Mộng Giới (Ranh Giới Thực Ảo)

Chương 36: Chương 36: Chương 37




Qua một hồi, sau khi đã ngồi xuống thở lấy hơi. Tôi mới từ trong kinh hoảng tỉnh lại, ngũ tạng vẫn còn quay cuồng trong người nói cho tôi biết. Suýt chút nữa đám cành khô đó đã xé rách tôi, lực đạo ác liệt khiến sống lưng tôi hiện tại vẫn còn lạnh lẽo.

Từ trong hành trang lấy ra bình hồi phục, uống một mạch hai ba bình mới coi như bình ổn. Tôi mới quay đầu sang nhìn Cherry vẫn còn ôm cây súng của mình ngồi xổm bên cạnh. Đặc biệt, khi ánh mắt lướt xuống cây súng to lớn dị thường, sơ lược thông tin của nó đều được hệ thống truyền tới.

Cảm nhận được tầm mắt của tôi, Cherry mới rướn người lại gần. Dùng ánh mắt thơ ngây trong suốt lặp lại câu hỏi: “Sao rồi Ran? Đỡ hơn chưa?”

“Đừng lo, đỡ hơn rồi!” Thu hồi tầm mắt, tôi mới chuyển sang nhìn xung quanh: “Đây là đâu?”

Cherry nghe vậy liền lắc đầu, cũng dùng ánh mắt thắc mắc tương tự nhìn quanh, sau đó thì dừng lại ở hướng chúng tôi vừa thoát ra: “Không biết, nhưng có vẻ không phải tin gì tốt. Đám cây đó đến đây liền thu lại, chắc hẳn có thứ gì làm chúng nó sợ.”

Hiếm khi thấy Cherry nói một câu nghiêm túc thể hiện đúng tuổi, tôi khẽ gật đầu đồng ý. Thần kinh vừa thả lỏng trong phút chốc lại căng chặt cảnh giác.

Trước mắt là một cánh đồng tuyết, tất cả đều được bao phủ một lớp trắng xóa. Dường như không hề nhìn thấy điểm cuối, dưới đất trải một tầng tuyết dày đặc. Chỉ cần bước một bước liền in hằn rõ dấu chân cho thấy độ lún sâu. Đưa tay về phía trước, kỳ quái không hề cảm nhận được chút nào độ lạnh. Nhiệt độ vẫn ở mức bình thường, chỉ có tuyết vẫn không ngừng rơi.

Tôi và Cherry thận trọng đứng dậy, hiện giờ chúng tôi đang ở rìa cánh đồng. Quay lưng lại vẫn còn thấy rõ ràng những cành cây khô quắt vẫn còn đó, chỉ cần chờ chúng tôi quay lại lần nữa sa vào.

Không còn cách nào khác, chúng tôi bèn đi tiếp về phía trước. Nhưng bởi tuyết rất dày, tôi phải dẫm từng bước một, không thể nhanh hơn được. Vì vậy, phải mất một thời gian vừa dò vừa tìm kiếm phương hướng mới bắt đầu thấy được thấp thoáng xa xa có một ngọn núi.

Từ vị trí của tôi nhìn ra chỉ thấy được một ngọn núi lẻ loi trơ trọi một mình, tính toán khoảng cách không phải quá xa. Nhưng tôi vẫn không nguôi đề phòng. Cánh đồng rộng lớn trống trải như vậy, thật đi tiếp sẽ không có vấn đề gì?

“Ran, nhìn kìa.” Âm thanh Cherry đột ngột vang lên chuyển dời chú ý của tôi sang hướng cô chỉ.

Khi nhìn rõ là gì, tôi khẽ nhíu mày: “Một tảng đá sao?”

Một tảng đá thì không có gì khác thường, nhưng cái khác thường ở đây là ở nơi bị lấp đầy bởi tuyết dày thế này. Thế nhưng tảng đá đó lại không bị ảnh hưởng, hay nói đúng hơn là không hề có chút tuyết nào đọng lại trên nó.

Tôi và Cherry đưa mắt nhìn nhau, quyết định qua xem thử. Dù sao cũng gần với ngọn núi kia, chỉ là thêm vài bước chân mà thôi. Nhưng rất nhanh, tôi liền hối hận với suy nghĩ của mình, trong đầu lúc đó chỉ hiện lên duy nhất câu nói: Đi một bước vực sâu vạn trượng!

“Á á á!!!” Xem đi, đây không phải tiếng kêu của tôi đâu.

Bịch! Bịch!

Âm thanh của vật nặng rơi xuống đất. Qua một thời gian, khẽ rên một tiếng cố gắng mở mắt ra, tôi nhích người chống tay ngồi dậy. Trong khoảng tối, tay tôi vô lực sờ soạng xung quanh hy vọng tìm được cái gì đó như gậy hoặc dạng tương tự. Nhưng lại quơ được cái trông như khẩu súng dài của Cherry, tôi mặc kệ vịn vào súng kéo lê người đứng dậy, trơ mắt nhìn điểm thể chất cứ thế tuột dốc không phanh.

Được một lát, sau khi ánh mắt đã dần quen với bóng tối, cộng thêm ánh sáng từ trên cao mơ hồ chiếu xuống đủ để tôi phán đoán địa hình chung quanh. Liếc mắt nhìn một lượt, tôi thấy Cherry đang nằm cách đó không xa. Vịn súng nhấc thân thể nặng trịch của mình đi về phía trước, tôi ngồi xuống xem qua một lượt, xác định ngoại trừ bị va chạm mạnh khi rơi xuống thì không còn gì khác. Tôi đành cho Cherry uống lọ hồi phục rồi ngồi xuống bên cạnh chờ cô nhóc tỉnh lại.

Mở ra bảng hệ thống, thời gian hiện tại đang chỉ là mười một giờ tối. Tính từ lúc rời khỏi ký túc xá cho tới bây giờ đại khái cũng đúng khoảng thời gian này. Lại nhìn một chút bản đồ ở góc phải màn hình, hai hàng lông mày tôi chợt cau lại khi nó hiện lên một hình tam giác ngay chính giữa. Xem ra không thể nhờ cái hệ thống này chỉ đường rồi!

“Ưm...” Tiếng kêu rất nhỏ, Cherry rốt cuộc cũng tỉnh dậy. Ánh mắt mê mang dần thanh tỉnh khi nhìn thấy tôi... À, là nhìn khẩu súng tôi đang cầm.

Ho nhẹ một tiếng, tôi đem trả lại, thông minh im lặng không nói cho Cherry rằng nãy giờ tôi toàn coi nó là gậy chống. Nhìn cái hành động lập tức lấy khăn tay không biết từ đâu chà lau nâng niu nó kia, ừm, tôi tỏ vẻ mình vô can.

Cảm giác như mình bị vứt bỏ, tôi e hèm lên tiếng tìm lại sự tồn tại: “Cherry, giờ chúng ta đi đường nào?”

Thời điểm chúng tôi đến gần tảng đá kia, còn chưa kịp tới xem rõ thì bỗng cảm thấy nhẹ bẫng, lập tức chúng tôi bị sụt hố rơi xuống đây. May mắn, đây không phải là thân thể thật ngoài đời, nếu không thật không chắc tôi có gãy xương không.

- Chúng ta không lên được sao?

Tôi lắc đầu, trước đó từng thử rồi. Nhưng vách tường quá trơn và cứng, không thể dùng kiếm bám vào. Hơn nữa lại không có vật phẩm nào thích hợp để leo được lên.

“Vừa nãy tôi mới kiểm tra, thấy phía trước là hai lối đi. Một lối rộng rãi đủ đứng dậy đi vào, một lối chỉ có thể khom người bò vào.” Tôi liệt kê sơ qua tình hình.

“Ran quyết đi, Cherry theo.” Cherry lấy ra một kẹo mút khác cho vào miệng, và đèn pin cầm tay nhỏ sảng khoái đưa cho tôi.

“...” Tôi bất đắc dĩ nhận lấy, có đèn pin vào cũng nhìn thấy rõ hơn.

Đỡ Cherry đứng dậy, tôi quyết định đi lối hang rộng rãi kia. Đề phòng có xảy ra chuyện gì cũng không bị hạn chế tay chân.

Lối đi không phải quá rộng, cao ước chừng hai mét, rộng chỉ hơn một mét. Cherry đi phía sau bọc hậu giúp tôi. Phía trước nhờ ánh đèn pin mơ hồ có thể thấy đây là hang đào tự nhiên, chứ không phải do con người khai quật. Tôi khẽ nhíu mày, bỗng có cảm giác bất an.

Đi không biết qua bao lâu, rẽ bảy tám bước ngoặt, thì chợt âm thanh “tít tít” cảnh báo vang lên trong đầu. Tôi quay lại nhìn Cherry, thấy cô nhóc cũng một vẻ mặt ngạc nhiên nhìn lại tôi.

Con ngươi trong mắt nhìn vào bảng hệ thống. Phát hiện trong phần danh sách tổ đội, thanh HP của Tina đang nhanh chóng hạ xuống bất thường. Cùng lúc đó, bản đồ vẫn bị lỗi từ nãy bắt đầu quét lại, hiện ra một kí tự thành viên đội trong bản đồ. Hai kí tự gần nhau kia hẳn là tôi và Cherry, vậy còn kí tự cách không xa phía trước... lẽ nào Tina gặp nguy hiểm gì?

Tôi khẩn trương mở rộng bản đồ nhìn tổng quát, thấy Tina đang ở chính giữa bản đồ, phải đi mấy chục lối rẽ nữa mới có thể tới nơi.

- Lối này.

Không chậm trễ, tôi dẫn theo Cherry chạy như bay. Thể lực của chúng tôi đã hồi phục, nên việc vận động không còn là vấn đề. Chỉ cầu mong Tina có thể cầm cự thêm một lát.

Tôi không biết sau khi thanh HP của Tina về lại con số không thì đại biểu cho cái gì, sẽ quay về thế giới thật hay là sẽ chết thật ở đây. Nhưng trực giác nói cho tôi biết khẳng định không phải vế trước. Vì vậy, Tina, hy vọng đừng xảy ra chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.