Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 110: Chương 110: Dùng bữa và cam chịu




Tuyền Cơ được Lam Tích dẫn về phòng nghỉ ngơi, nhưng mà làm sao yên tâm cho được? Triệu Kiến Thận giảo hoạt âm hiểm như vậy, chắc chắn cậu sẽ trúng kế của hắn, ai biết Triệu Đại ma vương sẽ lừa cậu đồng ý chuyện gì?

Lam Tích nhíu mày nhìn Tuyền Cơ, bỗng mở miệng nói: “Khuôn mặt này của ngươi thật phiền phức! Gả cho thiếu gia cũng tốt, gả cho người bình thường bên cạnh, làm sao ứng phó được kiếp đào hoa ngươi rước lấy.”

Tuyền Cơ nổi giận, nhảy dựng lên nói: “Ta dịch dung thì đã chẳng có chuyện gì, thiếu gia nhà ngươi lại không cho!”

Lam Tích thấy nàng tức giận, ngược lại cười rộ lên, nói lời ác độc: “Cái thiếu gia thích chính là khuôn mặt này của ngươi, làm sao cam lòng để ngươi dịch dung che đi?”

“Hừ! Hiếm thấy ngươi thừa nhận thiếu gia nhà ngươi là đồ háo sắc!” Tuyền Cơ giễu cợt nói.

Lam Tích vốn muốn mỉa mai Tuyền Cơ một chút, không ngờ căn bản nàng không quan tâm, nghĩ lại, lại cảm thấy có chút đau xót, nói nhỏ: “Có mấy nam tử trong thiên hạ này không xem trọng nữ tử diện mạo xinh đẹp chứ?”

Tuyền Cơ cười nói: “Mọi người đều có lòng yêu cái đẹp, thích diện mạo xinh đẹp cũng không phải chuyện gì sai, ngươi cũng không phải là thích diện mạo xinh đẹp của thiếu gia nhà ngươi sao?” Nhớ tới khuôn mặt tuấn mỹ đến điên đảo kia của Triệu Kiến Thận, chà chà, thật khiến người ta phạm tội! Bỏ qua quyền thế địa vị năng lực, bề ngoài của nam nhân này cũng thật sự là mê người.

Khuôn mặt Lam Tích đỏ lên, trợn mắt liếc nàng một cái nói: “Ngươi… người này thật sự là không giữ miệng, không biết ngượng, nói vậy mà cũng dám nói!”

Tuyền Cơ kêu oan: “Ta nói lời thật thôi mà, dáng vẻ xinh đẹp khiến người ta thích là vốn trời cho, mặc dù có lúc sẽ rước lấy phiền phức, nhưng dù sao cũng tốt hơn dáng vẻ xấu xí đâu đâu cũng khiến người ta chán ghét chứ.”

Lam Tích nói: “Diện mạo xinh đẹp là tốt, nhưng có điều cuối cùng hồng nhan cũng có lúc già đi.”

“Sau đó?”

“Sau đó thì khó tránh khỏi bị người rời bỏ...”

“Vậy đổi lại không cần nam nhân nông cạn như thế là được rồi.” Tuyền Cơ thuận miệng nói.

Lam Tích hoàn toàn bị đánh bại bởi sự lạc quan chẳng sao cả của nàng, liếc nàng một cái, lại đi lo chuyện của mình.

Trong phòng Vạn Tố Hòa và Triệu Kiến Thận nói chuyện suốt đến lúc hoàng hôn, liền chuẩn bị khởi hành vội trong đêm đi về kinh thành.

Lúc tiễn, Tuyền Cơ kéo hắn qua một bên, thấp giọng hỏi: “Cậu, buổi chiều người ở trong phòng hắn nói gì với người? Người… người không đồng ý với hắn chuyện gì chứ…”

Vạn Tố Hòa ôn nhu cười nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy cháu rể này cũng không tệ lắm, đồng ý sau này chủ hôn cho các ngươi.”

Tuyền Cơ kinh hãi: “Cái gì?!” Quả nhiên cậu đã mắc bẫy đại hồ ly này, than ôi.

Vỗ vỗ vai Tuyền Cơ, Vạn Tố Hòa hỏi: “Ninh Nguyệt không hài lòng điều gì về hắn?”

Tuyền Cơ nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Thân phận hắn rất phức tạp, hơn nữa trong nhà hắn có rất nhiều thê thiếp. Cậu…” Vừa nói vừa lắc lắc cánh tay Vạn Tố Hòa, mẫu thân năm đó gả cho Hi thân vương hoa tâm nếm trải đau khổ gì, cậu biết rõ mà.

Vạn Tố Hòa lơ đễnh, thấp giọng nói: “Thân phận của hắn? Thái tử Kỉ quốc sao?”

“Làm sao ngươi biết?” Tuyền Cơ rất là bất ngờ.

“Đương nhiên là hắn nói cho ta biết. Thân phận của hắn… Cũng không nhất định là chuyện xấu, trong thời thế loạn lạc này, nếu không phải hùng cứ một phương, rất khó bảo vệ ngươi bình an qua ngày.”

Nói thật lòng, Vạn Tố Hòa cũng không mong muốn Tuyền Cơ giẫm lên vết xe đổ. Giống như Vạn Tố Từ gả vào hoàng gia, cuốn vào những tranh đấu tanh mùi máu của hoàng quyền, nhưng trước mắt xem ra cháu gái đã không thể tránh được động đến nam nhân này, bằng sức lực mấy người bọn họ căn bản không đấu lại hắn, ngoan cố chống lại không bằng thuận theo. Nhìn từ góc độ khác, ít nhất nam nhân này có đủ thực lực bảo vệ cháu gái chu toàn trong thời thế loạn lạc.

Quan trọng nhất là hắn thật sự có lòng với Ninh Nguyệt. Điều kiện đưa ra cũng đủ hấp dẫn…

Vạn Tố Hòa dừng một chút lại nói: “Ninh Nguyệt, nếu không phải hắn hứa hẹn sau này chỉ có mình con, cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý hôn sự của các ngươi, sau này nếu hắn dám đổi ý, thì cậu sẽ đưa ngươi đi, tuyệt đối không để ngươi chịu chút ủy khuất nào.”

“Cái gì? Vậy thê thiếp của hắn thì làm thế nào?”

Vạn Tố Hòa cười nói: “Tự ngươi đi hỏi hắn đi, nếu hắn xử lý không tốt, làm sao có mặt mũi đến tìm ngươi?”

Đến giờ cơm chiều, Tuyền Cơ vừa ăn vừa lén quan sát Triệu Kiến Thận, trong lòng giằng co xem có nên hỏi hắn về chuyện những thê thiếp của hắn, nếu không hỏi, trong lòng ngứa ngáy, hỏi lại sợ bị hắn nắm lấy cơ hội trêu chọc.

Dịch Thanh Vân ăn uống thỏa thuê, không có cảm thấy nàng có gì bất thường.

Năng lực quan sát của Triệu Kiến Thận là gì chứ. Sau khi Vạn Tố Hòa đi khỏi, Tuyền Cơ vẫn luôn dùng ánh mắt do dự nhìn lén hắn, sao mà hắn không biết chứ? Chắc là Vạn Tố Hòa nói gì đó với nàng, nàng mới như vậy.

“Trầm Kiếm. Ngươi xem có phải chúng ta đổi đi chỗ khác thì tốt hơn?” Đang ăn, Dịch Thanh Vân bỗng nhiên đề nghị.

“Ngươi là lo lắng Thành Nghiệp kia sẽ có chuyện xấu?” Triệu Kiến Thận cười nói, người anh vợ này bây giờ mới nhớ tới cái này có phải là có chút quá muộn hay không?

“Ta là nghĩ nếu nơi này không an toàn, ta đưa tiểu muội trở về Phồn Tinh cốc tạm lánh, chờ mấy chuyện Thái tử Thiên nữ và gì gì đó lắng xuống một chút mới quyết định.” Dịch Thanh Vân mới không sợ Thái tử Thành quốc gì, chỉ có điều muốn nhân cơ hội này đưa tiểu muội về Phồn Tinh cốc thôi.

Triệu Kiến Thận nói: “Nếu Tuyền Cơ đã là ái thê của ta, đương nhiên nên đi cùng ta. Gần đây kinh thành Ninh quốc đang rối loạn, sẽ không có người ra tay phụ trách chuyện Thiên nữ. Về phần Thái tử Thành quốc, buổi chiều hắn từng phái người quay lại tìm hiểu, ta đã an bài hạ nhân, khiến cho thám tử nghĩ rằng các ngươi đến từ Khiết quốc. Hiện tại hắn quan trọng bảo toàn sinh mệnh hơn, sẽ không mạo hiểm quay lại gây phiền hà cho chúng ta.”

Tuyền Cơ nhỏ tiếng phản bác nói: “Ta… ta còn chưa gả cho ngươi đâu…” Nhanh như vậy đã thăng cấp nàng làm “Ái thê”? Hừ hừ.

Triệu Kiến Thận cười thản nhiên: “Cử hành đại hôn cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”

Dịch Thanh Vân nhướng mày, tuy rằng tự đáy lòng hắn cũng cảm thấy muội phu tương lai này nhân phẩm xuất chúng, nhưng nhìn không vừa mắt cái tính định liệu trước mọi chuyện này của hắn, tiểu muội phải gả cho hắn, còn không bị hắn xử gọn sao?! Lại nói, một bảo bối tốt như tiểu muội nhà mình, lại để cho hắn lấy được rồi, nghĩ thế nào cũng không phục.

Tuyền Cơ biết chống đối với Triệu Đại ma vương sẽ không có kết quả tốt, đưa đũa gắp một miếng thịt gà đặt vào bát của Dịch Thanh Vân, kèm theo một nụ cười ngọt ngào, thành công trấn an được Dịch Thanh Vân. Dịch Thanh Vân đắc ý dào dạt mà gắp thịt gà yêu thương mà muội muội đưa, ăn mà tấm tắc ra tiếng, ý ngạo nghễ nhìn người cùng bàn.

Triệu Kiến Thận thấy thế trong lòng thầm giận, nói với Tuyền Cơ: “Đồ ăn bên kia xa quá ta không gắp được…”

Tuyền Cơ cũng không nghĩ nhiều, đưa đĩa thức ăn đến trước mặt Triệu Kiến Thận, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Muốn dùng một từ để hình dung vẻ mặt Triệu Kiến Thận trong lúc đó, thật sự là quá khó…

Nhìn Triệu Kiến Thận cam chịu như vậy, Dịch Thanh Vân nhất thời không nhịn được, phì một tiếng cơm trong miệng văng cả nửa bàn.

Tuyền Cơ nhảy dựng lên sẵng giọng: “Đại ca, huynh ghê quá, như vậy làm sao người ta ăn cơm?!”

Dịch Thanh Vân cười nghiêng ngả, đẩy bát cơm nói: “Huynh… Huynh no rồi, ha ha ha, ha ha ha!”

Một bụng oán khí trong lòng xả ra hết, duỗi tay dùng sức vỗ hai vai Triệu Kiến Thận mà tỏ vẻ đồng tình và an ủi của người chiến thắng với kẻ thất bại, Dịch Thanh Vân hài lòng hả dạ mà nghênh ngang bước đi.

Xem ra Triệu Kiến Thận ở trước mặt tiểu muội cũng không làm sao xử trí được, Dịch Thanh Vân đắc ý nghĩ, tiểu muội đối với đại ca ta tốt hơn đối với tướng công tương lai nhiều, không hổ là tiểu muội thân thiết của ta! Không uổng công thương nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.