Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

Sáng hôm sau, mới 8 giờ sáng ta đã bị hắn dựng dậy, ta thực sự phát hỏa. Họ Phương quả thật không thể đắc tội, nhưng ta có thể giả bộ ngủ, ta nhắm chặt hai mắt ngoan cường chống đối. Hắn bóp mũi thì ta dùng mồm để thở, dù như thế nào cũng kiên quyết bất tỉnh. Đấu đối kháng đại khái cũng 3 tiếng, hắn cởi hết quần áo của ta đúng lúc ta muốn đứng lên. Người này chỉ biết tự mình hưởng thụ, cũng không ngẫm lại sự sung sướng của hắn được xây dựng bởi cái gì. TMD, đáng giận, đã tăng 3 lần lại tăng thêm 12 lần! Ta toàn thân xương cốt đều bị nghiền nát thêm một lần nữa, cảm giác yếu ớt lỏng lẻo đều nhờ ơn Phương đại tổng tài ban thưởng, mà đầu sỏ gây nên vẫn nghiêm túc mà nói: “La Cửu Lập, chuẩn bị trang phục cho hôm nay, đừng quên đêm qua ta đã tặng ngươi một khóa học.”

“Khóa học đêm qua? Không biết tổng tài nói đến phần nào? Mỗi một phần đều cho ta ấn tượng vô cùng mãnh liệt thế nên các bộ phận đều không nhớ rõ.” Hắn tà ác cười: “Vậy tối nay ôn lại lần nữa.”

“A, không cần, tôi cố gắng nhớ lại là được, nhất định sẽ khai quật chúng nó ở nơi sâu nhất ra” Hắn đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài, bộ dạng giống hệt một kẻ lưu manh. Hừ, điển hình của kẻ tiểu nhân đắc chí! Ta gian nan tiến đến tủ quần áo, đem biểu hiện thống khổ phóng đại gấp đôi cho hắn xem.” Sau này ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ”

Khu rừng lớn cái dạng gì cũng có, thế giới lớn cái gì mà mọi người đều không thiếu. Tùy tiện hỏi người nào trong công ty đều khẳng định duy nhất một thứ là nhiệt tâm mật thám, thu thập tin đồn, công phu truyền bá với phóng đại đầy mình. Vì thế, một hai ngày lai lịch của vài vị tiền nhiệm đều bị ta biết đến nhất thanh nhị sở

Nguyên lai cũng không như ta tưởng tượng – trợ lý riêng thứ tư là tiểu tình nhân của hắn. Tiền nhiệm của ta là một nữ nhân không có tư sắc, phi thường nghiêm cẩn bảo thủ, nói trợ lý riêng thứ tư không bằng nói nàng là quản gia tiền nhiệm của Phương đại tổng tài. Tái tiền nhiệm, cũng là trợ lý riêng thứ tư đời thứ nhất của Phương đại tổng tài, là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, nghe nói là một nhà thiết kế hình tượng chuyên nghiệp. Hình tượng cá nhân của Phương đại tổng tài đều do một tay hắn xây dựng. Nói thực, trợ lý riêng thứ tư kỳ thật là một vai diễn có cũng được không có cũng chẳng vấn đề, nếu ta là lão bản, ta tuyệt đối không muốn chi tiền lương cho cái chức quan nhàn tản không nhiều công dụng như thế này. Chính là Phương đại tổng tài nguyện ý, ta nghĩ trợ lý riêng thứ tư đại khái có ý nghĩa trọng yếu phụ giúp hắn đi.

Không biết hắn liếc mắt nhìn trúng ta ở điểm nào mà lại giao cho ta chức vụ này, tên kia không giống loại người vì tình cảm riêng tư mà đem chức vụ tặng cho người khác. Không phải hắn tuệ nhãn thức anh hùng (có mắt nhìn người tài), phát hiện ra ta có khả năng làm nội trợ cao siêu đến ta cũng không biết?

Hừ, mặc kệ là loại nào, ta đều phải tiến hành chiến tranh, làm cho hắn nhận rõ ta không phải một món đồ chơi tốt, tình nhân tốt, trợ lý riêng tốt, sau đó đem ta trả về phòng thu thập thông tin, lần thứ hai về thiên đường, lên mạng nói chuyện phiếm, cuộc sống sa đọa mà hạnh phúc.

Ta phi thường chờ mong hắn gọi ta nấu cơm, nghe nói tiền nhiệm chính là lấy một tay hảo đồ ăn mà được Phương đại tổng tài ưu ái, từ chức quản lý phòng hành chính được đề bạt lên. Khả dĩ Phương Thụ Nhân đối với sở trường của ta dường như hiểu biết thật sự rõ ràng, căn bản không để ta xuống bếp. Ta vừa nói nấu cơm hắn đã dùng ánh mắt hoài nghi nhìn ta, thật là đáng tiếc, ta kỳ thực không tính đến việc đầu độc thức ăn của hắn, cũng không tính phá tan tành cái bếp nhà hắn, nhiều lắm chỉ là thay đường bằng dấm, thay tinh bột bằng hạt tiêu mà thôi. Nghiến răng hai ngày, ta bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề thực tế, làm ra loại thức ăn như vậy, bản thân ta nhất định phải chịu khổ chịu hại, làm không tốt còn phải giả bộ ăn ngon lắm, ra vẻ không phải ta cố ý… chỉ là vị giác của ta có vấn đề thôi.

Nghĩ như vậy ra liền thấy thoải mái, nhanh chóng buông tha kế hoạch tra tấn dạ dày của hắn, huống chi tay nghề đầu bếp của hắn phi thường không tồi.

Sau khi tốt nghiệp đại học, nhiều năm nay không còn chỉnh người, đầu óc có điểm tối đi, tuy rằng chỉ cần rảnh rỗi ta liền liều mình suy nghĩ thủ đoạn trả thù nhưng thế nào cũng không nghĩ ra điểm quan trọng. Người này có tiền, có thế, có tài, có mạo, não lại tốt, lòng nghi ngờ vừa nặng lại không có ham mê bất lương, không có hứng thú đặc biệt, không rơi vào lưới tình, các thứ này nọ khác lại càng không tính đến. Trong khi giãy chết ta cũng không thể khiến hắn giận tím mặt mà bật dậy đem ta tống ra khỏi nhà, như thế nào cũng phải bảo trụ chức vụ của ta ở công ty, bằng không những hy sinh trước kia thực uổng phí, bằng không ở thời điểm mới nhận chức liền hướng mặt hắn đập bể lọ mực. Ai, tiền lương giai cấp thực bi ai a.

Ngẩn người một mình ở phòng làm việc, ta đem chân gác lên bàn làm việc, nhàm chán ngáp dài. Ba vị trợ lý riêng đều là trợ thủ đắc lực của Phương đại tổng tài, phi thường khinh thường ta này trợ lý riêng thứ tư, chưa bao giờ cùng ta qua lại. Có việc cần người hơn phân nửa là tìm ba vị kia, nếu như cả ngày không có oán nam bị Phương đại tổng tài vứt bỏ đến ồn ào thì ngay cả Ma Tước (chim sẻ) cũng sẽ không tiến vào văn phòng của ta.

Ta thực muốn phá vỡ sự tĩnh lặng này, tuy rằng ta ở trung tâm khu phố lớn, lại ở tầng cao nhất, nhưng cảm giác so với người bình thường không khác biệt lắm, ở đây máy tính cư nhiên không vào được mạng!!!! Không có trò chơi, không có âm nhạc, ngay cả bình hoa bày cho đẹp mặt bàn cũng không có, ngày nào đó quay về phòng thu thập thông tin ta nguyên lai để luôn phần cứng máy tính cùng đồ vật này nọ lại đây. Ta vừa nghĩ vừa xoay tới xoay lui cái ghế, ta chính mình phát minh ra cái loại hình vận động kì quái không biết có tính là tập thể hình được không.

Cửa ban công nối thẳng với phòng tổng tài lách cách một tiếng mở ra, một người tiến vào, khỏi cần nói cũng biết là Phương đại tổng tài của chúng ta. Hắn bình thường bận muốn chết, văn phòng của chúng ta tuy rằng gần trong gang tấc lại thường xuyên không thấy mặt nhau, ta thường xuyên hoài nghi lúc ta bị đẩy ngã trên giường tại phòng hắn ngày đó hắn làm như thế nào mà có thời gian rảnh.

Thời điểm này thực đáng xấu hổ, chân của ta chân chính gác lên mép bàn phím, nửa người nằm trên ghế, nửa người trên treo lơ lửng, hai tay buông lỏng, cả người bày ra tư thế nửa người treo lơ lửng đầy kì quái, ta vốn tính toán rèn luyện thắt lưng, cơ bụng đồng thời vận động toàn thân, thế mà lại bị lão bản vừa vặn bắt gặp.

Ta từ phía dưới nhìn lên, cố xem kỹ sắc mặt của Phương đại tổng tài, hắn một bộ không biết nên cười hay nên giận. Ta nhanh chóng bật dậy muốn ngồi xuống, làm cho cái ghế dựa vô tình lăn ra ngoài, ta liền bị đóng băng như con cá chết, trực tiếp ngã trên mặt đất, mông chưa tính, cái ót với xương sống đã chọi với mặt đất cứng làm ta đau đến mức trước mắt biến thành màu đen, sao Kim bay loạn xạ.

Phương Thụ Nhân bật cười lớn, tên này không có ý thông cảm thực đáng chém ngàn đao!… Bất quá hắn dường như cũng không hẳn không có ý thông cảm, bởi vì hắn lập tức đem ta bế lên, để ta tựa vào ***g ngực hắn, thân thiết hỏi ta có đau lắm không, ôn nhu giúp ta xoa cái gáy, sau đó là xương sống. Tay hắn thực ấm áp, lực đạo vừa đúng, vừa đủ khiến đau đớn của ta giảm bớt. Tay hắn lại lần sờ xuống mông của ta: “Nơi này cũng đau đi?” này động tác đã có điểm không giống chỉ dùng để giảm đau.

“Nơi đó không đáng lo!” Ta có ý đồ ngăn cản hắn.

“Đúng không, ta cảm thấy nó quan trọng hơn a.” Tay hắn lại đi đến bắp đùi trong của ta: “Còn có nơi này…”

Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà giở trò sắc lang! Ta dùng sức từ trong ***g ngực hắn lui ra: “Cảm ơn tổng tài quan tâm, ngài nên trở về làm việc đi.”

Hắn cười ha hả, trong mắt lóe ra quang mang không có ý tốt làm sau lưng cảm nhận được một trận ác hàn: “Được rồi, buổi tối ta hảo hảo an ủi an ủi ngươi, món đồ chơi đáng yêu của ta, còn có, phải xử phạt ngươi không làm việc chăm chỉ.”

Vừa nghe chỉ biết sáng mai ta nhất định toàn thân đau nhức: “Tổng tài, làm việc phải công tư phân minh, đây là ngài thường xuyên giáo dục chúng ta a.”

“Như vậy ngươi hy vọng ta khấu trừ ngươi một phần ba tiền thưởng và xử phạt ngươi không làm việc chăm chỉ đúng không?”

“Buổi tối tôi mặc cho ngài xử trí, tổng tài.” Dù sao việc xử phạt buổi tối cũng sẽ không bỏ qua cho ta,

“Ngươi hiện tại rốt cuộc học được cách nghe lời, món đồ chơi của ta.” Hắn cười dương dương tự đắc: “Ta sẽ có thưởng cho ngươi, bất quá, hiện tại hoàn thành công việc cho ta: giúp ta mua quần áo, nếu ngươi muốn quần áo mới, cũng có thể cùng nhau mua.”

Nghe lời! Hừ! Hiện tại cứ để ngươi đắc ý trước, ta sẽ cho ngươi nhận ra ta có bao nhiêu nghe lời! Ta cầm lấy một danh sách cửa hàng phục sức cao cấp, tâm không cam lòng không nguyện chạy đi.

Mỗi lần ra phố nhìn thấy mấy cửa hàng trang phục cao cấp ta sẽ cảm nhận được ngọn lửa vô danh bốc lên, nơi đó thứ gì cũng đều rất quý, có hạ quyết tâm mua cũng không dám mặc ra đường vì sợ bẩn, nhân viên cửa hàng được đào tạo tốt, khuôn mặt tươi cười càng thêm chứng minh đó là cửa hàng sang quý cỡ nào.

Bất quá, khi ngươi ngồi trước cửa hàng quần áo cao cấp, so với việc chỉ cần ký cái tên là có thể lấy đi bất kì loại quần áo nào ngươi thích, cái loại cảm giác này hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng nhìn đến giá bộ âu phục đầu tiên khiến cho chân ta muốn nhuyễn nhưng nếu cho ta thời gian ta nhất định có thể mặt không đổi sắc mà đối diện nhãn hiệu kia n chứ số 0, làm không tốt thì nhịp tim cũng có thể khống chế ở trong phạm vi bình thường.

Ta rất muốn mua cho Phương đại tổng tài một ít quần áo hình thức mới mẻ độc đáo màu sắc tiên diễm hoạt bát nhằm thay đổi một chút hình tượng quá mức nghiêm túc của hắn. Đáng tiếc danh sách cửa hàng quần áo cao cấp không ở đâu có thể cung cấp loại đồ như thế, tất cả quần áo của bọn họ đều thiết kế theo ý Phương Thụ Nhân nên không chứa sản phẩm kém, thật sự nghĩ không ra có gì cần phải mua lại. Ta cũng muốn vâng theo ý chỉ Phương đại tổng tài mua cho chính mình một vài món đồ cao cấp để mặc, nhưng chính giá của chúng làm ta đánh trống lui binh, nếu nằm ngoài phạm vi chi trả của ta ta liền mệt đến Ma-li á nạp vịnh.

Sau khi trở về ta thật cẩn thận đi về phía Phương tổng tài hỏi quần áo của ta là được công ty trả tiền, Phương tổng tài nhìn ta đầy kinh dị: “Bao nhiêu tiền chi trả? Ngươi cho đó là do công ty?

“Tổng tài không phải có phí trang phục sao?”

“Kia một chút tiền có thể làm cái gì? Ký thẻ đều là dùng tài khoản cá nhân của ta, ngươi chẳng lẽ không chú ý? Ngươi hiện tại là món đồ chơi của ta, quần áo của ngươi đương nhiên dùng tiền của ta, Phí trang phục của chất nữ ta một năm đều hơn một vạn, huống chi là ngươi, thích cái gì cứ việc mua là được.”

Ta lại nhận thức rõ khoảng cách của ta với kẻ có tiền, tài khí của Phương đại tổng tài thực vượt xa mức tưởng tượng của ta, sớm biết như vậy ta đã mua cho bố mẹ quần áo cả bốn mùa, trong mắt người nghèo thì tấm lòng giàu có mới là cơ bản, ai, người nghèo thật bi ai a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.