Về sau,
tôi trở lại Bắc Kinh tiếp tục cuộc sống, công việc của mình, mãi đến mùa xuân năm 2015 mới về lại nhà, bà ngoại mất, sau khi lo liệu xong tang
sự, tôi và mẹ ngồi lại nói chuyện, nói về thưở nhỏ sống ở ngôi nhà cũ,
cũng nói về Vương Khải. Mẹ lau nước mắt, thở dài nói, đứa nhỏ này, số
mệnh không tốt.
Tôi hỏi chuyện gì vậy, mẹ nói, mẹ nó mấy ngày trước còn đến nhà
chúng ta, nhờ bố con tìm giúp nó một công việc, chỗ làm trước đây có
người mắng nó ngu ngốc, nên nó đánh nhau với người ta rồi bị đuổi việc, ở nhà còn phải tốn kha khá tiền bồi thường viện phí, vợ nó cũng bỏ chạy
theo người khác, cuộc sống của nó đúng là không như ý. Nghe mẹ nói cậu
ấy lặn lội xuống phía nam tìm việc, áng chừng Tết cũng không về.
Tôi nghe xong trong lòng lại dấy lên cảm giác khó chịu, về phòng đóng cửa, lén lút khóc một trận, không biết là đau lòng thay cho cậu ấy hay bi thương cho chính mình, tôi đã hai mươi sáu tuổi, nhưng lại cảm
thấy giống như đã sống hết một đời. Ngày hè năm 2014 đó, nhìn thấy đám
tóc bạc lờ mờ trên đầu cậu ấy, tôi có cảm giác cậu ấy đã già, mà trong
khoảnh khác này, tôi cảm thấy chính mình cũng đã già rồi.
Ngăn cao nhất trên giá sách của tôi có đặt một quyển sách, chính là quyển tự truyện năm đó Vương Khải đã đọc khi ngồi cạnh giường tôi,
khi trước tôi lấy về từ nhà bà ngoại, cố tình đặt ở nơi nổi bật nhất.
Tôi lấy quyển sách từ trên giá xuống, ngón tay chạy lần theo bìa sách
thật lâu, sau đó giống như đã đạt được quyết định, tôi cầm điện thoại
gọi cho Vương Khải. Không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng có
một số lời muốn nói với cậu ấy. Bên kia điện thoại là một số không còn
dùng nữa. Tôi lại mở Wechat gửi tin nhắn cho cậu ấy, phát hiện mình đã
bị loại khỏi danh sách bạn bè của cậu ấy.
Không chút báo trước, Vương Khải đã loại tôi ra, cậu ấy hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của tôi.
Mấy đêm liên tục tôi đều năm mơ, mơ thấy ông bà ngoại, mơ thấy
căn nhà cũ, mơ thấy đám bạn thưở nhỏ, mơ thấy Vương Khải. Chúng tôi hãy
còn là những đứa trẻ ngây ngô, chảy nước mũi, tay cầm súng ngắn đồ chơi, chúng tôi ngồi nghe Vương Khải kể chuyện, chúng tôi cùng vui đùa cùng
làm bài tập. Khi ấy, chúng tôi vẫn là những người bạn tốt nhất của nhau.
Trong mơ, ánh mắt Vương Khải sáng lấp lánh, giống như ngôi sao
trên bầu trời đêm, cậu ấy ngồi trên cây bạch dương, mặc chiếc áo sơ mi
trắng sạch sẽ. Cậu ấy đưa cho tôi một quyển sách, cậu ấy nói, tương lai
tôi muốn mình giống như gió, tôi muốn đến thế giới bên ngoài, muốn đến
thành phố lớn, đón bố mẹ tôi cùng đến đó, sống những ngày tháng sung túc dễ chịu.
Cậu có tin không? Cậu ấy hỏi.
Tôi vừa cảm thấy áy náy, lại vừa cảm thấy một niềm vui nhỏ đang
len lén trong lòng, tôi có được cuộc sống cậu ấy từng ao ước, lại vừa
cảm thấy những ngày này lúc nào cũng thấp thỏm e dè, tôi mang trong mình niềm tin luôn bước về phía trước, nhưng lại không ngừng hoài nghi bản
thân. Có điều tôi hiểu rõ, cho dù tôi nghi ngờ thế nào đi nữa, con đường này tôi không có cách nào quay đầu lại, chúng ta tự chọn cuộc sống cho
riêng mình, thì đã định phải có sự trả giá.
Tôi và Vương Khải, đều giống như nhau, lang thang phiêu bạt
giống như nhau, không chốn bình yên giống như nhau, đều vì tuổi trẻ mà
bất chấp gian nguy như nhau, chỉ có điều cậu ấy lựa chọn không cam tâm,
còn tôi lại lựa chọn quên lãng.
Vốn cho rằng, chúng tôi là những ngọn gió cùng thổi về một
phương, cuối cùng sẽ tụ lại với nhau thành cơn bão lớn. Thế nhưng, chỉ
vì chúng tôi sớm đã là người ở hai thế giới, cho nên cuối cùng chỉ đành
đi theo những ngả đường không giống nhau. Mà tương lai, chúng tôi rồi sẽ tìm thấy nơi xa xôi chỉ thuộc về riêng mình.
HOÀN