Câu chuyện cái cốc và muỗng nĩa[1]
[1] Cái cốc và muỗng nĩa phát âm gần giống với bi kịch và thảm kịch.
So với nhận một bi kịch lại còn nghiêm trọng hơn nữa là chuyện gì?
Đáp rằng: Là đồng thời nhận một cái bi kịch rồi lại còn thêm một cái thảm kịch nữa!
Tuyền Cơ nhìn hai hộp ‘chiến lợi phẩm’ trước mặt, bỗng cảm thấy được dở khóc dở cười. Ban tổ chức giải đàn tranh cũng quá sáng tạo rồi, thưởng cái gì không thưởng, lại đi thưởng chén và muỗng nĩa!
Thấy đóng gói cứ tưởng là thứ gì đắt tiền không chứ! Chẳng qua là cũng không thể thay đổi được bản chất “bi kịch” và “thảm kịch” của chúng nó. Mấy thứ không may này tốt nhất là mau mau bán đi, dĩ nhiên, nếu tiện đường có thể đổi thành chút tiền tiêu vặt để xài thì càng tốt!
Tuyền Cơ ở trong ký túc xá đang suy nghĩ xem nên tiễn bộ bi kịch và thảm kịch đi thế nào, bỗng dưng ngoài cửa truyền đến giọng nói đặc biệt nham hiểm của cô bạn cùng phòng Tô Tây: “Tiểu Cơ Cơ cậu đang rầu chuyện gì thế? Nào nói cho tỷ tỷ nghe nào, tỷ tỷ sẽ giúp cậu giải quyết.”
Nguýt mắt nhìn cô nàng, Tuyền Cơ cũng chả còn tí sức lực nào để đi sửa lại cái xưng hô bỉ ổi hạ thấp cô, dạy mãi không sửa cậu ấy chính là người như thế.
“Mình đang nghĩ xem nên làm sao để bán hai cái món này đổi lấy tiền.”
“Hội sinh viên đang tổ chức buổi bán hàng làm từ thiện, quyên tiền cho trẻ em không được đi học ở những vùng thiên tai, hai hộp đồ này của cậu coi có vẻ là hàng tốt, chắc sẽ bán được giá tốt. Cậu cũng không phải lo kiếm thứ gì để đi bán hàng từ thiện.”
Tuyền Cơ gật gật đầu, vậy cũng không tệ, tuy là mình lời ít một khoản, nhưng có thể giúp người khác coi cũng hay.
“Chỉ có điều là giải thưởng thi đàn tranh này, cậu cũng biết đó, nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm đồng, với lại chưa chắc đã có người mua.” Tuyền Cơ vừa nói, vừa dự tính xem có cần lấy thêm món gì khác ra để bán hàng từ thiện luôn không.
Tô Tây bước tới tiện thể liếc mắt nhìn, ghét bỏ nói: “Trên cái hộp lại còn in lên cái gì mà “Giải nhất cuộc thi đàn tranh cấp trường, cũ rít. In sao lại không chịu in tên của cậu lên chứ? Nói thật, tên của cậu không chừng còn đáng giá hơn mấy chữ này.”
“Mình cũng không phải ngôi sao, in tên mình lên làm gì hả? Vật này đối với mình cũng có chút giá trị kỷ niệm, nhưng đối với người khác có lẽ cũng chỉ là một bộ chén nĩa xinh đẹp chút mà thôi.” Bị Tô Tây bình luận, Tuyền Cơ càng cảm thấy hai bộ bi kịch với thảm kịch này khó mà tiễn khỏi tay.
Tô Tây đối với sinh vật đơn bào không biết rõ giá trị của mình thật chả biết làm sao. Bất quá không sao, cô biết rõ là được rồi!
“Ê ê! Cậu đang làm gì thế?” Tuyền Cơ lấy điện thoại ra định chụp ảnh của bi kịch và thảm kịch.
“Chụp ảnh a! Không phải bảo đồ bán làm từ thiện đều phải chụp ảnh lại rồi đăng lên mạng sao?” Nhà trường không có sân bãi cố định đủ tiêu chuẩn để triển lãm sản phẩm, cho nên diễn đàn của trường tạm thời làm website giao dịch, muốn bán từ thiện món gì cứ chụp ảnh lại rồi đăng lên, dùng hình thức bán đấu giá để bán ra, người ra giá cao nhất sẽ được mua, tiền thanh toán thì dùng Internet banking trực tiếp chuyển khoản vào tài khoản đã được chỉ định của trường.
“Cậu cứ tùy tiện chụp đại tấm ảnh như thế, bán được nhiều lắm là mấy chục đồng, ngốc quá! Bình thường thấy cậu có thể kiếm được tiền là tính toán rất tỉ mỉ, sao đến chuyện này lại trở nên ngốc thế?” Vẻ mặt Tô Tây hết sức phẫn nộ.
“Ặc… Vậy để mình đi tìm Tiểu Văn lấy cái máy ảnh SLR chụp.” Tuyền Cơ hổ thẹn cất lại di động.
Tô Tây thấy cô hoàn toàn không có tinh thần để lĩnh hội hết những gì mình nói nãy giờ, nhún vai nói: “Tiểu Văn đã về rồi, còn mang cho cậu hai hộp đồ nữa ấy, chúng ta đi chụp ngoại cảnh, cậu thay bộ đồ nào xinh đẹp tí, trang điểm! Đặc biệt là thoa son môi… không được, thế thì công phu quá, thôi khỏi cần trang điểm.”
Tô Tây càng nói càng hưng phấn, trong đôi mắt híp híp tản ra ánh sáng dâm tà, ánh mắt nhìn Tuyền Cơ mười phần mười giống như tú bà mới phát hiện ra hoa khôi. Tuyền Cơ thoáng run run, kháng nghị nói: “Chỉ chụp cái chén thôi sao phải ra ngoài trời? Hơn nữa, mình mặc đồ gì có liên quan sao?”
“Có! Liên quan lớn đấy chứ! Mau đi thay quần áo đi, à, cái váy voan màu tím ở dưới có viền xanh lần trước ấy, lên ảnh rất đẹp, nhanh đi nhanh đi!” Tô Tây kéo Tuyền Cơ đi tìm quần áo rồi lại lôi nàng đẩy vào toilet, đúng lúc bạn cùng phòng Tiểu Văn đã về tới.
“Mọi việc đã chuẩn bị xong, hắc hắc, để xem lần này lão nương gọt ra được mấy ngàn không đây, hì hì, ha ha, wow ka ka!” Tô Tây càng nghĩ càng đắc ý. Lão đại tổ chức đợt hoạt động bán hàng từ thiện lần này chính là bạn trai cô, thân là bạn gái của người ta, sao lại không lo nghĩ giúp cho bạn trai được cơ được?
Chụp ảnh hiện trường ghi âm cắt nối biên tập…
Hoa khôi Tuyền Cơ nghi hoặc nói: “Chụp mình cầm cái cốc uống nước? Như vậy sao được? Chẳng khác gì là nói rõ cho người khác đây là đồ second - hand sao? Rồi còn ai dám mua nữa chứ?!”
Tú bà Tô Tây hung ác nói: “Đừng có nhiều lời! Bảo cậu làm gì thì cậu cứ làm theo vậy! Bằng không… hắc hắc, lão nương lột sạch cậu, trực tiếp bán ảnh… lỏa thể của cậu!”
Côn đồ tạm thời Tiểu Văn: “…”
Đêm đó, hai tấm ảnh yên lặng xuất hiện trên trang web bán hàng từ thiện trực tiếp của trường, lập tức gây nên náo động. Nam sinh ký túc xá gào rú một mảnh. Tuyền Cơ sáng sớm ngủ ngon lành, bị bạn học xấu xa bán mà còn không biết.
Triệu Kiến Thận hay tin lúc đăng ký tài khoản trên web, phát hiện điểm của hai món đồ được bán đấu giá dưới tên của Tuyền Cơ đã gần tới một vạn, nói cách khác phần lớn sinh viên đại học K đều đã xem qua một lần.
Hai bộ vật phẩm bán đấu giá, một bộ cốc, một bộ muỗng nĩa, mặt hàng bình thường, sản phẩm thuộc dạng có chất lượng trung bình, Triệu đại công tử tuyệt đối sẽ không dùng, chẳng qua, trọng tâm là ở chỗ bức ảnh rất có cảm xúc!
Hai bức ảnh đều có cận cảnh và chi tiết ảnh: tỷ như bức ảnh chụp cái cốc, điểm nhấn trong bức ảnh là Tuyền Cơ đang cầm cái cốc ngồi cạnh hồ sen, bộ váy voan màu tím trên người bị gió nhẹ thổi gợn sóng, ở sau lưng những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ như nhẹ nhàng hưởng ứng, ánh mặt trời chiếu lên người cô, làn da trắng mịn như nửa trong suốt, màu trắng gốm sứ của cái cốc đang cầm trong tay cũng không bằng.
Tiểu Văn không hổ là xuất thân từ gia đình làm nghệ thuật, một bức ảnh mà chụp quá ư là sinh động, người xem chỉ cảm thấy như có một cơn gió mát phả vào mặt, mỹ nhân trong ảnh như ở trước mặt.
Điểm nhấn thứ hai trong bức ảnh chính là “chi tiết”, khoảnh khắc bờ môi hồng và cốc trà chạm mà cứ như chưa chạm.
Triệu Kiến Thận xem mà gầm nhẹ, hắn rất rõ cảm giác của những người khác khi xem bức ảnh này - chỉ hận mình không phải là cái cốc đó!
Thực sự là chết tiệt!
Bức ảnh muỗng nĩa còn lại lại càng chết tiệt hơn!
Khung cảnh chụp hai bức giống nhau, trong bức ảnh này Tuyền Cơ đang cầm cái nĩa bạc nhỏ gắp trái kiwi cho vào miệng, gương mặt của Tuyền Cơ trong ảnh có vẻ ngây thơ nửa ngậm nửa cắn miếng kiwi đó, cái nĩa màu bạc, lát trái cây màu xanh, môi đào hồng nhạt, răng trắng tựa da, hình ảnh tạo nên hoàn toàn có thể khiến cho người ta cảm nhận được ý nghĩa sâu sắc câu danh ngôn “Thực sắc tính dã” của thánh nhân.
Cái cốc với cái nĩa chết tiệt này, tuyệt đối không thể để cho người khác đoạt được!
Dường như là không chút do dự, Triệu Kiến Thận điền 10.000 tệ vào ô đấu giá, trực tiếp đẩy giá cao nhất trước đó là 1.000 tệ xuống dưới.
Thế nhưng, trong đại học K người có cùng ý tưởng hiển nhiên không chỉ mỗi hắn, bất quá mới có mấy phút, mức giá cao nhất mới lại được đẩy lên thành 2 vạn!
Nhạc Nghịch, lên mạng ở một chỗ khác cười nhạt.
Đêm hôm đó, trang web bán hàng từ thiện của đại học K mấy lần gần như bị treo, quần chúng ùn ùn kéo nhau lên vây xem dễ dàng đè bẹp cái máy chủ yếu ớt, sau cùng admin không chịu đựng được nữa, treo thông báo, tạm thời đóng cửa trang bán hàng từ thiện.
Theo như quần chúng chính mắt nhìn thấy tình hình chiến đấu quyết liệt đồn đãi, trước khi trang mạng đóng cửa, giá bán của bộ cốc và muỗng nĩa của Tuyền Cơ đã lên đến 10 vạn…
Đợi đến ngày hôm sau lúc Tuyền Cơ tỉnh lại phát hiện tình thế nghiêm trọng, Tô Tây và đồng lõa Tiểu Văn đã không thể cứu vãn, khuôn viên đại học K cuối kỳ bất ngờ nổi lên tin bát quái, ngoài bìa tập san của trường đề một cái tít to đùng: Cuộc đua đấu giá bán hàng từ thiện trực tuyến vọt đến mức 10 vạn, ai sẽ là người cuối cùng được ôm mỹ nhân về!
“Cái quái gì cái quái gì đây chứ! Hạ lưu quá!” Tô Tây vờ vịt như đang ôm bất bình, vừa lén ngó nữ vai chính của vụ scandal đang giả chết trốn trong chăn.
“Đúng vậy đấy đúng vậy đấy! Chúng ta bán cốc nĩa chứ có phải bán Tuyền Cơ đâu chứ, sao lại đặt cái tiêu đề như thế?!” Tiểu Văn phụ hoạ theo đuôi, cơn tức giận hơi yếu.
Bọn cô cũng đâu ngờ là sẽ náo nhiệt lớn đến vậy đâu…
“Mình hận các cậu!” Tuyền Cơ ẩn náu trong chăn ồm ồm nói.
Lão đại ký túc xá Băng Băng bước tới trước giường đẩy đẩy Tuyền Cơ nói: “Cậu đã ba ngày không ra khỏi cửa rồi, cứ như vậy tiếp cũng không phải cách.”
Tô Tây thầm nghĩ trong lòng, Tuyền Cơ trạch đến thành tinh cỡ này, ba ngày không ra khỏi cửa cũng là bình thường lắm rồi, sắp tới chỉ cần không có tiết, ngày nào đó cô không phải lười biếng chết trong ký túc xá hoặc là mốc meo cũng không chừng? Khó trách Nhạc Nghịch và Triệu Kiến Thận hai tên theo đuổi cả một học kỳ cũng không thể nắm được tay, là vì không có cơ hội để mà ra tay!
“Mình không còn mặt mũi để đi gặp ai!” Tuyền Cơ lộ ra cái đầu buồn bực nói.
“Đâu có nghiêm trọng đến vậy. Ra cửa nhiều lắm là bị người khác vây nhìn một hồi, dù sao có bị nhìn thêm vài lần cũng không mất đi miếng thịt nào mà.” Băng Băng cười nói.
Lâm Thu phòng bên lẻn sang, không tâm không phế nói: “Dù cho là vậy, cậu dù gì bây giờ cũng là tân hoa hậu giảng đường rồi, bị người khác tham quan một chút hẳn cũng là nên thôi.”
“Cái gì mà hoa hậu giảng đường?! Là trò cười thì có.” Nhắc đến chuyện này Tuyền Cơ rất buồn bực.
“Đến đây đến đây, phỏng vấn một chút, hai người Nhạc Nghịch và Triệu Kiến Thận, hoa hậu giảng đường tiểu thư nghĩ đến ai nào?” Lâm Thu thấy tính cách Tuyền Cơ nhu hòa, nên mới dám lớn mật tiếp tục trêu chọc.
“Đồ hai tên thối tha!” Tuyền Cơ oán hận đầy bụng mà mắng.
Cô thật không hiểu nổi! Cô mới vừa bước vào đại học K, hai tên Triệu Kiến Thận và Nhạc Nghịch cứ như là chủ nợ ngày nào cũng bám sát theo người, suốt cả một học kỳ, quả thực chỉ có thể dùng từ âm hồn không tan để hình dung, cô không ngại chuyện yêu đương thời đại học, nhưng sao lại cứ gặp phải hai cái tên Gay nổi tiếng này cơ chứ?!
May là biểu hiện của hai người kia cũng coi như nhã nhặn, nhiều lắm là tuyên bố mấy tuyên ngôn không chút thực tế như muốn cua được cô, cưới về nhà linh tinh linh tinh, thường xuyên làm trò trước mặt cô, ba ngày hai bên nào bông nào quà xum xoe, không có hành động gì quá trớn, cho nên cô gặp chiêu phá chiêu, né tránh cũng qua được một học kỳ, mắt thấy gần nghỉ đông, đang muốn thở phào, không ngờ lại gặp phải chuyện này.
“Hai người bọn họ có tiền có thế, có tài có mạo, nói muốn gì có gì cũng không đủ, cậu còn ghét bỏ à!” Lâm Thu chua xót nói.
“Cậu thích người ta thì có!” Tuyền Cơ oán hận vô vàn, vẻ mặt như có thâm cừu đại hận. Hai tên thối tha rõ ràng là muốn kéo cô cùng xuống nước tung hỏa mù làm lá chắn che giấu cho mối quan hệ của bọn họ!
Băng Băng thân là đầu lĩnh tương đối lý trí, công bình nói: “Nói bọn họ là một đôi thực ra cũng là nghe đồn, chứ cũng chưa thấy bọn họ thật sự có cái gì…”
“Cho dù là không có gì, cũng không thích hợp!”
“Vậy cũng phải, lối vào hào môn sâu tựa bể!” Tiểu Văn vốn đương yên lặng không mở miệng bỗng tuôn ra một câu cảm thán kinh điển của oán phụ khiến người khác buồn nôn, bốn cô gái cùng phòng cứ như bị sét đánh ngổn ngang trong gió.
Tô Tây do do dự dự bước chậm đến cạnh Tuyền Cơ, cười làm lành nói: “Thật ra cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, cái kia… bán được nhiều tiền như vậy, có thể giúp được rất nhiều trẻ em…”
Băng Băng kỳ quái nói: “Không phải bảo trang web bán hàng từ thiện bị treo rồi sao? Tiền bán ở đâu mà ra?”
Tô Tây trông như cô dâu nhỏ, rụt rè nói: “Hôm qua Nhạc Nghịch và Triệu Kiến Thận đi tìm bạn trai của mình… À, anh ấy là người phụ trách hoạt động bán hàng làm từ thiện… Ách, bọn họ đều nhất quyết muốn mua hai bộ cốc và nĩa ăn cho bằng được, tranh chấp chẳng được, ầm ĩ đến nỗi hiệu trưởng cũng biết luôn. Hiệu trưởng gõ thước tay nói mỗi người một bộ, à, bảo Tuyền Cơ đích thân đưa cho bọn họ, cảm tạ bọn họ vì đã khẳng khái góp tiền cho trẻ em vùng thiên tai không được đến trường.”
Chuyện bắt đầu từ bữa tiệc sinh nhật mừng Triệu Tư Viễn tròn 15 tuổi. Lúc ấy, Tuyền Cơ tiến Vương phủ chưa được bao lâu, vừa mới thu phục được Triệu tiểu bá vương, còn với ông chủ Triệu, quan hệ nhập nhằng không rõ ràng....
Tuyền Cơ, Triệu Kiến Thận, Trương Kiều Dư, Trương mẫu dự sinh nhật Triệu Tư Viễn, cùng nhiều người khác.
Tới dự sinh nhật đương nhiên phải cống nạp quà sinh nhật.
Quà tặng của Tuyền Cơ là một bộ ná nhỏ cầm tay[1], để chế tạo ra nó, nàng đã hao tốn biết bao thời gian và tiền bạc thí nghiệm đi thí nghiệm lại nhiều lần, còn lý do tại sao nàng nhớ tới nó, là bởi vì hồi nhỏ lúc Tuyền Cơ khoảng bảy, tám tuổi gì đó, nàng bị đứa trẻ hàng xóm dùng bộ ná này bắn bị thương, tuy bây giờ vết thương bây giờ đã lành lặn, nhưng ký ức thì nàng không bao giờ quên.
[1] Hình dáng của bộ ná cầm tay:
Các bé trai thường hay ưa thích những thứ như vũ khí, hoặc máy móc, Triệu Tư Viễn dưới cặp mắt thăm dò của cha quay qua cảm tạ Tuyền Cơ, sao đó cẩn thận nhét bộ ná vào tay áo, xem như là báu vật vậy.
Triệu Kiến Thận phát cho con trai một bao lì xì đỏ lớn, nói:
“Ngươi để dành sau này lớn lên, thích thứ gì thì cũng có thể tự mình mua.”
Tuyền Cơ vỡ lẽ, hèn chi mấy ngày trước hắn ta biểu nàng chi ra một chi phiếu một vạn lạng bạc, cái lão gia tử này cũng thật hào phóng ghê, chỉ tiếc là món quà không có nhiều sự sáng tạo lắm.
Triệu Tư Viễn nhìn thấy Tuyền Cơ nhìn chằm chằm bao lì xì trên tay của mình, thì mở miệng chế giễu:
“Này tiểu tham tiền, ngày ngày nhìn tiền bạc trong phòng còn chưa đủ sao, còn dòm ngó tiền của ta, sao ngươi không hỏi xin phụ hoàng đi.”
Tiểu tử chết tiệt! Tuyền Cơ chớp mắt nói:
“Là ta đang nghĩ tới một câu chuyện xưa buồn cười thôi.”
“Câu chuyện gì?” Trương Kiều Dư cắt ngang.
Triệu Tư Viễn trừng mắt nhìn Trương Kiều Dư, bực bội hắn ta đã vẽ đường cho hươu chạy, Tuyền Cơ nói thế chắc chắn không phải là chuyện gì tốt lành.
Không để cho người khác có cơ hội nói chen, Tuyền Cơ lập tức bắt đầu kể:
“Ngày xưa có một người nông dân, rất rành về nghề chăn nuôi heo, tiếng tăm vang xa, đặc biệt được quan điều về để chăn nuôi heo cho quan phủ. Một hôm người quan phụ mẫu ghé ngang qua chỗ ông ta, thấy ông ta nuôi lợn của mình được béo tốt quá, bèn hỏi người nông dân kia có bí quyết gì?
Người nông dân trả lời là do ông ta đi thu gom những thức ăn thừa của các tửu lâu, và các hộ khác, đem về nuôi heo.
Quan phụ mẫu kia nghe xong nổi giận mắng người nông dân kia, heo này nuôi là để cung cấp thịt cho quan nha ăn, tại sao lại dám đem đồ dơ bẩn nuôi heo như vậy, mắng rồi sai quân lính nọc người nông dân kia ra đánh cho hai mươi gậy.”
Trương mẫu cảm thấy xót xa nói:
“Heo thì vốn là dùng cách đó để nuôi mà.”
Tuyền Cơ cười tiếp tục nói:
“Sau này, có một vị quan phụ mẫu khác tới thay thế, cũng nghe danh và mời người nông dân này về chăn nuôi heo cho ông ta, và cũng hỏi cùng một câu hỏi, người nông dân kia sợ bị đánh nên đã nói ông ta hầm ổ yến vi cá cho heo ăn mỗi ngày. Vị quan phụ mẫu này nghe xong bèn mắng người nông dân chơi ngông, lãng phí lương thực, rồi nọc người nông dân kia ra đánh hai mươi gậy.”
Một người ngồi bên cạnh không nhịn được nói:
“Quan phụ mẫu thật khó chìu lòng, thật tội nghiệp người nông dân quá.”
Tuyền Cơ cười:
“Còn chưa hết đâu. Nhiều năm sau, lại có một vị quan phụ mẫu khác lên thay thế, cũng rảnh rỗi ăn no không có gì làm, cũng hỏi người nông dân cùng một câu hỏi làm sao để nuôi heo được béo mập như thế.”
“Sao?” Vài người ngồi cạnh cũng thắc mắc, sau hai lần ăn đòn, người nông dân kia sẽ trả lời như thế nào đây?
Triệu Kiến Thận, Trương Kiều Dư và những người khác cũng có chút tò mò.
“Người nông dân nói, Đại lão gia, là vì tiểu nhân mỗi ngày cho heo một hai lạng bạc biểu nó thích ăn gì thì tự mua mà ăn.” Lời nói vừa dứt thì Tuyền Cơ đã nhảy tới nấp sau lưng Triệu Kiến Thận.
Tất cả mọi người không nhịn được cười phá lên, còn Triệu Tư Viễn thì nổi giận nhảy tới đuổi theo Tuyền Cơ.
Triệu Kiến Thận nhìn hai người đuổi bắt nhau chạy một vòng quanh hắn, rồi mới chụp lấy Tuyền Cơ kéo về bên người, rồi cốc nhẹ lên đầu nàng ta một cái mắng:
“Con ranh hư.”
“Ai bảo hắn nói ta tham tiền chứ, hừ.” Tuyền Cơ phản đối.
Mọi người được dịp cười một trận nghiêng ngả. Tuyền Cơ quay lại nhìn thẳng Triệu Kiến Thận nói:
“Vương gia làm cha dạy hư con, sao có thể như vậy tùy tiện tặng hậu lễ như thế? Đừng nói là ngài không biết tặng món quà gì, chẳng lẽ ngài làm cha người ta mà không biết ý con mình ưa thích gì sao?”
Triệu Kiến Thận liếc nhìn Triệu Tư Viễn một cái, rồi nói:
“Thật là bổn vương không phải, bổn vương nhận lỗi, ta sẽ tặng lại món quà khác, bảo đảm Viễn Nhi sẽ hài lòng.”
Triệu Tư Viễn vừa mừng vừa ngượng ngùng, thấp giọng nói:
“Đa tạ Phụ vương.”
Triệu Kiến Thận còn chưa trả lời, Tuyền Cơ đã mỉm cười nói hớt:
“Ngươi nên cảm ơn ta mới đúng, rồi chia cho ta phân nửa tiền lì xì, ta không tham lam lắm đâu.”
Triệu Tư Viễn trừng mắt liếc nàng một cái, nói:
“Ngươi tự mình xin Phụ vương đi, chẳng lẽ Phụ vương còn không cho ngươi?”
Tuyền Cơ hừ một tiếng không trả lời, chuyển qua đề tài khác.
Nhiều năm trôi qua, Triệu Tư Viễn lên ngôi, bá chủ thiên hạ, thỉnh thoảng nhớ lại chuyện này, không cầm lòng được vuốt ve bộ ná Tuyền Cơ đã tặng, trong lòng thầm nói: “Phụ vương, những gì làm ta hài lòng nhất, người vĩnh viễn sẽ không tặng cho ta.”
END