Mộng Giới (Ranh Giới Thực Ảo)

Chương 37: Chương 37: Chương 38




Lối đi ngày càng nhỏ hẹp, vách tường xung quanh không còn khô ráo như lúc mới vào, thi thoảng có vài giọt nước chảy tí tách rơi xuống đỉnh đầu. Ánh đèn pin cũng phối hợp chớp tắt như có dấu hiệu hết pin, miễn cưỡng vẫn có thể xác định hướng đi.

Một tay tôi dắt tay Cherry sợ cô nhóc bị lạc, một tay cầm đèn pin chiếu về phía trước. Tầm mắt thông qua chỉ số hệ thống đề phòng xung quanh, sau khi nhìn bản đồ mới thấp giọng nói:

- Chúng ta gần tới nơi rồi, Cherry nhớ phải đi sát tôi đấy.

- Cherry biết rồi.

Nhận được câu đáp lại, tôi tiếp tục đi lên trước, bước chân có chút nhanh hơn. Trong lòng lại kiềm nén sự khẩn trương và sốt ruột, không ngừng tự nhủ hẳn sẽ không có chuyện gì.

Đi được một đoạn, bất chợt nghe thấy Cherry khẽ lên tiếng:

- Ran! Ran! Có nghe thấy gì không?

Hả? Nghe thấy gì?

Thấy Cherry kéo tay tôi lại, giọng nói lần đầu tiên để lộ ra sự hoang mang khiến tôi đứng khựng lại. Quay đầu nhìn chung quanh, khẽ tập trung nhắm mắt. Dường như có tạp âm mơ hồ ở phía xa hỗn độn dội lại, nếu không để ý sẽ chỉ cho là tiếng muỗi kêu thông thường.

Sắc mặt khẽ biến đổi, tôi tắt đi đèn pin tránh bị kinh động. Mất đi ánh sáng duy nhất, xung quanh lại lần nữa chìm vào bóng tối. Cherry đằng sau hiểu ý ngậm miệng lại.

Tập trung lắng nghe, có vẻ như tạp âm đã lắng dần.

Tôi thăm dò bước nhẹ một bước, phía trước vẫn như cũ một màn tối đen. Nhưng ánh mắt đã dần thích nghi, không tệ đến mức vươn tay không thấy năm ngón.

Tới một lối rẽ, tôi có chút chần chừ không biết lựa chọn bên nào. Cherry nghiêng người bước lên trước, thò đầu ra như đang nghiên cứu, sau đó mới kéo ống tay áo của tôi chỉ về bên phải: “Lối này.”

Tôi nhướng mi, cũng không hỏi vì sao Cherry lại chắc chắn vậy, chỉ im lặng quay người theo hướng cô chỉ.

Bản đồ của hệ thống chỉ đại khái cho tôi biết rõ hướng đi, không miêu tả quá chi tiết đường đi lối lại, phần lớn đều chỉ có thể dùng trực giác phán đoán.

Nhưng theo bản đồ cho thấy, khoảng cách tới vị trí của Tina sắp rút ngắn rồi.

Phạch phạch!

Một âm thanh khác lạ vang lên, không lớn nhưng đủ khiến thần kinh tôi đang căng chặt cảnh giác tức khắc lọt vào tai. Cherry có vẻ như đã nhận ra, tư thế giơ súng lên ngắm bắn tùy thời phát động, khiến tôi không khỏi nhắc nhở:

- Chú ý đừng làm kinh động!

Tấn công trong hoàn cảnh chật hẹp không phải lợi thế của chúng tôi, cộng thêm không có vật gì hay thứ gì có thể che chắn khiến cho tình huống càng thêm bất lợi.

Không thấy Cherry đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng thao tác lắp rắp rất nhỏ vang lên, khoảng mấy phút sau mới nghe thấy giọng cô nhóc: “Yên tâm, có lắp ống giảm thanh rồi.”

Tiếng động khác lạ lại lần nữa vang lên, tôi để Cherry ở đằng sau yểm trợ, bản thân nắm chặt đoản kiếm thận trọng dò đường.

Âm thanh lạ càng lúc càng gần, cho tới khi tôi nhìn thấy đó là thứ gì!

Da đầu lập tức trở nên tê dại, thân thể cứng đờ không tự chủ lùi mấy bước.

“Wt...” Cherry đi theo phía sau cũng nhìn thấy, sắc mặt tái nhợt kêu lên luống cuống, may mắn tôi kịp thời giơ tay chặn miệng cô nhóc.

Cứng nhắc quay đầu lại, trước mặt chúng tôi hiện tại chính là đàn dơi đang “nằm ngủ” trải dài che kín trần hang. Mặt đất rải rác bộ phận xương cốt chứng minh điều gì, không cần nói cũng biết.

Nuốt một ngụm nước bọt, tôi nhìn Cherry vẫn còn đang hoảng hốt, nheo mắt đánh giá chiều cao của hang chỉ hai mét.

Chẳng lẽ quay lại đi lối rẽ còn lại kia? Nhưng nếu như lối đó cũng giống như thế này, thậm chí nguy hiểm hơn, vậy không những không thể tới chỗ Tina kịp thời, mà bản thân còn không biết có thể chống đỡ được hay không.

Đầu óc xoay chuyển ngàn hồi, cuối cùng mới ép mình tỉnh táo, đối diện nắm hai vai Cherry, nhìn thẳng vào mắt cô, hạ giọng: “Cherry nghe này, nếu cảm thấy không được thì ngoan ngoãn ở lại đây, hoặc không thì quay lại đường cũ. Tôi biết Cherry có trí nhớ rất tốt, có thể quay về...”

“Nói gì thế, dĩ nhiên là Cherry đi theo Ran rồi. Không lẽ Ran định vất bỏ Cherry?” Đang nói thì bị cắt ngang, lại còn bị cô nhóc xuyên tạc ý tứ khiến lời muốn nói bỗng nghẹn ở họng.

“Nhưng mà...” Tôi ngập ngừng cố gắng tìm từ có thể thuyết phục, nhưng im lặng một lúc lâu, ma xui quỷ khiến thế nào lại thốt lên một chữ “Tốt!“.

“Cẩn thận, đừng dẫm đạp phải xương!” Tôi đành nhắc thêm một câu.

Lần này đổi lại là Cherry đi trước, tôi ở sau bảo vệ. Nghe tôi nói vậy, Cherry vỗ ngực bảo yên tâm, biểu cảm nhí nhảnh không ai bằng.

Những đoạn xương chân xương tay nằm la liệt dưới đất không biết đã nằm đó bao lâu, nếu không cẩn thận dẫm phải...

Lắc lắc đầu, chưa gì đã tự hù dọa mình rồi. Tôi cố gắng tập trung nhìn dưới đất, bỏ qua một đám đen kịt trên đầu. Chỉ cần không phát ra âm thanh là an toàn qua cửa.

Thời gian trong giờ khắc này giống như quay chậm, trở nên dài đằng đẵng. Thời điểm trong đầu tôi đang ước tính mình đã đi qua được hơn nửa, chưa kịp thả lỏng thì âm thanh báo động của hệ thống lại lần nữa bất ngờ vang lên.

Cùng lúc đó, tôi nghe được một tiếng “rắc” rõ ràng trong không gian. Gần như ngay tức khắc, tôi ngẩng mạnh đầu lên.

Như hiệu ứng cánh bướm, những con mắt đang nhắm chặt dần mở ra, tính từ vị trí của chúng tôi, những ánh sáng màu đỏ bỗng chốc lan tỏa khắp xung quanh.

Sau mấy giây đơ người, dây thần kinh trong đầu đứt phựt một tiếng không xong. Nhanh tay đẩy Cherry thúc giục: “Chạy mau!”

Tiếng rít từ miệng dơi phát ra như một sự bắt đầu. Chúng vỗ cánh thả xuống đuổi theo chúng tôi, điều hỏng bét là những con ở đằng trước chúng tôi cũng bay tới, hình thành một thế bao vây.

Không còn cách nào, tôi huy đoản kiếm chém đứt những con đến gần. Cherry cũng nâng khẩu súng của mình bắn liên tục, vừa giết vừa nhích dần lên phía trước.

Bỗng có một con lọt tới túm lấy tóc tôi kêu rít lên, móng vuốt sắc nhọn khiến đầu tôi đau điếng, nhưng nhanh chóng âm thanh phát súng bắn tới khiến mái tóc lập tức được giải thoát. Tôi quay đầu hướng ánh mắt cảm kích về phía Cherry.

Khi quay đầu lại, biểu cảm giận dữ không hề che giấu. Đưa tay lên quệt ngang miệng, hai bàn tay lật một cái, hai thanh kiếm lập tức xuất hiện trong tay. Ánh mắt tôi tràn đầy hiếu chiến liên tục vung tay, tốc độ giết nhanh hơn gấp ba lần so với trước.

Thế nhưng, đàn dơi vẫn không có dấu hiệu bị giảm, vẫn như cũ đen kịt một mảng.

Vừa giết vừa tiến, cánh tay dần có chút cứng nhắc, những con bị giết đã chất thành núi nhỏ. Cherry ở phía trước bất ngờ vội vàng hét với tôi: “Ran, phía trước có cánh cửa!!!”

Cửa?! Tôi tỉnh táo lại: “Cherry, mau tới chỗ đó!” Không cần tôi nói, Cherry rất có tự giác xông tới, mặc dù chỉ cách có một khoảng nhưng vì có “vật cản” khổng lồ chắn phía trước nên rất khó khăn.

Một đường yểm hộ Cherry, cuối cùng cũng tới được cánh cửa. Nhưng khi tới gần mới phát hiện đây là một cánh cửa có mật mã, bề ngoài làm bằng kim loại cứng rắn, không thể dùng bạo lực đạp cửa vào.

Nói về mở khóa cửa, nếu có Tina ở đây không biết cô nàng có mở được loại cửa này không. Không cho tôi có thời gian suy nghĩ, đàn dơi vẫn thế công hung hãn tấn công không hề thuyên giảm, khiến tinh lực của tôi dần bị yếu đi.

Tầm mắt mệt mỏi bỗng nhiên quét tới một bộ xương nằm trong góc, khoác lên áo khoác trắng cùng với thẻ nhân viên trên cổ. Suy nghĩ chợt lóe, tôi vội vàng kêu: “Cherry, Cherry, đằng kia, mau lấy cái đeo trên cổ đó đi.”

“Hả?” Đang bận bắn súng, Cherry nghe tôi nói vậy có vẻ như không hiểu. Tôi sốt ruột chỉ kiếm hếch về hướng đó, cô nhóc nhìn theo hướng tôi chỉ mới “A” lên một tiếng, không cần nhiều lời bất chấp chạy qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.