Ngựa của Thành Nghiệp bị Dịch Thanh Vân gây thương tích, không biết đã chạy đi đâu, tùy tùng đi theo tự giác nhường ngựa của mình, Thành Nghiệp nhảy lên ngựa, nói với Vạn Tố Hòa: “Đa tạ Vạn đại nhân đã giải vây!” Dứt lời cũng không quay đầu lại mà lưng thẳng tắp thúc ngựa chạy đi.
Hôm nay trong một lúc sơ suất chịu thiệt thòi lớn như vậy, còn để cho họ hàng thân thuộc nhà vị hôn thê nhìn thấy, thể diện hoàn toàn bị vứt đi, Thành Nghiệp không muốn đi cùng Vạn Tố Hòa, liền dẫn theo đám tùy tùng đi tụ họp với đoàn xe của công chúa Vinh Hoa, bất chấp cả việc thân thể không khỏe, đoàn người đi một mạch hơn mười dặm mới dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Thành Nghiệp càng nghĩ càng giận, gọi hai gã thân tín đắc lực đến, sai bảo bọn họ bí mật trở về tìm hiểu xem rốt cuộc mấy người hôm nay đụng phải có lai lịch ra sao.
Tuyền Cơ thấy bọn họ đã đi rồi, mới vui vẻ phấn khởi tiến lên phía trước ôm cánh tay Vạn Tố Hòa, nói thân thiết: “Cậu, sao người lại tới đây?”
Vạn Tố Hòa nhìn Tuyền Cơ nói: “Có người muốn kết hôn với cháu gái của ta, người làm cậu đương nhiên muốn đến để nhìn cháu rể tương lai rồi.”
Tuyền Cơ và Dịch Thanh Vân đều kinh ngạc: “Cái gì?”
Triệu Kiến Thận đã liên lạc với Vạn Tố Hòa từ khi nào? Triệu Kiến Thận ép buộc Dịch Thanh Vân ký vào hôn thư chẳng qua cũng chỉ mới mấy ngày, Vạn Tố Hòa làm sao lại biết tin nhanh như vậy?
Lúc này, Triệu Chính từ xa đi đến, cúi người hành lễ với Vạn Tố Hòa, nói: “Thiếu gia mời Vạn đại nhân vào nhà nói chuyện.”
Vạn Tố Hòa cười, dắt Tuyền Cơ đi về phía ngôi nhà nông trại bên kia.
Cậu rõ ràng vẫn là người cậu giống tiên nhân kia, nhưng Tuyền Cơ lại cảm thấy nụ cười này có điểm gì đó khác thường.
Dáng người cao gầy Triệu Kiến Thận đứng ngay trước cửa để chào đón, lấy thân phận của hắn vốn không cần làm thế, nhưng mà người này là cậu của Tuyền Cơ, ở trong lòng Tuyền Cơ rất có trọng lượng, nếu thành thân với Tuyền Cơ, thì người kia cũng là trưởng bối của mình, đương nhiên phải khiến cho trưởng bối của lão bà vui lòng, hơn nữa muốn hôn ước thật sự sẽ thành, vậy không thể thiếu sự cho phép của vị trưởng bối này.
Vạn Tố Hòa quan sát kỹ Triệu Kiến Thận, vẻ mặt lạnh nhạt không nói năng gì, hai người khách sáo vài câu liền vào trong phòng trò chuyện, Tuyền Cơ và Dịch Thanh Vân sợ ông bị Triệu đại hồ ly lừa, nên muốn ở lại lắng nghe.
Triệu Kiến Thận cười không phản đối, trái lại Vạn Tố Hòa lại khuyên nhủ kèm theo dỗ dành hai người đi ra ngoài.
“Cậu không muốn làm hỏng hình tượng trong lòng Tuyền Cơ phải không?” Triệu Kiến Thận cười với vẻ ác ý.
Vạn Tố hòa lạnh nhạt nói: “Ta vẫn quen kêu nàng là Ninh Nguyệt hơn. Ngươi cũng không cần gọi thân thiết như thế, ta vẫn chưa quyết định có để cho Ninh Nguyệt lấy ngươi hay không!”
Triệu Kiến Thận cũng không câu nệ vấn đề xưng hô, tùy tiện đổi đề tài câu chuyện: “Tình hình ở kinh thành thế nào rồi?”
Vạn Tố Hòa cười: “Chắc là Hoàng thượng đã ra tay rồi. Huynh đệ nhà họ Bạch cất giấu rất nhiều khí giới, hôm qua lúc ta rời khỏi kinh thành liền bị phát hiện, Mục thân vương đang vội vàng rũ sạch quan hệ, Tương thân vương hôm qua phụng mệnh vào cung, chỉ sợ cũng là dữ nhiều lành ít.”
Hai từ “Hoàng thượng” này được nói ra không hề có sự tôn kính, ngược lại còn thể hiện rõ ràng sự khinh thường và hờ hững, Vạn Tố Hòa ngẩng đầu nhìn Triệu Kiến Thận nói: “Ba tên ngu đần Bình Hi, Bình Tương, Bình Mục thật buồn cười, vì ngôi vị Hoàng đế mà đấu đá nhiều năm như vậy. Cũng không nhìn thấu đáo bằng một người ngoài như ngươi, Hoàng thượng vốn không có dự định lập Thái tử, cũng không muốn cho bất cứ kẻ nào kế vị, chỉ tập trung tinh thần vào việc thống nhất bảy nước trở thành Thánh quân, thiên thu muôn đời…”
Triệu Kiến Thận nói: “Cho nên chim đầu đàn Hi thân vương này là người đầu tiên mà hắn muốn giết, còn lại Mục thân vương và Tương thân vương nếu an phận cúi đầu, nói không chừng chờ đến lúc Cảnh Hòa đế băng hà còn thật sự có hy vọng đăng cơ đế vị, đáng tiếc, bọn họ đợi lâu quá, cơ hội tốt như vậy đặt ở trước mặt, cuối cùng cũng không thể chờ nổi nữa.”
Vạn Tố Hòa nói: “Ta vốn cũng không nghĩ Bình Hi đột ngột chết thảm, dù sao hắn vẫn là cha đẻ của Ninh Nguyệt, không ngờ… Không ngờ tên tiểu tặc này phụ bạc tiểu Từ mà cũng không chút hối hận, ngay cả Ninh Nguyệt cũng muốn xuống tay giết hại. Một khi đã như vậy thì cứ để cho hắn làm tiên phong đi đến địa phủ trước tiên đi.”
Nói đến đây, Vạn Tố Hòa đột nhiên nhớ tới một chuyện nói: “Độc Triền miên trên người Ninh Nguyệt đã được giải hết chưa? Chắc chắn không có vấn đề gì chứ?”
Triệu Kiến Thận nói: “Xin cậu cứ yên tâm, trước khi Ninh Nguyệt dùng thuốc giải, ta đã tìm người thử qua tác dụng của thuốc.” Cố ý kéo dài vài ngày mới cứu Tuyền Cơ, tất nhiên là ác ý muốn chỉnh Dịch Thanh Vân, nhưng cũng là vì để đảm bảo an toàn. Tìm người uống thử nghiệm thuốc giải Triền miên mà Tuyền Cơ đã trúng xem có sai sót gì không. Sự việc liên quan đến sống chết của Tuyền Cơ, Triệu Kiến Thận không cho phép xảy ra một việc gì ngoài ý muốn.
Trong lòng Vạn Tố Hòa nhẹ nhõm, cười nói: “Như vậy rất tốt, hôm đó thay ngươi gián tiếp đem thuốc này vào trong cung, không ngờ hôm nay lại may mắn cứu được một mạng của Ninh Nguyệt.”
Triệu Kiến Thận lấy ra một mảnh giấy đầy những cái tên đưa đến trước mặt Vạn Tố Hòa, nói: “Trong kinh đô Ninh quốc ngoại trừ những người này bị trúng độc Triền miên, còn có ai khác không?”
Vạn Tố Hòa nhìn vài lần, nói: “Theo ta biết thì chắc là không có ai khác. Nhưng với tính tình của Cảnh Hòa đế, đối với người bên cạnh khó lòng mà yên tâm, có lẽ có một vài người mà ngay cả chúng ta cũng không biết.”
Triệu Kiến Thận nói: “Vậy phải xem số mệnh của bọn chúng như thế nào.”
Vạn Tố Hòa nói: “Cảnh Hòa đế cho rằng dùng độc Triền miên có thể làm cho mọi người ở bên cạnh mình dốc lòng trung thành, trái lại còn tặng không cho ngươi một đám nội gián, vì để ngươi giúp bọn họ giải độc, những người này e là chuyện gì cũng dám làm! Từ vài năm trước thì đã bố trí nhiều mai phục như thế, ta thật sự có chút kính nể ngươi. Nhưng mà lòng dạ ngươi thủ đoạn như vậy, nếu có một ngày nào đó thay lòng đổi dạ đối với Ninh Nguyệt, chỉ sợ đứa cháu gái này của ta sẽ cực kỳ thảm thiết! Bảo ta làm sao có thể yên tâm mà đem nàng giao cho ngươi?!” Những lời này càng về sau ý tứ càng thêm lạnh giá.
Triệu Kiến Thận nghe xong cũng không giải thích, nhìn thẳng vào Vạn Tố Hòa nửa ngày, nói: “Bây giờ ta có nói yêu quý Ninh Nguyệt cả đời, ngươi cũng sẽ cho là đó chẳng qua chỉ là nhất thời xúc động hay là một lời nói suông, không đủ tin tưởng. Nhưng mà giây phút này, ta muốn có Ninh Nguyệt, tuyệt đối không buông tay, dù ngươi làm thế nào để ngăn cản cũng chỉ ép ta nổi giận dùng tới thủ đoạn, đến lúc đó khó đảm bảo rằng nàng sẽ không bởi vì cảm thấy liên lụy các ngươi mà đau khổ tự trách, so với việc khiến cho nàng phải chịu đau khổ từ bây giờ thì tại sao không ngoan ngoãn giao nàng cho ta, tạm thời được vui vẻ một thời gian, để cho ta dùng thời gian chứng minh, ta sẽ quý trọng nàng cả đời như hiện nay.”
Vạn Tố Hòa cười lạnh nói: “Ngươi như thế này không phải cầu hôn, là bức hôn?! Bây giờ đem nàng giao cho ngươi? Người sống vui vẻ chỉ có mình ngươi thôi!” Thái độ chạy trốn né tránh của cháu gái bảo bối của hắn đối với Triệu Kiến Thận, hắn nhìn thấy rất rõ ràng. Triệu Kiến Thận nói như đinh đóng cột: “Ta sẽ dốc hết tất cả để khiến nàng hạnh phúc, nữ nhân cuối cùng cũng phải xuất giá, ít nhất ta có năng lực bảo vệ nàng tránh khỏi uất ức, đau thương.”
Vạn Tố Hòa suy nghĩ một lúc, nói; “Ta tạm thời tin tưởng ngươi một lần, ta muốn ngươi thề tương lai cho dù xảy ra chuyện gì cũng không làm tổn thương Ninh Nguyệt.”
Triệu Kiến Thận nhoẻn miệng cười, nói: “Chắc chắn một lời!”
Vạn Tố Hòa thở dài trong lòng, Ninh Nguyệt kết duyên với nhân vật phong lưu anh tuấn như vậy cũng không uổng phí.