Tôi có
thể lường trước bữa ăn này diễn ra trong tình cảnh vừa thong thả vừa gấp gáp thế nào, cả hai đều trầm mặc, mỗi người đều ôm trong mình một tâm
tư riêng. Hơn nữa tâm tư này, không phải chỉ đơn thuần là sự xa cách vì
nhiều năm không gặp gỡ giống như tôi nghĩ. Tôi biết loại xa cách này đã
hình thành từ khi chúng tôi hãy còn nhỏ, bắt đầu vào cái ngày cậu ấy
ngồi trước giường ngủ của tôi ôm sách đọc, vết nứt giữa hai chúng tôi đã từ đó không ngừng bị kéo rộng ra.
Khi thức ăn được mang lên, Vương Khải cho tôi xem nhóm công ty
trong Wechat của cậu ấy, cậu ấy nói cậu xem, mấy hôm trước ông chủ của
chúng tôi gửi lên Wechat một bài viết, ông ấy nói hành văn rất hay, bảo
chúng tôi phải học tập để viết theo, xem xong tôi mới phát hiện thì ra
do cậu viết, ha ha.
Mặt tôi đỏ lên, vậy à? Viết cũng không tốt lắm. Cậu ấy cười, hay lắm, không tồi chút nào.
Cuộc trò chuyện tắc lại ở đó, Vương Khải ngồi phía bên kia
nghiêm túc gắp thức ăn, trong đầu tôi cuống lên tìm đề tài mới tiếp tục
câu chuyện. Thế nhưng tôi phát hiện giữa hai chúng tôi, ngoại trừ những
kỳ nghỉ đông cùng nhau trải qua, dường như không còn điều gì nữa để nói, mà tôi lại không cách nào xác định được liệu cậu ấy có vui vẻ khi nghe
thấy chuyện cũ hay không, cho nên chỉ đành không ngừng nâng ly uống rượu với cậu ấy. Tôi sợ chỉ cần động tác này dừng lại, sự trầm mặc và ngượng ngập sẽ bao trùm lấy bầu không khí xung quanh chúng tôi, cho dù ra sức
khua tay thế nào cũng không thể xua tan đi được.
Sau đó, Vương Khải bảo tôi kể về cuộc sống của mình, tôi nâng ly uống cạn, cố gắng điềm nhiên kể về những năm qua của mình. Tôi cố tình
không nhắc đến thành tích cũng như những điểm nổi trội, dùng giọng điệu
của một người ngoài cuộc, không vui vẻ cũng chẳng mất hứng chỉ như đang
đọc báo cáo kể cậu ấy nghe. Vẻ mặt của Vương Khải khuất sau ly rượu,
không nhìn rõ được, tôi chỉ cảm thấy ánh mắt cậu ấy đang lấp lánh, giống như giáng vẻ của thật nhiều năm trước.
Rất lâu, cậu ấy hạ thấp giọng lên tiếng, đây không phải là tôi
sao? Đây không phải là cuộc sống tôi từng ao ước sao? Vì sao cậu có thể, còn tôi lại không được? Vì sao lại là cậu? Dựa vào cái gì không phải là tôi?
Nói xong, cậu ấy ngửa cổ một hơi uống cạn rượu trong bình, sau đó nằm ngả ra bàn.
Tôi nhìn vào gương mặt tỉnh táo của cậu ấy, chậm rãi rót cho
mình một ly rượu, lặng lẽ nói với cậu ấy, từ nhỏ mình đã muốn được trở
thành cậu, mình cảm thấy cậu là một chàng trai hiên ngang đầu đội trời
chân đạp đất, cậu nói muốn được giống như gió, cậu muốn đến thành phố
lớn, đến cuối cùng cậu không thể đạt thành tâm nguyện, đau khổ trong
lòng cậu mình biết. Mình từng muốn được trở thành cậu, nhưng sau này
mình dần hiểu ra, đến khi trưởng thành, mình phải trở thành chính mình.
Cậu là một người anh trai, một người thấy tốt bạn hiền của mình, mình kính trọng cậu. Nói hết câu, tôi cũng uống cạn ly rượu trong tay.
Sau đó, Vương Khải cúi đầu, giữ chặt lấy tôi, cậu ấy híp mắt lại nhìn
vào tôi: Cậu sống cho thật tốt, cố lên, đừng giống như tôi bị trói buộc, cuối cùng cho dù hối hận cũng không kịp nữa.
Tôi xốc cậu ấy dậy, cằn nhằn: Chẳng có ai trói buộc cậu cả, là cậu quá hiếu thắng, quá hiếu thắng!