Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 20

Gặp nhau quá mức ngoài ý muốn khiến chúng ta cứ đứng đờ ra trước thang máy, thẳng đến khi cửa thang máy tự động đóng lại ta mới giật mình, vội vàng ấn nút mở cửa, bước ra ngoài.

“Các ngươi như thế nào lại ở chung một chỗ?”

“Cậu như thế nào lại đến đây?”

Ta và Dương Tử Văn trăm miệng một lời cùng đặt câu hỏi. Ta nhấc cái đống đồ lớn lên, nói: “Ta phụng chỉ của Phương đại tổng tài đưa lễ vật tới.”

Dương Tử Văn và Chứ Thanh nhìn nhau, biểu tình của hai người đều rất xấu hổ, tựa hồ còn có chút chột dạ.

“Chúng ta vào phòng trước đã.” Chứ Thanh đáp. Sau đó quay ra nhìn Dương Tử Văn, Dương Tử Văn lập tức nói: “Tôi cũng vào.” Hai người nháy mắt với nhau, thật sự rất khả nghi.

Theo hai người vào phòng, ta dặt bao lớn bao nhỏ vào một góc, đặt mông xuống ghế sô pha chờ bọn họ giải thích. Căn phòng này ta từng đến xem qua, lúc đó trong phòng tương đối sạch sẽ, hiện tại chỉ đơn giản quét qua lớp vôi mỏng, trang trí chỉ có rèm cửa và đèn, sàn chỉ có gạch trơn, ngoài những thứ đó ra thì trong phòng không còn thiết bị gì khác.

“Khụ… Tôi nghĩ cậu nhất định muốn biết vì sao hai chúng tôi lại ở chung một chỗ đúng không?” Dương Tử Văn đã mở miệng trước.

“Đó là điều chắc chắn. Đừng nói với ta hai người các ngươi là bạn thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư lại bị thế lực tà ác một gậy đánh tan uyên ương, hiện tại không thể làm gì khác là lén lút nối lại duyên xưa.”

Dương Tử Văn mỉm cười có chút khổ sở: “Nói như vậy cậu sẽ tin sao?”

“Đương nhiên không tin, ngươi cũng không phải thư sinh nghèo khổ. Ý ta là ngươi không nên dùng lý do ngu ngốc để qua mặt ta.”

“Chứ Thanh rất có tài, công ty các cậu nhìn trúng cậu ấy muốn tài trợ, chúng tôi cũng có ý định này. Sau lưng đối thủ bàn điều kiện hợp tác cũng quá bình thường đúng không? Chứ Thanh cũng có quyền lựa chọn hai bên mà. Lý do này cậu có tiếp nhận không?”

Cái lý do này, nghe ra có vẻ hợp lý nhưng ta cũng không tin. Mở công ty cũng chỉ vì mục đích kiếm tiền, cũng không phải làm từ thiện để phát triển nghệ thuật, mấy người muốn giúp đỡ nghệ sĩ có tài cũng chỉ là thủ đoạn giúp nâng cao danh tiếng và hình tượng công ty mà thôi. Cũng không phải mua hàng có thời hạn, ai cũng mong một họa sĩ sẽ công thành danh toại trong tương lai, công ty có thể dựa vào đồ lưu trữ để kiếm tiền. Chứ Thanh có tài, thế nhưng họa sĩ có tài cũng nhiều đi, chỉ cần có một chút ẩn ý chắc chắn sẽ có một đống đối tượng được đưa đến cửa, ta không tin là hai công ty lớn tranh nhau tài trợ một người nào đó, trừ khi thân phận người nào đó thực không đơn giản.

“Cậu không tin?” Dương Tử Văn quan sát sắc mặt ta, thở dài: “Tôi cũng nghĩ cái lý do này thực không thuyết phục nhưng đây là sự thật.”

Thiên tài sẽ tin ngươi, tốt xấu gì ta cũng là trợ lý của tổng tài, tác phong thủ đoạn của thương nhân ta mỗi ngày đều tiếp xúc tất nhiên hiểu rõ.

“La tiên sinh, anh vừa nói Phương tổng tài bảo anh mang đồ tới?” Chứ Thanh chuyển trọng tâm câu chuyện.

“Đúng vậy, còn có thiệp kèm theo.”

“Cậu đang đố kị đúng không?” Dương Tử Văn lại nói.

“Ta? Ta đố kị?! Ta rất vui vẻ nha! Loại sự tình này ta tuyệt không để ý! Ngươi nghĩ rằng ta tự nguyện làm trợ lý? Nếu hắn không phải áo cơm phụ mẫu của ta ta đã sớm thiến hắn!” Ta đứng lên, hai bước bay đến trước mặt Chứ Thanh, nắm tay hắn vừa lắc vừa thành khẩn nói: “Cảm tạ cậu! Có cậu tôi liền được giải thoát! Có tài năng của cậu tôi liền có cơ hội quay về quỹ đạo xưa! Có cậu họ Phương kia cuối cùng cũng không dằn vặt tôi nữa!”

Chứ Thanh hoang mang nhìn ta cầm tay hắn, nhìn ta nửa ngày mới nói: “Thế nhưng lời anh nói toàn bộ đều giống nói mát…”

“Nói mát cái gì!! Nói nghiêm túc! Nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn!”

Dương Tử Văn ở bên cạnh cười ha hả, ta lập tức buông tay Chứ Thanh, khí thế như thể nuốt nghìn lưỡi dao, đến trước mặt hắn quắc mắt nhìn xuống, hét lớn: “Cười cái gì mà cười!!! Đừng có lấy dạ quân tử đo lòng tiểu nhân! Ta bảo nghiêm túc là nghiêm túc!”

Chứ Thanh cũng bật cười, nhắc nhở ta: “Nói ngược a… Phải là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử chứ?”

Không cần dùng gương cũng biết ta đỏ mặt, kích động dễ mắc lỗi. Bất quá ta nhớ có người từng nói qua, mắc lỗi cũng không sao hết, chỉ cần sống chết bật lại là được: “Tôi cố ý nói như vậy đấy! Tôi mới coi thường cái loại ngụy quân tử tự cho mình là quân tử, thà làm tiểu nhân còn hơn.”

Chứ Thanh có điểm cẩn thận mở miệng: “La tiên sinh, kỳ thực… tôi với Phương tổng tài cũng không phải…”

Cái lỗ tai tự động dựng đứng lên, ta cũng biết không nên như vậy nhưng có những lúc thân thể hoạt động không theo sự khống chế của đại não a.

“A Thanh, cậu vừa nói cậu sắp dùng hết những màu gì? Lần sau tôi mang cho cậu.” Dương Tử Văn cắt đứt lời nói của Chứ Thanh, Chứ Thanh cư nhiên cũng dừng lời: “Không cần, dù sao không lâu nữa tôi cũng xuất ngoại, lúc đấy tôi tự mình mua.”

Cố ý, nhất định là cố ý, ta dùng ánh mắt đầy sát khí đào hai cái lỗ trên mặt Dương Tử Văn: “Chứ Thanh, cậu kể tiếp chuyện vừa nãy đi.”

“Anh không phải không thèm nghe sao?”

“Tôi buồn chán, tôi muốn nghe chuyện phiếm về lãnh đạo trực tiếp của tôi không được sao?”

Chứ Thanh liếc mắt một cái, sau đó cười cười, gặp quỷ, hắn vốn cười rộ lên rất đẹp, thế nào bây giờ lại học được cái loại tươi cười gian xảo của Phương Thụ Nhân với Dương Tử Văn: “Tôi hiện không muốn nói. Bất quá cũng không có gì quan trọng, anh sớm muộn cũng sẽ biết.” Lo nghĩ, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Còn có, tôi sẽ lập tức xuất ngoại, sở dĩ tôi và tổng tài của anh ở chung một chỗ cũng không nhiều, chờ tôi vừa đi anh ta lại trở về cạnh anh rồi.”

Ta thật muốn chửi bậy, nếu như Chứ Thanh không lộ ra vẻ mặt tuấn tú ngây ngô ta đã sớm chửi rồi: “… Đều không phải loại vấn đề này!!!”

“Đúng vậy. Mặc kệ thời gian ngắn hay dài, hắn lăng nhăng là hắn sai. Tôi bảo này tiểu La, hắn yêu đương vụng trộm, cậu vượt tường được không? Tối nay chúng ta đi ăn nha.”

“Dương Tử Văn! Anh biết rõ… Anh… Anh còn…” Chứ Thanh trừng mắt nhìn Dương Tử Văn, đáng tiếc có miệng mà không thể nói, là bởi vì khó nói.

“Được! Ngươi mời!” Ta quyết định, tối nay tìm Dương Tử Văn nói chuyện, ba người này tuyệt đối có ẩn tình, căn cứ vào những lời úp úp mở mở muốn nói lại thôi của Chứ Thanh, Phương Thụ Nhân và Chứ Thanh chắc chắn có chuyện, bất quá có vẻ không phải loại quan hệ vừa gặp đã yêu như ta nghĩ, có phải Phương Thụ Nhân lấy danh nghĩa tài trợ uy hiếp Chứ Thanh thỏa mãn thú tính cho hắn? Thế nhưng Phương Thụ Nhân đói khát như vậy sao? Bình thường chúng ta vẫn làm đều đặn… A phi phi phi! Ta nghĩ đến chuyện gì đây! Nói chung Phương Thụ Nhân và Chứ Thanh có khả năng không phải người yêu, Chứ Thanh rất nhanh sẽ xuất ngoại, đã giải thích qua việc tài trợ kia, vậy Dương Tử Văn và Chứ Thanh có quan hệ gì? Lẽ nào cũng là quan hệ thể xác? Chứ Thanh thoạt nhìn không giống người bắt cá hai tay, bất quá người làm nghệ thuật phân nửa đều là kẻ điên, cũng rất khó nói…

“Cậu lại phát ngốc cái gì?” Dương Tử Vă khua khua tay trước mặt ta, ta phục hồi tinh thần, đánh cho tay hắn một cái: “Ta đang suy nghĩ tối nay ăn cái gì cao cấp khiến ngươi đau lòng.”

“Bảo bối a, tùy tiện ăn cái gì cao cấp cũng không làm tôi đau lòng.”

“Ngươi nói thật sự quá buồn nôn.”

“Nói buồn nôn là đủ rồi, cần gì phải nâng lên cấp độ này.”

“Hai ngươi liếc mắt đưa tình tôi không có ý kiến, chí ít cũng mời hai người chọn chỗ nào riêng tư một chút.”

“Tôi với hắn liếc mắt đưa tình a, cậu không thấy tôi đang giáo huấn hắn sao.” Ta lập tức chuyển hướng sang Chứ Thanh, lớn tiếng làm sáng tỏ sự thực.

“Đúng vậy, Chứ Thanh cậu đừng gây thêm phiền phức, da mặt tiểu La mỏng, thật không có ý tứ.” Dương Tử Văn chẳng thèm hối cải còn khoác tay lên vai ta.

Ta không còn khả năng nghe bọn họ nói cái gì, chỉ nhún vai hất cái tay kia xuống: “Ta quay về công ty. Trước khi ăn thì gọi điện cho ta. Nhớ kỹ phải chọn chỗ nào giá cao một chút.”

Trở lại công ty, theo lệ báo cáo cho Phương Thụ Nhân một chút, nói đến đoạn đưa quà cho Chứ Thanh thì ta có chút chần chờ, cuối cùng đem chuyện gặp Dương Tử Văn ở đấy nói cho hắn.

Trong lúc ta nói, Phương Thụ Nhân vẫn dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn ta chằm chằm, thấy vậy ta cũng không khỏi hồi tưởng lại hôm nay có làm sai chuyện gì không. Tận lực rút gọn báo cáo, ta nói: “Tổng tài, không có việc gì tôi nên ra ngoài.”

Mặt Phương Thụ Nhân co rút một chút, một lát sau hắn hỏi: “Ngươi không có gì muốn nói sao?”

Lẽ nào hắn nhìn ra cái gì rồi? Chẳng nhẽ hắn đã sớm biết chuyện Dương Tử Văn ở cùng Chứ Thanh, là muốn thử ta sao? Ta sắp bị bệnh tim đến nơi rồi, cố gắng trả lời một cách rất vô tội: “Không có.”

“Phương Thụ Nhân nhìn ta nửa ngày, thần sắc rất không cao hứng, tựa hồ có chút mất mát, ta thân thể cứng đờ chờ hắn lên tiếng, kết quả hắn vẫn hỏi: “Ngươi thật sự có muốn làm chuyện này hay không?”

Lời vô ích! Ai muốn thay ngươi tán tỉnh người yêu! Ta tận lực giấu tâm tình, trả lời: “Tổng tài bảo làm cái gì thì tôi làm cái đấy.”

Sắc mặt Phương Thụ Nhân thoạt nhìn đặc biệt khó coi, muốn nói lại thôi, lát sau thở dài một tiếng, phất tay để ta đi. Điều này càng khiến ta hoải nghi giữa hắn và Chứ Thanh có nội tình.

Buổi tối Phương Thụ Nhân như thường lệ nhận được thiệp mời tham dự yến tiệc, bất quá cũng không gọi ta theo. Hắn đi được một lúc thì Dương Tử Văn gọi điện tới: “Trân Thiện Phảng. Cậu sẽ không ngại nó rẻ chứ?”

Đương nhiên là không, rẻ hay không cũng chỉ là ăn no thôi. Đồ ăn Trung Hoa thì Trân Thiện Phảng có giá cao nhất.

Trân Thiện Phảng nằm trên mặt hồ, là một cái thuyền lớn rất xứng với cái tên của nó (Trân Thiện Phảng là ‘bữa ăn sang trọng trên thuyền’), cột trụ mái nhà chạm khắc những bức tranh màu vàng kim, bàn ăn đều mang phong cách cổ kính, rèm cửa đều làm bằng tơ tằm, gió thổi khẽ là bay, còn có thể thấy những cành liễu mảnh dài khẽ đưa trên bờ, nhìn đặc biệt hữu tình —— đương nhiên yêu cầu đầu tiên là không phải mùa đông. Chẳng hạn như hiện tại gần tết nguyên đán, tuy rằng cửa mở có thể làm rèm cửa tơ tằm nhẹ nhàng bay bất kể thời gian, nhẹ nhàng bay cũng chỉ thấy hàng cây trụi lá bên bờ, sở dĩ hiện tại cửa sổ chạm trổ khéo léo đều đóng —— thật đúng là dán giấy, cũng không phải thủy tinh —— rèm cửa tơ tằm đều buông xuống, tránh cho quý nhân hưởng thụ nghệ thuật nhìn thấy cây trụi lá ven hồ. Nữ phục vụ cũng là đặc biệt tuyển chọn, không yêu cầu quá đẹp nhưng phải có chút ý vị, mặc đồ cổ trang phải có phong thái, còn có thể nói hai ba câu “Một hàng cò trắng vút trời xanh” và vân vân —— ta chỉ tay vào tên món ăn. Cái này đặc biệt khó tìm, đương nhiên cũng chỉ hợp khẩu vị của các cao nhân môn sĩ lắm tiền, nếu muốn mở tiệc chiêu đãi người nước ngoài thì càng thích hợp.

Sở dĩ thấy cảnh tượng từng nhã gian ở Trân Thiện Phảng đều có người ta cũng không giật mình, thấy tóc vàng tóc đen ngồi với nhau ta cũng không giật mình, ta giật mình chính là thấy cái đầu đen của Phương Thụ Nhân ở trong đó, ngồi cùng mấy người đầu đen và đầu vàng khác, cạnh cửa có một tấm biển nhỏ đề ‘Lăng yên các’.

Ta nhìn chằm chằm vào Phương Thụ Nhân, Phương Thụ Nhân rất nhanh có phản ứng, hung hăng quay sang, phát hiện là ta thì nở nụ cười, ánh mắt đảo ra phía sau ta lập tức biến thành mẹ kế, quay đầu nói chuyện với mấy người cùng bàn liền biến thành nụ cười tiếu lí tàng đao chuyên dụng.

Ta đứng sau lưng Dương Tử Văn: “Này, ngươi biết trước hôm nay hắn cũng tới đây đúng không?”

“Việc này có quan hệ gì? Bọn họ ăn là chuyện bọn họ, chúng ta ăn là chuyện của chúng ta, phiền hà gì đến nhau.”

Ta rất hoài nghi cái việc phiền hà gì đến nhau. Trân Thiện Phảng bốn phía đều ngăn thành gian riêng nhưng ở trung tâm có biểu diễn, sở dĩ ngăn giữa các phòng cũng chỉ là tấm bình phong bình thường. Chúng ta bất hạnh ngồi đối diện Phương Thụ Nhân, cách một đàn tranh và mỹ nữ ta vẫn cảm nhận được sát khí bắn về phía ta. Hết lần này tới lần khác Dương Tử Văn cứ đụng đụng lại kéo kéo ta, có lúc nói mấy câu, có lẽ giống như chúng ta liếc mắt đưa tình thân mật một chút. Ta cảm thấy hắn đang cố ý, bởi vì cùng tiếp nhận ánh mắt tràn ngập sát khí nhưng hắn chỉ mỉm cười tỏ vẻ thắng lợi liếc mắt nhìn Phương Thụ Nhân. Mỗi lúc như vậy sát khí sẽ nặng thêm vài phần. Ta như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, mỹ nhân thương cảm đàn ở giữa ta cũng không nghe đến.

Ăn gần như nuốt chửng làm ta suýt bị loét dạ dày, tuy Dương Tử Văn gọi đều là món đặc biệt, nói cách khác là ngồi ăn xem cảnh đẹp cũng khiến người ta hạnh phúc nhưng nếu tính tiền cho ta chắc chắn ta sẽ rơi vào trạng thái mặt không còn giọt máu. Mà trên người ngươi luôn có hai ánh mắt sắc như dao đảo qua đảo lại ngươi có nuốt nổi không. Hơn nữa ánh mắt Phương Thụ Nhân càng sắc bén thì Dương Tử Văn càng vui vẻ chiếm tiện nghi. Phương Thụ Nhân cũng không đơn giản, quay sang bên này thì sát khí ngùn ngụt, quay về bên kia thì khí tức hòa nhã vui vẻ, chỉ bằng bẳn lĩnh này ta cũng biết cả đời ta cũng không được như hắn.

Qua loa kết thúc bữa ăn sang quý, ta chạy trối chết, đồng thời cũng cự tuyệt đề nghị mời ta đi uống trà hay đưa ta về của Dương Tử Văn. Nói đùa sao, nếu ta còn ngồi cùng Dương Tử Văn thì trở về chắc chắn sẽ biến thành vụn cá.

Còn chưa quá chín giờ, người ở tàu điện ngầm còn rất nhiều, ta đứng giữa toa hành khách ra vào, nghĩ tới ánh mắt như muốn giết người của Phương Thụ Nhân, dùng vỏ đại não cũng đoán được hôm nay hắn giận như thế nào, không biết có cái gì đang đợi ta đây. Ta rùng mình một cái, tuy rằng sợ nhưng ngực lại rất vui vẻ, một phần là vì hai thanh niên tài tuấn ở nơi công cộng tranh dành tình nhân khiến ta thảo mãn hư vinh của bản thân, một phần khác ta cũng không rõ là vì cái gì, bất quá, thấy hắn ngồi ăn với một nhóm người chứ không phải hẹn hò cùng Chứ Thanh khiến vật đè nặng trong lòng ta rơi xuống, thấy hắn đằng đằng sát khí khiến ta có chút vui vẻ.

Không ai đến đón hay gây phiền toái, xuống ga tàu nhầm, vòng vo một đoạn xa, ta đi bộ hai mươi phút cuối cùng cũng về đến nhà Phương Thụ Nhân, ân, miễn cưỡng xem như nhà của ta đi. Tắm rửa sạch sẽ, đang nằm buồn chán trên giường của mình thì Phương Thụ Nhân như gió lốc tiến vào.

“Ngươi về sớm vậy?” Ta giả vờ trấn định cùng hắn chào hỏi.

“Ngươi như thế nào lại ở cùng Dương Tử Văn?” Phương Thụ Nhân vẻ mặt âm trầm, ngữ khí sắc bén như dao.

“Hắn mời ta ăn.”

“Hắn mời ngươi ăn thì ngươi phải đi? Hắn bào ngươi chết ngươi có đi không?”

“Hắn không bảo ta chết, hắn chỉ mời ta ăn.”

“Ngươi cho là có chuyện ăn không phải trả tiền sao?”

“Mặc kệ có hay không, có thời gian ăn không phải trả tiền thì cứ ăn thôi.” Ta cũng bắt đầu tức giận. Ta cùng lắm chỉ đi ăn với người khác một bữa cơm, cũng lập tức về nhà, nào có như hắn cả đêm không về, hắn có mặt mũi gì để nghi ngờ ta!

“Ngươi nghĩ vấn đề quá đơn giản, nếu lúc đó hắn muốn bá vương ngạnh thượng cung thì ta xem ngươi muốn khóc cũng không nổi!” Phương Thụ Nhân rống giận với ta.

“Chuyện bá vương ngạnh thượng cung ngoài ngươi ra không ai làm thế với ta!” Ta cũng rống lại hắn.

Sắc mặt Phương Thụ Nhân cứng lại, một lát sau hắn hung hăng nói: “Sau này không được đơn độc gặp mặt Dương Tử Văn nữa!” Tuy rằng hung bạo nhưng trong thanh âm của hắn có chút vị đạo ngoài mạnh trong yếu.

“Chính ngươi cùng Chứ Thanh quan hệ không rõ!”

“Chuyện của ta không cần ngươi quản!”

Lửa giận trực tiếp bốc thẳng lên não, ta trực tiếp ném lịch sáng mai cho hắn: “Vậy ngươi cũng không có tư cách quản chuyện của ta!!!”

“Ta là ông chủ của ngươi!!!”

“Cho dù ngươi là ông chủ cũng không thể can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của nhân viên!!!”

Phương Thụ Nhân bị ta cãi lại trợn trắng mắt, ta hung hăng nhìn hắn, chờ hắn nói ra lý do khiến ta không thể gặp mặt Dương Tử Văn.

Hắn hít một hơi, lòng ta loạn một chút, hắn lại hít một hơi, lòng ta lại loạn một chút, hắn đảo mắt, môi chuyển động, ta chăm chú nghe, thế nhưng hắn không nói ra tiếng nào.

A, thực sự là khiến người khác chịu không nổi. Ta thúc dục hắn: “Nói a, ngươi có lý do gì để quản chuyện cá nhân của ta?”

Hắn bày ra bộ dáng quyết tâm, nhưng chỉ có quyết tâm chứ không làm, ta đợi đến chán nản, ta lại thúc dục hắn: “Hoàn toàn không nói nên lời sao? Nếu không ngươi muốn ta giúp ngươi nghĩ?”

Phương đại tổng tài trừng mắt nhìn ta, tiếp tục ra vẻ quyết tâm. Ta trộm cười trong lòng.

“Nếu không ngươi cứ thẳng thắn thừa nhận ngươi thích ta đi, vậy ngươi có lý do vẹn toàn bắt ta không được gặp mặt Dương Tử Văn, đương nhiên ta không nhất định phải tiếp thu, bất quá cũng là ngươi thích ta…” Ta đắc ý dào dạt nói bậy.

“Vì ngươi là món đồ chơi của ta!”

Ta ngây người. Phương Thụ Nhân vừa nói gì?

Ta nhìn hắn, hắn cũng hung hăng nhìn ta: “Ta là chủ nhân của ngươi, ta đương nhiên có quyền cấm món đồ chơi của ta tiếp xúc với người khác!”

Cái lý do này thực sự buồn cười, căn bản nó còn không được phép tồn tại. Ta cười ha ha, cười đến mũi có chút chua xót, nước mắt tự nhiên chảy dài.

Mạnh mẽ đem chăn trùm kín người, ta lệ rơi đầy mặt. Mơ hồ nghe thất tiếng bước chân Phương Thụ Nhân tiến lại gần giường, sau lại đi ra cửa, mở cửa ra ngoài.

Nguyên lai, nguyên lai, hắn thủy chung chủ xem ta là món đồ chơi của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.