cà phê kiểu gì? Với ta mà nói thì tất cả cũng chẳng khác nhau mấy.” Ta tự bước lên phía trước, trực tiếp bỏ qua quán cà phê quá mức sa hoa, chọn một quán nhìn qua bình thường một chút, cho dù có người tiêu tiền như nước nhưng ta cũng phải tính toán một chút: “Ở đây được rồi.”

Nữ phục vụ mang menu lên, Dương Tử Văn căn bản không nhận, trực tiếp hỏi: “Loại cà phê tốt nhất trong quán các ngươi là gì?” Theo sau là một chuỗi các loại cà phê, cách pha, cùng một chút vấn đề khác, nữ phục vụ không trả lời được, hoảng loạn như thể gặp thần ẩm thực ghé vào quán ăn bình dân để đánh giá. Quả nhiên người này và Phương Thụ Nhân là cùng một loại người, mặc dù nhìn qua thì Thụ Nhân thân thiết hơn nhiều nhưng thực chất hắn vẫn không thể nào sống cuộc sống bình dân.

Sau khi dùng các loại vấn đề chuyên môn làm sụp đổ tinh thần của nữ phục vụ đáng thương, Dương Tử Văn rốt cuộc tha cho cô gái.

“Ngươi có thể ngừng xoi mói như vậy được không? Ngươi nhìn cô gái kia đổ mồ hôi ướt hết cả quần áo.”

“Nhân sinh rất ngắn, bất quá cũng có mấy chục năm, chung quy nên hưởng thụ cuộc sống mới tốt.”

“Ta cũng không quá mức coi trọng như thế.” Ta liều mạng cho thêm sữa vào cốc cà phê của mình: “Sống mà suốt ngày bàn mưu tính kế thực mệt mỏi, ta thà nằm đờ trên giường cũng không muốn phí tâm nghiên cứu các loại cà phê.”

“Tiền lương Phương Thụ Nhân trả cho cậu hẳn có thể khiến cậu hưởng thụ cuộc sống đầy đủ chứ? Hơn nữa cũng không cần quá chú tâm nghiên cứu cà phê, chỉ cần đến các tiệm cà phê tốt nhất, uống qua mỗi loại một lần là có thể biết loại tốt loại xấu.”

Người này và Phương Thụ nhân đều không hiểu khó khăn của người thường, những tiêu chuẩn cao đầy nghiêm ngặt này đâu khiến tiểu dân như ta bận tâm: “Tuy nói tiền lương hiện tại của ta cao nhưng ta còn có dự định. Vạn nhất ngày nào đó hắn thấy ta không vừa mắt đem ta đá đi thì sao? Vạn nhất ngày nào đó ta thấy hắn đáng ghét liền đánh hắn thì sao? Mỗi ngày bỏ ra tám tiếng làm việc, vứt bỏ tự tôn vùng máu và mồ hôi để đổi lấy những tờ giấy quý giá, ta cầm hơn mười tờ đi uống một cốc cà phê? Ta điên rồi sao!” Nói đến đây ta có chút kích động. Nếu như là Phương Thụ Nhân, đại khái sẽ trực tiếp xung đột với ta nhưng Dương Tử Văn dù sao cũng không phải Phương Thụ Nhân, hắn vẫn duy trì biểu tình bình thản: “Na, vậy được rồi, mỗi ngày tôi đều mời cậu đi uống cà phê để giúp cậu tiết kiệm những tờ giấy quý giá mà cậu bỏ cả tự tôn lẫn máu và mồ hôi để kiếm được nha?”

“Ta từ chối, ta không thích cái loại khổ sở này.”

“Nếu cậu có thể nói rõ ràng các loại cà phê người khác nhất định cho rằng cậu là người rất biết thưởng thức.”

“Phi! Ta không thưởng thức loại đồ uống của giặc tây, có uống cũng là trà.” Ta trở thành người kiên quyết bảo vệ truyền thống văn hóa Trung Hoa. Nói về trà chí ít ta còn có thể nói cái gì trà Long Tĩnh a, bích la xuân a, cái gì các loại trà trên núi a, không đến mức dốt đặc cán mai.

“Cậu thích uống trà? Trà xanh, hồng trà hay trà Ô Long? Hắc trà? Bạch trà? Hay là trà lài?”

Trời ạ! Tiệc trà xã giao sao nhiều như vậy chứ? “… Trà xanh.” Tuy rằng ta thỉnh thoảng vẫn uống trà lài, bất quá trước mặt cao thủ thưởng trà thì trà lài hẳn không có đẳng cấp.

“Tôi cũng thích trà xanh.” Dương Tử Văn mừng như thể gặp được tri kỉ: “Tôi thích trà lá nhỏ và nhọn, còn cậu?”

“… Bích la xuân.” Ta trong lòng thầm mong hắn đừng thấy ta nói ta uống trà đắt tiền mà nghi ngờ, nhất định phải chuyển hướng câu chuyện: “Ta còn tưởng ngươi thích cà phê?”

“Vì tổng tài các cậu thích cà phê nên tôi nghĩ cậu cũng thích cà phê.”

Quả thật Phương Thụ Nhân bình thường đều uống cà phê, thỉnh thoảng cũng mang ta đến mấy quán cà phê, sở dĩ hôm nay ta yêu cầu được chọn quán là để tránh đụng phải Phương Thụ Nhân mà thôi.

Bất quá, suy nghĩ một chút, vì sao ta phải sợ đụng mặt Phương Thụ Nhân? Hắn có thể đi uống cà phê, vì sao ta không thể? Nghĩ như vậy tinh thần liền phấn chấn, hận không thể ngay lúc này đụng mặt Phương Thụ Nhân, thể hiện cho hắn thấy ta không phải oán phụ ở trong phòng si ngốc chờ hắn trở về.

“Ta không phải hắn, ta cũng không có phẩm chất tồi tệ như hắn.”

“Vậy cậu cần gì phải thủ thân cho tên có phẩm chất tồi tệ kia a?” Dương Tử Văn mỉm cười phi thường chính trực nhưng lời nói ra hoàn toàn đối lập: “Không bằng thể nghiệm một chút sự ôn nhu của tôi.” Phía dưới gầm bàn không ai nhìn thấy, một bàn tay đặt lên đùi ta, thoải mái sờ tới sờ lui.

Từ chân đến đầu ta đều cảm thấy ngứa ngáy, muốn đâm thật mạnh cái dĩa lên bàn tay dê cụ kia. Bất quá nếu dùng toàn lực đâm xuống, vạn nhất hắn kịp thời rút tay lại không phải ta biến thành tảng thịt sao. Lo lắng suy tính hậu quả nghiêm trọng, ta âm thầm hạ một tay xuống, đánh giá cự ly rồi cấu thật mạnh.

Không thể phủ nhận Dương Tử Văn thật đúng là người chịu đựng tốt, cái mặt hắn lập tức biến từ trắng sang hồng, từ hồng sang tím rồi lại xanh, đoán chắc cái tay hắn biến hóa cũng không khác là mấy, thế mà cổ họng hắn không rên nửa tiếng khiến ta tâm sinh kính nể. Tâm tình cảm thấy tốt liền tha cho cái tay của hắn, cảnh cáo hắn: “Tuy ngươi ôn nhu nhưng ta cũng không phải người dễ dãi. Thoát khỏi cái bẫy của tên ăn thịt người Phương Thụ Nhân kia ta sẽ tìm một cô bạn gái ôn nhu xinh đẹp, trở về cuộc sống bình thường, tuyệt không bỏ cuộc sống tốt đẹp mà nhảy vào bẫy rập trên đường một lần nữa.”

“Chỗ tôi không phải bẫy rập, là thiên đường.”

“Tha ta đi, ta không muốn đi gặp thượng đế nhanh như vậy đâu.”

“Tin lời tôi nói cậu sẽ sống tốt, tôi muốn coi cậu như con sơn dương lạc đường mà mang về chăm sóc.”

“Sau đó biến thành sói? Sơn dương được chăm sóc cũng chỉ còn thi cốt thôi.”

“Sao cậu lại không tin tưởng tôi như thế?”

“Thật ngại, uy tín của ngươi cách tiền bạc của ngươi xa lắm.”

“Tôi có điểm nào khiến cậu không thể tin?”

“Một năm tiền lương của ngươi cũng để để ta cách xa mười năm.”

“Xem ra cậu có ác cảm với người có tiền.”

“Ta như vậy cũng là người có tiền gây ra.”

Dương Tử Văn thở dài một hơi, dùng ánh mắt tán thưởng lẫn tiếc hận nhìn ta: “Cậu thật đúng là người nhanh mồm nhanh miệng. Phương Thụ Nhân rất có tài, bất quá vì tài giỏi nên thái độ cũng cường ngạnh ngang ngược, không khác kẻ độc tài là bao. Theo tính tình của hắn, sợ rằng vô pháp hưởng thụ lạc thú của việc đấu võ mồm như vậy nhỉ?”

Người này cũng thực hiểu Phương Thụ Nhân a, quả nhiên ‘Kẻ thù là người hiểu ngươi nhất’, không phải sao?

“Cho dù hắn không cho phép ta chống đối hắn ta cũng có biện pháp khiến hắn bốc hỏa. Hừ, người khiến ta chịu khổ mà an toàn trở về… trên đời này không có khả năng tồn tại. Dù sao cũng phải khiến tế bào não hắn nổ tung mười nghìn lần, huyết áp tăng gấp đôi.”

“Tôi tin cậu có thể.” Ánh mắt Dương Tử Văn tràn ngập ưu sầu: “Chúng ta cũng không nên ngồi ngốc ở chỗ này mãi được? Cà phê ở đây thực khó uống, vừa ồn ào lại có người hút thuốc,…”

Ta cũng không nghĩ nói chuyện ở đây có gì không thích hợp, ta còn rất thích cùng Ngũ Hữu Kì và Lâm Hoa đến nơi không kiêng kị gì như Thiên Ngoại để cãi lộn. Hai ngày họ tìm ta hai lần, ta vốn dự định dùng hai ngày này thể hiện thật tốt cho nên đã hẹn bọn họ cuối tuần gặp lại. Sớm biết Phương Thụ Nhân không đem việc này để trong lòng ta nên chơi thật thống khoái mới phải.

Ngoắc tay gọi phục vụ đến tính tiền – đương nhiên Dương Tử Văn trả – ta chào tạm biệt Dương Tử Văn, tại buổi tiệc uống không ít rượu nên giờ có chút choáng váng.

“Ngày mai tôi mời cậu uống trà?”

“Không đi, phiền phức, uống một chén trà cũng muốn ngôi nghiêm chỉnh, ở nhà tốt nhất, ngồi nằm bò dựa đều được.”

“Vậy đến đâu uống trà?”

“Không đi, ta sợ gặp phải sói.” Ta đứng dậy định đi ra ngoài, Dương Tử Văn lại như âm hồn bất tán bám sát phía sau, nói: “Cậu tội gì phải mất hết hy vọng như vậy? Phương Thụ Nhân và Chứ Thanh quan hệ thân mật, cậu sao không nghĩ cách một chút?”

Ta bỗng nhiên dừng lại: “Ngươi như thế nào lại biết Chứ Thanh?”

“Nhìn đi, tôi vừa nhắc đến Chứ Thanh cậu đã kích động như vậy.” Dương Tử Văn cười rất ôn hòa, dường như mọi việc hắn đều không thèm để ý, cái kiểu cười này có chút quen mắt: “Chúng ta tìm một chỗ khác từ từ nói chuyện? Tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Nhìn chằm chằm hai mắt Dương Tử Văn, lòng ta có một chút dao động, thế nhưng bộ dạng Dương Tử Văn như thể nắm chắc việc ta sẽ đi cùng hắn khiến ta rất khó chịu, ta rốt cuộc nói: “Ta đã nói ta sẽ không nhảy vào bẫy rập lần thứ hai.” Sau đó xoay người rời đi.

Lúc ta về đến nhà thì Phương Thụ Nhân vẫn chưa về, đại khái là cả đêm cũng không về bởi vì khi ta thức dậy hắn không có ở nhà, bất quá cũng không gọi ta đem quần áo đến.

Ngáp dài, trên máy tính phát ra âm thanh buồn chán báo có thư gửi đến, ta hôm nay vẫn đảm nhiệm vị trí công tác cũ – trợ lý riêng thứ tư của Phương Thụ Nhân. Phương Thụ Nhân hơn mười giờ mới đến, toàn thân mặc tây trang mới tinh. Tên chết tiệt, ta thế nào không nghĩ đến việc hắn là kẻ có tiền, đương nhiên có khả năng tùy thời mà mua nguyên bộ mới, mất công ta tối qua đã nghĩ ra bộ trang phục để chà đạp hắn.

Điện thoại nội bộ vang lên, là Phương Thụ Nhân gọi, có người mới, đãi ngộ với kẻ cũ như ta thực hạ xuống nghìn bậc.

“Ngươi đi lấy y phục của ta về đây.” Phương Thụ Nhân đưa đơn đặt hàng cho ta: “Giá cả ghi hết trên hóa đơn, tất cả đóng gói tốt, nói với họ gói đẹp một chút. Gắn thêm cái thiệp rồi đem tới địa chỉ này.” Hắn đưa địa chỉ qua, là địa chỉ của một hoa viên nhỏ mới mở, phía dưới ghi tên – Chứ Thanh.

Rời khỏi phòng làm việc của Phương Thụ Nhân, ngực có chút buồn phiền. Ta vẫn không cam lòng, mới có hai ngày hắn đã mua nhà cho Chứ Thanh, còn muốn tặng y phục, dường như đang theo đuổi người hắn thực sự yêu. Mà ta thì sao? Lần đầu tiên ở phòng nghỉ nhỏ bị bá vương ngạnh thượng cung (cưỡng gian), sau đó bị đem đến nhà hắn, làm người hầu cho hắn, còn làm cả bạn tình kiêm trợ lý. Đồ vật này nọ hắn chưa từng tặng ta thứ gì, quần áo đều là lúc ta mua cho hắn thì thêm vào, hơn nữa, vì ta là người hiền lành liền bị hắn mãnh liệt vặn xoắn như sợi tổng hợp.

Người với người, tức chết người nha. Ta quyết định phải dùng hết mị lực thanh xuân, nhấc điện thoại gọi cho Ngũ Hữu Kì.

“Lão đại! Tối nay tôi qua nhà cậu ca hát uống rượu, gọi thêm lão tam a.”

“Tối nay tôi và lão tam tiếp mấy vị khách, cậu tự chơi đi, khi nào rảnh sẽ gọi cậu.”

“Không cam lòng a, ta gọi điện cho Từ Vận Tiệp.

“Khoa của Tử Vân Anh tối nay có tiệc, tôi muốn đi xem.”

Hừ, lại không được, ta lại gọi cho Huyền Nguyệt.

“Sao lại gọi cho em? Có vấn đề tình cảm sao?” Thượng Huyền Nguyệt quả là nữ nhân có trực giác kinh khủng: “Thế nhưng, ngại quá a, tối nay sếp tổng của em xuống kiểm tra, em phải đi tiếp. Ngày mai, ngày mai thế nào?”

Ngày mai tìm ngươi, vấn đề của ta không bị đào đến gốc rễ mới là lạ. Ta ở trên xe, ngồi cạnh một đống y phục trị giá nghìn vàn mà khổ sở suy nghĩ, nguyên lai đồng nghiệp ở phòng quan hệ không tệ lắm nhưng chưa đủ thân tình. Bạn học hơn phân nửa không ở vùng này, nếu gần thì chẳng có đến một người? Nghĩ đến đây không khỏi xoay người ngắm hình ảnh phản chiếu trên cửa xe, ân, muốn dụ dỗ một cô gái chỉ trông mặt mà bắt hình dong cũng không thành vấn đề.

Ô tô phanh đến kít một cái, ta thiếu chút nữa thì cắm mặt vào hình ảnh phản chiếu trên cửa xe: “Làm sao vậy?”

Tài xe so với ta còn mù mờ hơn: “Không phải tặng đồ ở đây sao?”

Nghĩ tới Chứ Thanh, ta khô khan nuốt nước bọt, kêu tài xế chờ ta, xách theo bảy tám túi đồ vào thang máy.

Tầng bốn phòng số 2, tầng cao nhất, mái nhà có vườn hoa, hai bên là sân phơi, phía trước cũng có một vườn hoa, bên trong vững chắc, xung quanh là rừng cây, 154 mét vuông, đường 4 làn, có xe công cộng đến thẳng công ty, ước chừng mất 20 phút. Lòng ta tự nhủ đừng nói nữa. Còn chưa bị Phương Thụ Nhân lâm hạnh ta sẽ xem qua nơi này, cái gì cũng hợp ý, chỉ có giá cả không vừa lòng, thấy thế nào cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Sớm biết như vậy ta nên đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ bắt Phương Thụ Nhân mua cho ta, tốt xấu gì hiện tại cũng có một chỗ để yên thân.

Cửa thang máy mở, có hai nam nhân đang đứng chờ, ta nói một tiếng: “Nhờ chút” đã nghiêng người ra ngoài, đối phương đột nhiên a một tiếng, ta định thần nhìn lại cũng không khỏi a một tiếng. Hai người trước mặt, một người tuấn tú, một người tao nhã, cư nhiên là Chứ Thanh và Dương Tử Văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.