Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

Ngày hôm sau, toàn thân ta lại đau nhức, nửa sống nửa chết ngồi trong văn phòng uống nước chè. Dù sao cũng nhàm chán, ta gọi điện cho đồng nghiệp tốt nhất của ta ở phòng thông tin. Hắn nhỏ hơn ta hai tuổi, tên với thể trọng của hắn hoàn toàn trái ngược nhau, đã vượt qua tiêu chuẩn bình thường. Bất quá, nhìn thoáng qua thì không phải là béo, chỉ là so với người bình thường thì lớn hơn một số, hơn nữa trời sinh gương mặt phúc hậu, thiên đình no đủ cùng với khóe miệng còn mang chút nếp nhăn khi cười, mắt to mũi to, đến cái lỗ tai cũng có một chút mập mạp như trẻ con. Nữ đồng nghiệp đều cho rằng hắn thiện lương, giản dị, cộng thêm bộ dạng đặc biệt khiến người ta yêu thương, vì vậy hắn cả ngày ngoài mặt đều tỏ ra bất mãn kỳ thật rất thích bị nữ đồng nghiệp sỗ sàng. Sở trường đặc biệt là đóng giả lãnh đạo, bởi vậy mới có biệt danh là Từ Khoa. Như thế nào cũng lộ ra là người vô hại, loại tình sự này đối với ta mà nói chính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

“Này, Từ Khoa, là tôi nha, La Lâu Lập, cậu đem cái phần cứng cho tôi được không, tôi đập phá này nọ, ở trong này nhàm chán muốn chết.” Ta ghé vào điện thoại nói nhỏ, trước mặt bày ra một đống văn kiện loạn thất bát tao, đây là kinh nghiệm khi còn ở phòng thu thập thông tin, đem biểu hiện nói chuyện điện thoại giấu đi, cũng bỏ qua chào hỏi, cho dù thủ trưởng bất ngờ kiểm tra cũng có thể giả bộ đang xem văn kiện. Điện thoại bên kia ồn ào, Từ Khoa có vẻ đang báo cáo gì đó, sau đấy hắn cũng nhỏ giọng nói: “Tôi lập tức mang lên, có muốn ta chuẩn bị sẵn cho cậu một ít trò chơi thú vị?”“ Đương nhiên đương nhiên, vẫn là Từ Khoa hiểu tôi. Cậu nhanh lên đấy.”

Năm phút sau Từ Vân Tiệp đã ngồi trước bàn làm việc của ta, hắn từ túi áo đem phần cứng của ta lôi ra: “Tôi lấy cho cậu hai bộ phim hay, còn có ba trò chơi mới.”

“Cảm ơn, Từ Khoa, chỉ biết cậu có thứ tốt sẽ không quên tôi.” Ta nhanh chóng đem phần cứng giấu dưới ngăn kéo phía dưới: “Nơi quỷ quái này cư nhiên không thể lên mạng, thế là thế quái nào chứ.”

“Xem ra cậu ở trong này cũng không quá tốt.” Từ Khoa vui sướng khi người gặp họa.

“Ai bảo tổng tài tuệ nhãn thức anh hùng liền dùng tôi chứ, ai, trời sinh tôi có tài tất được dùng, là vàng cuối cùng cũng tỏa sáng a.”

“Cậu có tỏa sáng cũng chỉ có khuôn mặt mà thôi.”

Ta nhéo mặt Từ Vận Tiệp, khuôn mặt béo đô đô của hắn chơi phi thường tốt cho nên thường xuyên bị chà đạp: “Cậu thì tốt! Toàn bộ ngay cả khuôn mặt cũng không tỏa sáng, nói, nói cậu ngốc mau.”

Hắn mở miệng: “Cậu mới ngốc.”

“… Không đúng, nói lại, nói cậu ngốc.”

“Ngốc!!!!” Hắn hùng hổ lên tiếng.

Ta vô lực buông tay, thở dài một hơi: “Tôi dường như so với trước kia còn ngốc hơn.”

Hắn an ủi ta: “Không sao, ít nhất cậu còn tự mình biết được.”

“Đều do Phương đại tổng tài đáng giận kia, cậu nói xem, làm thế nào mới có thể chỉnh hắn mà không bị hắn bắt được điểm yếu rồi đem ta đá khỏi công ty? Mấy ngày nay tôi nghĩ đến vấn đề này mà tế bào não đã chết hơn nửa.”

“Hắn đá cậu còn không đơn giản? Khi nào hắn nhìn cậu không vừa mắt liền tùy tiện tìm cái lý do đá cậu, việc gì phải tìm nhược điểm?”

“Ý cậu là tôi đối hắn không có biện pháp?”

“Cũng không hẳn.” Hắn sát lại, đưa ra ý kiến quỷ bí: “Cậu đầu tiên phải lung lạc được tổng tài, khiến hắn nghĩ cậu là tri kỉ của hắn, lừa hắn một cái, sau làm mưa làm gió thế nào còn không phải tùy ý cậu.”

“Vài ngày không gặp, công lực của cậu lại tăng thêm.”

Hắn khiêm tốn chắp tay hướng ta: “Không dám, chỉ cần cậu đi xem sách lịch sử, theo người hiền trung thành thời Ngụy với anh hùng thời Lí học một vài thứ là được.”

“Nga, xem ra cậu đã theo học bọn thái giám không ít ngày?”

“Chờ tôi cũng bị tổng tài tuệ nhãn thức anh hùng đề bạt đưa lên làm trợ lý riêng thứ năm thì nói sau, bây giờ cậu lập tức học tập mới là điều tất yếu.” Hắn hướng ta nhát mắt: “Nếu không cậu thẳng thắn học tập Đổng Hiền, như nữ nhân dùng sắc đẹp mê hoặc quân vương cũng tốt lắm, như vậy cậu cũng có tiền.”

Bình thường bọn ta vui đùa kiểu này nhiều lắm, chính là, cùng tổng tài có quan hệ rồi nghe kiểu nói chuyện như thế này làm ta thực sự hết hồn, sợ hắn nhận ra điều gì ta cố gắng che dấu việc mình chột dạ. Ta nắm vạt áo hắn, khéo hắn lại gần: “Trước hết bắt ngươi làm thí nghiệm. Thế nào, gần gũi như thế này có thấy sắc đẹp của ta thực mê hoặc không?”

“Các ngươi đang làm cái gì?” Tiếng gầm gừ đột nhiên xuất hiện khiến ta không kịp chú ý tới phản ứng của Từ Vân Tiệp, hắn không hề nghĩa khí lập tức trốn như bay, lưu lại ta một mình ứng phó với lửa giận của Phương đại tổng tài. Ta rốt cuộc hiểu được vào thời điểm trọng yếu Từ Vận Tiệp vẫn thể hiện hành động rất phù hợp với cái tên nhanh nhẹn của mình.

Phương Thụ Nhân sắc mặt âm trầm, hết xanh lại đen như cái giếng nước phủ đầy rêu: “Tên vừa nãy là ai? Ngươi cùng hắn ở văn phòng khanh khanh ta ta làm cái gì?”

Từ Vận Tiệp vận khí thực tốt, hắn đưa lưng về phía cửa ban công nên Phương Thụ Nhân không thấy được diện mạo của hắn. Đại khái chỉ nhìn thấy hình ảnh ta với hắn siêu gần gũi.

“Cái gì cũng không làm.”

“Cái gì cũng không làm? Nếu không phải ta vừa vặn đi vào, các ngươi chỉ sợ không những hôn môi mà cái gì cũng làm!”

“Căn bản là không có hôn đến a.”

“Cái kia phải hôn mới có nghĩa đúng không! Trong thời gian làm việc cư nhiến dám ở văn phòng công khai làm loại sự tình này! Lại còn cách vách với phòng ta! Xem ra ngươi đã quên thân phận của chính mình!” Phương Thụ Nhân càng nói lửa bốc càng lớn, ta cũng có chút tức giận đứng lên, hắn có thể cả ngày tầm hoa vấn liễu, chẳng lẽ ta cùng đồng nghiệp đùa một chút cũng không thể sao?

“Lần đầu tiên của ta và ngươi cũng là trong thời gian làm việc, ngay tại văn phòng của ngươi! Hơn nữa lần đó ngươi bất kể cái gì cũng đã làm!”

“Ngươi là món đồ chơi của ta!”

“Dù sao cũng là món đồ chơi, tùy tiện ai lấy ra chơi cũng chả có biện pháp phản kháng! Ngươi có gặp qua người nào hướng ngươi kêu cút xa một chút không!” Ta với hắn cùng rống, dù sao cách âm tốt, chúng ta đều hét to hết mức.

Phương Thụ Nhân trán nổi đầy gân xanh, thanh âm càng trầm thấp: “Xem ra ta không đem ngươi dạy dỗ tốt mới làm ngươi cơ khát như vậy, nhìn thấy nam nhân liền uốn éo thân thể mà bò lên?”

Đời này ta cũng không chịu qua loại vũ nhục này, cơn tức của ta tăng nhanh: “Họ Phương ngươi, ngươi con mẹ nó đừng cho ta dễ bắt nạt, làm ta cáu, lão tử cũng chả phải người tốt!”

Dường như đây là lần đầu tiên ta ở trước mặt hắn mắng lời thô tục, bùng nổ như núi lửa đột nhiên hoạt động, nham thạch phun trào. Nhìn biểu tình của hắn như thể thấy rõ thiên nga tự nhiên biến thành con vịt con xấu xí, bỏ nhiều tiền mua một khối bảo thạch cư nhiên lại là hàng giả bày bán trên vỉa hè. Người này sinh ra đã giàu có, hưởng chế độ giáo dục anh tài, nói chuyện cao nhã và vân vân, đại khái không ai đối mặt hắn dạy qua loại lời nói thô tục đường phố này.

Hai chúng ta đứng trơ như tượng đất trừng mắt nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng hắn hạ giọng nói: “… Ngươi thật sự rất không biết đúng sai, chỉ biết làm ta mất mặt, ta phải hảo hảo dạy dỗ ngươi một lần nữa.”

“Please, cũng không thể đổi được câu nào khác sao? Câu này ta đã nghe rất nhiều!” Dù sao cũng chết, nhất định phải khiến hắn tức điên để hòa vốn.

Hắn nghẹn lời: “…”

“Cả ngày nói sẽ dạy dỗ ta, ngươi có dạy dỗ ta sao? Trừ bỏ bảo ta chọn bộ quần áo nào xứng với ngươi, bộ nào không xứng với ngươi, còn có đi mua một đống quần áo không khác gì nhau, đúng rồi, còn được hưởng thụ kĩ thuật trên giường của ngươi, ngoài những thứ trên ngươi còn dạy ta cái gì khác không? Ngươi hết giờ làm việc thì đi tiếp tiểu thư này tiểu thư kia, cùng ăn cùng uống cùng mua đồ, cái gì cũng tiếp, làm gì có thời gian mà dạy dỗ cái quỷ gì. Thưởng thức, hừ, thưởng thức cái gì đây, có tiền là biết thưởng thức, quần áo không từ năm nghìn trở lên thì không mặc, ra vào không phải BMWs thì không ngồi, ăn thì ăn trứng cá muối còn tươi chở bằng máy bay từ nước ngoài về, trên tường thì phải treo tranh của danh họa mua ở chỗ đấu giá, âm thanh thì mua hàng nhập khẩu mấy chục vạn, phóng viên phỏng vấn thì lúc nào cũng bày ra một bộ lạnh lùng cố hữu, như vậy là biết thưởng thức.” Ta thao thao bất tuyệt, hắn sắc mặt xanh mét, thoạt nhìn như muốn ăn thịt người.

“Ta nói ngươi cũng đừng hy vọng cải tạo được ta, ta từ nhỏ tính tình đã như vậy, lớn lên trong gia đình làm ăn bình thường, toàn thân tràn ngập hương vị con buôn, nghe thấy tiền liền sáng mắt, thấy tiện nghi liền chiếm đoạt, chỉ thích ăn to nói lớn, tiểu thuyết chỉ đọc kiếm hiệp, âm nhạc chỉ nghe nhạc thị trường, điện ảnh mở màn được ba phần mà không có gì nổ mạnh liền ngủ. Dù sao ngươi có điều kiện tốt, chán theo đuổi danh môn thục nữ hoặc thục nam, ngươi liền trực tiếp thay đổi a, tự dưng thăng cấp hẳn có ý đồ bất chính.” Ta nhìn hắn: “Uy, ngươi không phải bệnh tim phát tác chứ? Muốn hay không ta đi gọi xe cứu thương?”

Hắn nửa ngày mới thở một hơi: “… Ta nhất định phải cải tạo ngươi.”

“Tổng tài, ngươi cho rằng ngươi đang diễn yểu điệu thục nữ sao? Cho dù như vậy, ngươi cũng nên có khí chất của mỹ nhân mới được. Ta nền tảng không tốt, cái gọi là gỗ mục không thể dùng để điêu khắc, trẻ con không thể dạy dỗ, sửa thế nào cũng thay đổi được.”

“Đồ vật của ta luôn là đồ tốt nhất, món đồ chơi cũng không ngoại lệ, ta nhất định phải đem ngươi cải tạo thành một món đồ chơi xuất sắc. Một tháng này không cần sắp xếp các cuộc hẹn riêng, ta sẽ dành thời gian để dạy dỗ ngươi.”

Không ngờ ta lớn tiếng từ nãy đến giờ là hoàn toàn vô ích, tính tình của kẻ có tiền thực khó lý giải. Bất quá ta không quan tâm, hắn ở cùng ta nhiều hơn, cũng có nghĩa cơ hội trả thù của ta cũng nhiều hơn.

Phương Thụ Nhân, chờ xem, ta – La Lâu Lập cũng không phải người khoan hồng độ lượng, có thù không trả không phải quân tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.